[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 78: PHIÊN NGOẠI: CHUYỆN ĐỜI TRƯỚC 2: BLAISE X RON
Thận: Cảnh báo OOC. Hôm trước mới đọc được một quả H khá là ấn tượng nên tuôi dựa vào đó viết phiên ngoại nì. Mời các bợn đón đọc chuyện tềnh giữa Bộ trưởng biến thái công x Thần sáng đơn thuần thụ kkkk

"Con mẹ nó, cái thằng chết tiệt đáng chém ngàn dao. Lucy nhà tao mà có mệnh hệ gì tao sẽ liều mạng với nó", Bob Ogden đập mạnh xuống bàn phẫn nộ.

"Cái tên ẻo lả chỉ được cái đẹp mã, dám cá là mẹ nó bán thân để nó có được vị trí đó. Tại sao Lucy cứ phải thích nó thế nhỉ?", John Dawlish than thở, "Tên khốn thay người tình như thay áo, còn tao chỉ muốn có một người mà không được"

"Hắn ta có được Lucy rồi lại ruồng bỏ em ấy khiến em ấy tự tổn thương bản thân. Có đáng không chứ", Bob bực tức.

Cốc... cốc...

"Hai người các cậu đừng có tám chuyện trong giờ làm việc nữa. Tập trung hoàn thành báo cáo đi.", Ron gõ đầu hai thằng đệ.

"Dạ vâng thưa đội trưởng", hai người đồng thanh đáp.

Ron cầm ly cà phê về bàn làm việc lật hồ sơ xem xét. Nam chính trăng hoa trong câu chuyện vừa nãy chính là vị Phó bộ trưởng Bộ pháp thuật đang nổi lên gần đây, Blaise Zabini. Giàu có, điển trai, thăng tiến nhanh, anh ta tập hợp tất cả những nhân tố khiến bất cứ thằng đàn ông nào cũng ghen tị. Bọn họ càng có lý do hạ thấp Blaise Zabini khi anh ta xuất thân Slytherin. Đúng là sau sự trỗi dậy của Voldemort nhà Slytherin được xem là cái nôi đào tạo phù thủy hắc ám bị kì thị đủ đường nhưng Ron không thích khi mấy đứa trẻ bây giờ cứ vin vào đó để đổ lỗi cho sự thất bại của chúng.

Nói đi thì cũng phải nói lại ngày đó Ron cũng là một trong số mấy đứa ghét Slytherin ra mặt. Nhưng rồi chiến tranh và những rạn nứt tình cảm đã làm anh trưởng thành hơn. Anh không còn đánh giá con người qua xuất thân và vẻ bề ngoài nữa. Nhất là dạo gần đây anh còn là nhân chứng bất đắc dĩ cho vụ án tự tử vì tình của cô em họ Lucy của Bob Ogden. Cơ bản là chẳng có cái gì gọi là có được rồi lại ruồng bỏ, tất cả chỉ do Lucy tưởng tượng ra trong đầu khi bị từ chối mà thôi. Nhưng Bob Ogden lại thà tin vào lý do Zabini bỏ tiền ra giấu diếm chuyện này hơn là nhân chứng sống anh đây. Nếu không phải Ron là anh hùng chiến tranh xuất thân Gryffindor chắc cũng bị gán ghép tội danh nịnh bợ cấp trên rồi. Ron thở dài lắc đầu không nghĩ nhiều nữa tiếp tục phê chữa báo cáo.

Sau giờ tăng ca khuya, vì không muốn về nhà ngay lập tức, Ron chọn cách đi bộ thay vì dùng lò sưởi. Bước qua những khu phố London về khuya, các cửa hàng vẫn còn sáng đèn người đi qua lại nhộn nhịp trên các quảng trường lớn giăng đầy ruy băng, biểu ngữ mừng Lễ hội Carnival Notting Hill. Dòng người ồn ã, náo nhiệt nói cười vui vẻ lại làm nổi bật dáng vẻ cô đơn không ai bên cạnh của Ron. Anh cứ cảm thấy người ta đang chỉ trỏ bàn tán mình dù có thể không đúng như vậy. Ron rẽ bước vào một con đường vắng tối hơn.

Đi được khoảng vài chục thước Anh, Ron nhíu mày khi nghe thấy tiếng hét cầu cứu của một người phụ nữ và mấy tiếng chửi tục tĩu của đàn ông. Tố chất của Thần Sáng khiến Ron không thể mặc kệ cho dù phía trước có là vụ xích mích của Muggle đi nữa. Và có vẻ như lần này Ron phải làm đúng chức trách rồi. Ở nơi tối tăm ánh đèn không chiếu tới có bốn năm gã đàn ông cầm đũa phép đang dồn một vị phu nhân vào góc. Chiếc váy đắt tiền của bà rách bươm lộ ra bờ vai mượt mà màu chocolate.

"Này, các người đang làm cái gì?", Ron hô lớn.

"Biến mẹ mày đi thằng Muggle nếu không tao biến mày thành cóc bây giờ.", một tên trong đó mắng.

"Tôi cũng muốn xem xem cậu biến một Thần sáng thành cóc kiểu gì đấy!", Ron trưng huy hiệu Thần sáng ra.

