Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 20
“Không phải cô muốn tôi chết sao?” Tôi đạp mạnh chân ga, không nhanh không chậm nói: “Tôi có thể chết, thế nhưng tôi muốn tìm một người bạn, một mình tôi chết thì quá mức cô đơn.”

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Địch Na nắm chặt dây an toàn trước ngực, cả người hơi phát run, sự sợ hãi trong mắt bộc lộ, ánh mắt cô ta mờ mịt, nghẹn ngào nói: “Ninh Duệ, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi còn có một cô con gái chưa đầy một tuổi, con bé còn nhỏ, thế nên tôi không thể chết được! Cô dừng xe đi, cô mau dừng xe lại đi!”

Trên đường quốc lộ phía trước, đường xá đẹp đẽ, hơn nữa đường quốc lộ chúng tôi đang hướng vào cũng không có xe tới, một con đường như thế, thích hợp để tăng tốc.

Xe nhanh chóng lau như tên bắt trên mặt đường.

“Cô nói…” Tôi nhìn về phía vùng biển bên trái đường quốc lộ phía trước, trầm tư một lúc: “Nếu như xe chúng ta, bởi vì tốc độ quá nhanh, lật sang một bên rơi xuống biển, dưới tình huống hai tay cô đang bị còng như thế, và cả tôi đang một lòng muốn chết thế này, không làm gì cả, hai người chúng ta, ai sẽ chết trước đây?”

Cô ta sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới phản ứng được tức giận quở trách: “Ninh Duệ, con ả điên này!”

Còn mấy trăm mét nữa sẽ đến nơi thường xảy ra tai nạn nhất trên đường quốc lộ, trước mặt là cái cua thứ hai. Vực biển ở bên kia đường quốc lộ, bởi vì phía chính phủ Philippines thối nát và không làm gì cả, chỉ dừng một hàng rào nhỏ bé để bảo vệ, cho nên đường quốc lộ này mặc dù có phong cảnh ưu việc thế nhưng xảy ra tai nạn cũng nhiều.

Tôi mạnh mẽ đánh tay lái, tăng tốc độ, vượt qua chiếc cua thứ nhất mà không hề có trở ngại gì.

Lúc đi ngang qua cái cua thứ hai, cuối cùng trên gương mặt tái nhợt của Địch Na cũng hơi dãn ra một chút, rưng rưng cầu xin tôi: “Tôi, không muốn chết, Ninh Duệ, bỏ qua cho tôi được không, cô lái xe như thế thật sự quá nguy hiểm, tôi tôi… tôi sợ tôi…”

Tôi không để tâm đến sự kinh sợ và sững sờ trong mắt cô ta, điên cuồng tăng tốc độ.

“Ninh Duệ, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi đã sai rồi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!” Hai tay Địch Na che mặt, không ngừng khóc lóc cầu xin: “Tôi vốn muốn giết cô, tôi bị thù hận che mờ lý trí, tôi không cam lòng! Tôi không cam lòng để cuộc hôn nhân của mình xuất hiện vết rách, tôi chỉ muốn để A Lâm quay trở về bên cạnh tôi mà thôi, chỉ muốn như thế mà thôi…”

Dưới tiếng thét chói tai của Địch Na, chiếc xe chậm rãi dừng lại.

Tôi ngừng xe lại, tôi lôi Địch Na ra khỏi vị trí ghế lái phụ, rồi lại cố ý đạp cô ta một cú, cô ta nhất thời đứng không vững, má trái bị đập vào đá vụn bên mặt đường, vạch ra một vết thương thật dài.

Tôi ngồi xuống hơi nhíu mày, nhìn vết thương nổi bật kia, không chút áy náy, thậm chí còn cảm thấy vết thương này chưa đủ sâu.

Tôi không phải tốt nghiệp học viện Thánh Mẫu, sao cần phải cảm thấy áy náy với người có ý định giết mình chứ.

