[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 6: CÓ NGƯỜI BỊ HÓA ĐÁ.
Vừa kết thúc tiết Lịch sử pháp thuật, Harry chạy ngay ra ngoài trong tiếng gọi í ới của thằng bạn thân vì nó quên cả mang sách theo. Chưa bao giờ Harry cảm thấy một ngày dài như hôm nay, nó phóng thẳng về phía bệnh thất. Lúc Harry đến không thấy Jerry mà chỉ có bà Pomfrey đang xem xét vài lọ độc dược trên bàn. Harry tiến về phía bà và hỏi:

- Thưa cô, bé Jerry đâu rồi ạ?

- Potter? Không phải bây giờ trò nên đến sảnh ăn cơm sao? – bà Pomfrey hỏi.

- Con... con muốn thăm Jerry một chút. – Harry lắp bắp nói.

- Cô đã tạo riêng một phòng cho bé cưng Jerry ở bên trong. Trò có thể vào thăm một lát rồi đi ăn tối.

- Vâng ạ. – Harry như muốn nhảy chân sáo vào trong.

Harry mở cửa bước vào căn phòng liền nhìn thấy Jerry đang ngồi chơi trên một tấm thảm mềm mại. Cả phòng không có giường, sàn nhà được lót thảm màu quả quít trang trí với những hoa văn hình con thỏ màu trắng. Lò sưởi cháy đượm ấm áp, bên ngoài còn có một vòng sáng pháp thuật để ngăn Jerry không bò vào trong. Bé cưng đang cầm một món đồ chơi bằng gỗ cho vào miệng mài răng, bé con ngẩng lên cười tươi hớn hở khi bắt gặp Harry. Jerry vung cái chân ngắn loạng chạy tới gần cùng lúc đó Harry cũng nhào qua.

- Baba... a...nha... nha...

Harry ôm chặt Jerry vào lòng, một sự thỏa mãn từ tâm hồn dâng lên trong lòng nó. Cả một ngày Harry chưa được ôm Jerry lần nào, tên Snape chết tiệt kia còn được ngủ với bé á, thật không công bằng uhuhu. Harry hôn lên trán và đôi má núng nính của Jerry. Nó luôn muốn làm như thế từ lâu bây giờ mới được toại nguyện. Harry hôn cả lên mấy ngón tay của bé con, rồi ôm cậu nhóc vào lòng nở nụ cười mãn nguyện.

- Jerry, ba nhớ con quá trời. Baba yêu con. Baba yêu con nhiều lắm.

Jerry ngước đôi mắt đen lúng liếng lên nhìn baba nhỏ của nhóc rồi hôn lên má Harry. Harry phì cười rồi hôn lại bé con, hai ba con cứ chơi trò hôn qua hôn lại như thế đến khi bà Pomfrey bước vào đuổi Harry đi ăn tối. Dù không nỡ nhưng Harry cũng vẫn giao lại Jerry cho bà Pomfrey rồi ba bước ngoáy đầu lại một lần lề mề đi ra khỏi bệnh thất.

- Trò Potter, đứng lại. – bà Pomfrey gọi.

- Vâng thưa cô, có chuyện gì ạ? - Harry dùng tốc độc nhanh nhất vọt lại trước mặt bà.

Pomfrey híp mắt theo dõi "kẻ được chọn" một lát rồi vung đũa phép lên ếm vài câu thần chú kiểm tra. Nhìn những màu sắc biểu hiện ra, mặt bà Pomfrey ngày càng đanh lại.

- Suy dinh dưỡng, phát dục không tốt, tinh thần suy kiệt – bà Pomfrey rít lên – Potter mấy ngày nay trò làm gì mà không ngủ đủ giấc hả?

- Con... không... - Harry co rúm người lại.

- Tối nay. Ở lại bệnh thất, ta sẽ làm độc dược dinh dưỡng cho trò.

- Vâng ạ. Tốt quá. – Mắt Harry sáng lên như đèn pha, nó muốn nhảy cẫng lên nhưng phải kìm lại vì mặt bà Pomfrey đã đen còn hơn đít nồi. – khụ... ý con là con sẽ ngoan ngoãn ở trong bệnh thất đêm nay. Con có thể ở chung với Jerry không ạ? Con sẽ chăm sóc bé cẩn thận.

