[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 79: PHIÊN NGOẠI: CHUYỆN ĐỜI TRƯỚC 3: BLAISE X RON
Văn phòng Chỉ Huy Thần Sáng.

"Bảo vệ? Cho Blaise Zabini?", Ron ngoáy lỗ tai một lần nữa để xem mình có phải nghe nhầm không.

"Đúng vậy. Dạo gần đây số vụ án liên quan đến hội nhóm bài Slytherin cực đoan đã tăng đến mức đáng báo động. Nhất là ngày bầu cử Bộ trưởng Bộ pháp thuật sắp đến. Chúng ta cần phải bảo vệ cho những ứng viên tranh cử. Đội của cậu sẽ đi theo ngài Phó Bộ trưởng Blaise Zabini. Tôi tin tưởng cậu, Ron. Nếu ngài Zabini thắng cử chắc chắn cái ghế này sẽ dành cho cậu đấy, sau Bộ trưởng Bộ pháp thuật trẻ nhất chúng ta sẽ có Chỉ huy Thần Sáng trẻ nhất nữa. Thật đáng mừng phải không nào?", Gawain Robards Chỉ huy Thần Sáng đương nhiệm sắp nghỉ hưu giao nhiệm vụ cho Ron.

Ron miễn cưỡng tiếp nhận hồ sơ từ lão Robards trở về bàn làm việc. Bảo vệ? Cậu ta mà còn cần bảo vệ sao? Ron liếc về báo cáo thương tích của năm thằng du côn mới vừa được đưa lên. Người này khéo có khi còn mạnh hơn anh đấy chứ. Ron khẽ xoa xoa eo, mịa nó ba ngày rồi vẫn còn ê ẩm, rượu vào đúng là rách việc. Rốt cuộc thì đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì Ron cũng chẳng nhớ được, chỉ biết là sáng hôm sau anh tỉnh dậy trần truồng trên giường cùng với tên ứng viên tranh cử chức Bộ trưởng mà anh sắp phải bảo vệ này đây. Chết tiệt thật chứ!

Ron lắc đầu lấy lại tinh thần, đứng dậy thông báo với đội viên về nhiệm vụ sắp tới. Sau khi nghe một đống lời ca thán từ bọn đàn em, Ron xuất phát đến nơi ở của đối tượng cần bảo vệ. Vài ngày qua ngoại trừ một số người hâm mộ quá khích thì cũng không có vấn đề gì quá lớn. Blaise dường như đã quên đi chuyện đêm hôm đó, hai người không nói gì nhiều với nhau ngoài những câu giao tiếp cơ bản. Ron vừa thở phào nhẹ nhõm vừa có chút khó chịu với tình trạng này.

Hôm nay, theo lịch trình bọn họ có cuộc giao lưu với dân chúng tại quảng trường lớn gần hẻm Xéo. Chỗ này địa hình phức tạp, người đông, lại có nhiều ngôi nhà cao tầng dễ mai phục đánh lén từ phía trên. Ron cùng đồng đội lên tinh thần mười phần chuẩn bị cho những tình huống tồi tệ nhất. Buổi lễ diễn ra suôn sẻ, đến lúc kết thúc cũng không có việc gì xảy ra làm cho mọi người đều có phần thả lỏng. Chính lúc này...

"Đi chết đi thằng Slytherin dối trá"

Tiếng hét chói tai mở đầu cho sự hỗn loạn. Vài tên phù thủy mặc áo choàng vàng đỏ nhảy ra từ trong đám đông nhắm mục tiêu đến Blaise và những quan chức cấp cao ở hàng ghế phía trên. Phân phó đội viên bảo vệ cho Blaise, Ron nhảy xuống khán đài truy bắt những kẻ làm loạn. May mắn tuy rằng bọn chúng đông người nhưng trình độ pháp thuật cũng chẳng tới đâu. Sau khi tình hình được kiểm soát Ron trở về phía sau cánh gà, vừa chuẩn bị bước vào anh nghe thấy tiếng la đau đớn cùng tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên. Ron nhanh chóng xông vào liền nhìn thấy Bob Ogden đang lăn lộn dưới đất, bụng bị thủng một lỗ, ngài Phó Bộ trưởng cầm đũa phép mặt lạnh lẽo đứng bên cạnh.

"Đội trưởng, hắn tấn công tôi", Bob chỉ vào Blaise cáo trạng.

