[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 73: TRẬN CHIẾN CUỐI CÙNG
Harry rời khỏi phòng hiệu trưởng vốn muốn đi ra trước cổng chính của lâu đài đối mặt với Voldemort. Giữa đường nó nghĩ tới gì đó lại quay đầu chạy ra cửa sau tới bìa rừng cấm một lúc mới vòng về. Lúc này vòng phòng hộ thứ nhất cách 10 dặm phía ngoài rìa rừng cấm đã biến mất tạo điều kiện cho Voldemort mang đội quân của gã tiến vào áp sát Hogwarts.

Trước cửa lâu đài, Harry nhìn từng mảng rừng bị phá nát dưới bước chân của đoàn quỷ khổng lồ đông chi chít. Mặt nó đanh lại, không phải vì sợ mà vì phẫn nộ. Từng cành cây ngọn cỏ ở đây đã chứng kiến biết bao thế hệ học trò đến và đi, chúng chính là chứng nhân lịch sử của ngôi trường giờ đây lại vì một kẻ điên ngáo quyền lực mà bị dẫm đạp không thương tiếc.

"Potter, trò...", McGonagall đặt tay lên vai Harry lắc đầu không đồng ý.

Harry nhìn kĩ vị chủ nhiệm nhà nghiêm khắc, công tư phân minh nhưng luôn dành một sự quan tâm đặc biệt cho nó rồi mỉm cười vỗ nhẹ lên tay bà, "Con không sao, con sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội phá hoại Hogwarts. Tin tưởng con, cô McGonagall"

McGonagall cuối cùng cũng không ngăn cản Harry nữa, bà lo lắng nhìn bóng lưng quyết tuyệt mà cô đơn của nó. Harry là đứa nhỏ bà đã dõi theo suốt 5 năm nay, số phận quá khắc nghiệt đối với thằng bé, nó đã phải gánh cả giới pháp thuật trên đôi vai nhỏ gầy đó. Cuộc chiến đã định sẵn từ trước khi nó ra đời, không một ai có thể thay thế được.

Harry một mình chậm rãi bước tới phía trước, nó dừng lại tại ranh giới của sân trước lâu đài ngay sát vòng phòng hộ thứ hai của Hogwarts. Voldemort nhìn đứa trẻ được cho là đối thủ của gã trong lời tiên tri trước mặt ra hiệu cho tất cả thủ hạ dừng lại. Gã tiến về phía Harry cách nó khoảng 10 thước Anh. Dưới chân Voldemort là con rắn Nagini luôn theo sát.

"Harry... Potter...", Voldemort lẩm bẩm cái tên đã khiến gã phải sống chật vật người không ra người, ma không ra ma suốt mười mấy năm.

"Là tôi, Voldemort. Ông muốn gì?", Harry đáp lời.

"Muốn gì? Ta muốn mi chết đi, biến mất khỏi trái đất này, không tồn tại nữa", Voldemort nhíu mày, không hài lòng với thái độ của thằng nhãi con nhà Potter, nó dựa vào cái gì mà lên mặt với gã chứ.

"Vậy thì nhắm vào mình tôi, tại sao lại phá hoại Hogwarts?", Harry cố gắng bức Voldemort nói chuyện để kéo dài thời gian.

"Phải rồi, Hogwarts...", Voldemort thì thầm như đang chìm vào những hồi ức xa xưa, "Nơi mọi chuyện bắt đầu cũng là nơi tốt nhất để kết thúc. Nói cho ta nghe, Potter. Tại sao mi lại phải cố cứu giúp những kẻ đã coi thường mi, bọn chúng chẳng hề tin tưởng mi, bọn chúng chế nhạo mi... Còn Dumbledore, chẳng phải lão già đó đã bỏ mặc mi cho những tên Muggle đáng ghê tởm đó sao? Hãy xem bọn chúng đối xử thế nào với kẻ được chọn của giới phù thủy? Dumbledore đã hủy hoại mi cũng giống như lão hủy hoại ta. Harry Potter chúng ta giống nhau, đến đây hãy cho bọn chúng thấy chúng ta có thể làm được gì. Dẫm chúng dưới chân, những kẻ đê tiện..."

