[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 7: RỐI RẮM
SNAPE!!!!

Mới sáng sớm một tiếng gào u oán vang vọng cả lâu đài khiến tụi học trò đang ngái ngủ giật cả mình. Đám động vật nhỏ thầm cá với nhau xem ông thầy độc dược âm u có phải chọc vào hồn ma bóng quế nào rồi không mới phát ra tiếng gào ai oán như thế.

Thực tế thì cái tiếng ấy phát ra từ trong bệnh thất khi Harry thức dậy mà không thấy Jerry bên mình. Hỏi ra mới biết từ sáng sớm tinh mơ Snape đã đến và đem Jerry đi rồi. Tất nhiên là Harry cũng bị bà Pomfrey đá ra khỏi bệnh thất.

Hôm nay Harry vẫn tiếp tục nghiến răng nghiến lợi ăn sáng, hôm qua còn có thể nhìn thấy Jerry trên bàn giáo sư, hôm nay cả bóng dáng cũng không thấy không biết Snape mang Jerry đi đâu rồi, Harry buồn bực nghĩ.

- Harry – Hermione vỗ vai Harry một cái - bồ đừng quan tâm bọn chúng nói gì. Mình tin bồ.

- Hả? Cái gì cơ?- Harry mờ mịt ngẩng đầu. Lúc này nó mới phát hiện mấy ánh mắt bất thiện phóng tới từ bốn phương tám hướng. Thằng nhóc Stewart hôm qua còn đang chỉ chỏ nó nói gì đó với người bên cạnh.

- Vụ 2 đứa Gryffindor bị hóa đá ngày hôm qua. – Hermione ghé người sát vào Harry nói nhỏ - rõ ràng là bồ luôn ở trong bệnh thất thế mà tụi nó cứ nói là do bồ làm. Mình nghĩ chúng ta phải tìm hiểu về người thừa kế Slytherin là ai và phòng chứa bí mật là gì. Tý nữa học xong chúng ta sẽ đến thư viện.

- Ừ được rồi. – Harry qua loa gật đầu.

Trong bầu không khí đầy áp lực sợ hãi, ăn xong bữa sáng Harry, Ron cùng Hermione đi ra ngoài không để ý đến một cô bé tóc đỏ mặt đầy tàn nhang im lặng một cách bất thường.

...

Phòng hiệu trưởng lúc nào cũng ấm áp, xen lẫn tiếng lanh canh của những khí cụ bằng bạc lấp lánh. Một con phượng hoàng đỏ rực vươn cánh ngáp một cái trên cái giá gỗ, Dumbledore đang nhìn một phong thư thở dài. Lúc này cửa phòng hiệu tưởng bật mở, Snape bước vào như một cơn gió với bé Jerry đang ngồi trên khủy tay hắn.

- Dumbledore, gọi tôi tới làm gì?

- A, Severus con trai ta. Ngồi xuống đi nào. Thầy phải tha thứ cho một lão nhân già cả cô đơn không người nói chuyện...

- Đủ - Snape quát lên một tiếng rồi lấy đũa phép vung lên biến cái ghế màu vàng đỏ trở thành màu xanh lục với những hoa văn phức tạp màu bạc.- Tôi không phải con ông, tôi còn một vạc độc dược phải hoàn thành không có thời gian ngồi đây nghe ông nói hươu nói vượn.

- Ây da, thầy chính là sống quá vội vàng. Thầy có muốn ăn một ít con sên đông lạnh không? Món mới của tiệm Công tước mật đấy. – Dumbledore đẩy cái đĩa đầy những viên kẹo hình con sên lên trước mặt.

- Dumbledore, nếu ông gọi tôi đến đây chỉ để đẩy mạnh tiêu thụ mấy cái rác rưởi này thì tôi không có thời gian phụng bồi. Thông báo luôn là tôi và Poppy đã đồng tình là sẽ không làm cho ông thêm một chai độc dược sâu răng nào nữa từ giờ tới cuối kì – Snape hằn học nói.

- Ôi đừng vậy mà – Dumbledore rầu rĩ than thở - thầy không ăn cũng nên cho bé con Jerry nếm thử chứ. Đừng để tuổi thơ Jerry bé nhỏ khô khan cằn cỗi vì thiếu những chiếc kẹo ngọt ngào mà. Phải không, đứa nhỏ. – Dumbledore nháy mắt với Jerry làm bé cười khanh khách.

