Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 19
Đúng như tôi dự đoán.

Người tới.

Quả nhiên là cô ta.

Cô ta tháo kính râm xuống, để lộ cặp mắt tràn đầy tơ máu: “Ninh Duệ, đã lâu không gặp.”

Tôi cười một tiếng, không trả lời.

Cô ta đột nhiên quăng mắt kính đi, một tiếng ầm vang vọng trong công xưởng bỏ hoang.

Tôi nhìn chằm chằm vào cặp mắt thiếu ngủ tới mức vương đầu tơ máu của cô ta, đã như thế rồi vẫn còn tinh thần chạy xa như thế đuổi giết tôi, với nghị lực này tôi thẹn không kịp.

“Sao thế, bị giật mình sao?” Cô ta tiến lên phía trước, khí thế bức người.

Tôi bình tĩnh chối: “Cái này thì không phải.”

Một đám đàn ông mặc đồ đen đi theo sau lưng cô ta, trong tay ai nấy đều có một khẩu súng, bừng bừng khí thế.

Nhìn vào cách bày trận này, đây hẳn là mưu đồ từ lâu rồi.

“Ninh Duệ, tôi chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”

“Địch Na, cô không làm bạch liên hoa nữa mà chuyển sang làm làm Black Widow sao?”

Cô ta đi tới bên cạnh tôi, để lộ tiếng cười u ám: “Đúng thế, không còn cách nào khác, đều do cô ép tôi!”

Tôi cảm thấy lời nói này của cô ta thật hoang đường: “Tôi ép cô?” Tôi truy hỏi: “Rốt cuộc thì tôi dùng cái gì để ép cô?”

Địch Na vô cùng tức giận, hai tay bóp lấy cổ tôi, kiêu ngạo nhìn tôi: “Chỉ bằng việc cô cướp A Lâm từ tay tôi, sao lại không phải là đang ép tôi chứ!”

Hài hước.

Tôi tỉnh táo mở miệng: “Tôi và Phó Tư Lâm đã lâu rồi không gặp mặt nhau.”

“Ninh Duệ, cô câm miệng đi! Cô ngậm miệng lại cho tôi, ngậm miệng lại!”

“Cô là một người phụ nữ lẳng lơ!”

“Cô và A Lâm đã ly hôn rồi, cô cũng chẳng còn là con dâu nhà họ Phó nữa, thế mà sao cô cứ mãi xảo trá không thôi, lại còn định cướp anh ấy ra khỏi tôi, sao cô lại đáng ghét như thế!” Địch Na vừa nói vừa đột nhiên cười lên: “Đúng thế, cô hư hỏng như thế, A Lâm chỉ nhất thời bị cô quyến rũ mà thôi, thế nên mới muốn ly hôn với tôi. Đúng, đúng thế, nhất định là như thế!”

Cô ta vừa khóc lóc vừa nói: “Ninh Duệ, con gái của tôi và A Lâm, con gái của tôi và A Lâm vẫn còn nhỏ! Sao cô nỡ để con bé không có bố từ nhỏ như thế chứ, thế nên… cô trả A Lâm lại cho tôi có được không?”

Sắc mặt Địch Na lại đột nhiên thay đổi: “Ninh Duệ, cô là một ả đê tiện! Lại còn quyến rũ chồng tôi! Cô đáng chết, cô nên chết sớm mới phải!”

Trạng thái tinh thần của Địch Na rất không bình thường.

Kể từ lần gặp mặt Phó Tư Lâm ở bệnh viện lần trước, chúng tôi đã hơn nửa năm chưa gặp nhau, Trong lúc này, tôi chưa một lần gặp mặt Phó Tư Lâm, đương nhiên tôi cũng chẳng cố ý để ý tới những tin tức có liên quan tới Phó Tư Lâm và cả tập đoàn Phó Thị.