"Không", Harry lớn tiếng cắt ngang bài diễn văn của Voldemort, "Hiệu trưởng Dumbledore không phải là người hủy hoại cuộc đời tôi. Chính là ông... ông giết ba mẹ của tôi, làm tôi trở thành trẻ mồ côi, làm tôi có nhà cũng không thể trở về, làm cho Sirius phải chịu oan hơn mười năm ở Azkaban nơi mà đáng lý ra ông phải ở đó sám hối vì những tội lỗi ông đã phạm vào. Tôi sẽ không để ông đụng vào ngôi nhà thứ hai của tôi, ngôi nhà của tất cả mọi phù thủy, ngôi nhà đã từng cưu mang chính ông, Voldemort"

Voldemort bật cười khùng khục như nghe được câu chuyện hài hước nhất thế giới, "Chỉ dựa vào một mình mi?"

Harry cảm nhận được rung động dưới bàn chân, ngẩng đầu nhìn hai tia sáng lóe lên phía chân trời, nó dang tay mỉm cười, "Tôi và cả... Hogwarts"

Bốn cột sáng xuất hiện tại bốn góc lâu đài đâm thẳng lên bầu trời chói lòa hơn cả ánh bình minh. Voldemort hoảng hốt ngước cổ nhìn quanh, tiếng hét thảm thiết từ đám quỷ khổng lồ vang lên, da bọn chúng như bị thứ gì đó đốt cháy bỏng rát mà lăn lộn dưới đất. Ánh sáng đó đi đến đâu đoàn quân sinh vật huyền bí của Voldemort ngã gục đến đó. Chỉ có một số ít phù thủy hắc ám dùng bùa che chắn cấp cao bảo hộ cho bản thân là còn đứng vững. Voldemort cũng phải chật vật lắm mới bảo vệ được mình cùng Nagini trước tia sáng hủy diệt.

"Mày đã làm gì?", Voldemort quay phắt lại nhìn Harry rít lên.

"Hogwarts là một thực thể sống và nó sẽ không để ông hay bất cứ kẻ nào có ý niệm muốn phá hoại nó và làm hại những sinh linh nó bảo vệ", Harry đứng vững vàng hiên ngang giữa cơn địa chấn, cột sáng phía sau Harry làm nó chợt trở nên cao lớn. Nó nhìn thẳng vào kẻ đã gieo rắc nỗi sợ hãi cho cả giới phù thủy suốt vài chục năm qua thẳng thừng tuyên cáo.

[Louis], Harry tê tê phát ngôn.

Con rắn đen mào đỏ phóng ra từ trong bụi cỏ cuốn lấy Nagini kéo nó ra khỏi vòng che chắn của Voldemort. Nagini vốn dĩ chỉ là một con rắn bình nhưng sau bao năm được Voldemort nuôi dưỡng bằng độc dược và cả thịt người nó đã trở nên to lớn mạnh mẽ. Dài gấp đôi Louis, to gấp ba, nọc độc có thể sánh ngang một chín một mười, nhưng không sao một mình Louis không chấp nổi Nagini thì hội đồng nó là xong rồi. Hàng chục con rắn khác cùng xổ ra quấn lấy nhau ghì chặt Nagini xuống bắt nó phải chịu lễ rửa tội bằng ánh sáng. Con rắn quằn quại đau đớn nhưng vẫn không chết dễ dàng đến thế nó gồng mình lên ý đồ muốn hất tất cả đám rắn hỗn xược này xuống đất.

Khi tia sáng dần dần biến mất đội quân đã từng hùng mạnh của Voldemort chỉ còn một phần mười, những kẻ sống sót thì cũng chỉ còn thoi thóp thở. Trông những thủ hạ tàn tạ nằm la liệt xung quanh, ngay cả Nagini cũng bị thương nặng Voldemort tức giận triệt tiêu bùa che chắn giơ đũa phép về phía đám rắn hòng đánh chết tất cả bọn chúng giải thoát cho Nagini.

"Crucio"

"Finite", Harry ngay lập tức phòng ra bùa chặn làm lệch hướng lời nguyền tra tấn của Voldemort.

