[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 80: PHIÊN NGOẠI: CHUYỆN ĐỜI TRƯỚC 4: BLAISE X RON
Ron bần thần nhìn lên trần nhà, tự hỏi bản thân làm sao mà mọi chuyện lại có thể đi xa tới vậy. Vài giờ trước anh còn chuẩn bị tan ca, bây giờ thì anh đang trần truồng nằm trên tấm đệm mềm mại, trên người đắp tấm chăn lụa đắt tiền của khách sạn Warrington Bell. Bên tai văng vẳng hơi thở nam tính đều đều, bụng chịu đựng sức nặng của một cánh tay cường tráng, tất cả đều là minh chứng không thể chối cãi cho cuộc hoan ái điên cuồng nhất đời anh. Ron nghĩ mình nên đi ra khỏi đây để suy nghĩ lại một chút. Nhẹ nhàng nhấc tay Blaise đặt qua một bên rón rén lết thân đến cạnh giường.

Từ trong đống quần áo rơi rớt dưới đất lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, Ron dùng bùa triệu tập không tiếng động lôi nó tới moi từ bên trong ra chiếc gương hai mặt. Không mở hẳn ra mà chỉ bật âm thanh.

"Đội trưởng, anh ở đâu thế? tụi em đi ăn xong rồi, chuẩn bị qua quán bar uống bia nè. Anh có qua không?"

"Ừ giữ cho anh một chỗ", Ron khàn giọng trả lời.

"Anh nói gì cơ? Em không nghe rõ, giọng anh sao thế? Bệnh à?"

"Anh nói là... ư...", Ron hoảng hốt cảm thấy một cơ thể nóng rực áp sát anh từ phía sau, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở gấp gáp vang lên bên tai, "Tắt đi... nếu không tôi lại vào đấy"

"Đội trưởng? Anh làm sao vậy? Anh có đến không?"

"Anh... ưm..." Cả người Ron run rẩy khi lỗ tai bị liếm mút.

"Tắt đi... đừng để tôi nói đến lần thứ ba", Blaise vươn ngón tay ấn vào chỗ nào đó còn đang sưng đỏ.

"Đội trưởng???"

"Ừ biết rồi anh sẽ đến", Ron hét to rồi mau chóng tắt gương hai mặt vứt xuống đất.

Cả người Ron bị lật ngửa ra, hai chân dang rộng, "Thật xin lỗi", Blaise thì thầm rồi cắm cậu em thẳng vào người Ron.

"Anh làm cái gì?...ư... tôi đã tắt rồi mà?", Ron gào lên.

"Ừ nên tôi mới xin lỗi", Blaise thúc mạnh từng đợt.

"Nếu thấy có lỗi thì đừng có làm chứ a a a"

Thật lâu sau Blaise gầm lên rùng mình phun hết tinh hoa của mình vào bên trong Ron, y nằm lên người anh thở dốc.

"Đừng đi", Blaise hôn hôn lên trán, mũi và cổ Ron.

Ron tức giận đẩy cái đầu còn đang dụi dụi vào vai mình ra, "Đừng có nói chuyện mê sảng nữa", anh ngồi dậy khoác áo sơ mi đã nhàu nhĩ lên người, móc trong túi quần ra một cái chai ném cho Blaise, "Uống đi cho bớt nóng đầu"

Blaise cũng nghe lời uống hết độc dược, y chống tay nằm nghiêng nhìn Ron bận rộn hỏi, "Em định làm gì thế?"

"Đi tắm, đàn em tôi còn đợi ở quán bar", Ron đáp rồi đứng dậy. Đáng tiếc anh đánh giá bản thân mình quá cao...

Rầm...

Ron ngã cắm mặt xuống đất.

"Ui da~", Anh nhăn mày suýt xoa.

Blaise xuống giường đến bên cạnh Ron.

"Anh muốn làm gì?", Ron giật bắn người khi bị Blaise chạm vào.

"Xem ra có người cần giúp đỡ nhỉ?", Blaise cười toe bế bổng Ron lên.

"Im đi! Đưa tôi đến phòng tắm tôi sẽ tự vệ sinh cá nhân", Ron mất tự nhiên quay mặt đi.

