Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 17
Nửa đêm.

Chuồng cửa phòng tôi vang lên.

Tôi mặc áo ngủ, chân trần giẫm lên thảm, chậm rãi rời khỏi phòng, lúc chuông cửa vang tới hồi thứ mười, tôi mở cửa,

Người đàn ông đứng ngoài cửa không nằm ngoài dự đoán của tôi.

Chính là anh ta.

“Hơn nửa đêm không ngủ, đến tìm em muốn nói chuyện cũ sao?”

Tư Cảnh lười nói nhảm với tôi, trực tiếp ra tay cởi quần áo rồi đẩy ngã tôi, là một hành động nói một không nói hai.

Sau chuyện này, anh ta bắt đầu tính nợ cũ với tôi.

Anh ta quen thuộc cầm lấy bao thuốc lá từ trong học tủ bên cạnh giường, rút ra một điếu, châm thuốc: “Trong sòng bạc, người đàn ông em nắm tay là ai?”

“Muốn nghe lời nói thật hay nói láo?”

“Lời thật.”

Tôi đưa tay cướp lấy nửa điếu thuốc trong tay anh ta, rít một hơi, xoay người phà thẳng vào mặt anh ta, trong nháy mắt, vòng khói mù kia lượn lờ chính giữa tôi và anh ta: “Cần gì phải để ý anh ta là ai, giống như tôi chưa bao giờ để ý, người phụ nữ ở cạnh anh khi đó là ai.”

Tay trái của anh ta không biết vô tình hay cố ý vuốt ve bên hông tôi, sau đó tiến thẳng lên trên: “Anh ta có chạm vào em chưa.”

Tôi cảm thấy câu hỏi này không có ý nghĩa: “Trước anh, tôi đã từng có người đàn ông khác, người hơn anh ta không nhiều, anh hỏi tới làm gì.”

Thế nhưng Tư Cảnh lại vô cùng cố chấp với vấn đề này: “Có hay không có.”

“Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư của tôi.”

Trong mắt anh ta dấy lên sự tức giận: “Ninh Duệ, tốt nhất em nên nói thật sí.”

Đây chính là ngủ rồi liền trở mặt, rất có phong độ của tôi năm đó.

“Tư Cảnh, bây giờ anh đang hung dữ cho ai xem.” Giọng điệu của tôi bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Chính bản thân anh cũng chẳng sạch sẽ gì, thế thì dựa vào cái gì sau khi kết thúc mối quan hệ bạn tình đó với anh, tôi phải giữ sạch sẽ.”

Ánh mắt tôi sắc như đao, nhìn thẳng về phía anh ta: “Tôi cũng chẳng phải thánh nhân, tôi có cảm xúc, tôi cũng có quyền chi phối cơ thể tôi. Tôi muốn làm gì, tôi muốn ở bên cạnh người đàn ông nào, những thứ này đều là chuyện tôi có thể làm theo ý mình. Anh, vừa chẳng phải người nhà tôi, cũng chẳng phải chồng tôi, anh không có quyền can dự vào bất kỳ quyết định nào của tôi.”

Tư Cảnh đang kìm nén lửa giận của mình: “Ở sòng bạc, khi nhìn thấy một người đàn ông khác đứng bên cạnh em, ngay vào lúc đó, tôi thật sự muốn chặt đầu người đàn ông đó xuống.”

Nghe thấy thế, tôi hơi nhíu mày tức giận: “Anh đừng động vào anh ấy.”

“Sao thế?” Anh ta cười khẽ, nói: “Đau lòng sao?”

Tôi không đùa: “Nếu như anh động vào anh ta…”

Sự bình tĩnh trong mắt Tư Cảnh lập tức biến mất: “Đúng là đang đau lòng.”

Tôi chú tâm chỉnh sửa móng tay, dùng sức lướt qua ngực anh ta, để lại dấu móng tay đỏ ửng: “Nếu như anh dám động đến anh ta, anh không xong với tôi đâu.”

Trong nháy mắt, Tư Cảnh cảm thấy ở chỗ tim mình xông lên một cảm giác đau đớn: “Anh ta là ai.” Vào giờ phút này Tư Cảnh giống như một con sói ăn thịt người, khí thế vô cùng kinh người.

Tôi thích nhất là thấy người khác bị tôi chọc giận tới mức nổi cơn điên, nhưng lại không thể làm gì được tôi: “Đó là anh tôi…”

“Không cần nói cho tôi, anh cả và anh hai em tuổi đã cao, thế mà còn chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

Tôi ha một tiếng, bất mãn lên tiếng: “Nghe tôi nói cho hết, đó chính là vệ sĩ mà anh hai đã phái tới để đến sòng bạc cùng tôi. Người ta có ba con rồi, nếu như anh dám khiến con của anh ta mất bố, anh đang tạo nghiệt đấy.”

