Sống Lại Một Đời, Bạn Sẽ Trả Thù Như Thế Nào?

Chưong 2

4.

Ngày hôm sau, ta giả thành người hầu liền lẻn vào trong tẩm điện của Thẩm Tư Ninh đưa phong thư bí mật.

Nàng ta nhận phong thư, khóc lóc thảm thiết : “Tôn lang, trong lòng chàng vẫn luôn có ta mà…”

Ta lau nước mắt cho nàng ta : “Tư Ninh, tỷ rất thương muội, chỉ là hôm nay phụ thân quá nóng giận, tỷ không có biện pháp nào nói chuyện thay muội.”

Nàng ta gật đầu, ánh mắt chân thành nhìn ta : “Sau này nếu muội trở thành thế tử phi, muội nhất định sẽ báo đáp tỷ.”

Ta vỗ vai nàng ta : “Thế thì tỷ yên tâm rồi, muội đi nhanh đi Tôn lang đang chờ muội đó.”

Nhìn bóng dáng nàng ta đang khuất dần, ta liền nhanh chân chạy tới thư phòng của phụ thân.

Ta liền học theo bộ dáng của Thẩm Tư Ninh, vừa nhu nhược vừa không thể gánh vác : “Phụ thân, muội muội bất chấp sự ngăn cản của con liền chạy về phía rừng đào. Người mau ngăn muội ấy lại!”

5.

Ta thúc ngựa chạy tới trước phụ thân.

Lúc đó khung cảnh đã hỗn loạn.

Thẩm Tư Ninh đang đầu tóc rối loạn, nhìn rất chật vật.

Cái trâm cài tóc có khảm trân châu được cài trên đầu, cũng bị Quận chúa Hòa An rút ra ném thẳng xuống đất.

Lại nói tới chiếc trâm cài tóc này, chính là lễ vật sinh nhật mà Quận chúa Hòa An tặng nàng ta.

Quận chúa Hòa An chắc chắn cũng sẽ không ngờ rằng Thẩm Tư Ninh sẽ lấy oán báo ơn.

Cài trâm cài tóc nàng tặng, mà còn dám quyến rũ vị hôn phu của nàng : “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, người nhìn như luôn muốn thành bạn tốt của ta, nhưng tâm ngươi lại muốn câu dẫn Tôn lang của ta phải không?”

“Ta chưa từng có suy nghĩ không tốt với ngươi, thế mà đồ tiện nhân nhà ngươi lại muốn đào góc tường của ta.”

Mọi người khắp Kinh thành đều biết Tôn Minh Đức và Quận chúa Hòa An có hôn ước từ nhỏ.

Quận chúa Hòa An từ trước tới nay tính cách luôn hung dữ và độc đoán.

Không bằng Thẩm Tư Ninh, hay giả đáng thương khiến mọi người yêu thương.

Điều này đã tạo ra một kẽ hở để Thẩm Tư Ninh chen vào.

Tôn Minh Đức lưu luyến bụi hoa, phong nguyệt vô số.

Cuối cùng lại rơi vào tay của một thứ nữ giả bộ dễ thương như di nương của nàng ta, tự mình tới tận nhà cầu thân.

Thẩm Tư Ninh lại tiếp tục giả đáng thương trước mặt Quận chúa Hòa An, như kiểu mình không biết gì.

Còn ta không liên quan gì lại vì Thẩm Tư Ninh mà chen vào bảo vệ nàng ta.

Vì thế, Quận chúa Hòa An không thể làm gì chỉ có thể đổ toàn bộ lên đầu Tôn Minh Đức.

Nhưng bây giờ, chính mắt nhìn thấy những động tác thân mật của hai người, xoa đầu khi đang đùa giỡn với nhau.

Quận chúa Hòa An như một kẻ ngốc, bị vị hôn phu và khuê mật của chính mình đội cho một chiếc mũ xanh cực to.

Thẩm Tư Ninh liên tục lùi ra sau, nước mắt lã chã : “Hòa An tỷ tỷ, nghe ta giải thích, không phải như thế đâu.”

Đôi mắt nàng ta ngập tràn nước, nhưng giọt nước mắt không rơi xuống.

Cứ như thể nàng ta chịu nỗi ấm ức rất lớn.

Quận chúa Hòa An là con gái của Đại tướng quân, ương ngạnh kiêu căng thành thói.

Lúc này, nàng thực sự mất kiên nhẫn với bộ dạng này của Thẩm Tư Ninh : “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, giả đáng thương cho ai coi? Dám làm mà không dám nhận sao?”