"Ừ", Ron nghe thấy Blaise đồng ý nhưng đến khi bị đặt lại trên giường anh không thể tin nổi nhìn y.

Đôi mắt Blaise sâu thẳm từ trên nhìn xuống Ron, "Em không thể đi đến đó với bộ dạng này rồi"

"Anh giỡn mặt với tôi đấy à? Buông ra... tôi phải đi", Ron vội vã xoay người bò về phía bên kia giường hòng bỏ chạy.

Blaise một tay nắm eo anh lôi tuột về phía sau, một tay đè gáy anh ấn xuống giường. Dương vật trướng lớn dễ dàng chen vào tràng đạo còn chưa thể khép vào hẳn bắt đầu một vòng lật lộng mới.

02:50AM

Ron nằm co quắp trên giường như con tôm luộc, Blaise ôm anh từ phía sau, côn thịt bán cương vẫn còn để ở trong cơ thể anh không chịu rút ra.

"Bây giờ cái quán đó chắc đóng cửa rồi nhỉ?", y thì thầm vào tai Ron trong khi nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể anh.

"Biến đi, tôi không muốn nói chuyện với anh. Đồ dối trá, bỉ ổi...", Ron thều thào mắng.

"Ừ gọi tôi là gì cũng được. Nhưng đừng ghét tôi... tôi chỉ là không muốn em rời đi mà thôi", Blaise vùi mặt vào lưng Ron tâm tình.

"Nếu không muốn tôi đi anh chỉ cần hỏi thôi mà. Sao lại làm vậy với tôi hả?", Ron quay người lại đập gối thẳng vào gương mặt điển trai của Blaise.

Y sửng sốt rồi mỉm cười, "Tôi quên mất, em vốn là Gryffindor", Blaise cầm lấy bàn tay của Ron đặt một nụ hôn lên đó, "Tôi thích em, ở bên cạnh tôi nhé"

Hai má Ron đỏ bừng, anh rút tay về xấu hổ che mặt lại, quần xì lọt khe Merlin quá phạm quy rồi. Dùng cái mặt đó nói mấy câu như vậy, ai biết trả lời làm sao chứ hả?

"Em không trả lời tôi cho là em đồng ý đấy nhé" (^‿^)

"Sao cái của nợ của anh lại to lên vậy hả?" (`Д'メ)

"Vì em đồng ý làm người yêu anh nên nó vui quá đó mà" ฅ(*ΦωΦ*) ฅ

"Tôi đồng ý lúc nào?" O(>﹏<)O

"Vừa rồi đó, để chúc mừng chúng ta làm thêm lần nữa đi" (¬‿¬)

"Biến đi a a a đừng có đụng vào tôi" (>Д<)

...

Arthur Weasley người đang chăm sóc kỹ lưỡng cái đầu hói của mình cảm thấy mấy sợi tóc còn lại của ông sợ rằng không giữ được nữa rồi. Miệng ông giần giật kéo lên thành nụ cười không thể miễn cưỡng hơn chào hỏi người ngồi trên ghế sô pha đối diện vợ chồng ông.

"Ngài Bộ trưởng sao lại rảnh rỗi đến nhà tôi chơi vậy?"

"Tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài Weasley, tôi đã đọc luận văn ông viết về việc sử dụng sai mục đích những đồ vật Muggle nó thật xuất sắc. Giới phù thủy đã bước qua thời kỳ đổi mới với sự dung nhập của càng nhiều những phù thủy lai Muggle hoặc xuất thân Muggle, những bài viết như vậy chính là sự cổ vũ rất lớn cho những cố gắng của Bộ để hàn gắn những rạn nứt trong quá khứ..."

"Blaise", Ron lên tiếng ngăn cản mấy lời nịnh hót ê răng như không cần tiền tuôn ra từ miệng y.

"Và thành tựu to lớn nhất của ngài Weasley đây chính là sinh ra được những đứa con rất tài giỏi và dũng cảm", Blaise nhanh chóng chốt lại.

"Ngài quá khen rồi, tụi nó đâu có được vậy chứ", mẹ của Ron bà Molly cười khúc khích rót thêm cho y một tách trà.

