Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 11
Hai tuần sau khi nằm viện, Ninh Hàng xuất viện.

Sau khi xuất viện, tên này cũng không nghe lời của bác sĩ, không chịu ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, luôn muốn ra ngoài vui chơi.

Vết sẹo của cuộc phẫu thuật vừa lành, lúc này anh ấy đã quên đau.

Anh ấy muốn ra ngoài chơi thế là cứ ra ngoài chơi, còn uống say vào nửa đêm canh ba, náo luận đến tôi vào lúc hai giờ sáng phải rời khỏi chăn êm nệm ấm đến quán bar với anh ấy.

Ầm!

Trên đường đến quán bar với Ninh Hàng, lúc tôi đang chờ đèn xanh đèn đỏ, bị một chiếc Land Rover tông vào đuôi xe.

Tối nay tôi vội vàng ra ngoài thế nên chỉ chọn đại một chiếc xe, dù sao xe ở nhà họ Ninh không phải chỉ có một hai chiếc, tôi vào đuôi xe cũng không tính là chuyện quá lớn, cũng bởi vì vội vàng muốn đi đón con sâu rượu uống tới nửa sống nửa chết kia, thế nên tôi cũng chẳng muốn bước xuống truy cứu làm gì.

Chiếc Land Rover đỗ đằng sau xe tôi, một người đàn ông bước xuống từ ghế tài xế, chắc hẳn người này đang định thương lượng về chuyện bồi thường với tôi, thế nhưng tôi không có nhiều thời gian, thấy đèn vừa đổi màu, tôi đạp chân ga một cái, để lại cho người chủ xe kia sự mê mang.

Năm phút sau, chạy như bay tới phòng bao bên trong quán bar, nhìn thấy một cảnh tượng được truyền hình hoá.

Ninh Hàng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế sô pha, trông dáng vẻ giống như đã ngủ, nhưng tay phải vẫn nắm chặt tay của một cô gái, cho dù những người kia có dùng sức thế nào, cũng không thể kéo tay anh ấy ra khỏi.

Tôi gật đầu chào hỏi Lục Tri Hàn: “Anh Lục.”

Lục Tri Hàn vừa nhìn thấy tôi, giống như nhìn thấy cứu tinh: “Tiểu Duệ tới rồi, mau đưa anh của em về đi.” Anh ấy chỉ Ninh Hàng và cô gái đang ngồi cách đó không xa, không biết nói thế nào: “Anh của em uống nhiều rồi, bọn anh đang chuẩn bị đưa cậu ta về nhà, đột nhiên đi tới trước cửa một phòng bao kia, cậu ta thấy người ta liền bắt đầu nắm tay không buông, giở thủ đoạn lưu manh.”

Lục Tri Hàn kêu bố Ninh Duệ là cậu lớn, anh ấy lớn hơn tôi, bằng tuổi Ninh Hàng, thế nên tôi bỏ qua chữ “họ” kia, gọi anh ấy là anh Lục.

Trong phòng bao, ngoại trừ Lục Tri Hàn, Tư Cảnh cũng có mặt ở đây, còn có hai người đàn ông khác, một người tên là Hứa Duy Sinh, một người tên là Dật Dã, tôi cũng nhẹ nhàng gật đầu với mấy người bọn họ: “Anh Tư, anh Hứa, anh Dật.”

Anh Tư.

Nghe cách gọi này, trên mặt Tư Cảnh chợt lóe lên vẻ bất mãn, nhưng ngay sau đó vẻ bất mãn lập tức biến mất dưới sự che phủ của vẻ lạnh lùng.

Bốn người bọn họ, ngoại trừ Tư Cảnh về nước nửa năm về trước, ba người còn lại đều là những người bạn thân thiết nhất của Ninh Hàng, tôi đều đã gặp bọn họ trong tiệc rượu trước đây của Ninh Hàng.

Trong lúc Ninh Hàng nằm viện, Lục Tri Hàn và Hứa Duy Sinh đang ở nước ngoài, còn Dật Dã phải xử lý chuyện ở Hong Kong, thế nên Ninh Hàng vừa xuất viện một ngày, đã gọi điện thoại chỉ trích ba người bọn họ không có phải bạn tốt, anh ấy nằm viện thế mà chẳng ai đến thăm.

Thế là, mấy ngày gần đây sau khi biết bọn họ đã lần lượt trở về thành phố Nam, lập tức bị Ninh Hàng chộp tới uống rượu với anh ấy.

Sau khi chào hỏi với tất cả những người có mặt trong phòng bao, tôi định tiến lên kéo tay cô gái kia ra khỏi tay Ninh Hàng.

Nhưng tay Ninh Hàng quá chặt, ngay cả một người cao lớn như Lục Tri Hàn còn không có cách nào làm được, cho dù tôi có dùng sức kéo thế nào, cũng không thể kéo được cánh tay kia của anh ấy. Tay anh ấy vẫn vững vàng nắm trên cổ tay của cô gái kia.

Tôi liên tục gọi Ninh Hàng ba tiếng anh hai, thế nhưng anh ấy cũng không có phản ứng gì.