“Thật không?”

Tôi cong khoé miệng: “Tin hay không thì tuỳ anh.”

Tư Cảnh thu hồi khí kinh người khiến người khác rùng mình, lại lấy ra một điếu thuốc trong bao thuốc lá, châm lửa.

Trò chơi một hỏi một trả lời vẫn chưa kết thúc, anh ta đột nhiên hỏi tới: “Thế sao em không hỏi một chút, người phụ nữ đi cạnh anh khi đó là ai.”

Tôi nhún vai một cái, cảm thấy vấn đề này không quan trọng: “Từ trước đến giờ những chuyện tôi không quan tâm, tôi sẽ không đặt những câu hỏi dư thừa.”

Tư Cảnh sững sờ, ngay sau đó dùng hai ngón tay dập tắt điếu thuốc, anh ta chậm rãi nói: “Ninh Duệ, em có biết không, bây giờ anh thật sự muốn bóp chết em đấy.”

Ha, anh ta cũng không phải người đầu tiên nói với tôi câu nói này.

Huống chi tôi vốn cũng chẳng sợ anh ta, lạnh nhạt nói: “Tới đi, bóp đi này.”

Cuối cùng tôi không hỏi, mà anh ta tự mở miệng nói trước: “Đó là chị của anh.”

Lần này tôi tới Philippines là đi cùng với anh hai, chị dâu và cả Đường Đường.

Bởi vì sinh nhật ông ngoại tôi, bố mẹ đã đi tới Philippines trước một khoảng thời gian, đã ở nhà họ Tần một khoảng thời gian.

Còn anh hai bởi vì phải đuổi kịp tiến độ quay phim, sau khi kết thúc tất cả những cảnh quay, bây giờ mới đưa vợ, con trai và cả người em gái là tôi đây cùng nhau đi đến Philippines.

Mẹ Ninh chính là huyết mạch của nhà họ Tần ở Philippines, nhà họ Tần đã đặt chân ở Philippines này đã được mấy thập kỷ, đánh cược và việc phi pháp, hắc bạch liên kết.

Tối hôm qua chúng tôi ngồi máy bay tư nhân bay đến Philippines cũng đã trễ lắm rồi. Đường Đường vừa đúng lúc kêu đau bụng, chúng ta liền đáp xuống thủ đô của Philippines, đến bệnh viện tìm bác sĩ khám bệnh cho Đường Đường.

Sau khi biết được bởi vì hơi lạnh từ máy lạnh tỏa ra một thời gian dài nên dẫn đến đau bụng, lòng của mọi người cũng nhẹ nhõm, thuê phòng nghỉ ngơi tại khách sạn gần bệnh viện. Bởi vì tôi và Ninh hàng đều sợ trong lúc đưa Đường Đường trở về nhà họ Tần, sẽ khiến cậu bé không thoải mái, cho nên quyết định thuê phòng gần đó nghỉ một đêm, ngày hôm sau sẽ trở lại nhà họ Tần.

Tôi lại là một người không chịu được rảnh rỗi, cũng đã ngủ đủ giấc trên máy bay, ban đêm không ngủ được, thế là muốn đi dạo gần khách sạn một chút.

Ninh Hàng sợ tôi có chuyện, nếu tôi không chịu mang theo một hai vệ sĩ ra ngoài, tôi thấy vướng tay vướng chân thế nên chỉ mang theo một người, mang người đẹp trai nhất trong số các vệ sĩ.

Cũng không biết việc này có được xem là trường hợp không, lúc tôi chuẩn bị đến sòng bạc gần khách sạn chơi, lại gặp Tư Cảnh.

Tôi vẫn cho rằng tôi và Tư Cảnh đều muốn giải tỏa năng lượng ở thận chứ không thật lòng, mặc dù trước đó anh ta đã từng nói thích tôi, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy từ thích trong miệng những người trưởng thành có cả lời nói láo trong đó, tôi chưa từng nghĩ anh ta sẽ thật sự tìm tới cửa vào lúc nửa đêm, sau khi tới còn không quên chất vấn tôi người đàn ông kia là ai.

Trước chín giờ, Tư Cảnh rời khỏi phòng tôi, lúc rời đi anh ta còn lưu lại vết hôn lên gáy tôi: “Về nước gặp nhau.”

Tôi khoanh tay đưa mắt nhìn anh ta rời khỏi cửa: “Anh tới Philippines cũng vì có việc?”

“Anh đặc biệt tới đây vì em.”

Tôi cười trào phúng, nói: “Ôi, đặc biệt tới vì tôi còn dẫn theo một người chị.”

