Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 10
Tư Cảnh?

Hơn nữa còn là anh Tư Cảnh mà “Ninh Duệ” thích quấn lấy nhất khi còn bé?

Như đã nói qua, tôi thật sự không biết.

Tôi chỉ xem tình tiết nguyên tác, có góc độ của thượng đế, biết đại khái kết cục của từng nhân vật do trong cốt truyện do tác giả tạo ra, nhưng tôi vừa không có trí nhớ của bản thân nhân vật Ninh Duệ, tôi không thể nào xác định được những thứ cô ấy đã trải qua từ nhỏ đến lớn.

“Anh Tư, chào anh.” Mấy chữ anh Tư Cảnh này, tôi thật sự không thể nào gọi được nữa.

Ninh Hàng nghi ngờ nói: “Sao em lại trở nên khách sáo với anh Cảnh như thế?”

Trái lại Tư Cảnh lại khá đón nhận câu anh Tư này của tôi: “Không sao, tôi và Tiểu Duệ đã có hơn ba năm không gặp nhau, tình cảm phai nhạt, khách sáo một chút là rất bình thường.”

Tôi: “…”

Ba năm không gặp?

Ngài chắc chắn chứ?

Đại ca à, nửa năm trước chúng ta còn có một đêm ngủ với nhau, anh quên rồi sao?

Nhưng anh ta cũng không chủ động nhắc tới chuyện này trước, tôi cũng tạm thời xem như chuyện đó không tồn tại.

Trong phòng bệnh, tôi và Tư Cảnh cũng không trao đổi ánh mắt nhiều, lúc anh ta nói chuyện với Ninh Hàng, tôi cúi đầu chơi trò Anipop trên điện thoại để giết thời gian. Lúc tôi nói chuyện với Ninh Hàng, anh ta sẽ yên lặng lắng nghe.

Tất cả mọi thứ đều vô cùng bình thường.

Nhưng cũng không bao lâu sau, Hàng Hàng nhỏ bé, kiểu cách của chúng ta lại kêu đói, muốn tôi đi mua đồ ăn cho anh ấy. Tôi nói ăn đồ bên ngoài không tốt cho sức khỏe, anh ấy đói, tôi bảo dì ở nhà làm xong sẽ mang tới.

Thế nhưng cái tên kiểu cách kia không đồng ý: “Anh muốn ăn đồ bên ngoài! Muốn ăn đồ ăn em tự tay mua cho anh!”

Nể tình anh ấy là bệnh nhân, tôi cố nén ý muốn đánh anh ấy một trận: “Anh, thế anh muốn ăn gì?”

“Mì ăn liền.”

Tôi bày ra dáng vẻ một cán bộ kỳ cựu của Ninh Tuân: “Cái đó không tốt cho sức khỏe.”

Nịnh Hàng châm chọc: “Em gái, thần thái đó của em sao lại giống anh cả như thế, trông thật khiếp người.”

Ninh Tuân đang đứng trước cửa phòng bệnh, kịp thời lên tiếng: “Anh khiếp người chỗ nào?”

Ninh Hàng: “Anh, cái gì của anh cũng trông khiếp sợ.”

Ninh Tuân: “…”

Ninh Hàng: “Anh, tại sao anh lại không phản bác lại?”

Ninh Tuần, người gác lại công việc ở công ty để đến bệnh viện thăm em trai ruột của mình: “Anh đột nhiên cảm thấy hôm nay em trông có hơi xấu xí, không muốn nói chuyện với em lắm, thế nên em im miệng đi.”

Ninh Hàng bị chửi xấu xí, bị bảo câm miệng: “…”

Nhận ra được trong phòng bệnh đang nồng nặc mùi thuốc súng, tôi tự giác lui ra ngoài, tự thân vận động, đến chỗ nào đó mua thức ăn cho Ninh Hàng.

Tôi vừa rời khỏi bệnh viện, Tư Cảnh cũng nối gót theo sau. Tôi đi vội vàng không chú ý tới anh ta vẫn luôn đi theo sau lưng tôi.

“Tiểu Duệ.” Anh ta đột nhiên gọi tôi lại.

Tôi dừng bước, nghiêng người nhìn anh ta: “Có chuyện gì sao?”

“Anh cũng đói.”

Tôi hiểu ý nghĩa trên bề nổi của câu nói đó: “Thế anh chờ một chút, em đi mua cho anh một phần.”

