Sống Lại Một Đời, Bạn Sẽ Trả Thù Như Thế Nào?

Chương 1

1.

Trong khi Tôn Minh Đức đang đâm con dao vào thẳng ngực ta, thì thứ muội mà ta yêu thương nhất đứng ngay bên cạnh đó trơ mắt nhìn.

Trong mắt ta, Thẩm Tư Ninh từng là một người hiền dịu và rất dễ thương.

Nàng ta sẽ sợ hãi run rẩy ngay khi thấy hạ nhân giết gà trong bếp, sẽ khóc lóc ngăn chặn việc giết mổ đó lại.

Nhưng ngay bây giờ, người đứng trước mặt nàng ta chính là phu quân tốt của nàng.

Cười độc ác, tay đang cầm con dao liên tục đâm thẳng vào ngực ta.

Nàng ta như đang hoảng sợ nhìn ta một thân máu tươi, đang chảy đầm đìa.

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn và đầy cầu xin của ta.

Nàng ta như vừa tỉnh lại, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt rồi nhẹ nhàng cầu xin phu quân của mình : “ Tôn lang, đừng để tỷ tỷ phải chết một cách đau đớn được không?”

Tôn Minh Đức căm hận nói : “Ả ta khó chịu vì nàng gả cho ta, đã nhiều lần ngăn cản chúng ta. Mà bây giờ nàng lại còn thay ả ta nói chuyện?”

Thẩm Tư Ninh cắn môi, khóc như hoa lê đái vũ : “ Dù sao thì tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của ta…”

Tôn Minh Đức trào phúng nhìn nàng ta một cái, không kiên nhẫn an ủi : “Được rồi, không phải là sau khi Thẩm Anh Tuyết chết thì đống của hồi môn mà mẫu thân quá cố của ả ta để lại sẽ thuộc về nàng sao?”

“Quyền quản sự trong tay ả ta cũng sẽ thuộc về di nương của nàng sao?”

“Sau khi ta giải quyết xong nợ nần, ta sẽ mua một chức quan. Tới lúc đó nàng sẽ được làm phu nhân nhà quan lớn, khiến mọi người ai cũng ghen tị.”

Thẩm Tư Ninh ngại ngùng cúi đầu : “Tôn lang…”

Lúc này ta mới nhận ra rằng việc ngày hôm nay, Thẩm Tư Ninh mở tiệc xin lỗi cũng chỉ là một âm mưu.

Nàng ta đã trộn mê dược vào trong hương.

Chỉ một lát sau, ta đã hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại là vì bị đánh thức bởi con đau dữ dội.

Ta đang bị trói chặt, không có cách nào thoát ra được.

Tôn Minh Đức hận ta vì ta hay khuyên thứ muội hòa li, hắn ta dùng dao đâm mạnh vào mặt và cổ ta.

Ta đau đớn toàn thân, cơn đau như cào xé cơ thể ta ra làm nhiều mảnh.

Hắn ta thần trí điên cuồng, luôn miệng lẩm bẩm : “Thẩm Anh Tuyết, có trách thì hãy tự trách mình vì quá nhiều lời.”

Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, ta nhìn thấy Thẩm Tư Ninh đang giả mù sa mưa khóc lóc sờ lên khuôn mặt không ra hình hài của ta mà thút thít : “Tỷ tỷ, ta thật sự không còn cách nào khác, tỷ đừng hận ta.”

Ta thấy thật mỉa mai.

Ta rất hận nàng ta.

Nhưng ta lại hận sự ngu ngốc của mình hơn.

Vì lòng tốt của bản thân, từ nhỏ ta đã bị vẻ mặt như bạch liên hoa của Thẩm Tư Ninh lừa gạt.

Luôn vì nàng ta, toàn tâm toàn ý mà suy nghĩ.

Nàng ta vì muốn gả cao, bên ngoài lén gặp riêng Tôn Minh Đức.

Phụ thân biết được liền tức giận vì làm hư hại thanh danh của gia đình, muốn mang nàng ta bỏ vào lồng heo.

Ta quỳ ở từ đường cầu xin sự thương xót cho nàng ta.

Sau này lấy chồng, mẹ chồng ghét bỏ nàng ta vì thân phận thứ nữa nhiều lần làm khó dễ.

Tôn Minh Đức trước sau như một không quan tâm, chỉ bỏ lại một câu : “Nàng là thứ nữ, có thể là con dâu của Tôn gia thì một chút chuyện này không lẽ lại không chịu được?”

Ta không thể nhìn nổi nữa, liền lập tức chạy tới Tôn gia đòi lại công bằng cho nàng ta.