Nhưng tôi từng nghe Ninh Hàng đề cập tới, gần đây tập đoàn Phó Thị gặp phải hacker, vẫn luôn tuột dốc. Còn tình cảm giữa Phó Tư Lâm và vợ dường như cũng đang gặp phải vấn đề, đã rất lâu rồi anh ta không về nhà họ Phó, tựa như đang cố ý né tránh Địch Na, thế nên vẫn luôn ở bên ngoài.

Người phụ nữ, dễ dàng bị trầm cảm trước khi sinh và cũng dễ dàng bị trầm cảm sau sinh.

Tôi thấy trạng thái tinh thần hiện giờ của Địch Na, chẳng lẽ đang nghi ngờ tôi và Phó Tư Lâm vẫn còn vương vấn không dứt, nghi ngờ quá mức dẫn đến trầm cảm sau sinh, tinh thần xảy ra vấn đề.

Nhưng điều khiến tôi khó hiểu chính là cô ta từ đâu đưa ra kết luận, nghi ngờ tôi là người cướp mất Phó Tư Lâm.

Trong lúc Phó Tư Lâm và tôi đang duy trì quan hệ hôn nhân, chính cô ta quyến rũ, việc này rất khó chắc chắn, sau khi hai người họ kết hôn với nhau, anh ta sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Động tác bóp cổ tôi của Địch Na càng lúc càng dùng sức, tôi bị cô ta làm phiền, dùng sức hất hai tay đang bóp trên cổ tôi ra, nhanh chóng đứng dậy ấn cô ta xuống ghết, đổi khách thành chủ, đổi thành tôi đứng sau lưng cô ta, bóp cổ cô ta, sau đó rút súng bên hông ra đặt sau ót cô ta.

Biến cố xảy ra trong chớp nhoáng, khiến những người đàn ông Địch Na đưa tới nhìn đến choáng váng: “…”

Cũng không biết Địch Na tìm đâu ra đám đàn ông này, năng lực phản kháng vô cùng kém.

Địch Na giống như điên rồi, hô lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nổ súng đi, giết cô gái này đi! Giết cô ta!”

Đám người kia để lộ vẻ khó xử, có vài người, chân đang run rẩy.

Địch Na thét lên một tiếng, tức giận mắng: “Mấy tên rác rưởi vô dụng, tôi bỏ tiền ra thuê các anh đứng gác sao, giết cô ta! Ra tay giết cô ta đi!”

Đám người mặc quần áo đen thờ ơ, mấy giây sau, bọn họ vội vàng vứt bỏ khẩu súng trong tay, giơ cao hai tay đầu hàng.

Sau lưng tôi truyền tới tiếng cười châm chọc của Tần Lộc Minh: “Chỉ với mấy tên này mà cũng muốn đả thương cháu ngoại gái của tôi sao!”

Là ông ngoại, ông ấy tới rồi.

Địch Na bị đưa về nhà họ Tần.

Nhà họ Tần có một hội trường nghị sự, chuyên dùng để thẩm vấn những tên phản bội từ những bang phái dưới trướng nhà họ Tần.

Mà Địch Na chính là người ngoài đầu tiên được thẩm vấn tại đây.

Hôm nay tôi đón nhận hai chuyện “bất ngờ” liên tiếp, trước là axit sau là đuổi giết.

Ngoại trừ mẹ Ninh dễ bị dụ bị bố mình, chồng và con trai mình lừa gạt ra, người nhà họ Ninh và nhà họ Tần đều biết biết được tin tôi gặp nạn.

Tôi cũng nói cho Tần Lộc Minh biết kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang của mình.

Chỉ là tôi không ngờ, con “rắn” Địch Na này sẽ bị bắt nhanh như thế.

Sau khi được mấy vị thẩm phán ở hội trường nghị sự thẩm vấn, Địch Na không thể chịu nổi sự hành hạ tinh thần, nói ra mục đích khi cô ta ra tay với tôi.