“Đau không?” Tôi ngồi xổm xuống, dùng sức bấm vào cằm Địch Na, dò hỏi.

Địch Na đã hoàn toàn bị tôi hù dọa, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô ta điên cuồng lắc đầu: “Không đâu.”

Tôi cảm thấy lúc cô ta khóc thật khiến người ta đau lòng, nhưng hiện giờ tôi không có tâm trạng thương hoa tiếc ngọc: “Tại sao lại phái những người này tới huỷ hoại tôi?”

Địch Na theo năng chối: “Không, không phải tôi…”

Tôi rút súng ra đặt lên huyệt thái dương của cô ta: “Người phụ nữ thích nói láo, không phải người đáng yêu đâu nhé.”

Cô ta vẫn không dám thừa nhận, nhỏ giọng nói: “Tôi không có, thật sự đấy, không phải tôi.”

“Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nói thật đi.” Tôi xít lại gần cô ta: “Cơ hội chỉ có một lần, cô có biết quý trọng hay không là chuyện của cô. Nếu như cô thật sự chọc giận tôi, thế thì tôi sẽ trực tiếp ném cô xuống biển để làm mồi cho cá.”

Địch Na nhìn ra tôi không nói đùa, súng còn đang để trước mặt cô ta, cô ta cũng không dám giãy dụa, cuối cùng khóc lóc thừa nhận mình đã phạm tội: “Là tôi, là tôi, là tôi… là tôi làm.” Cô ta không có dung khí đối mặt với tôi, dời mắt đi: “Cô sẽ giết tôi sao?”

Tôi đẩy câu hỏi về lại phía cô ta: “Cô cảm thấy thế nào?”

Cô ta nhẹ nhàng nói: “Tôi cảm thấy cô sẽ làm thế.”

Tôi nghe lời của cô ta, không nhịn được cười nói: “Cô đúng là hiểu tôi thật đấy.”

Địch Na cầu xin tôi: “Tôi là một người mẹ, con của tôi vẫn còn nhỏ, tôi không thể chết được!”

Lấy đứa trẻ làm cái cớ, muốn cầu xin tha thứ, thật ra Địch Na cũng không trong trắng giống như hoa sen, cô ta cũng là một người có thủ đoạn.

Tôi bật cười hỏi cô ta: “Cô biết tôi ghét nhất là gì không?” Tôi nói cho cô ta nghe: “Tôi ghét nhất chính là lừa mình dối người.”

Địch Na cãi lại: “Tôi không có lừa mình dối người.”

“Cô ngu ngốc, dốt nát, ác độc.” Tôi nắm tóc cô ta, kéo cô ta thẳng một đường đến quốc lộ ven biển, cầm súng chĩa vào ót của cô ta, ép cô ta phải nhìn xuống đại dương vô tận: “Tôi cảm thấy lòng cô giống hệt như đại dương này, sâu không lường được.”

“Cô muốn làm gì!”

“Giết cô, sau đó đẩy thi thể của cô xuống biển, làm mồi cho cá ăn. Địch Na, cô thuộc về biển rộng mênh mông.”

Địch Na mù quáng, cô ta thậm chí còn không biết mình đã làm gì động đến tôi: “Ninh Duệ, tôi nói xin lỗi rồi, tôi đã nói xin lỗi cô rồi! Thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”

Tôi chậm rãi mở miệng vạch trần cô ta: “Thật ra thì, hôm nay lúc ở trong kho hàng, cô vẫn luôn nói dối tôi để cho tôi nghĩ cô mắc chứng trầm cảm sau sinh, muốn tôi buông lỏng cảnh giác với cô. Thế nhưng điều khiến cô không ngờ chính là, tôi hiện giờ chẳng có chút đồng cảm nào, tôi cũng sẽ không cảm thấy thương hại với cô, cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác với cô.”

