Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 4
Phó Tư Lâm nhướng mày, anh ta cố kìm nén sự tức giận trong lòng mình: “Ninh Duệ, cô đang uy hiếp tôi à?”

Tôi bày ra vẻ vô tội, nhưng ngoài miệng vẫn vô cùng thản nhiên thừa nhận: “Tổng giám đốc Phó, đúng là tôi đang uy hiếp anh đấy.”

Cho dù là sức ảnh hưởng của Phó Thị hay Ninh Thị, chỉ xét về tài lực, hai bên cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, ngang tài ngang sức, cũng không phải không thể đe doạ.

Trước bởi vì nghiệp vụ của hai tập đoàn khác nhau, hai nhà Phó Ninh lại có quan hệ sui gia, ông cụ Phó vẫn còn sống, người của hai nhà Phó Ninh cũng không xé rách mặt nhau. Nhưng bây giờ lại khác, dưới sự bố trí của bố nguyên chủ, Ninh Dụ và anh cả của nguyên chủ Ninh Tuân, tập đoàn Ninh Thị đã bắt đầu giao thiệp với lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn Phó Thị.

Việc cuối cùng hai nhà Phó Ninh cũng xé rách mặt nhau bây giờ cũng chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Lại trùng hợp tôi đây, cho dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách, cách xử sự làm người vẫn luôn tuân theo một nguyên tắc, một khi người khác khiến tôi không vui, tôi sẽ trả lại gấp đôi.

Bởi vì tôi chính là một người không có đạo đức.

Người khác khiến tôi thấy không thoải mái, vậy thì hãy cùng nhau không thoải mái đi.

Tổn thương lẫn nhau, sẽ tốt hơn một mình tôi bị tổn thương.

Huống chi bây giờ tôi cũng xem như thiên kim của nhà họ Ninh, nhà họ Ninh cũng có vốn liếng để chống đỡ để tôi có thể ngông cuồng trước mặt Phó Tư Lâm.

Địch Na lên tiếng giải thích: “Cô Ninh, cô hiểu lầm rồi, tôi không hề xen vào cuộc hôn nhân của cô và Tư Lâm, sau khi hai người ly hôn chúng tôi mới ở bên nhau.

“Tôi và anh Phó đây ly hôn còn chưa đến hai mươi ngày, hai người đã bày tỏ tâm ý với nhau, ở bên nhau.” Tôi xúc động từ tận đáy lòng: “Thế tốc độ ở bên nhau này của hai người cũng quá mau lẹ rồi…”

Địch Na cảm thấy trong lời nói của tôi ẩn ý châm chọc cô ta, tiếng nói dần dần trở nên nức nở: “Hai người đã ly hôn, tại sao tôi và Tư Lâm không thể ở bên nhau?”

Tôi vô cùng thảnh khẩn nhìn cô ta: “Tôi cũng không nói hai người không thể ở bên nhau, tôi chỉ xúc động vì tốc độ hai người ở bên nhau quá mau thôi. Chờ tới ngày đó, khi hai người kết hôn rồi, đường vui cũng không thể thiếu đi tôi…” Tôi cố ý tăng thêm giọng, nhấn mạnh mấy chữ sau đó: “Bà Phó tiền nhiệm.”

Địch Na dần khóc thút thít: “Tôi không nhúng tay vào, tôi không phải người thứ ba!”

Ban đầu tôi định tối nay sẽ dùng ba tấm hình kia để chọc giận Phó Tư Lâm. Trong nửa đầu của quyển tiểu thuyết này, lúc anh ta còn chưa yêu Ninh Duệ, anh ta cảm thấy vô cùng chán ghét cuộc hôn nhân giữa anh ta và Ninh Duệ, nhưng tôi không ngờ hành động này của mình lại khiến Địch Na khóc.

Tôi ghét nhất là nhìn người phụ nữ này khóc, suy nghĩ hay là trò chơi chọc giận tổng giám đốc Phó của tối nay đến đây là kết thúc được rồi.

Nhưng không ngờ khi Phó Tư Lâm nhìn thấy người phụ nữ mình yêu mến khóc, sự giáo dục và tính nhẫn nại của anh ta cuối cùng cũng hoàn toàn bị vỡ nát vào giờ phút này. Anh ta cướp lấy điện thoại di động của tôi quăng mạnh xuống đất, ánh mắt tàn bạo: “Ninh Duệ, em ở đây âm dương quái khí cho ai xem?”

Được rồi.

Trò chơi kia, tiếp tục thôi.

Điện thoại rớt cũng rớt rồi, dù sao nếu như điện thoại có rớt hỏng, tôi vẫn còn bản khác.

Tôi không hoảng hốt, không vội vàng nhặt điện thoại di động lên, trước tiên đưa mắt nhìn Phó Tư Lâm, cuối cùng lại nhìn về phía Địch Na, cười một tiếng, chậm rãi nói: “ m dương quái khí cho hai người xem đấy, ở đây cũng không hề có người thứ tư.”

“Tổng giám đốc Phó, tôi biết anh thích cô Địch này, à không đúng…” Tôi cố tình làm ra vẻ giật mình: “Bây giờ hai người đã ở bên nhau, hẳn là quan hệ bạn bè trai gái.”