Thẩm Tư Ninh nhỏ giọng nức nở, xua tay : “Hòa An tỷ tỷ, ta không hề giả vờ. Ta là bất đắc dĩ mà thôi.”

Quận chúa Hòa An không thể tiếp tục nghe được nữa, liền tát nàng ta : “Đúng rồi, ngươi bị ép buộc, nên tay ngươi vươn dài tới tận chỗ của Tôn Minh Đức.”

“Lệnh bài của Tôn Minh Đức thế nào lại bay tới bên người ngươi được?”

“Ngươi còn có mặt mũi khóc? Có tin tao lột da ngươi ra không?”

Quận chúa Hòa An luyện võ trong thao trường từ nhỏ, lực tay nàng rất khỏe.

Thẩm Tư Ninh không chú ý, đầu liền bị đập sang một bên.

Nàng ta mất thăng bằng, lập tức ngã xuống đất.

Nàng ta run lên vì sợ hãi, vẫn cắn chặt môi lại không cho nước mắt rơi.

Bằng không, ta tin rằng Quận chúa Hòa An sẽ thực sự sẽ một dao giết chết nàng ta ở ngay trên đường.

Thẩm Tư Ninh thật sự xui xẻo.

Ta cũng bất ngờ khi thấy Quận chúa Hòa An xuất hiện ở rừng đào, nơi này khá ít người lui tới.

Thật đúng lúc bắt gặp hai người họ lén lút gặp nhau.

Ai, ai làm cho ta thành bộ dạng một tỷ tỷ tốt thương xót cho muội muội đi nào.

Không phải nàng ta muốn cho tất cả mọi người biết rằng nàng đã nhắm vào vị trí thế tử phi, bắt buộc Tôn Minh Đức phải thú nàng vào cửa với vị trí chính thê sao?

Là một người tỷ tỷ tốt, ta phải giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện của mình.

6.

Mọi người vây xung quanh xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều.

Tôn Minh Đức cảm thấy xấu mặt, liền ôn nhu khuyên can Quận chúa Hòa An : “Hòa An, muội đừng làm loạn nữa.”

Hắn ta nắm tay Quận chúa Hòa An, ánh mắt thâm tình : “Nàng ta dù sao cũng chỉ là thứ nữ, đến khi đó cũng chỉ là một tiểu thiếp. Nàng mới thực sự là chính thê của ta.”

Phải thừa nhận rằng Tôn Minh Đức là một tên không ra gì, nhưng làn da của hắn thực sự rất đẹp.

Hắn ta mặt mày tuấn tú, cư xử như một quân tử khi dùng giọng điệu nhẹ nhàng khuyên can ai đó.

Chẳng trách cả Quận chúa Hòa An hay Thẩm Tư Ninh đều bị hắn xoay vòng vòng.

Thậm chí còn nói những điều không hợp lý trước mặt mọi người, mà không thèm quan tâm tới thể diện của bản thân.

Thẩm Tư Ninh nghe thế, có chút nóng vội ngắt lời : “Tôn lang không phải người hứa sẽ để ta làm chính thê sao?”

Khuôn mặt nhỏ của nàng ta lã chã chực khóc, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy thương xót.

Quận chúa Hòa An cười khúc khích, sau đó trực tiếp cho Tôn Minh Đức một cái tát : “Ngươi mơ cũng đẹp quá rồi.”

“Tôn Minh Đức, ngươi muốn trèo cao vào gia đình ta. Lại có suy nghĩ tam thê tứ thiếp, hưởng phúc chung với nhau sao?”

“Ta nhổ vào, trên đời này làm gì có chuyện tốt thế !”

Ta có chút bất ngờ.

Không ngờ Quận chúa Hòa An được cưng chiều từ bé nhưng ánh nhìn thực sự rất tỉnh táo.

Không hề giống Thẩm Tư Ninh.

Cho dù có bị Tôn Minh Đức bán đi, có khi còn vui vẻ mà tính tiền cho hắn.

Tôn Minh Đức bất ngờ bị đánh giữa đường, mất hết mặt mũi. Giọng điệu cao hơn hẳn : “Hòa An, dù sao ta cũng là nam nhân, có tam thê tứ thiếp thì có làm sao?”

“Ngươi hà tất phải tính toán như thế? Nữ tử thì phải tam tòng tứ đức chăm lo gia đình, đừng có như người điên suốt ngày ghen tuông. Nếu ngươi nhận sai, thì ta cũng sẽ coi như không có chuyện gì mà bỏ qua.”