Thẩm Tư Ninh ôm lấy ta mà khóc tới đầu óc quay cuồng : “Chỉ có tỷ tỷ là thật lòng thương muội.”

Tuy nhiên, chỉ cần Tôn Minh Đức dỗ dành vài câu là nàng ta lại thay đổi : “Thật ra Tôn lang bình thường đối với muội cũng rất tốt, tỷ đừng hiểu lầm huynh ấy.”

Hầu phủ Tôn gia nhìn bên ngoài rất rộng lớn và bề thế.

Nhưng kỳ thực bên trong lại trống rỗng, do Tôn Minh Đức không nghề nghiệp hay học thức phá hoại đi hết sạch.

Tôn Minh Đức sống trong cẩm y ngọc thực từ bé, giỏi nhất là ăn chơi, cờ bạc.

Ta đã từng khuyên Thẩm Tư Ninh hòa li, vì nàng ta kể lể với ta rằng Tôn Minh Đức rất thích đi thanh lâu đánh bài.

Ban đầu nàng ta gật đầu đồng ý : “Tỷ yên tâm lần này nhất định muội sẽ hòa ly với hắn ta.”

Nhưng sau khi trở lại gặp Tôn Minh Đức, nàng ta lại thay đổi quyết định.

Nàng ta lại nhìn ta với vẻ mặt đầy cảnh giác : “Tỷ có phải hay không cũng thích Tôn lang?”

“Tuy rằng Tôn lang là người đàn ông rất tốt, nhưng trong lòng chàng chỉ có ta thôi. Tỷ tỷ đừng cưỡng cầu !”

Ta : “...”

Bao nhiêu năm qua ta luôn bao dung và quan tâm nàng ta, nhưng nhiều lần bị đâm sau lưng khiến tâm ta lạnh đi rất nhiều.

Lần đó gặp lại, nàng ta khóc lóc nói rằng có làm một bữa cơm nhỏ muốn xin lỗi ta và nhận rằng bản thân đã sai.

Ta lại không biết rằng đó là một buổi Hồng Môn Yến.

Thứ ta muốn bây giờ không còn là tình cảm nữa, ta muốn đền mạng cho ta.

Ta cứ thế ôm hận mà chết.

Mở mắt ra trở lại một lần nữa, ta liền trở lại ngày phụ thân tức giận muốn nhốt nàng ta vào lồng heo.

Phụ thân đang cầm trường côn đuổi nàng ta vào chuồng heo : “Sao ta lại sinh ra cái thứ nghiệp chướng này cơ chứ.”

2.

Phụ thân với con cái trong nhà luôn rất yêu thương, đối với Thẩm Tư Ninh lại cưng chiều hơn một chút.

Nhưng có một thứ không thể chạm tới :

Chính là danh tiếng của Thẩm gia.

Thẩm gia là dòng dõi thư hương thế tộc qua nhiều đời truyền lại.

Thẩm Tư Ninh không màng tới nam nữ bất tương thân, vì muốn leo lên cao mà dám lấy danh tiếng của Thẩm gia ra làm bàn đạp.

Lén lút ra ngoài gặp ngoại nam, đã vậy còn để có thai.

Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, Thẩm gia sẽ là trò cười cho toàn bộ Kinh thành.

Bởi vậy, phụ thân rất tức giận, giơ cao cây gậy dài : “Tại sao ngươi lại vô liêm sỉ như thế?”

Thẩm Tư Ninh bị đánh đau hét lớn, liền nắm tay tôi như phao cứu sinh, mếu máo : “Tỷ tỷ, xin hãy cứu muội.”

“Muội đau quá, không chịu nổi.”

Đời trước, ta thực sự đau lòng nên đã chịu thay nàng ta một gậy vào người.

Sau đó, còn quỳ một đêm trước từ đường không màng trời mưa để xin phụ thân nguôi giận.

Ta chỉ cho rằng nàng ta chỉ là quá ngây thơ, nên vô tình làm sai mà thôi.

Hoàn toàn không hề hay biết, nàng ta muốn cả Kinh thành này biết rằng nàng ta và Tôn Minh Đức đang qua lại với nhau.

Để nàng ta có thể thực sự được gả vào cành cao.

Lần này, ta lại cụp mắt xuống : “Tư Ninh chuyện này là muội thực sự đã làm sai rồi.”

“Thật sự là trái với gia phong, phụ thân trách phạt rất đúng.”

Thẩm Tư Ninh hoảng hốt nhìn ta, vừa khóc vừa tức giận nói : “Tỷ tỷ sao ngươi lại nói như thế với ta?”