"Với tư cách là Bộ trưởng Bộ pháp thuật tôi không dám nói dối thưa vị phu nhân xinh đẹp này"

Blaise quen đường quen lối dỗ do Molly cười không thấy mặt trời. Arthur ngồi một bên khó chịu uống hết tách trà rồi bực bội hỏi, "Thế rốt cuộc ngài muốn gì?"

"Tôi muốn được tiếp xúc gần hơn, làm chặt hơn mối quan hệ với một gia đình gương mẫu hàng đầu giới phù thủy bằng... một cuộc hôn nhân chẳng hạn", Blaise nói ra ý định của mình.

"Với ai? Ginny?", Arthur đen mặt.

"Ồ không, với con trai thứ 6 của ngài, Ronald Weasley"

"Cái gì cơ?", Arthur hốt hoảng hét lên, "Điều này... sao có thể?"

"Tôi biết tôi không xứng với cậu ấy", Blaise ôm ngực tỏ vẻ đau lòng.

"Ông bình tĩnh lại đã", Molly đánh chồng mình một cái, "Mấy chuyện này phải xem đứa nhỏ có tự nguyện không? Ron? Ý con thế nào?"

Ron đỏ mặt nhưng cũng không phủ định, nhưng cũng không thể nói toạc ra được chỉ có thể nhìn ba má mình gật gật đầu.

"Ôi Merlin ơi", Arthur đỡ gáy than thở.

"Ron, sao anh có thể như vậy? Rõ ràng trước đây anh và chị Hermione...", Ginny từ trong nhà chạy ra lớn tiếng chất vấn.

"Ginny", Ron nghiêm khắc cảnh cáo không cho cô nói nữa. Nhìn Ginny tức giận dằn mạnh cửa bỏ đi, anh biết chuyện Harry từ chối lời tỏ tình của Ginny mà đến với Snape luôn là tâm bệnh của cô nhưng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc để cô tự mình thông suốt. Nhắm mắt hít sâu, Ron kiên định nhìn vào mắt Arthur, "Con thích Blaise và đã đồng ý lời cầu hôn của anh ấy"

"Việc chúng ta quan tâm nhất vẫn là hạnh phúc của con, nếu con cảm thấy cậu ta xứng đáng thì chúng ta chỉ có thể chúc phúc cho các con thôi", Molly thở dài nắm lấy tay chồng mình.

"Cảm ơn, ba mẹ", Blaise cảm động đổi luôn xưng hô làm Arthur nổi hết cả da gà.

Molly quyết định sẽ nấu một bàn tiệc chúc mừng cho thằng con của bà cuối cùng cũng chịu lập gia đình tuy rằng "cô con dâu" xinh đẹp này chẳng giống như tưởng tượng của bà là mấy.

Blaise bước ra ngoài đi dạo xung quanh. Nghe nói trang trại Hang Sóc đã từng bị phá hủy và xây dựng lại nhưng mọi người đã cố gắng tái lập lại kiến trúc cũ. Một căn nhà đa dạng với tất cả những thứ gì nhà Weasley tìm thấy, nói thế đã là nhẹ nhàng cơ bản nó chính là một cái chuồng lợn lớn bằng đá được chắp vá thêm bốn năm tầng xiêu xiêu vẹo vẹo. Bất quá nhìn nhiều nó cũng có phong cách riêng hấp dẫn người ta giống như cậu vợ chưa cưới của y vậy.

"Bộ trưởng", một giọng nói đột ngột phát ra từ phía sau Blaise.

"Chuyện gì, Baddock?", Blaise không quay đầu lại hỏi.

"Có một vài văn kiện cần chữ ký của ngài", vị trợ lý cúi đầu trình bày.

"Tôi đã nói nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền tôi rồi mà phải không?", Blaise xoay người lạnh lùng nói.

Baddock đứng thẳng im lặng chịu đựng áp lực phát ra từ cấp trên, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Có chuyện gì?", Blaise tha cho trợ lý của mình, búng tay ếm vài thần chú chống nghe trộm xung quanh.