- Con tôi không cần ông phải lo, quan tâm tới chính bản thân mình đi, nếu không có chuyện gì... – Snape đứng dậy định quay trở về.

- Aiz... – Dumbledore thở dài một cái – Severus, thầy xem này.

Dumbledore vươn tay kéo một cái màn xuống để lộ ra một chiếc gương to lớn khung viền bằng vàng, mặt gương đầy vết rạn như mạng nhện. Snape đứng lại nheo mắt nhìn, tay ôm Jerry chặt hơn một chút.

- Đây là...? – Snape nhướng mày về phía Dumbledore.

- Đúng vậy. Tôi đã mang cái gương từ phòng học đến đây nhưng bất cứ một câu thần chú phục hồi nào cũng không thể sửa chữa được mặt gương. – Dumbledore nói.

- Chỉ là một cái gương nát, vỡ rồi thì thôi. – Snape hừ một cái.

- Có lẽ 2 người cha của Jerry đã lo lắng lắm. – Dumbledore thở dài.

- Ý ông là gì?

- Nhìn xem. – Dumbledore vung đũa phép ếm một câu thần chú phục hồi về phía mặt gương. Nó không liền lại như cũ nhưng sáng lên một chút, mặt gương vỡ nát không còn phản chiếu bất cứ thứ gì hiện lên vài đường nét nhàn nhạt hợp thành những từ ít ỏi.

Xin hãy giúp chúng tôi chăm sóc bé con.

Ký tên

HP và SS

- Tôi đã liên lạc với ông bạn già Nicolas, ông ấy đang ở Nigeria nhưng đã đồng ý giúp chúng ta xem xét cái gương này khi trở về. Dù sao một vật phẩm luyện kim nên để một bậc thầy luyện kim xử lý mới được. – Dumbledore nhìn Snape bên cạnh nãy giờ vẫn dùng ánh mắt trống rỗng nhìn vào mấy dòng chữ.

- Rồi sao? Sau khi sửa được thì thế nào? – Snape trống rỗng hỏi.

- Thầy hiểu ý tôi mà phải không? – Dumbledore đặt tay lên vai Snape – đứa trẻ cần lớn lên trong vòng tay của bố mẹ nó. Hai người cha của Jerry sẽ rất lo lắng.

- Tùy ông muốn làm gì thì làm. – Snape bỏ lại một câu rồi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.

...

Snape vung áo choàng cuồn cuộn đi trên hành lang, sắc mặt âm trầm dọa khóc một đám học sinh. Bé Jerry dường như cũng biết cha lớn nó không vui nên chỉ ngoan ngoãn dựa vào bả vai cha mình. Snape không biết tâm tình của mình lúc này thế nào. Một mặt hắn không nỡ rời khỏi đứa trẻ này, mặt khác lại phủ nhận tương lai của nó, tương lai hắn và Potter ở bên nhau. Thế mà vừa bước vào hầm Snape đã thấy một cái đầu rối bù chói mắt. Hay thật, hắn còn chưa tìm thằng nhãi này tính sổ nó đã tìm tới rồi.

- Potter – Snape quát lên – Mi vào đây bằng cách nào? Gryffindor trừ 50 điểm, tự tiện xâm nhập văn phòng giáo viên.

- Em... em không phải tự tiện. Tiểu thư Medusa ngoài cửa cho em vào. – Harry hoảng hốt biện giải.

- Phải rồi một xà khẩu. Cậu bé vàng của giới pháp thuật đúng là được hoan nghênh nên có thể nghĩ rằng ai cũng phải cung phụng chiều theo bất cứ yêu cầu của mình phải không? Thế thì thật đáng tiếc giáo sư độc dược đáng thương này của ngài không phải là một trong số đó. – Snape cúi người hướng về phía Harry phun nọc độc -Gryffindor ngu xuẩn, tự đại, lỗ mãng, mi cũng giống như thằng ba vô liêm sỉ cùng đám bạn bè đê tiện của hắn ta.

- Ông... ông không được nói ba tôi như vậy. – Harry gào lên.

- Sao không, thế thì ngài Potter nói xem ngài đang đứng ở đâu. Không được sự cho phép của chủ nhân tự tiện đột nhập vào nhà người khác. Giống hệt một tên trộm cắp đáng kinh tởm.