“Cô không hề bị trầm cảm, cô thật sự thật sự rất muốn giết tôi.” Tôi tiếp tục vạch trần sự thật: “Còn về phần axit, tôi đoán người bị cô sai khiến kia, bị cô lừa gạt. Mục đích của cô không phải tôi mà là chị dâu của tôi, hoặc có thể nói, cô đang tính đe dọa chị ấy. Còn về phần tại sao cô muốn đối phó với chị dâu của tôi, tôi nghĩ có thể do lòng đố kỵ đúng chứ?”

Địch Na bị tôi đâm một nhát, để lộ vẻ mặt khó chịu.

“Bởi vì cô ghen tị với chị dâu của tôi, chị dâu của tôi cũng giống như cô vậy, xuất thân bình thường, hai người đều có con, một người được gả vào nhà họ Phó nhờ con mình, gả cho Phó Tư Lâm, trở thành mợ chủ Phó. Còn một người khác lại được đồng yêu thương, nhận được sự cho phép của người nhà bên chồng trở thành con dâu nhà họ Ninh.”

“Giữa hai người có thể nói là cùng một loại người, nhưng hai người lại hoàn toàn khác nhau. Cô bẩn thỉu còn chị ấy thuần khiết.

“Tôi biết cô không hoàn toàn xuất phát từ lòng đố kỵ, cô muốn huỷ hoại tôi, cô cũng muốn huỷ hoạt chị dâu của tôi, thậm chí cô còn muốn huỷ hoại toàn bộ nhà họ Ninh của chúng tôi nữa.”

“Đáng tiếc, trong lòng cô muốn nhưng thế nhưng lại không đủ lực, nói tóm lại, mơ mộng và năng lực của cô không cùng tỷ lệ. Cô sắp xếp người mang axit đến trước mặt chị dâu tôi, mục đích của cô không phải giết chết chị ấy, cô chỉ muốn để lại một bóng mờ tâm lý trong lòng chị ấy. Chỉ có giải thích này mới nói lên được vì sao cô chỉ cử một người tới thực hiện.”

Địch Na đã gần đến bờ vực của sự tan vỡ, cô ta bất lực khóc, thừa nhận: “Ừ, cô nói đúng, tôi muốn đe dọa chị dâu của cô, tôi muốn giết cô cũng muốn quậy nhà họ Ninh các người đến long trời lở đất, gà chó không yên. Bởi vì tôi thật sự hận, hận bởi vì A Lâm có suy nghĩ khác với cô! Cô bỏ qua cho tôi có được không!”

“Hận? Địch Na, cô buồn cười thật đấy, cô có tư cách gì để hận tôi.”

Tôi kéo cô ta trở lại vào xe, khởi động chiếc xe đang dừng bên trong đường quốc lộ, dưới tình huống cảm xúc cô ta đang không khống chế được, thuận đường thắng gấp, lái xe xông thẳng về phía chúng tôi vừa đứng ban nãy.

Bên dưới chính là nước biển lạnh như băng.

“Không!”

“Ninh Duệ, cô mau dừng lại, đừng, đừng!”

Chỉ cần tôi đạp ga chậm một chút nữa, tôi và cô ta thật sự sẽ rơi xuống biển cùng lúc, sẽ bị nước biển nhất chìm.

Giọng nói của Địch Na hơi run rẩy: “Ninh Duệ, cô thật sự là một người điên, tôi chỉ giải điên mà thôi! Cô điên thật!” Trong lòng cô ta đã hoàn toàn bị tôi đánh vỡ, khóc lóc: “Cô muốn chết nhưng tôi không muốn! Rốt cuộc cô muốn làm gì! Rốt cuộc cô muốn làm gì!”

Tôi nhàn nhạt cười một tiếng: “Cô nghĩ tôi làm gì? Không phải cô muốn để lại bóng ma tâm lý trong lòng chị dâu tôi sao? Chuyện tôi muốn làm vô cùng đơn giản, tôi muốn trước khi cô ép điên chị ấy, tôi sẽ ép cô điêm trước, tôi muốn dùng gậy ông đập lưng ông, để lại cho cô một bóng ma trong lòng do tôi tạo ra mà thôi.”