"Bob Ogden đòi thêm 1000 Galeon tiền bù đắp tổn thất về tinh thần", Baddock thở phào bắt đầu báo cáo.

"Thật đúng là một tên tham lam. Thôi được rồi...", Blaise phì cười gật đầu, "tìm người xử lý gã đi"

"Vâng", Baddock vô cảm gật đầu sau đó lấy ra một cái hộp đưa cho Blaise, "Còn một việc nữa, ngài hiệu trưởng Hogwarts đã làm xong đơn đặt hàng của ngài rồi."

"Vậy sao? Thật tốt", Blaise mừng rỡ nhận lấy cái hộp mở ra kiểm tra, y cầm chai độc dược trong suốt như nước lên ngắm nghía. Vốn nghĩ hôm nay ra mắt sẽ gặp vô vàn khó khăn nên y đã nhờ hiệu trưởng Snape đồng thời cũng là viện trưởng cũ của Slytherin làm cho y phương án dự phòng này. Dù rằng mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn dự kiến nhưng không có nghĩa chai độc dược này phải bị bỏ đi.

Blaise không hề đánh giá thấp bản thân và Ron nhưng độ khó của việc hai phù thủy nam thụ thai tự nhiên là cao đến thái quá. Đừng có nhắc tới kẻ được chọn, cậu ta là quái thai. Trong tàng thư các gia tộc máu trong lâu đời luôn có những phương thuốc nhằm gia tăng tỷ lệ đậu thai, đương nhiên gia tộc Zabini không ngoại lệ. Blaise hừ hừ cười, muốn trói chân người đàn ông của mình không gì tốt hơn một đứa trẻ có cùng huyết thống với người đó.

"Blaise?"

Blaise vội cất chai độc dược đi rồi mỉm cười nhìn người đang đi tới.

"Ở Bộ có chuyện gì à?", Ron nhìn Baddock hỏi.

"Không có chuyện gì gấp lắm, tôi xử lý xong rồi", Blaise gật đầu ý bảo Baddock rời đi.

"Anh ra ngoài này làm gì? Tôi tìm anh nãy giờ?", Ron phàn nàn.

"Anh muốn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh một chút", Blaise nhún vai.

"Nó chỉ là cái chuồng lợn, không so được với nhà anh đâu", Ron bật cười.

"Ừ, nhưng anh thích nó, đây là nơi em sinh ra và lớn lên."

"Dẻo miệng", Ron đỏ mặt mắng.

"Thật đáng tiếc, nếu như anh quen em sớm hơn thì tốt rồi", như thế em sẽ chỉ thuộc về mình anh mà thôi, Blaise thở dài không nói nốt nửa câu sau.

"Chúng ta học cùng năm trong Hogwarts đấy", Ron trợn trắng mắt.

Blaise nâng cằm Ron lên ngậm lấy đôi môi anh, đầu lưỡi như rắn nước len vào khoang miệng liếm láp một lúc thật lâu sau mới rời khỏi, "Quen kiểu này cơ"

"Lúc đó chúng ta đều là đám nhóc lông còn chưa mọc mà anh đòi quen kiểu đó à?", Anh trừng mắt với y.

"Anh đảm bảo với em là lúc đó anh đã phát triển đầy đủ có thể phục vụ em bất cứ khi nào em muốn", Blaise giơ tay thề.

"Anh là đồ biến thái, Blaise. Không nói chuyện viễn tưởng này nữa, đi vào, mẹ làm xong đồ ăn rồi", Ron đá đít Blaise gạt đi.

"Biết đâu được, lỡ có cách xoay ngược thời gian thì sao?", Blaise vẫn không muốn buông tha chủ đề này.

"Anh có thôi đi không???"

Chỉ là một câu nói vu vơ nhưng đâu ngờ ở một dòng thời gian song song Blaise lại có được những gì y mong muốn rồi.

TOÀN VĂN HOÀN

Thận: Chính thức kết thúc, tạm biệt mọi người. Hẹn gặp lại các cô khi tui có hứng viết bộ mới nhé. Ai lớp du chu cà mo
Chắc phải đợi 1 tg nữa tui ms tìm bộ mới đem về cho mn, thôi bye nhé!!! 555