Blaise nhếch môi nhìn Ron cầm đũa phép thận trọng tiến lại gần mình. Khi đã đến bên cạnh Blaise, Ron đột ngột xoay người ném bùa trói vào Bob đang nở nụ cười đắc ý.

"Đội trưởng anh làm vậy là có ý gì? Anh tính bao che cho tên Slytherin đáng chết đó sao?" Bob gào lên.

"Bao lâu rồi?", Ron vô cảm hỏi.

"Cái gì?", Bob khó hiểu.

"Tôi hỏi cậu tham gia vào nhóm bài Slytherin cực đoan bao lâu rồi?"

Bob chột dạ lắp bắp chối, "Anh nói gì tôi không hiểu."

"Không hiểu thì về đồn rồi hiểu. John! Đưa Bob Ogden về phòng thẩm vấn.", Ron không nói nhiều kêu người tới lôi Bob đi.

"John, thằng phản bội. Buông tao ra"

Nhìn Bob giãy dụa cực lực trước khi bị giải đi lúc này Ron mới quay người cúi đầu với Blaise, "Thực xin lỗi ngài Zabini, là do tôi quản lý người của mình không tốt"

Blaise không nói gì chỉ cười lạnh rồi lướt qua Ron ra ngoài. Ron nhíu mày phức tạp nhìn theo bóng người còn cao hơn anh nửa cái đầu.

"Thực là một tên chảnh chó", một thằng đàn em ghé vào tai Ron nói nhỏ.

"Câm miệng, đi làm việc đi", Ron quát khẽ rồi đi theo Blaise ra ngoài.

Hôm sau, kết quả kiểm phiếu bầu đã có, Blaise Zabini giành chiến thắng sít sao. Trong buổi tuyên thệ nhậm chức, dù bị trợ lý của Blaise ngăn cản nhưng Ron vẫn lên thẳng sân khấu đứng phía sau lưng Blaise đề phòng những tình huống như hôm qua xảy ra. Anh ngắm Blaise tươi cười đúng chuẩn đọc diễn văn vẫy tay với những người hâm mộ đang gào thét điên cuồng bên dưới quả thật không ai có thể không động lòng trước gương mặt này. Sau hôm nay nhiệm vụ của anh sẽ kết thúc ngài Bộ trưởng sẽ có một đội bảo vệ riêng theo sát 24/7.

Kết thúc ngày làm việc Ron tháo đồ bảo hộ của thần sáng, thay đồ chuẩn bị ra về. Đi ngang qua bàn làm việc anh dừng lại một chút rồi thở dài nhận mệnh lấy túi sơ cứu trong ngăn bàn trở về nơi anh vừa rời khỏi.

Khách sạn Warrington Bell, khách sạn phù thủy duy nhất và sang trọng nhất London, nhờ thẻ Thần sáng Ron không gặp bất cứ ngăn cản nào khi tiếp cận căn phòng trên tầng cao nhất. Việc chuyển giao quyền lực chưa hoàn thành nên người của đội bảo vệ Bộ trưởng chưa đến. Cũng quá bất cẩn rồi đi, Ron mở cửa bước vào. Phòng khách vắng hoe, tất cả nhân viên đều đã ra về hết. Không gian yên tĩnh đến gai người, Ron thận trọng mở cánh cửa phòng ngủ liền giật mình khi thấy Blaise ngã sóng xoài trên mặt đất trên lưng áo choàng tắm hiện ra vài vết đỏ thẫm.

Ron chậc một tiếng, "Quả nhiên, cái tên thích sĩ diện này."

Ron trôi nổi Blaise lên giường, động tác nhẹ nhàng tránh động vào vết thương. Anh cởi áo choàng tắm, nhíu mày khi cảm nhận được nhiệt độ của người đang bất tỉnh. Sau lưng Blaise là một vết thương rợn người vẫn còn đang rỉ máu, phần da quanh miệng đã sưng lên trắng bệch. Chắc người này không quan tâm thương thế mà vẫn đi tắm. Cái tên Bob không được cái bản sự gì nhưng mấy trò mèo của thế giới ngầm thì thông thạo lắm. Ví dụ như bùa chú khiến vết thương dù được chữa trị vẫn không thể khép miệng được hắn ếm lên người Bộ trưởng này. Ron chỉ có thể bôi thuốc cầm máu rồi dùng cách của Muggle băng lại sau đó cho Blaise uống thuốc hạ sốt. Xong việc anh ngồi lên ghế sô pha cạnh giường phức tạp nhìn người đàn ông điển trai đang nằm trên giường.