Anh ta quay lại ôm lấy tôi: “Anh bất ngờ gặp chị ấy ở đây.”

Tôi đẩy anh ta ra, nói: “Đừng giải thích, giải thích là đang che giấu. Đi nhanh đi, anh trai tôi đang ở sát ngay bên cạnh, đừng để anh ấy nhìn thấy anh, anh nhanh chóng đi đi.”

Tư Cảnh thản nhiên nhìn tôi: “Tôi không sợ cậu ấy bắt gặp.”

Tôi cũng thản nhiên trả lời anh ta: “Thế nhưng tôi không hề muốn anh hai tôi bắt gặp.”

Hai tháng không gặp nhau, dường như tôi lại có chút hứng thú với anh ta, thế nhưng chỉ là một chút xíu như thế thôi.

Từ tận trong xương tủy, tôi vẫn là một người phụ nữ khốn khiếp, tôi chỉ muốn giải tỏa năng lượng trong thận, không muốn thật sự qua lại với anh ta.

Khoảng mười giờ, Ninh Hàng một tay ôm Đường Đường, một tay nắm tay Lương m, xuất hiện trước cửa phòng tôi.

Tôi đưa vali hành lý cho mấy vệ sĩ phía sau, nhìn về phía Đường Đường đang mơ màng buồn ngủ: “Anh, chị dâu, Đường Đường không sao chứ.”

Lương m buông tay Ninh Hàng ra, thân mật tiến lên khoác lấy cánh tay tôi: “Đường Đường không sao. Thằng bé lạ giường, thế nên tối hôm qua ngủ không ngon, lúc này đang mệt mỏi rã rời.”

Hai người bọn tôi bỏ lại Ninh Hàng ở sau lưng, Ninh Hàng có chút giận dỗi, cố ý đi chậm một chút, anh ấy không muốn nhìn thấy hình ảnh vợ mình và em gái thân mật không kẽ hở như thế, trông như người chồng là anh ấy đây đã chết rồi vậy.

Lần này Ninh Hàng đưa theo mười vệ sĩ, mặc dù anh ấy không đuổi kịp thế nhưng cũng lập tức phái sáu vệ sĩ đi theo sau lưng tôi và Lương n.

Dù sao an ninh ở Philippines cũng không bằng trong nước.

Trong lúc tôi và Lương m đang đứng trước cửa khách sạn, vừa chờ Ninh Hàng vẫn còn đang chậm chạp chưa xuống tới, vừa thương lượng xem có nên đến trung tâm thương mại mua quà cho mấy người lớn ở nhà họ Tần không, có một người đàn ông đột nhiên xông tới, trong tay anh ta có cầm một chai thuỷ tinh đựng chất lỏng không rõ ràng, xông về phía tôi và Lương n.

Ngay khi vừa nhìn thấy người đàn ông đó, tôi phản ứng nhanh chóng, đứng chắn trước mặt Lương m, ném điện thoại di động đang cầm trong tay về phía tay phải đang cầm chiếc bình kia của anh ta, tay phải kia của anh ta bị đụng phải, đồ đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

Một vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt đạp một cái về phía người đàn ông, hai người vệ sĩ khác cũng tiến lên chế ngự anh ta, ba người vệ sĩ còn lại thì nhanh chóng tạo thành một vòng vây tam giác bảo vệ tôi và Lương m.

Người đàn ông kia, tôi không biết rõ ý đồ của anh ta khi xông về phía tôi và Lương m, nhưng trông dáng vẻ lấm la lấm lét của anh ta, trông cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Người vệ sĩ vừa đá ngã người đàn ông kia xuống đất, tiến lên nhặt chiếc bình thuỷ tinh đựng chất lỏng quấn đầy băng vải kia, sau khi mở ra kiểm tra, anh ta đậy bình thuỷ tinh lại, sau đó đi tới trước mặt tôi báo cho tôi biết đó là bình axit.

Tôi bảo Lương m đợi trong vòng vây, đừng lộn xộn, sau đó cầm cái bình kia lên, đi tới trước mặt người đàn ông kia, mắt nhìn xuống người đàn ông đang bị hai người vệ sĩ cao lớn chế ngự dưới đất, giọng điệu chẳng chút hốt hoảng, thậm chí còn cảm thấy có chút vui: “Nhận tiền làm việc, chủ của anh là ai?”

Anh ta cắn chặt răng, không lên tiếng.

Được lắm.

Tôi có cách chuyên trị những người không biết nghe lời.

Tôi mở bình axit ra, nhắm thẳng lên mua bàn tay phải của anh ta, đổ xuống một chút, axit đang từ từ ăn mòn da thịt của anh ta, vẻ mặt anh ta đau đớn tới mức không sống nổi.