Anh ta nhàn nhạt nhìn tôi: “Anh có thể ra ngoài mua đồ ăn với em không?”

Tôi từ chối vô cùng kiên quyết: “Không thể.”

Không biết có phải tôi tự mình đa tình hay không, kể từ khoảnh khắc tôi bước vào phòng bệnh đó, tôi có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt người này dấy lên dục vọng đối với tôi.

Ánh mắt đó, lúc trước tôi từng có đối với anh ta, nhưng cũng không phải chỉ có đối với một người đàn ông.

Nói thật, trước mắt tôi không có ý định lại tiếp tục có một đêm nữa với Tư Cảnh. Dù sao anh hai tôi gọi anh ta là anh Tư Cảnh, còn nói khi còn bé tôi luôn thích quấn lấy anh Tư Cảnh. Lúc thì ạnh Cảnh lúc thì anh Tư Cảnh, điều này đủ để chứng minh Tư Cảnh có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Ninh.

Tôi có thể cưa cẩm ai, ngủ với bất kỳ ai, tôi cũng là một người có nguyên tắc.

Không phải trai đẹp thì không thích.

Không thích người lùn.

Vóc dáng không đẹp cũng không thích.

Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất chính là tôi không giết những mối quan hệ.

Nếu có qua lại với nhà họ Ninh, tôi sẽ không tiếp cận.

Dù sao tôi vẫn muốn duy trì hình tượng một cô gái ngoan ngoãn, ngây thơ trước mặt người nhà họ Ninh.

Tư Cảnh cũng là một người có chừng mực, anh ta cũng không tiếp tục hỏi lý do vì sao tôi không cho anh ta đi cùng, chỉ nói: “Thế làm phiền em, anh cũng muốn một phần.”

Tôi gật đầu một cái, tỏ ý không thành vấn đề.

Không biết có phải dạo gần đây mình bị sao quả tạ chiếu không, thang máy đi từ lầu bảy xuống lầu một, sau khi rời khỏi thang máy, còn chưa đi được mấy bước tôi đã thấy Phó Tư Lâm đang đi cùng với Tiểu Khang, trợ của anh ta.

Đối mặt với Phó Tư Lâm, tôi cũng lười nhìn anh ta lấy một cái.

Nhưng Tiểu Khang nhìn thấy tôi, chẳng biết vì sao, cậu ta đột nhiên lên tiếng: “Chào mợ chủ.”

Sau khi cậu ta nói xong câu này, Phó Tư Lâm không phản ứng gì, còn tôi phản ứng cực mạnh, dừng bước, trừng mắt: “Ai là mợ chủ của cậu.”

Phó Tư Lâm cười lạnh một tiếng: “Cậu ấy chỉ nói sai một chút, em có cần phải phản ứng mạnh như thế không, lại lên cơn rồi sao?”

“Phó Tư Lâm.”

“Có gì cứ nói thẳng.”

“Anh đi chết đi.”

Lần này, đến lượt Phó Tư Lâm trừng mắt nhìn tôi: “Em vừa mới nói gì!”

Tôi cũng phiền sắp chết rồi, chẳng thèm nhìn Phó Tư Lâm, trả lại câu anh ta vừa nói với tôi ban nãy: “Tôi chỉ nói sai một câu rồi, anh có cần phải phản ứng đến mức như thế không, lại lên cơn rồi sao?”

Nhìn vẻ mặt bị tôi chọc giận tới mức không biết dùng từ ngữ gì để hình dung của Phó Tư Lâm, tâm trạng của tôi giờ phút này giống như cử chỉ đại diện cho thầy kim tinh vậy…

“Hoàn mỹ.”

Phó Tư Lâm: “Em!”

Chắc hẳn Phó Tư Lâm rất ít khi bị chống đối, hoặc có thể nói là rất ít người dám mạnh miệng với anh ta, anh ta thân là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, thế nên đã quen với việc ra lệnh và phân phó cho người khác. Thế nhưng sau khi ly hôn, mỗi lần gặp tôi, mười lần thì hết tám chín lần anh ta bị tôi chọc giận tới mức sắc mặt thay đổi: “Ninh Duệ, em! Em giỏi lắm, em thật sự rất lợi hại, thật sự biết nói chuyện!”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sau đó hơi nở nụ cười nhìn về phía Tiểu Khang, mấy lời sau đây của tôi là nói với Tiểu Khang, mặc dù tôi không quen biết cậu ta: “Tôi có chuyện đi trước đây, hẹn gặp lại.”