Ngày hôm qua khi Blaise đi ngang qua người anh đã ngửi thấy mùi máu, nhưng nghĩ tới người như Blaise có thể tự chăm sóc bản thân nên anh cũng không tự cho là đúng mà làm mấy chuyện thừa thãi. Không nghĩ tới hôm nay mùi máu còn nặng hơn, thế mà cả đống trợ lý nhân viên xung quanh không hề hay biết. Không biết là cậu ta chịu đau giỏi hay đã quen đóng kịch thế này nữa. Tựa hẳn người về sau, anh tính toán ở lại xem xét tình hình một lúc nữa rồi về thế mà lại ngủ quên mất.

...

Blaise tỉnh lại nhưng không động đậy, y cảnh giác nhận thấy có người trong phòng. Cảm giác vết thương trên lưng đã được chăm sóc, Blaise ngạc nhiên mở mắt. Y sửng sốt khi nhìn thấy một đầu tóc đỏ gục trên ghế sô pha cạnh giường. Blaise ngồi dậy, tấm chăn bằng lụa chảy xuống từ trên vai làm lộ ra làn da ngăm đen khỏe khoắn. Y vươn tay vuốt ve gò má đầy tàn nhang của Ron, gương mặt chẳng có gì là đặc biệt so với đám nam nam nữ nữ theo đuổi y thì thua kém không chỉ có một điểm thôi đâu, nhưng cố tình là cái gương mặt bình thường này lại khiến y không thể rời nổi mắt.

Ron nhăn mày bị sờ tỉnh, anh mơ màng thấy Blaise đang ngồi trên giường nhìn mình một cách kỳ quái.

"Khụ... ngài đã tỉnh rồi. Vậy tôi cũng nên đi thôi", Ron ngượng ngùng né tránh nhìn vào lồng ngực trần trụi của Blaise. Quái, vừa nãy băng bó sao không cảm thấy gì, sao tên này vừa dậy lại thấy xấu hổ thế này nhỉ?

Blaise chộp lấy tay Ron ngăn anh rời đi khàn giọng nói, "Tôi đã cho em cơ hội..."

"Gì cơ?" Ron khó hiểu hỏi.

Blaise kéo mạnh khiến Ron ngã xuống giường, y linh hoạt xoay người ngồi đè lên người Ron phô bày cơ thể đẹp như tượng tạc.

"Cậu làm gì?", Ron giãy dụa hét lớn.

"A", Blaise nhăn mày đau đớn như thể Ron vừa mới chạm phải vết thương của mình.

Ron lập tức thả nhẹ động tác nhưng vẫn la to, "Buông tôi ra"

Chỉ chờ có thế, Blaise khống chế hai tay Ron dùng bùa trói không đũa phép không tiếng động cố định trên đỉnh đầu anh. Tay bị cố định, chân thì không dám động mạnh quá Ron vặn vẹo thân, thở hổn hển gương mặt đỏ bừng gần trùng màu với mái tóc. Blaise liếm môi hài lòng nhìn tác phẩm của mình. Y vươn tay chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi, thời tiết mùa hè tháng tám nóng nực làm Ron chỉ mặc một lớp áo mỏng thuận tiện cho Blaise chiêm ngưỡng cơ thể săn chắc do trường kì được huấn luyện.

"Dừng lại", Ron sợ hãi nhận ra thế mà mình lại có chút hưng phấn.

"Dừng lại?", Blaise bóp lấy má Ron bắt anh phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền tràn đầy dục vọng của y, "Tôi nói rồi, tôi đã cho em cơ hội rời khỏi tôi. Chính em là người phí phạm nó."

Blaise cúi người gặm cắn vành tai Ron thì thầm, "Mỗi lần nhìn thấy em là tôi lại muốn làm thế này... liếm mút cả người em làm cơ thể em chỉ có mùi của tôi mà thôi. Không một thằng đàn ông nào được phép đụng tới..."

"Đừng... đừng nói nữa", Ron nhắm mắt run rẩy.

Blaise mỉm cười ngồi dậy lột sạch quần Ron xuống, giày vớ cũng không tha. Bây giờ trên người anh chỉ còn cái áo sơ mi đã mở banh cơ bản chả che đậy được gì kể cả cậu em đang ngẩng đầu đầy sức sống.

"Xem ra có người cũng không phải là không muốn nha~", Blaise cười khẽ.

