[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 3: KHÔNG THỂ CHỐI CÃI
- Dumbledore – Snape rít gào – đây là trò đùa mới của ông đấy à?

Giật mình tỉnh lại rồi hốt hoảng chạy lên bắt lấy bé con còn đang dụi mặt vào chân Snape, Harry sợ hãi một chút nữa thôi lão dơi sẽ ném thằng bé vào nồi độc dược.

- Không, không Severus đây không phải trò đùa – Dumbledore lên tiếng đánh thức mấy vị giáo sư còn lại trong phòng đang mở lớn miệng – Đây cũng là điều mà tôi muốn nói, cơn địa chấn tối nay chính là do bé con này đã đánh vỡ thời không đến đây từ tương lai. Có vẻ như nó là con của thầy và ừm... Harry?

- Không thể nào – Harry và Snape đồng thanh gào lên.

Snape thở hổn hển tức giận đến mức gương mặt quanh năm tái nhợt vàng như nến trở lên đỏ bừng còn Harry lại sợ đến trắng bệch.

- Khụ...- giáo sư Flitwick húng hắng giọng – tôi nghĩ một thần chú kiểm tra sẽ cho chúng ta biết thằng bé là con của ai. Tôi vừa lúc biết được thần chú này, nếu không chê tôi có thể... - Flitwick vừa nói vừa giơ đũa phép lên.

- Không cần – Snape bước lên ngăn cản – đây là chuyện không có khả năng xảy ra nên không cần phải kiểm tra làm gì. Tuyệt đối không có chuyện tôi có con với một Potter

- Huyết thống biểu hiện...

Snape quay phắt lại nhìn thấy ánh sáng vàng từ đũa phép của cụ Dumbledore cùng với nụ cười e sợ thiên hạ không loạn. Thần chú bay trúng bé con trong lòng Harry bắn ra vô số bụi vàng sau đó chúng bay lên cao hợp lại thành hai cái tên Harry James Potter màu vàng và Severus Tobias Snape màu xanh lục.

Harry há hốc miệng còn Snape thì không nói gì, ánh mắt trống rỗng chăm chú nhìn 2 cái tên lơ lửng trên đầu thằng bé, hắn đang sử dụng bế quan bí thuật. Đột nhiên 2 cái tên vo lại thành 2 luồng sáng phân biệt bay qua nhập vào Harry và Snape. Trong phút chốc Harry cảm thấy mình có một liên hệ kì diệu với Jerry, có lẽ Snape cũng cảm thấy như vậy.

Gương mặt Harry ửng đỏ, lúc nó ôm Jerry từ trong tấm gương ảo ảnh đến giờ nó vẫn cảm thấy mông lung không thật thì hiện tại nó cảm nhận rõ ràng sự rung động từ tận sâu tâm hồn. Đây là con của nó, chảy trong huyết mạch là một nửa dòng máu của nó, người thân duy nhất trên đời này của Harry.

- Như vậy... - Dumbledore lên tiếng nhìn Jerry bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài – mọi chuyện đã rõ ràng không có gì nguy hiểm nữa. Chúng ta nên trở về với chiếc giường ấm áp phải không nào. Thầy nghĩ Jerry bé nhỏ của chúng ta đã mệt lắm rồi. Trẻ con thức khuya là không tốt đâu.

- Vâng. Con đưa Jerry về tháp Gryffindor đây. - Harry reo lên.

Chính là chưa kịp bước đi thì Jerry trong đã bay lên trời. Harry luống cuống ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt trống rỗng cùng gương mặt đen thùi của giáo sư độc dược của nó.

- Tôi giả thiết cậu Potter đây với dung lượng não không bằng quỷ khổng lồ quên rằng đây là con trai ta. Nó sẽ ở cùng ta dưới hầm – Snape xách đứa nhỏ lên rồi ôm vào khủy tay.

- Không – Harry hét lên – Jerry là con của tôi.

- À... - Giọng Snape ngân dài ra châm chọc – vậy cậu Potter đây, "kẻ được chọn" của giới pháp thuật giải thích thế nào với mọi người rằng mình có tài năng thiên bẩm. Bằng vào cơ thể tí hin này mới 12 tuổi đã có một đứa con lớn chừng này, hử?