Mẹ ruột của nàng ta, Hà di nương đột nhiên lao tới vừa cầu xin phụ thân vừa chỉ thẳng vào ta mắng : “Thẩm Ánh Tuyết, sao ngươi lại máu lạnh như thế? Đây là muội muội ruột của ngươi đó.”

“Ngươi muốn con bé chết ngươi mới vừa lòng?”

Thường ngày, Hà di nương luôn đối với ta rất tốt.

Nếu có kẹp tóc hay cây trâm nào, bà ta đều để cho ta chọn trước.

Mẫu thân ta mất khi ta còn nhỏ, bà ta luôn miệng nói rằng thương ta như con ruột của mình.

Giờ phút này, bà ta gấp tới mức không thèm giả vờ vui vẻ với ta.

Bà ta không lo rằng việc này sẽ khiến phụ thân tức giận không nguôi.

Lại ghét ta vì ta bây giờ không như trước, yêu thương giúp đỡ Thẩm Tư Ninh vô điều kiện nữa.

Thật sự làm ta buồn cười tới cực điểm.

Ta làm bộ lấy khăn tay ra lau lau khóe mắt như đang khổ tâm, nhưng lại không hề có giọt nước mắt nào.

Kỳ thật là ta đang đổ thêm dầu vào lửa : “Hiện tại khắp Kinh thành đều biết chuyện của muội muội, lỡ như ảnh hưởng tới danh tiếng của Thẩm gia thì thật đáng hổ thẹn với tổ tiên.”

“Nghiêm trọng hơn chính là ảnh hưởng tới sự nghiệp của Thẩm gia a.”

“Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó ở đây phải không? Muội muội nói đi, chắc chắn phụ thân sẽ hiểu cho muội.”

Hà di nương nghe thế, mặt mũi trắng bệch.

Lập tức lăn đùng ra ngất xỉu.

3.

Ta ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, phụ thân không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như kiếp trước.

Nhưng phụ thân cũng không đành lòng đánh chết Thẩm Tư Ninh, vì nàng ta đang mang thai.

Nhưng cả nàng ta và Hà di nương đều bị cấm túc.

Không nhận được tin tức gì của Thẩm Tư Ninh, Tôn Minh Đức đành phải chặn ta lại khi thấy ta ở ngoài đường, nói : “Thẩm đại tiểu thư, xin hỏi Tư Ninh dạo này thế nào?”

“Ta có một phong thư mật, xin Thẩm đại tiểu thư giúp ta đưa cho nàng ấy.”

Hắn ta tuy rằng hỏi thăm Thẩm Tư Ninh, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào ta không rời.

Làm ta nhớ kiếp trước, khi hắn và Thẩm Tư Ninh bị bắt gặp đang tư thông với nhau.

Hắn liền tự mình tới gặp phụ thân ta cầu thân.

Trong lúc nói chuyện, hắn ta còn trơ tráo nói rằng ta là chính thê còn Thẩm Tư Ninh sẽ là di nương.

Tổ mẫu nghe thế liền tức giận, đập vỡ chén trà : “Tôn gia cao quý, con cháu đông đúc. Ánh Tuyết nhà chúng ta không dám trèo cao với. Mọi người đều sẽ rất đau lòng cho nàng.”

Tôn Minh Đức còn không hiểu được ý trào phúng trong lời của tổ mẫu, cười nói : “Dù sao thì, mẫu thân của Ánh Tuyết cũng là ái nữ của Mạnh tướng quân, Ánh Tuyết lại là đích nữ của Thẩm gia.”

“Về sau nàng thành nương tử của ta, ta sẽ cho nàng ấy một cuộc sống sung túc.”

Sau này, không biết tại sao Thẩm Tư Ninh lại biết chuyện này. Liên tiếp mấy ngày đều không cho ta sắc mặt tốt.

Cho dù về sau, ta cùng phụ thân và tổ mẫu từ từ hóa giải để cho nàng ta gả vào Tôn gia với danh phận chính thê.

Thì nàng ta đối với ta chưa có nửa điểm cảm kích.

Lúc ta khuyên nàng ta hòa ly, nàng ta lại cho rằng ta muốn đoạt đi nhân duyên tốt của mình : “Tỷ tỷ lại muốn dùng cách gì để câu dẫn Tôn lang? Hắn sẽ không động lòng với tỷ đâu.”

Một cặp trời sinh, ta sẽ giúp họ bên nhau thật lâu dài.

Vì thế, ta nhìn Tôn Minh Đức miệng lưỡi trơn tru đang đứng trước mặt nhận lấy phong thư bí mật : “Được.”

Chương kế tiếp