Blaise lại cúi đầu làm việc mà y vẫn luôn muốn làm đã được y đề cập tới vừa nãy. Từ cổ đến ngực, mút mát hai quả anh đào nho nhỏ xuống tới cơ bụng co dãn cùng cái rốn đáng yêu. Ngay cả gốc đùi cũng bị Blaise cắn đến sưng đỏ nhưng tuyệt nhiên y không hề động đến cây gậy sưng to ở giữa hai chân. Ron khó chịu phát ra tiếng rên hừ hừ, tay bị trói, người duy nhất có thể giúp anh thư giải lại chẳng chịu động tới dục vọng muốn nổ tung của anh. Trong một khoảnh khắc Ron còn muốn bỏ đi lý trí hèn mọn cầu xin Blaise chạm vào mình. Mơ mơ hồ hồ Ron cảm thấy nơi đáng xấu hổ phía sau mình đột nhiên ướt đẫm, có gì đó đặt ở cửa huyệt muốn chen vào. Anh mở bừng mắt trợn lên nhìn con quái thú to lớn đang chuẩn bị công thành chiếm đất vội vàng hét lớn.

"Anh làm cái gì thế hả? Tính cứ như vậy mà vào à?"

"Có vấn đề gì sao? Lần trước cũng làm vậy mà?", Blaise nghiêng đầu khó hiểu.

"Tất thối Merlin lần đó tôi đau hết cả ba ngày có biết không hả?", Ron bực bội.

"Vậy giờ phải làm sao?", Blaise trưng ra bộ dáng ham học hỏi khiến Ron chỉ muốn đấm vào mặt.

"Anh biết thần chú bôi trơn mà không biết phải mở rộng trước à?", Ron xấu hổ muốn đòi mạng, đây là muốn anh chỉ cách để người ta làm mình có phải không?

"Ra là vậy", Blaise gật gù vô sự tự thông cắm một ngón tay vào.

Ron rên lên vì đau đớn ngay cả "Ron nhỏ" cũng xìu xuống theo. Bấy giờ Blaise mới lấy tay kia cầm lấy nó vuốt ve lên xuống an ủi tay còn lại thì tăng tốc độ mở rộng. Cho đến khi y chạm vào một điểm nhô lên khiến Ron giật bắn mình, "Là ở đây sao?" Blaise liên tục cào gãi nơi y vừa mới tìm được, thưởng thức vẻ mặt tựa như đau đớn lại tựa như sung sướng của Ron.

Mắt Ron mở lớn, trong một tích tắc anh không thể nhìn thấy gì ngoài màu trắng xóa, cơ thể anh run lên từ trong lỗ nhỏ phun ra một dòng dịch thể đặc quánh. Ron nằm phịch ra giường hưởng thụ cảm giác thoải mái sau cao trào. Nhưng chưa được vài giây đồng tử anh co lại, cơn đau xé rách từ nơi xấu hổ phía sau truyền tới khiến Ron phọt ra mấy câu thô tục, "Đcm... tên chết tiệt... thằng chó A a a"

Blaise khởi động vòng eo ra ra vào vào, "Mắng hay lắm... tiếp tục đi", dường như mấy câu chửi rủa của Ron càng khiến y thêm hưng phấn, gậy thịt trướng lớn thêm một vòng càng làm Ron thét to hơn. Blaise liếm môi thưởng thức gương mặt sinh động của người thanh niên đang quằn quại dưới háng mình, đúng là dễ nhìn hơn dáng vẻ èo uột vì say rượu hôm trước.

"Ah... a", Tiến rên của Ron đột nhiên trở nên cao vút tiêu hồn, Blaise ngay lập tức hiểu ý điều chỉnh dương vật liên tục đỉnh vào điểm mẫn cảm của anh.

"A... thả tay tôi ra...", Ron bất lực thở hổn hển.

Blaise như ý Ron muốn triệt tiêu bùa trói, vừa được tự do hai tay Ron lập tức quấn lên cổ người đối diện. Bọn họ hôn nhau cuồng nhiệt buông thả bản thân quay cuồng trong dục vọng nguyên thủy nhất. Ánh trăng bàng bạc len qua khe cửa phủ lên hai thân ảnh một đen một trắng tạo ra một bức tranh vừa vừa tuyệt mỹ lại dâm mị.

Thận: Gì? Chong xáng á hả? hoy tui sa đọa rồi ăn thịt ngon hơn ăn thịt đi....
Lời người chép lại
Thấy ko tui nói đúng quá mà bả ko gề chong xáng giề đâu ! Hehehe!!!
Chương kế tiếp