Lần này Tiểu Khang không gọi sai nữa, cậu ta nói: “Cô Ninh, cô đi thong thả nhé.”

Phó Tư Lâm dùng ánh mắt chất vấn nhìn Tiểu Khang: “Rốt cuộc ai là người trả lương cho cậu đấy?” Ngay sau đó lại nói: “Đi gì mà đi.” Phó Tư Lâm bước nhanh tới ngăn trước mặt tôi: “Ninh Duệ, tôi còn chưa nói xong.”

Thế nhưng tôi đã sớm qua cái tuổi thích đọc tiểu thuyết ngược luyến, tôi thật sự cảm thấy rất phiền với cái tên nam chính ăn cắp thận Phó Tư Lâm này.

Ngay từ lúc mới bắt đầu xuyên sách tôi đã thấy anh ta phiền phức, anh ta phiền tới giờ phút này khiến tôi thật sự rất muốn cho anh ta một đấm, sự dịu dàng ấm áp ở trong phòng bệnh ban nãy đã biến mất: “Phó Tư Lâm, tuy nói anh lớn hơn tôi, thế nhưng từ tận trong xương tuỷ tôi đã không phải là một người kính già yêu trẻ, nóng lòng nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, tôi đang muốn đi mua cơm, thật sự rất bận rộn, cũng thật sự thấy rất phiền, anh mau sang chỗ mát mẻ mà đợi đi, đừng ép chị đây phải đánh anh đấy.”

“Mở miệng ngậm miệng là muốn đánh, em…”

“Em cái gì mà em, cút sang một bên dùm đi.” Sau khi xuyên sách, vì để bảo vệ bản thân tốt hơn, tôi cũng hạn chế gây sự, tôi đã học thuật Israel Maja, một kỹ thuật đánh nhau của bộ đội đặc chủng, nếu không phải nghĩ đến hiện giờ đang ở trong môi trường công cộng như bệnh viện đây, tôi thật sự muốn để cho Phó Tư Lâm biết một chút, cái gì gọi là “dịu dàng, ấm áp và bạo lực cùng tồn tại đồng thời.”

Một giây trước, tôi còn có thể hoà nhã nói với anh, nhưng một giây sau tôi có thể khiến anh quỳ xuống đất gọi mẹ đấy.

“Ninh Duệ, tôi có lời muốn nói với em.”

Tôi cũng chẳng muốn nghe anh nói nhảm, đi lướt qua người anh ta, đi về phía cửa bệnh viện.

Thế nhưng anh ta không định để tôi như thế, níu tay tôi lại, buộc tôi phải mặt đối mặt nghe anh ta nói chuyện: “Có phải em bị điếc không đấy?”

Thân ở môi trường công cộng, tuỳ tiện ra tay đánh người sẽ thu hút sự chú ý, vì không để nhiễu loạn trật tự công cộng, tôi nhịn: “Được rồi, có lời muốn nói với tôi đúng không, thế anh tìm một chỗ yên tĩnh đi, tôi nghe anh nói.”

Phó Tư Lâm có quen biết với viện trưởng bệnh viện này, anh ta đưa tôi đến phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng rất có mắt nhìn đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trợ lý của Phó Tư Lâm đứng bên ngoài giữ cửa.

Bên trong phòng làm việc, tôi cố nén sự không vui trong lòng, nghe mấy lời nói nhảm từ miệng của Phó Tư Lâm.

“Ninh Duệ, ly hôn với tôi, em có hối hận không?”

Tôi hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải hối hận?”

“Em thật sự không hối hận sao?”

“Cho anh mười phút, có lời gì muốn nói không?”

“Em thật sự không hối hận sao?” Anh ta hỏi tôi lần nữa.

Câu trả lời của tôi, thật ra hoàn toàn không cần mở miệng, động tay động chân là có thể thể hiện đầy đủ ngay.

Mấy giây sau, tôi dứt khoát dùng một chiêu, ấn Phó Tư Lâm xuống đất, đầu gối đặt lên lưng anh ta: “Nếu lần sau còn động tay động chân với tôi lần nữa, thế thì cái giá chính là anh sẽ nằm trên giường bệnh của bệnh viện, đón nhận mấy lời hỏi thăm sức khỏe từ bác sĩ khoa xương cốt đấy.”

