Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 18
Sau khi nhà họ Tần biết được tin tôi gặp nạn.

Phái người lao vào phòn khách sạn, kéo người đàn ông kia về nhà họ Tần, tra hỏi nghiêm ngặt.

Sau khi quay lại nhà họ Tần, tôi lòng không sợ gan không hãi tìm thấy Lương m hỏi cô ấy lát nữa có muốn ra ngoài mua sắm một chút không.

Lương m nhìn thấy tôi không hề bị ảnh hưởng chút nào, sự sợ hãi ban nãy cũng giảm đi không ít, Ninh Hàng ngồi bên cạnh cô ấy bất mãn hói: “Tại sao không gọi anh?”

Tôi phản bác lại anh ấy: “Phụ nữ đi mua đồ, có thêm một người ông đi theo để làm gì.”

Ninh Hàng: “Được rồi, anh lặn đây.”

Trước khi anh ấy lặn, còn dở mấy trò chán ngấy ngay trước mặt tôi với Lương m, vừa ôm, lại hôn, rất sợ tôi đưa vợ anh ấy một đi không trở lại.

Ha ha ha, thật sự chẳng muốn nhìn.

Nhà họ Tần và nhà họ Ninh cũng phái vệ sĩ bảo vệ chúng tôi ra ngoài,

Đằng trước và sau xe tôi và Lương m ngồi đều có ba chính xe bảo vệ chúng tôi ở chính giữa.

Bên trong xe, Lương m có chút lo lắng nhìn về phía tôi: “Chị nghe A Hàng nói, Tiểu Duệ, người đàn ông kia là tới tìm em, em có đắc tội với người nào không đấy?”

Tôi đắc tội với người nào á?

Tôi thật sự rất ít khi đắc tội với người khác, duy chỉ có thiếu nợ tình cảm là không ít.

Nhưng mỗi một người bạn trai trước của tôi trong cũng không giống người dám đối nghịch với nhà họ Ninh.

Trừ phi.

Chính là cô ta.

Nhưng tôi và cô ta đã hơn một năm chưa từng thấy mặt mũ nhau, tôi thật sự không hiểu nổi tôi có thù oán gì với cô ta mà lại khiến cô ta ra tay độc ác với tôi như thế.

Nhưng tôi cũng có chút nghi ngờ, có phải cô ta bị ngu hay không, chỉ phái một người đến huỷ dung của tôi. Nếu như tôi là cô ta, chắc chắn sẽ phái mười người cùng nhau tiến lên, hoặc là không làm nhưng nếu đã làm phải làm thật hoàn hảo, không để lại đường sống.

Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lương m, lên tiếng trấn an: “Chị dâu, không sao đâu. Cho dù em có đắc tội với ai đó, em cũng chẳng sợ. Trái lại là chị đấy, sau này ra khỏi nhà, cho dù là ở trong nước hay ngoài nước, đều phải nhớ đưa vệ sĩ theo, em sợ những người đó sẽ giận cá chém thớt, ra tay với chị đó. Xem như là vì anh hai em và Đường Đường đi, chị phải thật an toàn, được không?”

Tuổi của Lương m nhỏ hơn tôi, thế nhưng bởi vì làm mẹ từ sớm trên người cô ấy vẫn có khí chất dịu dàng, rất dễ khiến người khác nảy sinh ý muốn bảo vệ”: “Ừ, Tiểu Duệ, chị sẽ làm thế.”

Nghe mẹ Ninh nói, chủ nhân của nhà họ Tần, Tần Lộc Minh, cũng chính là ông ngoại của Ninh Duệ là một người yêu thích đồ cổ, sưu tầm rất nhiều đồ quý giá, trước khi tới Philippines tôi đã mua được một món đồ sứ từ tay một nhà sưu tầm có tiếng trong nước. Bây giờ tôi tới trung tâm thương mại cùng với Lương m chủ yếu là để mua quà cho và ngoại của Ninh Duệ, bà cụ Tần.

Mẹ Ninh là con gái một, Tần Lộc Minh cùng vợ mình là Tiêu n Như vô cùng yêu thương nhau. Sau khi Tiêu n Như sinh mẹ Ninh ra, cơ thể khó có thể mang thai được nữa, Tần Lộc Minh đau lòng vì vợ mình, thế nên càng yêu thương người con gái mà vợ mình đã dùng cả mạng sống để đối lấy, thế nên cho con gái theo họ của vợ mình, gọi là Tiêu Tiêu.

Ngoại trừ yêu thương con gái, Tần Lộc Minh cũng rất cưng chiều mấy người cháu ngoại của mình.

Hơn phân nửa thế lực của nhà họ Tần hiện giờ là do Ninh Tuân bắt lấy, Ninh Tuân cũng là người Tần Lộc Minh chỉ định nối nghiệp ông cụ.

Thế nên bình thường Ninh Tuân không chỉ bận rộn chuyện của nhà họ Ninh, mà còn bận rộn chuyện ở Philippines nữa, thế nên anh ấy vẫn thường quay chạy đi chạy về giữa trong nước và ngoài nước.