- Không... – Harry sợ cứng người, nó lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt một người có thể chứa đựng nhiều thù hận, khinh ghét đến vậy. Mà tất cả những thứ tiêu cực đó đều đang trút thẳng lên đầu nó.

- Oa... baba.. baba....- Jerry khóc ré lên vặn vẹo ra khỏi tay Snape vươn người hướng đến Harry.

Harry vội vã ôm chặt bé con vào lòng trong sự ngỡ ngàng của Snape. Hắn muốn bế Jerry lại nhưng thằng nhỏ có vẻ đã giận hắn rồi. Jerry ôm chặt cổ Harry tặng cho cha lớn nó một cái mông, còn vung tay vỗ mạnh lên cái mũi to bự của Snape làm hắn đen mặt, hừ, cha thật là xấu, cha lại bắt nạt baba.

- Tốt... tốt lắm – Snape đứng dậy hít sâu một hơi – đem đứa con của mi cút ra ngoài.

Đương nhiên, Harry chẳng dại gì mà ở lại thêm một giây. Nó ôm Jerry vọt ra ngoài, hí hửng thân thân mặt bé con. Vừa ra khỏi ngã rẽ liền đụng mặt Draco cùng 2 thằng môn thần to lớn đằng sau nó.

- Đầu sẹo, tại sao mày lại giữ con của giáo sư Snape? Đưa đứa bé cho tao - Draco hét lên.

- Không, nó là c... em trai tao – Harry nói. – Tao phải chăm sóc nó.

- Em trai? - Draco sửng sốt, nó phải viết thư về báo ba nó về việc này, kẻ được chọn có quan hệ họ hàng với chủ nhiệm.

Harry thừa dịp Draco chưa lấy lại tinh thần chuồn thẳng. Nó bế Jerry tới thư viện thừa dịp bà Pince không để ý, Harry ẵm Jerry đi tới chỗ khuất sau mấy cái giá sách, ở đó có Hermione và Ron đang ngồi.

- Harry, bồ đi đâu vậy. Chúng mình tìm bồ mãi. A? Bé Jerry – Hermione ngạc nhiên. – giáo sư Snape cho phép cậu mang đứa nhỏ đi à?

- Ừ - Harry đắc ý nói – Từ giờ trở đi Jerry sẽ ở với mình.

- Giáo sư Snape thực sự cho phép cậu chăm sóc Jerry? – Hermione nghiêm túc hỏi lại.

- Ơ... kiểu thế. – Harry nhớ lại lời Snape nói khi hắn đuổi cậu ra khỏi hầm, ông ta đã không muốn nuôi Jerry mình sẽ nuôi, Harry hằn học nghĩ.

- Vậy sao? – Hermione nghi ngờ nói. – bồ biết đấy, giáo sư Snape không giống như là người sẽ bỏ con mình cho một đứa trẻ 12 tuổi chăm sóc đâu. Đừng làm chuyện gì dại dột đó, Harry.

- Mình biết mà. Đừng lo. – Harry cười nói.

- ... – Bồ càng như vậy càng khiến mình lo hơn đó , Harry, Hermione gào thét trong lòng.

Lúc này Ron ở bên cạnh chọc chọc má Jerry "há, con dơi nhỏ"

- Ron. – Hermione đập tay Ron một cái. – Jerry không phải con dơi nhỏ.

- Giống lắm mà nhìn xem. – Ron cầm lấy hai tay Jerry giơ lên – áo chùng màu đen này, quần cũng đen nốt, merlin, tã lót cũng màu đen.

- Ây~~ - Hermione câm nín tự nhủ, đúng là giống thật.

- Bồ nghĩ xem nếu bây giờ mình đặt hàng ở chỗ Phu nhân Malkin thì bao giờ mới có áo mới cho Jerry. – Harry thắc mắc.

- Mình nghĩ sẽ nhanh thôi. – Mắt Hermione nhất thời tỏa sáng. – mình có vài ý tưởng này, Jerry mặc chắc chắn sẽ rất đáng yêu.

Nhìn vào ánh mắt cuồng nhiệt của Hermione, Harry bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Nó nuốt nước miếng gật đầu.

...

Trong phòng hiệu trưởngkhông một bóng người, ngay cả mấy bức họa cũng đều đi dạo xung quanh cả rồi,nên là cũng không ai để ý đến những vết rạn nhỏ nhất trên tấm gương đang từ từbiến mất một cách chậm rãi.


Chương kế tiếp