Ánh mắt Địch Na đờ đẫn, rơi lệ khóc lóc: “Cô điên rồi, cô thật sự điên rồi!”

Nhà họ Tần báo cho Phó Tư Lâm đến Philippines đón Địch Na. Nếu như anh ta không tự mình tới, nhà họ Tần sẽ truyền tải những chuyện Địch Na đã làm với tôi, những sai lầm cô ta đã phạm phải thông qua truyền thông.

Nhưng nếu muốn đón người từ nhà họ Tần, sẽ phải trả cái giá cực kỳ lớn.

Vì thể diện, cũng vì hình tượng của tập đoàn Phó Thị, Phó Tư Lâm vô cùng hào phóng bỏ cho nhà họ Tần một tỷ.

Chính xác hơn mà nói là cho tôi, tôi mượn danh nghĩa nhà họ Tần, quang minh chính đại vơ vét tài sản của anh ta.

Trước Phó Tư Lâm đưa Địch Na lên xe, tôi đến đưa tiễn bọn họ.

Trên mặt tôi là nụ cười nhàn nhạt, nụ cười đó đối với Địch Na mà nói là một nụ cười khiếp người.

Cố ta vừa thấy tôi đến gần đã lập tức sợ hãi trốn sau lưng Phó Tư Lâm. Tôi chẳng để ý đến Phó Tư Lâm, trực tiếp đi vòng qua người Địch Na, nhìn cô ta, cũng không nói chuyện, chỉ cười thôi.

Tôi càng cười, cô ta càng phát hoảng.

Biểu hiện của cô ta như thế rất hợp ý tôi, được lắm, xem ra hôm nay tôi thật sự đã trở thành bóng ma tâm lý không thể xoá nhoà trong lòng Địch Na rồi.

“Anh Phó, anh có phiền nếu tôi nói một câu với vợ của anh trước khi hai người rời đi không?”

Phó Tư Lâm nhìn tôi một chút, lách người đi, để lại Địch Na đứng một mình tại chỗ.

Địch Na kháng cự việc tôi tiến con mẹ nó đến gần cô ta, khi tôi đến gần cô ta một bước, cô ta sẽ lập tức lùi về sau hai bước.

Tôi dùng tư thái của người thắng nhìn cô ta, ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích: “Tôi không cần biết quá khứ trước đây thế nào, tôi để Phó Tư Lâm đưa cô đi, tôi cho cô cơ hội tiếp tục làm tổn thương đến tôi. Thế nhưng sau này cô phải nhớ trước khi làm gì tôi, mong cô hãy dùng đầu óc của mình một chút, suy nghĩ một chút, xem chồng mình có còn có thể ra tay hào phóng, không tiếc bất cứ giá nào, cứu cô từ tay tôi không.”

“Hôm nay cái giá để Phó Tư Lâm đưa cô đi chính là phải trả một tỷ. Số tiền tôi muốn không nhiều, thế nhưng so với hai tỷ mà tôi muốn khi ly hôn với Phó Tư Lâm mà nói, một tỷ chỉ bằng một nửa của năm đó mà thôi. Chồng cô có mười tỷ, thế tại sao hôm nay tôi chỉ lấy một tỉ của anh ta thôi?”

“Đó là bởi vì, tôi đang nhắc nhở cô, hiện giờ địa vị của cô trong lòng chồng cô thậm chí còn không bằng một nửa tôi khi đó.”

Giết người bằng tâm lý là các thức độc ác hơn cả trong bất kỳ cách trả thù nào.