- Hừ, đừng tưởng ta không thấy trò đang vui vẻ. – Pomfrey lườm Harry một cái rồi đưa nó 3 cái chai. – vào trong đi, ta sẽ bảo gia tinh mang cho trò một ít cháo rau dễ tiêu hóa. Ăn xong thì phải uống hết số độc dược này.

- Vâng. – Harry mừng húm, để đêm nay được ở chung với Jerry, đừng nói 3 chai, 30 chai độc dược nó cũng có thể uống.

...

Harry ngồi trên thảm làm bài tập của mình, vừa nãy Hermione cùng Ron có ghé qua thăm nó và Jerry một lát đồng thời mang những cuốn sách cho nó luôn. Jerry nằm bên cạnh nó, ngủ vùi vào một đống gối ôm mềm mại. Ếm cho bé con thêm một bùa chú im lặng (câu thần chú nó vừa mới học lỏm từ Hermione) để tránh tiếng lật sách của Harry làm Jerry thức dậy. Harry mỉm cười, nó nhìn đống bài tập khô khan giờ đây cũng không còn khó chịu nữa. Lật cuốn từ điển dày cộm lên, lần đầu tiên Harry chăm chỉ học tập như thế, không thể để người ta nói baba của Jerry là một đứa ngu ngốc được. Baba phải làm gương cho con mình, đấy là những lời dượng Vemon nói với thằng anh họ Dudley của nó. Bỗng nhiên, một trận ồn ào bên ngoài làm Harry dừng bút. Nó quay lại kiểm Jerry vẫn còn ngủ ngon xong mới mở cửa bước ra ngoài.

Tiếng khóc la chói tai vang lên cùng tiếng giận dữ của các giáo sư làm Harry chùn bước muốn quay lại phòng. Bất thình lình một giọng nói hét lên.

- Chính là nó.

Gần như cùng một lúc tất cả mọi người trong bệnh thất đều quay lại nhìn Harry khiến nó co rúm lại. Đồng thời cũng mở ra một cái khe khiến nó nhìn thấy bên trong. Trên giường bệnh là 2 học trò năm nhất da tái nhợt, giữ nguyên tư thế cứng ngắc buồn cười như bị hóa đá. Khoan đã, hóa đá? Harry liếc nhìn qua con mèo Bà Norris cứng ngắc, Phòng chứa bí mật đã được mở ra, kẻ thù của người thừa kế hãy coi chừng, mấy dòng chữ đỏ như máu lúc Halloween hiện về lại trong đầu Harry. Đứng bên cạnh 2 cái giường là một học trò Gryffindor trông có vẻ quen mặt mà Harry không nhớ nổi tên, gương mặt đầy nước mắt còn bàn tay đang chỉ thẳng vào mặt Harry.

- Chính là nó, nó khiến bọn họ trở thành thế này.

- Trò Stewart, điều gì khiến trò khẳng định trò Potter chính là người gây ra chuyện này? – giáo sư McGonagall nhíu mày thật sâu.

- Tất cả mọi người đều nói nó là người thừa kế Slytherin. Nó là xà khẩu. – Stewart gào ầm lên.

- Thế thì thật đáng tiếc, tôi có thể làm chứng trò Potter đã ở trong bệnh thất từ chiều đến giờ và không hề bước chân ra ngoài. – Bà Pomfrey lên tiếng.

- Trò Stewart, trò có thể kể lại cho chúng ta nghe chuyện gì đã xảy ra không? Ta nhớ rõ bây giờ là giờ cấm đi lại ban đêm. - Dumbledore bước tới hỏi thằng nhóc còn đang hoảng loạn.

- Hức... Collin nói muốn tìm Harry Potter nên chúng con đi theo. Trên đường đi con muốn đi vệ sinh một lát... con nghe thấy tiếng Collin hét lên đến lúc đi ra con đã thấy bọn họ trở nên như thế này.