Mục đích cô ta ra tay với tôi chỉ vì hai chữ đơn giản, đàn ông.

Vì Phó Tư Lâm, cô ta muốn giết tôi.

Cô ta đã tận tai nghe Phó Tư Lâm thừa nhận, nói rằng anh ta thích tôi. Vì muốn giữ Phó Tư Lâm lại bên mình, cũng vì muốn bỏ suy nghĩ muốn ly hôn với cô ta của Phó Tư Lâm, dẫn đến cô ta quá khích, muốn giết tôi, chấm dứt hậu hoạn.

Tôi vô cùng khó hiểu: “Người đàn ông này có sức nặng với cô như thế không?”

Địch Na mất khống chế cười lớn, cô ta chỉ vào tôi, sự hận thù trong ánh mắt sâu không thấy đáy: “Ninh Duê, tôi yêu anh ấy, không phải kiểu tình yêu không có bằng chứng đó, chúng tôi yêu nhau lâu như vậy, rõ ràng chúng tôi đã yêu nhau trước khi cô gả vào nhà họ Phó, nhưng vì cái gì sau đó cô lại muốn đâm một dao vào cuộc hôn nhân của chúng tôi! Giữa tôi và A Lâm cũng có con rồi, tại sao cô cứ gian xảo không dứt như thế!”

Tôi vốn không định làm gì với Địch Na, thế nhưng cái câu gian xảo không dứt của cô ta, trong lúc vô tình lại khiến tôi tức giận.

Tôi đưa ra một thỉnh cầu với Tần Lộc Minh, muốn nói chuyện riêng với Địch Na.

Tôi cũng không phải người dễ nổi điên, bởi vì một khi tôi điên lên, có thể còn đáng sợ hơn cả Địch Na.

Tính cách của tôi, không hoàn mỹ mà lòng tôi cũng vừa bệnh hoạn vừa nóng nảy.

Tôi không muốn những người thân của thấy tôi nổi điên tôi chỉ muốn bọn họ nhìn thấy khía cạnh hoàn hỏi không chút sứt mẻ của tôi mà thôi. Tôi không trọn vẹn, tôi hung hăng, tôi khô khan, tôi như thế quyết không thể xuất hiện trước mặt bọn họ, thế nên tôi nói rằng mình muốn nói chuyện riêng với Địch Na.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Tần Lộc Minh, tôi cầm lấy một chiếc còng tay khác, khoá hai tay Địch Na lại, sau đó dẫn cô ta rời khỏi nhà họ Địch, đap chân gia lao như vũ bảo trên đường quốc lộ.

Địch Na có chút sợ hãi nhìn tôi: “Rốt cuộc thì… Ninh Duệ, cô muốn làm cái gì! Cô mau dừng lại đi, mau dừng lại đi!”

Chân đang đạp chân ga của tôi cũng không thả lỏng, một tay đặt trên tay lái, tây còn lại vẫn luôn cầm một khẩu súng, để phòng khi Địch Na làm ra những hành động mang tính công kích đối với tôi, tôi có thể khống chế cô ta trong nháy mắt.

Được sinh ra làm người hai lần, tôi hiểu quá rõ nhược điểm của con người.

Con người đều sợ chết, Địch Na cũng giống như thế.

Cô ta muốn giết tôi, mặc dù không ảnh hưởng đến tôi một chút nào, nhưng những lời từ miệng cô ta nói ra lại khiến tôi vô cùng không thoải mái.

Con người tôi, chưa bao giờ bắt nạt kẻ yếu thế, cũng không lo sợ sinh tử.

Tinh thần của Địch Na không bình thường, thế nhưng lòng tôi lại còn không bình thường hơn cô ta.

Tôi cho rằng, cách thứ duy nhất để chế ngự những người phụ nữ đang đánh mất lý trí chỉ có một.

Cô ta điên.

Thế thì tôi phải điên hơn cô ta.

Chương kế tiếp