Tôi thấy Địch Na bị lời nói của tôi kích thích đến mức mặt mũi vặn vẹo, siết chặt nắm đấm, tôi tiếp tục giễu cợt: “Tôi không biết vì sao chồng cô lại chán ghét cô, vứt bỏ cô, tôi chỉ biết không một ai thích một người phụ nữ dối trá. Cô giả vờ bị trầm cảm sau sinh trước mặt anh ta, chính là âm thầm muốn nói cho anh ta biết một người chồng như anh ta chưa chăm sóc kỹ cho cô, anh ta chỉ càng xa cách với cô hơn mà thôi. Kế hoạch này của cô thật ra thì mất nhiều hơn được, cô thật ngu ngốc.”

Sau khi vợ chồng Phó Tư Lâm rời đi, ngay đêm đó, Tư Cảnh, người đã trở về nước vào sáng nay, đột nhiên gọi điện thoại tới hẹn gặp mặt tôi ở khách sạn.

Anh ta lại tới Philippines.

Bởi vì trước khi Địch Na rời khỏi nhà họ Tần, bóng người bỏ chạy mất dạng, chạy vào trong xe, khiến tâm trạng cả ngày nay của tôi vô cùng tốt, tôi cũng không từ chối, thoải mái đồng ý.

Tôi lái xe đến khách sạn, Tư Cảnh ôm lấy tôi hỏi nhỏ: “Em có đồng ý kết hôn với anh không?”

Anh ta lẳng lặng nhìn tôi, vẻ mặt của anh ta trông vô cùng bình tĩnh, nhưng từ trong ánh mắt của anh ta tôi có thể cảm nhận được vẻ đau đớn, thấy chết không sờn.

Anh ta cũng biết một khi nói ra những lời này sẽ tạo nên cục diện không cách nào khống chế được, thế nhưng anh ta vẫn nói

“Anh đang nói đùa gì thế?” Tôi theo phản xạ có điều kiện đẩy anh ta ra, dùng ánh mắt phiền não nhìn chằm chằm vào anh ta: “Cả ngày hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, không muốn gây nhau, anh thu lại câu nói vừa nãy đi, nói chuyện khác.”

Tôi không có oán hận, cũng không có ý muốn trả thù gì đối với Tư Cảnh. Thế nên, lúc tôi đối đãi với anh ta, chưa từng để lộ khía cạnh hung ác của mình.

Cho dù là trước đó anh ta tự mình đến hộp đêm để bắt tôi, giữa chúng ta nảy sinh tranh cãi, kết thúc quan hệ bạn đồng hành ổn định, sau đó lại gặp nhau ở Philippines, nối lại tình xưa. Trong lúc đó, tôi cũng dùng tâm lý nghiền ngẫm để đối đãi với anh ta.

Tôi đang dung túng.

Dung túng cho đoạn tình cảm không được tôi công nhận này của chúng tôi.

Tôi cũng quyến luyến cơ thể của anh ta, chúng tôi trao đổi trên giường tương đối hoà hợp.

Thế nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng có suy nghĩ muốn kết hôn với Tư Cảnh, suy nghĩ đó tôi chưa từng suy nghĩ dù chỉ là một chút.

Sự quyến luyến tôi dành cho Tư Cảnh không đủ để xoá nhoà sự chán ghét muốn vứt bỏ của tôi dành cho hôn nhân.

“Ninh Duệ, anh chỉ hỏi thêm một lần cuối cùng, em có nguyện ý kết hôn với anh không?”

“Tôi cũng chỉ nói một lần cuối cùng nữa thôi.” Ánh mắt tôi lộ ra vẻ phiền não, nói rõ từng chữ một: “Tư Cảnh, tôi không thích anh, càng không muốn kết hôn với anh.”

Tư Cảnh đi vòng qua tôi, nhìn về phía cảnh đêm ở ngoài cửa sổ, trầm mặc.

Anh ta đang trốn tránh.

Trốn tránh câu nói kia của tôi.

“Anh thích em đã lâu rồi, sau khi biết em đã gả cho Phó Tư Lâm, thế nhưng lại là một cuộc hôn nhân giấu diếm với bên ngoài. Trước khi xuất hiện ở Philippines, đã từng nói với em, anh sẽ không kết hôn, anh vẫn luôn chờ em, chờ em hối hận vì đã trở thành bà Phó, chờ ngày hôm đó xuất hiện.”