"Thằng nhãi chết tiệt mày tưởng chỉ có nhiêu đó là có thể tiêu diệt được trường sinh linh giá của tao?", Voldemort tức đến bật cười.

Như ứng với lời Voldemort nói, Nagini vùng lên quăng đám rắn trên người nó xuống thân thể to béo nhưng vẫn linh hoạt cắn đứt thân vài con rắn thị uy. Nagini nâng cao đầu khinh thị nhìn xuống lũ rắn dám khiêu khích quyền uy của nó há to miệng nhe răng nanh nhắm tới thằng đầu lĩnh có mào đỏ chói mắt.

Phập...

Một ánh bạc lóe lên, cái đầu vẫn còn há rộng miệng của Nagini rơi xuống đất cùng lúc đó chính là luồng khí đen bay ra từ thi thể nó phát ra tiếng rít rợn người rồi biến mất.

"KHÔNG!!!!", Voldemort gào lên tuyệt vọng khi thấy Nagini bị giết ngay trước mặt gã, "Severus Snape thằng phản bội đáng ghê tởm"

Snape đứng thẳng lưng, tay cầm thanh kiếm Gryffindor còn nhỏ máu đối diện thẳng với kẻ mà hắn từng quỳ xuống hôn áo chùng. Không còn cảm giác sợ hãi, run rẩy mỗi khi nhớ đến, chỉ còn nỗi hận thù bừng cháy trong đôi mắt đen sâu thẳm.

"Chúng mày đi chết hết đi. Avada Kedavra", Voldemort rít lên the thé.

"Expelliarmus", Harry hét lớn.

Hai luồng sáng một xanh một vàng gặp nhau trên không trung giằng co qua lại có đôi lúc tia sáng màu hoàng kim đã phải chịu khuất phục trước tia sáng xanh lá ánh lên màu của chết chóc , hai cây đũa phép cùng được làm từ lông của một con phượng hoàng kết nối. Harry dường như nghe được tiếng động viên của cha mẹ nó, bọn họ đứng đằng sau tiếp thêm sức mạnh cho nó giúp nó có thêm động lực tiếp tục chiến đấu. Một bàn tay đáp lên vai Harry, cảm nhận pháp lực cuồn cuộn chảy vào người cùng tình cảm không cần nói thành lời của người đàn ông nó cũng yêu say đắm, đôi mắt xanh lục của Harry trợn to gia tăng cường độ pháp lực. Ánh sáng vàng kim từ từ đẩy lui ánh sáng xanh lục từng chút một. Đúng lúc này, Voldemort hoảng hốt khi thấy pháp lực của gã trôi đi nhanh chóng, gã không biết đó là tác dụng của thứ quả thần kì mà hắn ăn vừa nãy đã bắt đầu hết hiệu lực. Tia sáng màu vàng bắt đầu chiếm thượng phong, sợi dây ánh sáng căng chặt đến đỉnh điểm rồi đứt phực. Voldemort trợn mắt nhìn lời nguyền chết chóc của gã bắn ngược lại giống hệt như cái đêm tháng 10 mười lăm năm trước vậy. Nhưng lần này gã đã không còn cơ hội hồi sinh trở lại được nữa, Voldemort gầm lên một tiếng thê lương rồi tan thành cát bụi.

Harry loạng choạng lui về sau lại được Snape đỡ lấy, nó thở hổn hển quay đầu nhìn người đàn ông của nó không thể tin nổi thốt lên, "Em làm được rồi? Em giết Voldemort?"

"Ừ, em làm được rồi", Snape vuốt tóc nó khẳng định.

Harry nhảy bổ lên người Snape, tìm kiếm môi hắn ngấu nghiến, Snape cũng ôm chặt Harry cùng nó hôn thật nồng nhiệt bọn họ đều muốn phát tiết hết tất cả kích động cùng phấn khích sinh ra bởi trận chiến vừa rồi. Không quan tâm đến tất cả, ngay cả âm thanh sát phong cảnh thấu trời xanh vừa mới vang lên.

"Snivellus!!! Mày đang làm gì??? Tao giết mày!!!!"
Chương kế tiếp