- Thế tức là trò không hề tận mắt nhìn thấy trò Potter ở đó phải không? – giáo sư McGonagall nghiêm khắc nói – Đổ tội cho một người khi không có bằng chứng là chuyện rất tồi tệ.

- Nhưng mà...

- Hiển nhiên, đúng là Gryffindor ngu xuẩn thừa tinh lực thích vi phạm nội quy lượn đêm đầu đầy cỏ lác chỉ biết nghe mấy tin đồn vớ vẩn. Gryffindor trừ 20 điểm... mỗi đứa – Snape nói, rồi liếc về phía "kẻ được chọn" mặt tái nhợt đứng trong góc.

- Là bị hóa đá. – Bà Pomfrey sau khi kiểm tra cho 2 đứa học trò trên giường – giống như Bà Norris.

- Như vậy, chờ đến khi số mandrake trong nhà kính trưởng thành chúng ta sẽ chế ra được độc dược khiến 2 trò ấy trở lại bình thường. An tâm nhé trò Stewart. – Dumbledore lên tiếng – Minerva, cô đưa trò Stewart đây trở về ký túc xá nhé. Mọi người nên nghỉ ngơi, khuya rồi thức khuya là không tốt cho sức khỏe.

Sau khi nhìn giáo sư McGonagall đưa Stewart ra khỏi bệnh thất, Harry tiến đến gần giường bệnh nhìn cho rõ. Nó nhận ra một trong hai đứa Gryffindor bị hóa đá chính là Colin Creevey, thằng nhóc hay đeo bám nó đòi chụp hình từ đầu năm tới giờ. Trên tay Colin bây giờ vẫn còn cầm cái máy ảnh bị cháy đen thui. Cụ Dumbledore khó khăn rút cái máy ảnh từ trên bàn tay đông cứng của Colin nhằm tìm kiếm phim chụp nhưng đáng tiếc nó cũng bị cháy.

- Đáng tiếc. - Dumbledore thở dài – chúng ta không thể biết được đêm nay bọn nhỏ đụng độ phải ai hoặc là... cái gì.

- Giáo sư Dumbledore, bọn họ không sao chứ ạ? Con... con... không phải con đâu thưa thầy. – Harry ngập ngừng nói.

- Đương nhiên... đương nhiên con trai ta, thầy tin trò không làm chuyện này. Có Poppy làm chứng cho trò nữa. – Dumbledore xoa đầu Harry. – Con nên đi ngủ Harry.

Harry quay trở lại phòng trong thì nhìn thấy Snape đang khom người bế Jerry lên. Nó lập tức vứt phắt mọi chuyện vừa rồi ra khỏi đầu, cái gì phòng chứa, cái gì hóa đá... tất cả đều không quan trọng. Harry nhảy ngay đến chỗ Snape.

- Giáo sư Snape, Jerry đã ngủ rồi. – Harry khẽ hô.

- Ta không có mù, Potter. – Snape liếc Harry bằng nửa con mắt, tay nhẹ nhàng đặt lên trán Jerry kiểm tra độ ấm.

- Cô Pomfrey cho phép em hôm nay được ở với Jerry. – Harry lớn gan nhìn chằm chằm Snape, ý tứ chính là ông nên trả Jerry cho tui đi a.

Snape ẵm Jerry một lúc trước con mắt dòm lom lom của Harry rồi đặt lên giường. Cái giường này vừa nãy bà Pomfrey đặt vào trong phòng chuẩn bị cho Harry ngủ, còn săn sóc cho thêm một bùa chú mở rộng đủ để hai đứa trẻ nằm thoải mái.

- Chăm sóc nó cẩn thận, Potter – Snape để lại một câu rồi vung áo chùng trở về.

Sau khi vệ sinh cá nhân rồi lên giường nằm, ôm Jerry trong ngực Harry mới nhớ lại những chuyện vừa nãy. Hôn nhẹ lên trán bé con Harry lẩm bẩm, ngủ ngoan nhé Jerry, baba sẽ bảo vệ cho con. Trong đêm đó, ánh mắt trước giờ vẫn mờ mịt với tương lai của Harry đã có thêm một tia kiên định vững vàng.


Chương kế tiếp