Giọng nói của Tư Cảnh ôn hoà, liên tục nói ra những tình cảm mình dành cho Ninh Duệ: “Sau đó anh biết được từ chỗ của Ninh Hàng em đã ly hôn, thế là anh lập tức về nước tìm em, nhưng anh hai em lại nói em không khóc, không nháo, cảm xúc lại rất không bình thường, bảo anh trước mắt đừng tới trêu chọc em. Sau khi anh cho người điều tra về tình trạng gần đây của em trong nước, anh không nhịn được trở về nước, ở trong quán bar em cố ý đến gần, thế là anh cũng biết thời biết thế. Tối hôm sau chúng ta lại gặp nhau ở quán bar, buổi tối hôm đó em chẳng hề để ý đến sự tồn tại của anh, sau đó anh cũng không dám đánh liều đến gần em.”

“Nhưng sau đó anh phát hiện, em giống hệt như những gì anh hai em nói, em khác một trời một vực so với trước kia.” Tư Cảnh đưa lưng về tôi, tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.

“Lúc chạm mặt ở quán bar, em thậm chí còn chẳng nhận ra anh là ai.” Sau khi Tư Cảnh nói xong câu này, chậm rãi xoay người, trong mắt là sự tìm tòi nghiên cứu, là khó hiểu, là nghi ngờ: “Rốt cuộc thì em là ai?”

Là nếu như tôi không thừa nhận, tôi vĩnh viễn là Ninh Duệ.

Chim khách chiếm ổ chim sẻ, chiếm đoạt cuộc sống người khác, là một chuyện không đạo đức.

Thế nên, khi Tư Cảnh hỏi người không có đạo đức là tôi đây rốt cuộc là ai, tôi nói thẳng chẳng chút kiêng dè: “Tôi là Ninh Duệ, ngoại trừ là Ninh Duệ, tôi còn có thể là ai đây?”

Tư Cảnh chắc chắn: “Em là cô ấy, thế nhưng em lại không giống cô ấy.”

Tôi vô cùng hăng hái nói: “Ồ? Nói thế nào?”

“Tất cả người nhà họ Ninh đều cho rằng em bởi vì bị một trận sốt cao đột phá thế nên nghĩ thông ra rất nhiều chuyện, nhưng sau một thời gian tiếp xúc với em anh phát hiện, sở thích của em hoàn toàn khác với lúc trước, hơn nữa em còn không nhớ được rất nhiều chuyện. Thế nhưng anh cũng giống như mấy người Ninh Hàng vậy, lựa chọn đón nhận một người khác hoàn toàn như thế.”

Tôi không có kiên nhẫn nghe anh ta nói nhảm: “Bớt nói nhảm đi, hôm nay anh hẹn tôi ra đây, cuối cùng là muốn nói gì. Ngoại trừ kết hôn ra, giữa chúng ta có thể nói bất cứ đề tài nào. Nhưng nếu anh cứ muốn cùng tôi nói chuyện kết hôn, vậy thì từ giờ trở đi, chúng ta đi con đường riêng, không liên lạc nữa.”

“Em đang uy hiếp anh?”

Trên mặt tôi hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Tôi đang cảnh cáo anh.”

Tôi cầm một ly thuỷ tinh trên quầy bar, đi tới trước mặt Tư Cảnh, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Tư Cảnh không hiểu tôi muốn làm gì: “Tiểu Duệ, em…”

Tôi thả lỏng tay cầm ly thuỷ tinh, ly thuỷ tinh rơi xuống đất kêu loảng xoảng một tiếng, tạo thành một đống mảnh vỡ thuỷ tinh, dưới ánh đèn chiếu rọi, phản chiếu ra một ánh sáng vô cùng dễ nhìn. Tôi dễ dàng tha thứ cho bất kỳ người nào ngoại trừ nhà họ Ninh đều có mức độ, Từ hứng thú đối với Tư Cảnh, tôi dễ dàng tha thứ với anh ta, lại nhượng bộ lần nữa.