Sau khi nói xong câu này, tôi nhớ lại mình còn phải đi mua thức ăn cho Ninh Hàng và Tư Cảnh. Sợ Hàng Hàng nhỏ bé nhà chúng ta đói bụng, không có dư thời gian để đánh Phó Tư Lâm, tôi buông anh ta ra, ngay khi tôi vừa kéo mở cửa phòng làm việc, chuẩn bị rời khỏi đó, tôi nghe thấy Phó Tư Lâm dùng giọng điệu hối hận lên tiếng nói với tôi: “Ninh Duệ, tôi hối hận.”

Tôi quay đầu nhìn anh ta một cái: “Việc anh hối hận có liên quan gì tới tôi?”

“Ninh Duệ, tôi cũng không biết vì sao tôi đột nhiên lại thấy mình không thích Địch Na nhiều như thế…”

Tôi trầm mặt một lúc, nói với anh ta: “Anh đây là đang trong thời kỳ mờ mịt về hôn nhân, đừng suy nghĩ bậy bạ, làm một người chồng đủ tiêu chuẩn, phải học cách giữ vững sự trung thành đối với vợ mình.”

Nửa tiếng sau, tôi mua hai phần ăn trở về bệnh viện.

Ninh Hàng vừa ăn vừa trêu chọc tôi: “Cũng gần một tiếng trôi qua rồi, em gái, trên đường đi mua thức ăn, em phải đi một chuyến lên sao hoả à?”

Tôi trả lời lại anh ấy: “Đúng thế, cho nên em đang hối hận vì sao mình lại không về trễ một chút để anh đói chết anh luôn.”

Ninh Hàng tố cáo: “Em gái, em lại ăn hiếp anh rồi! Anh mới vừa phẫu thuật xong đấy, em còn ức hiếp bệnh nhân vừa nhỏ yếu vừa đáng thương là anh đây!” Sau đó anh ấy lại hừ một tiếng, mượn việc này để bày tỏ vẻ bất mãn của mình.

Tôi lười so đo với Ninh Hàng, một “người già yếu bệnh hoạn” chiếm hết ba phần bệnh tật, che tai lại, tự lẩm bẩm: “Không nghe, không nghe, niệm kinh.”

Ninh Hàng: “Em tài vương bát đấy, chúng ta tuyệt giao!”

Tôi bình tĩnh đáp trả lại: “Tuyệt giao thì tuyệt giao.”

Tuyệt giao còn chưa tới hai giây, anh ấy lại bắt đầu nói chuyện với tôi: “Anh khát.”

Muốn em rót nước cho anh sao? Hừ… trong lòng tôi kiểu cách: “Cầu xin em đi.”

Ninh Hàng không chắc chắn về phòng tuyến: “Cầu xin em.”

Trong lúc tôi và Ninh Hàng tranh cãi, Tư Cảnh vẫn luôn yên tĩnh ăn phần ăn của mình, cho tới khi anh ta yên tĩnh quay đầu sang, khiến tôi suýt chút nữa đã quên mất trong phòng bệnh của Ninh Hàng còn có sự tồn tại của một nhân vật như thế.

Trước tôi cấu kết với anh ấy, đơn thuần chỉ vì cảm thấy anh ấy đẹp trai.

Nhưng vào lúc này, tôi cảm thấy người đàn ông này ngoại trừ dáng vẻ đẹp trai ra vẫn còn có những ưu điểm khác.

Ví dụ như, trong lúc người khác đang nói chuyện, anh ấy sẽ yên tĩnh lắng nghe, sẽ không tùy tiện cắt ngang.

Hay ví dụ như, một tiếng trước, trong hành lang dài của bệnh viện, sau khi tôi từ chối cho anh ta đi mua đồ ăn chung với mình, anh ta vẫn sẽ tôn trọng quyết định của tôi, không tiếp tục dây dư, không phải kiểu buộc phải đi theo.

Chỉ với hai điểm này, đã khiến cho tôi tiến hành so sánh giữa anh ta và Phó Tư Lâm, thật sự là trong cùng một ngày, ở cùng một chỗ.

Trong trí nhớ của tôi, rất lâu rồi, khi tôi nói chuyện với Phó Tư Lâm, anh ta vẫn luôn để lộ ra thái độ không nhịn được, càng rất ít khi nguyện khí tôn trọng ý kiến của tôi.

Chương kế tiếp