“Ở trong nước tôi còn chẳng dám lớn gan như thế, nhưng bây giờ đang ở nước ngoài, còn đang ở trên địa bàn của ông ngoại tôi, anh chọc ai không chọc, lại chọc vào người phụ nữ có thù tất báo như tôi.” Trong mắt tôi thoáng hiện lên vẻ tức giận: “Anh đúng là biết chọn thời điểm.”

Người đàn ông kinh hãi nhìn tôi: “Tôi… tôi, tôi…”

“Biết điều thì mau chóng nói cho tôi biết, chủ nhân của anh là ai.” Tôi cười uy hiếp: “Nếu không tôi sẽ ném anh vào bể axit để cho anh nếm thử cảm giác khi bị axit ăn mòn là thế nào!”

Anh ta bị dọa tới mức tè ra quần, sắc mặt kinh hoàng: “Tôi nói, tôi nói… tôi chưa từng gặp mặt người đứng ra thuê tôi, tôi chỉ biết người thuê tôi thông qua một nhiều tầng quan hệ mới tìm được tôi, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp mặt người thuê mình! Thật đấy!”

“Cô chủ, chúng ta nên xử lý anh ta thế nào.” Hai vệ sĩ đang chế ngự anh ta chờ đợi sắp xếp của tôi.

Tôi không định bỏ qua cho anh ta, nếu không nhờ tôi và mấy người vệ sĩ phản ứng nhanh chóng, thế thì bây giờ người bị huỷ dung chính là tôi, hoặc có thể là chị dâu tôi, hoặc có khi là cả hai chúng tôi rồi.

Nếu người nào phạm lỗi với tôi, tôi sẽ trả lại toàn bộ.

Lấy đức báo oán?

Làm sao có thể.

Nhất là hành động của người đàn ông này còn gây nguy hiểm cho cháu của mẹ tôi, chị dâu của tôi.

Chỉ với một điều này tôi đã không thể nhẫn nhịn được rồi.

Chị dâu tôi là vợ của anh hai tôi, là người nhà họ Ninh.

Hết lần này tới lần khác tôi đều là người bảo vệ cho người khác.

Ngay khi tôi đang kiêu ngạo suy nghĩ nên xử trí người đàn ông kia thế nào, Ninh Hàng ôm Đường Đường bước ra, anh ấy nhìn Lương m một cái, sau đó liếc nhìn tôi và người đàn ông đang bị chế ngự dưới đất, dường như đã hiểu ra gì đó.

Trước tiên, anh ấy che chở cho Lương m và Đường Đường, đưa hai người họ lên xe, ngoại trừ hai người vệ sĩ đang chế ngự người đàn ông kia ra, anh ấy cũng để cho tám vệ sĩ kia lái xe hộ tiếng vợ con anh ấy về nhà họ Tần.

Sau đó quay ngược trở lại, quay về khách sạn, thuê một phòng mới.

Người đàn ông kia như chim sợ ná, bị người đỡ vào phòng, để phòng ngừa trên người anh ta còn công cụ mang tính công kích, Ninh Hàng ra lệnh lột sạch quần áo trên người anh ta, chỉ để lại một chiếc quần lót.

Trong góc tưởng của gian phòng, hai tay người đàn ông ôm đầu, đứng ở góc tường, run rẩy.

Trong phòng, Ninh Hàng cười tủm tỉm nói: “Em gái à, em thô lỗ quá đi, hành hạ người ta không thể hành hạ ngay trước mặt nhiều người, phải hành hạ sau lưng ấy. Như thế việc vui thú mới có thể dành riêng cho bản thân mình, là độc nhất vô nhị.”

Sau khi người đàn ông nghe thấy, mức độ run rẩy trên người còn tăng lên gấp đôi.

Tôi sâu xa cười nói: “Vâng, anh hai dạy chí phải.”

Tôi gác chéo chân ngồi bên giường, nhìn Ninh Hàng dạy dỗ người khác,

Ninh Hàng kéo một cái ghế, đi tới trước mặt người kia, mấy chiếc chân ghế nhanh chóng đè thẳng lên ngón út trên bàn chân trái của anh ta, Ninh Hàng nhìn chằm chằm gương mặt bị dọa sợ không còn một giọt máu nào của người đàn ông, chậm rãi ngồi xuống ghế: “Người đứng sau cậu là ai, đối tượng mà người đó bảo cậu tấn công là ai?”

Ngón chân bị đè của người đàn ông đau đến mức anh ta toát mồ hôi lạnh, nhưng anh ta không dám kêu lên, run rẩy đưa tay lên, chỉ về phía tôi.

Chương kế tiếp