Thế nhưng, tôi lại không thích hơn ba.

Lúc trước, anh ta áp chế tôi trong xe, nói thích tôi. Tối nay, cách ngày đó hơn ba tháng, anh ta hỏi tôi có nguyện ý kết hôn với anh ta không.

Lần đầu tiên, anh ta nói anh ta thích tôi, tôi dễ dàng tha thứ cho những lời nói này của anh ta.

Thế nhưng tối nay, anh ta lại nói ra hai chữ kết hôn.

Tôi đã từng nói, tôi là một người vô cùng kỳ lạ, có thể nảy sinh cảm tình đối với một người đàn ông, thế nhưng cảm tình đối với người đàn ông đó sẽ không duy trì lâu. Hơn nữa sau khi nhận ra người đàn ông đó yêu mình, trong lòng tôi sẽ nảy sinh sự chán ghét.

Đây là lần thứ hai, tôi nảy sinh sự chán ghét đối với Tư Cảnh.

Nếu như tôi thật sự cảm thấy phiền với một người thế thì tôi sẽ vô thức để lộ ra khía cạnh cực kỳ điên của mình.

Cho nên tối nay, tôi đã hoàn toàn bộc phát.

So với người điên thật sự, tựa như đang đùa tựa như bị điên, trông như người bình thường bộc lộ sự hung ác trong lòng, có lực công kích càng đáng sợ hơn.

Lúc tôi và Chu Nghiễn, bạn trai đầu tiên chia tay, vô cùng thuận lợi.

Lúc tôi và người bạn trai thứ hai chia tay, cũng rất thuận lợi.

Nhưng lúc tôi đang định chia tay với người bạn trai thứ ba, lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Anh ta có chút cố chấp, không muốn chia tay với tôi, thế nên sau đó tôi phải làm ra một vài thủ đoạn nhỏ, hẹn gặp mặt anh ta trên một đường quốc lộ hoang vắng, cũng nói với anh ta thông qua điện thoại, nếu vẫn luôn đứng yên không nhúc nhích chờ tôi, tôi sẽ không chia tay với anh ta.

Anh ta cũng vui vẻ đồng ý.

Thế là ngay khi anh ta đồng ý, tôi đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía anh ta.

Dưới sự gợi ý của áp lực tâm lý khi đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng anh ta cũng tránh sang một bên.

Thật ra tôi vẫn để dành một khoảng cách, đầu xe không thật sự tông vào anh ta.

Thế nhưng anh ta vẫn động đậy rồi.

Mà tối nay, để phòng sau này Tư Cảnh sẽ sống chết không buông, tôi lại giở mánh cũ, nhặt một miếng thuỷ tinh lớn nhỏ không đều dưới đất lên, cầm lên một miếng có hình dáng tự như dao găm, đưa cho anh ta: “Trước đó anh nói anh thích tôi, thế anh có đồng ý chết vì tôi không?”

“Tôi cảm thấy, chết là một món quà đẹp nhất để bày tỏ lòng tôn kính đối với tình yêu.” Tôi vỗ tay cười to, cười điên, cười ngông cuồng, hoàn toàn để lộ một khía cạnh mà Tư Cảnh chưa từng nhìn thấy, tiếng nói mềm mại tràn đầy quyến rũ quý giá: “Thế nên, anh cắt cổ tay tự sát đi, một lớp máu đỏ tươi dùng để bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối mà anh dành cho tôi.”

Tư Cảnh nhìn tôi chằm chằm, sự suy nghĩ trong ánh mắt, không còn là vẻ tìm tòi nghiên cứu, nghi ngờ mà thay bằng kinh ngạc.

Chương kế tiếp