Chưa cần nói đến tính tình nóng nảy của Quận chúa Hòa An.

Ngay cả ta sau khi nghe những lời này, thực sự tức giận đến cực điểm.

Ngươi đã chọn ăn cơm mềm, lại còn muốn ăn thêm những món ngon khác sao?

Nàng liền rút roi dài ra, hướng Tôn Minh Đức mà đánh tới : “Tôn Minh Đức, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám bắt bản Quận chúa xin lỗi ngươi?”

“Gương mặt này của ngươi được hầu hạ bản Quận chúa là vinh hạnh của ngươi, mà còn dám lên mặt đòi tam thê tứ thiếp?Ngươi sợ mất mặt đúng không?”

“Được, hôm nay ta cho người biết thế nào là nam đức.”

Quận chúa Hòa An là một tấm gương cho chúng ta noi theo.

Ban đầu Thẩm Tư Ninh thấy người trong lòng bị đánh cũng lao vào ngăn cản.

Nhưng trong lúc hỗn loạn, lại đẩy người hầu bên cạnh mà bỏ chạy.

Nhưng rồi nàng ta cũng bị ăn một roi vào lưng.

Nàng ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Máu tươi ồ ạt chảy ra vết roi để lại.

Thẩm Tư Ninh run rẩy, giả bộ muốn ngất xỉu.

Ta thấy náo nhiệt đã đủ, liền lao đến ôm lấy Thẩm Tư Ninh, la lớn : “Tô Minh Đức, sao ngươi lại để muội muội của ta vì ngươi mà bị đánh.”

“Muội ấy đang mang thai đứa con của ngươi.”

“Huhu, tội nghiệp Tư Ninh của ta…”

Tin tức như bùng nổ, mọi người đang xem trò vui gần như choáng váng.

Mọi người thần sắc khác nhau, nhỏ giọng thì thầm : “Thẩm nhị tiểu thư thật sự làm chuyện như thế sao?”

“Thật không ngờ, Thẩm đại nhân là một người coi trọng danh tiết, mà nữ nhi lại …”

“Chậc, Tôn thế tử cũng quá phong lưu rồi.”

“Khó trách Quận chúa nổi điên như thế, nếu như là ta thì ra lập tức xé xác đôi gian phu dâm phụ này ra.”

Quận chúa Hòa An vô cùng bất ngờ : “Thẩm Tư Ninh, mấy ngày trước ngươi còn giả mù sa mưa nói rằng đã chuẩn bị lễ vật cho đám cưới của ta, thì ra là ngươi đã sớm thông đồng với Tôn Minh Đức.

Ta cảm nhận được Thẩm Tư Ninh đang mềm nhũn trong lòng ta.

Thì ra là giả bộ ngất xỉu, nhưng có lẽ là bị dọa tới mức hôn mê rồi.

Khi phụ thân tới nơi, thì thấy ta đang bồn chồn lo lắng, Quận chúa Hòa An thì ngập tràn tức giận.

Còn Thẩm Tư Ninh thì đang nằm trong lòng ta, như con chim nhỏ bị thương.

Gương mặt của phụ thân già đi vài tuổi thật đáng thương, hôm nay toàn bộ mặt mũi của người hoàn toàn mất hết.

Liên tục cúi người xin lỗi Quận chúa Hòa An.

Ông nói rằng do mình dạy dỗ nữ nhi không tốt, ngày khác sẽ đưa Thẩm Tư Ninh tới cửa thành tâm xin lỗi.

7.

Tới khi hồi phủ thì trời đã tối hẳn, đột nhiên trời đổ cơn mưa to.

Liền thấy cách đó không xa, một bóng dáng nhỏ bé đang cầm ô chạy về phía ta.

Thẩm Nhạn Hàm chạy đến với gương mặt thẹn thùng : “Tỷ tỷ, mùa xuân se lạnh, muội sợ tỷ bị cảm nên mang theo áo choàng ra cho tỷ.”

Thẩm Nhạn Hàm là do một tỳ nữ bò lên giường của phụ thân sinh ra.

Mọi người đều nói tỳ nữ kía tâm địa không tốt, thì nữ nhi do nàng sinh ra cũng sẽ không đơn thuần.

Thì thế muội ấy thường bị coi nhẹ trong Thẩm gia, có đôi khi còn bị người hầu coi thường.

Vì thấy muội ấy đáng thương, nên ta hay ra tay giúp đỡ.

Sau khi được giao quyền quản gia, ta đã nghiêm khắc cảnh cáo người làm không được xem thường Thẩm Nhạn Hàm.