Rõ ràng bọn chúng cũng đã rén rồi nhưng vẫn mạnh miệng chửi mắng, "Thứ sâu mọt ăn tiền thuế của dân rồi bảo vệ cho một con đàn bà dâm đãng mở chân với bất cứ thằng đàn ông nào. Sao hả? Vì chúng tao không có tiền nên không xứng chạm vào mày à?", gã vươn tay muốn niết mặt bà nhưng rồi hét lên đau đớn khi bị Ron bắn trúng tay.

"Coi chừng cái móng heo của mày. Nói thêm một câu nữa là tao dẫn hết cả bọn về đồn đấy", Ron nghiêm mặt.

Nhìn Thần sáng trước mặt thuần thục sử dụng thuần chú không tiếng động, bọn chúng biết đây không phải là người dễ chục sau đó ngần ngại lùi về sau mắng mấy câu trẻ trâu "chờ đó" hay đại loại thế rồi đi mất.

Ron cởi áo chùng khoác lên người bà trong lúc đó tránh nhìn vào phần cơ thể mỹ lệ lộ ra ngoài, "Vị phu nhân này, nhà bà ở đâu? Để tôi đưa bà về"

"Cám ơn", bà khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng mỉm cười vươn những ngón tay thon dài mềm mại kéo sát chiếc áo khoác trên vai, "Nhà của tôi cách nơi này 20 phút đi bộ nữa thôi, tôi có thể về một mình được. Không cần phiền cậu...?"

"Ron Weasley. Bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của Thần sáng chúng tôi, không phiền.", Ron nói.

Hai người cùng đi song song qua những con hẻm, Ron luôn giữ khoảng cách tôn trọng bà một cách tuyệt đối.

"Cậu thật là một quý ông đấy. Thần sáng Weasley", bà cười bắt chuyện.

"Tôi chỉ đang làm nhiệm vụ của mình thôi, thưa phu nhân", Ron đáp.

"Tôi cũng có một đứa con trai chắc bằng tuổi cậu đấy." bà bắt đầu kể chuyện, có lẽ do cậu trai trẻ này khiến bà cảm thấy an toàn hoặc do đã rất lâu rồi bà không bình thản tán gẫu với một người khác giới như vậy ngoài những câu ve vãn, "Con trai tôi rất giỏi. Nó làm được những việc mà tôi đã không thể làm hoặc không dám làm."

Ron liếc nhìn bà cũng không lên tiếng, anh biết điều người phụ nữ này cần là có người lắng nghe.

"Tôi không dâm đãng cũng không lên giường với bất cứ ai. Tôi chỉ là không thể sống thiếu tình yêu mà thôi." Bà nhún vai, "Không biết tại sao những người tôi yêu cứ lần lượt bỏ tôi mà đi. Mọi người đều đồn thổi rằng tôi giết bọn họ để chiếm đoạt tài sản. Nhưng vốn dĩ tôi đâu thiếu tiền chứ."

"Phu nhân, tội giết người phải chịu trừng phạt ở Azkaban đấy. Nhưng hiện tại bà vẫn tự do và đang đi chung với một Thần sáng. Điều này đảm bảo đó chỉ là những tin đồn thất thiệt mà thôi.", Ron nhướng mày pha trò.

Bà bật cười khúc khích, gò má ửng đỏ như hai đóa hoa nở trên gương mặt kiều diễm, Ron có phần hiểu được tại sao bà lại bị mọi người ganh ghét đến thế.

"Cậu nói xem, con trai tôi nghe được những lời đó sẽ nghĩ thế nào? Chắc nó ghét tôi lắm.", Bà thở dài dừng chân, bất giác hai người đã đi đến nơi, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự xa hoa mà lạnh lẽo bà cũng không hề mong nhận được câu trả lời từ một người xa lại.

"Tôi nghĩ cậu ấy không hề ghét bà đâu, mà còn rất quan tâm tới bà nữa.", Ron khẳng định.

"Sao cậu chắc chắn như thế?", bà ngạc nhiên hỏi lại.

"Bởi vì nếu không cậu ta đã chẳng đi theo bảo vệ bà khỏi tôi suốt cả quãng đường này rồi", Ron quay đầu về phía sau, "Phải không, Phó bộ trưởng Zabini?"

Blaise triệt tiêu bùa ẩn thân bước ra, "Xin đính chính là tôi không hề nghi ngờ gì về sự an toàn của mẹ tôi khi được hộ tống bởi đội trưởng đội Thần sáng thứ nhất đâu, đội trưởng Weasley."

"Nếu đã không còn gì cần tôi nữa. Tôi xin phép." Ron gật đầu với phu nhân Zabini rồi độn thổ rời đi.

"Một chàng trai dễ thương đúng không?", bà Zabini nhận xét.

"Xin mẹ đấy. Cậu ta quá trẻ đối với mẹ.", Blaise trợn trắng mắt.

"Đừng có làm động tác bất nhã như thế, chẳng đẹp trai chút nào cả", bà lườm Blaise.

Blaise tiến lên ôm vai bà, "Có xấu trai thì chỉ có mình mẹ nhìn. Đi vào thôi, phu nhân Zabini"

"Blaise con cứ độc thân mãi như thế không phải là thích con trai chứ? Con thấy cậu Weasley vừa rồi thế nào?" (灬ºωº灬)♡

"Có thể xem xét" (¬‿¬)

"Nên là con thực sự thích con trai sao?" (⊙O⊙)

"Mẹ nói xem?" ╮(╯▽╰)╭

Chương kế tiếp