Cô gái kia vẫn luôn ngồi sát bên cạnh anh ấy, cúi đầu.

Tôi dùng hết sức lực, cho dù có kéo thế nào tay Ninh Duệ cũng không nhúc nhích, thậm chí móng tay tôi còn cào lên mu bàn tay của cô gái kia, để lại một vệt đỏ vô cùng dài: “Thật sự xin lỗi.”

Sau khi nghe thấy lời xin lỗi của tôi, cô ấy ngẩng đầu cười với tôi: “Không sao.”

Ngay khi vừa nhìn thấy gương mặt của cô ấy, tôi sững sờ. Sau đó tôi bỏ qua suy nghĩ muốn tách hai tay muốn chiếm cứ của Ninh Hàng, mười ngón tay nắm chặt vào nhau, tôi nhanh chân rời khỏi phòng bao, gọi một cuộc điện thoại.

Năm phút sau, sau khi tôi xử lý xong mọi việc, bước vào phòng bao, xít lại gần nói nhỏ vào tai Ninh Hàng.

Sau đó, một cảnh tượng càng truyền hình hoá hơn đã xảy ra, Ninh Hàng chủ động buông tay cô gái kia.

Người phụ nữ thấy vậy, lập tức đứng dậy rời đi, nhưng tôi lại bước một bước tới chắn trước mặt cô gái đó, ánh mắt nhìn vào mặt cô ấy, xác nhận tướng mạo của cô ấy lần nữa: “Cô gái này, tôi thay mặt anh tôi xin lỗi cô vì hành động lỗ mãng của anh ấy.”

Cô gái nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không sao.”

Cô gái đó đi vòng qua tôi, đi về phía cửa.

Chờ sau khi cô ấy đã rời đi rồi, mấy người có mặt trong phòng bao đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía tôi.

Dật Dã tò mò nói: “Tiểu Duệ, em nói gì với anh của em thế, sao sau khi nghe thấy cậu ta lại nghe lời buông tay ra như vậy?”

Tôi nháy mắt tỏ ý không thể nói được: “Đây là bí mật.”

Hứa Duy Sinh cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm: “Tôi cảm thấy hẳn là cô ấy đã dùng anh cả ra làm áp lực anh hai mình rồi.”

Dật Dã: “Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra điều này nhỉ, anh Tuân dạy dỗ em trai em gái trông hệt như đường tăng, vừa mở miệng đã có thể nói được ngay, A Hàng sợ anh ấy nhất.”

Lục Tri Hàn cũng trêu chọc: “Ai cũng nói mấy dòng họ lớn nhiều chuyện, thế nhưng nhà họ Ninh lại là một ngoại lệ. Đừng nói tới chuyện tranh giành tài sản, tôi thấy A Hàng và Tiểu Duệ thật sự tình nguyện chẳng để ý đến Ninh Thị.”

Nói tới tên độc thân anh cả kia, tôi cũng trở nên hăng hái: “Các anh, các anh có ứng cử viên nào thích hợp không, em thấy anh cả ngày nào cũng bận rộn chuyện công ty hết sức cực khổ, muốn giới thiệu một người bạn gái cho anh ấy.”

Lục Tri Hàn: “Không làm.”

Hứa Duy Sinh: “Đừng phá.”

Dật Dã: “Đừng đùa.”

Tôi: “Mấy tên nhát gan, sao các anh lại sợ anh của em như thế.”

Ba người bọn họ hỏi ngược lại tôi: “Chẳng lẽ em không sợ anh ấy sao?”

Tôi: “Các anh cảm thấy em giống người sợ anh ấy sao?”

Ba người bọn họ nhất trí gật đầu: “Cực kỳ giống.”

Được rồi, đúng thật là tôi có hơi sợ anh ấy, thế nhưng chỉ một chút xíu mà thôi…

Kể từ khi tôi bước vào phòng bao này, tôi cũng cảm nhận được dường như khí thế của Tư Cảnh có hơi thấp, nhưng tôi chẳng có lòng dạ nào để chú ý rốt cuộc anh ta bị làm sao. Trong lúc tôi đang nói chuyện với mấy người Lục Tri Hàn, anh ta cũng không lên tiếng, cảm giác tồn tại vô cùng yếu.

Cũng không bao lâu sau, có người đứng bên ngoài gõ cửa: “Cô chủ.” Là vệ sĩ nhà.

Tôi bảo hai người bọn họ cứ vào, mỗi người đỡ một bên Ninh Hàng đưa anh ấy lên xe chờ trước.

Sau đó tôi cũng đứng dậy chào tạm biệt mấy người Lục Tri Hàn: “Các anh, em đi trước đây.”

Dật Dã cười: “Đi đi, đi đi.”

Lục Tri Hàn và Hứa Duy Sinh đồng thời lên tiếng dặn dò: “Trên đường về nhớ chú ý an toàn.”

Tư Cảnh cầm ly rượu lên, cụng ly với Hứa Duy Sinh, anh ta vẫn luôn im lặng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của tôi, cảm xúc trong mắt thay đổi rõ rệt.

Người khác đều kêu là anh, thế mà lại gọi anh ta là anh Tư.

Chương kế tiếp