Nhưng ta biết rằng sự quan tâm của ta giành cho muội ấy luôn ít hơn sự quan tâm của ta dành cho Thẩm Tư Ninh.

Ta không có ý định tranh giành gì với ai.

Ta từng là một người không biết nhìn người, lòng tốt đặt sai chỗ khiến cho bản thân nhận mỗi mũi dao đâm thẳng vào tim.

Ta nắm tay Thẩm Nhạn Hàm, trấn an nói : “Trời mưa to đi lại khó khăn, muội hà cớ gì phải ra đón ta?”

Lúc nắm tay muội ấy, ta cảm giác được trên cổ tay có vết xước kết vảy.

Ta liền nhấc ống tay áo của muội ấy lên, thì thấy được vết thương cũ và mới chồng chất lên nhau nhìn thật đáng sợ.

“Là ai làm chuyện này ?”

Thẩm Nhạn Hàm rụt tay về, lúng túng giải thích : “Hôm trước muội bất cẩn bị thương.”

Ta chuyển ánh mắt ra nha hoàn đi phía sau muội ấy.

Nha hoàn hơi lưỡng lự, sau đó quỳ xuống khóc lóc kể lể : “Đại tiểu thư, đều là do Hà di nương và nhị tiểu thư gây ra ạ. Cứ mỗi lần khó chịu đều lấy tam tiểu thư ra để trút giận.”

“Trong bữa tiệc trà lần trước, Trương phu nhân ngỏ ý thích tam tiểu thư, sau đó Hà di nương và nhị tiểu thư đẩy tam tiểu thư xuống hồ. May mắn là tam tiểu thư biết bơi, mới thoát được một kiếp nạn.”

Trương phu nhân chính là mẫu thân của Tôn Minh Đức.

Thẩm Nhạn Hàm có vài phần giống nữ nhi đã mất của Trương phu nhân.

Cho nên Trương phu nhân đối với muội ấy có chút chiếu cố, thật phần quan tâm thương tiếc.

Nhưng không ngờ vì việc này mà khiến Thẩm Tư Ninh sinh lòng ghen ghét.

Ta cau mày : “Tại sao chuyện lớn như thế này, không ai báo cho ta hay phụ thân biết?”

Nha hoàn nức nở : “Hà di nương dọa rằng nếu tam tiểu thư dám đi cáo trạng cho người hay lão gia biết, thì bà ấy sẽ bán toàn bộ nha hoàn và bà tử trong viện tới kỹ viện.”

“Nô tỳ thật sự không chịu nổi, đều là tiểu thư của Thẩm gia mà ngày ngày tam tiểu thư đều phải chịu sự coi thường của nhị tiểu thư và Hà di nương. Mong đại tiểu thư đòi lại công đạo cho tam tiểu thư.”

Thẩm Nhạn Hàm sợ rằng sẽ làm khó cho ta, liền nhẹ giọng : “Tỷ tỷ, muội không sao đâu.”

Ta nhìn được vẻ mặt bối rối của Thẩm Nhạn Hàm, trong lòng đột nhiên chua xót.

Kiếp trước ta chết trong tay Thẩm Tư Ninh và Tôn Minh Đức.

Tôn Minh Đức có được tiền liền vui vẻ cùng Thẩm Tư Ninh một thời gian.

Hà di nương liền sảng khoái : “Sau này, không ai có thể lay động đến ta trong Thẩm gia.”

Bọn họ truyền ra rằng ta bị bắt cóc hiện không rõ tung tích.

Quan phủ thì vô năng xử án chỉ có lệ cho xong.

Sau này, ngay cả phụ thân ta cũng từ bỏ tìm kiếm.

Thẩm Nhạn Hàm là một nữ tử chân yếu tay mềm trói gà còn không chặt, bất chấp gió tuyết mặc thường phục đeo mạn che mặt đi ngược xuôi khắp nơi trong Kinh thành, gặp ai cũng hỏi thăm về ta.

Muội ấy hay hỏi người qua đường : “Có từng nhìn thấy người thiếu nữ trong bức tranh này không?”

Những lúc như thế, trong thâm tâm ta chỉ muốn ôm lấy muội ấy và nói rằng đừng tìm ta nữa.

Nhưng ta chỉ có thể ôm vào hư vô.

Vào ngay lúc này ta đã ôm được muội ấy : “Về sau có ủy khuất gì, cứ nói với tỷ.”

“Cho dù có như thế nào, ta sẽ cố gắng bảo vệ muội thật tốt.”