- Không phải... nhưng mà... - Harry ấp úng.

- Harry à...- Dumbledore xen vào – Severus nói đúng đấy. hiện tại con chỉ là một học trò 12 tuổi, vì sự an toàn của trò và cả bé Jerry, tốt nhất nên để cho Severus chăm sóc đứa nhỏ.

Dumbledore lại giơ đũa phép lên hướng về Jerry khiến Snape cảnh giác xoay người né tránh.

- Ông muốn làm gì... - Snape trừng mắt hỏi.

- Ồ, chỉ là một thần chú nho nhỏ để che giấu thân phận đứa bé. Severus?

- Không cần ông lo. – Snape hằn học vung đũa phép chỉ vào Jerry. Giống như vừa rồi ánh sáng bắn ra rồi hợp lại một cái tên – Jerry Potter Snape. Snape vung nhẹ đũa phép lần nữa khiến chữ Potter mờ đi rồi biến mất, nói thực trong lòng Snape dâng lên một cơn khoái ý nhè nhẹ.

- Không, thầy không thể làm như vậy. Nó là con của tôi.- Harry gào lên.

- Không sao Harry à. – Dumbledore an ủi cậu bé – phép thuật không thể thay đổi huyết thống của một người nó chỉ che giấu đi tên của đứa nhỏ. Đó là vì an toàn của Jerry. Con hiểu thầy đang nói tới điều gì phải không?

Harry gật đầu rồi vùi mặt vào lòng bàn tay. Voldemort chết tiệt.

- Jerry sẽ ở lại hầm. Nhưng Harry à con có thể đến thăm bé con bất cứ lúc nào. Severus nhỉ? Dù sao Harry cũng là một người cha khác của thằng bé. – Dumbledore nháy mắt.

- Đừng mơ. – Snape gằn giọng rồi vung trường bào cuồn cuộn ra khỏi phòng hiệu trưởng.

...

Snape bước nhanh như chạy trốn, dù thế hắn vẫn không quên ếm cho thằng nhóc đang ghé vào vai hắn ngủ khò một tá thần chú giữ ấm. Trở về hầm, Snape nhẹ nhàng đặt Jerry lên giường, phất tay làm lò sưởi cháy to hơn tăng nhiệt độ cho căn phòng quanh năm âm lãnh. Lúc này hắn mới ngồi xuống sô pha, sau khi triệt bỏ bế quan bí thuật đôi tay Snape bắt đầu run rẩy.

Cái cảm giác run rẩy từ tận sâu linh hồn ảnh hưởng tới Harry một thì với Snape nó phóng đại lên gấp trăm lần. Nó đảo lộn ruột gan hắn lên gào thét trong đầu hắn, thông báo chắc như đinh đóng cột. Thằng bé là con mày, nó là con mày,... lập đi lập lại. Nhưng sao có thể chứ. Ai cũng biết một Potter và một Snape không bao giờ có thể ở bên nhau. Hơn nữa Potter còn là con của Lily. Không thể nào, Snape gào lên trong lòng. Nhưng nó vẫn xảy ra, ít nhất là không phải hiện tại, còn cho ra kết quả nữa. Snape liếc về đống lùm lùm nhô ra dưới tấm chăn dày. Dưới đó là một sinh mệnh chảy dòng máu của mình. Một sinh mệnh thuần khiết, sáng ngời. Hắn sờ lên cánh tay trái của mình, hằn in trên đó là tội nghiệt hắn đã thề dùng tính mạng mình để trả giá. Snape mày không xứng, đó chính là con của Lily thằng cầm thú!!! Snape nắm lấy tóc mình như muốn giật cả mảng tóc ra khỏi da đầu. Tất cả những giằng co như sông cuộn biển gầm trong lòng Snape tuyệt nhiên không phát ra một tí âm thanh nào làm phiền đứa bé đang ngủ ngọt ngào trên chiếc giường màu đen sẫm.
Chương kế tiếp