Mặc dù anh ấy bận rộn như thế, nhưng tôi và Ninh Hàng lại chẳng hề có ý định giúp đỡ.

Dù sao người có thể làm được vẫn còn rất nhiều kia mà.

Tôi cũng chẳng phải người có thể, tôi chỉ phối hợp lăn lộn, ăn rồi chờ chết.

Sau khi mua quà xong tôi lại đi cùng Lương n đến mua quần áo cho Đường Đường và Ninh Hàng.

Tôi có thể chỉ là một người phụ nữ giả, tôi chẳng có hứng thú mấy trong việc đi dạo phố. Suốt cả quá trình tôi đều như sứ giả bảo vệ hoa vậy, mọi sự chú ý đều dồn hết lên người Lương m, phòng ngừa sẽ có chuyện như lúc sáng xảy ra.

Có thể làm tổn thương tôi, nhưng không thể làm tổn thương cô ấy.

Tôi cảm thấy trong lòng mình có chút tật xấu, dù sao, tôi không chỉ thích đàn ông mà còn thích những chị gái có dáng vẻ xinh đẹp. Từ trước đến giờ trong lòng tôi đôi với những cô gái yểu điệu, tôi luôn có suy nghĩ muốn che chở trong lòng bàn tay mình.

Cô chị dâu này của tôi, dịu dàng, thân thiện, đừng nói Ninh Hàng yêu tới mức chết đi sống lại, nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ hoành đao đoạt ái.

Sau khi kết thúc chương trình mua đồ, trên đường trở về nhà họ Tần, Lương m nhận được điện thoại của Ninh Hàng, ngọt ngào cười một tiếng: “A Hàng, đúng thế, em và em gái đang chuẩn bị trở về. Ừ, đúng rồi, rất vui vẻ… em cũng nhớ anh.”

Tôi thành công bị vẻ chán ngấy bao trùm, yên lặng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

Hạnh phúc chính là thứ mà chó độc thân không xứng có được.

Chỉ là bất ngờ, thường thường sẽ xảy ra trong lúc lơ đãng. Một tiếng súng cắt đứt cuộc nói chuyện điện thoại của Lương m.

“Đoàng.”

Ninh Hàng ở đâu bên kia kinh ngạc hô lên: “A m! Em gái!”

Tôi vội vàng ấn đầu Lương m đang bị bối rối xuống thấp, vội vàng kéo cô ấy nhích vào trong, điều chỉnh tư thế ngồi, một tay bảo vệ Lương m, tay còn lại rút súng lục từ bên hông ra, vệ sĩ ngồi bên cạnh vị trí ghế lái cũng lập tức rút súng ra, làm xong các công tác chuẩn bị.

Tôi không ngờ người muốn giết tôi kia, sau khi trải qua chuyện axit vào sáng nay, thế mà ngựa lại không ngừng vó câu, lại ra tay với tôi lần nữa.

Tôi sợ Lương m lại nghĩ nhiều tới chuyện sáng nên, thế nên mới đưa cô ấy ra ngoài mua sắm giải sầu, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, bởi vì tôi lại đưa cô ấy vào nguy hiểm.

Cửa kính trên mấy chiếc xe chúng tôi ngồi đều là loại chống đạn, xe của những vệ sĩ khác không bị đạn tấn công, chỉ có mỗi chiếc xe mà tôi và Lương m đang ngồi là bị đạn để mắt tới. Không những thế còn bị một chiếc xe tải chở hàng đã được cải tiến bất hợp pháp lao tới từ đầu đường kia, hất văng ra khỏi hướng về nhà họ tần.

Xe đều là xe sang thế nên tính ổn định cũng không kém, tài xế đánh tay lái kịp thời, mặc dù chúng tôi đã bị hất văng ra khỏi lộ trình, thế nhưng cũng không bị lật, xe chỉ lảo đảo mấy cái, tài xế đạp cần ga một cái, nếu muốn bỏ rơi chiếc xe tải chở hàng kia thế thì phải lái về hướng đường ngược lại với đường vê nhà họ Tần.

Trên đường đi, chúng tôi đều không biết từ đâu lại xuất hiện bảy tám chiếc xe hàng lớn chắn trước sau, xe của chúng tôi bị ép cũng không biết làm sao, chỉ đành lái vào một công xưởng bỏ hoang.

Một phút sau, mấy chiếc đại G chia ra đổ ở cửa trước và sau công trường. Một người phụ nữ đeo kính râm, đi giày cao gót bước xuống một trong những chiếc đại G kia.

Giày cao gót của người phụ nữ dẫm lên lớp xi măng phát ra tiếng cộp, cộp, cộp.

Sau khi bảo tài xế và vệ sĩ đưa Lương m lánh mặt đi, tôi một thân một mình ngồi gác chéo chân, ngồi trên một chiếc ghế gỗ bám đầy bụi bặm trong công xưởng này, yên lặng chờ người tới.

Chương kế tiếp