Tôi tự nhận mình là một người không mấy khi đe doạ người khác, nhưng điều ký quái chính là những mấy lời uy hiếp lại bật thốt lên ngay sau đó: “Nếu đã ở bên nhau rồi, chắc chắn sẽ chuẩn bị kết hôn rồi. Không biết đến lúc đó sau khi người bên ngoài biết đến việc tổng giám đốc Phó từng có hai cuộc hôn nhân sẽ cảm thấy có hứng thú với bà Phó tiền nhiệm là tôi đây hay là sẽ cảm thấy có hứng thú với bà Phó tương lai đây?”

“Ninh Duệ, được, được lắm!” Phó Tư Lâm bị tôi chọc giận tới mức ngực thi nhau phập phồng, tựa như ngay sau đó tim sẽ bị tức giận tới mức nổ tung: “Tôi cho em, tôi cho em mảnh đất khu Tây Nhất kia.”

Tôi cười nói: “Ôi, tổng giám đốc Phó thật hào phóng.”

Nếu đất cũng đã cho tôi rồi, thế chi phí cho chiếc điện thoại di động mới kia cũng không cần đòi anh ta.

Phó Tư Lâm không đoán ra dụng ý của tôi tối nay: “Em muốn mảnh đất kia để làm gì?”

Ban đầu mục đích của tôi cũng không phải mảnh đất khu Tây Nhất kia, mục đích của tôi chỉ muốn chọc tức Phó Tư Lâm, khiến anh ta không thoải mái mà thôi. Còn về phần muốn mảnh đất kia để làm gì, tôi cũng không biết, thế là thuận miệng nói: “Có thể sẽ dùng để xây nghĩa trang ấy, khu nghĩa trang ở thành phố Nam chúng ta khan hiếm mà.”

Mặt mũi của Phó Tư Lâm bị tôi chọc giận tới mức vặn vẹo: “Khu đất trị giá năm trăm triệu mà em dùng để xây nghĩa trang sao!”

Tôi vui vẻ, dịu dàng nói: “Tôi đây gọi là vận dụng hết công suất mà không để hao phí gì.”

Phó Tư Lâm bị chọc tức: “Tôi thấy em mất trí rồi thì có.”

Tôi tiếp tục giữ vững nụ cười: “Tổng giám đốc Phó, nếu anh thật sự không nhịn nổi nữa, tôi cũng không ngại để anh mắng tôi là đồ điên.”

“Em cũng thật biết mình đấy!” Phó Tư Lâm ném cho tôi một gương mặt đen xì.

Trước khi rời khỏi phòng bao, tôi dành cho Phó Tư Lâm sự cảnh cáo cuối cùng: “Tôi ấy mà, có gen máu điên từ tận trong xương tuỷ. Nếu người khác không trêu chọc đến tôi, tôi cũng sẽ không đi trả thù người khác làm gì. Sau này, nếu anh không chủ động tới gây phiền phức cho tôi, tôi cũng sẽ không công khai việc chúng ta đã kết hôn trước mặt công chúng. Như thế sẽ tốt cho anh cũng như tốt cho tôi, cũng tốt cho tất cả mọi người. Nếu như anh còn tiếp tục không phân biệt được phải trái đúng sai, lại tiếp tục hắt nước dơ lên người khác, tới trêu chọc tôi, như thế chúng ta sẽ lưới rách cá chết, tôi không ngại việc bản thân bị nói là phụ nữ đã ly hôn. Còn tổng giám đốc Phó, anh có để ý đến việc vợ tương lai của mình bị người khác nói là hồ ly tinh lên chức không.”

Cuối cùng tôi đưa mắt nhìn Địch Na: “Cô thật sự không phải người thứ ba, nhưng cô cũng không thể nói mình hoàn toàn không nhúng tay vào cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Tư Lâm. Lúc tôi và Phó Tư Lâm vẫn còn là vợ chồng, cô cũng thường xuyên gửi tin nhắn cho anh ta, mập mờ tới mập mờ lui với anh ta đúng không?”

Địch Na bị tôi đâm vào chỗ đau, gương mặt phờ phạc nói: “Các người cũng chẳng phải kết hôn vì tình yêu, hơn nữa tôi vốn là người gặp gỡ Tư Lâm trước, anh ấy là bất đắc dĩ mới phải cưới cô, tôi là tôi là… tôi là cảm thấy đau lòng thay Tư Lâm nên mới gửi tin nhắn nói chuyện phiếm với anh ấy, mỗi ngày Tư Lâm phải xử lý công việc của công ty sau đó về nhà còn phải đối phó với cô, anh ấy vô cùng mệt mỏi.”

Tôi không dùng thái độ lạnh lùng, khắc nghiệt khi nói chuyện với Phó Tư Lâm để nói với Địch Na, dù sao tôi vẫn có tấm lòng thương hoa tiếc ngọc, từ trước đến giờ tôi luôn hạ thủ lưu tình với mấy cô gái có dáng vẻ xinh đẹp: “Nhưng sau đó tôi đã kết hôn với anh ta rồi, cho dù cô và anh ta có yêu nhau trước hay không, cô cũng không nên tiếp tục mập mờ không rõ ràng với anh ta, muốn từ chối còn nghênh đón như thế.”

Địch Na vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình, cô ta kiên quyết: “Chúng tôi không hề mập mờ không rõ ràng!”

Tôi dùng giọng điệu kìm nén hỏi cô ta: “Thế cô nói cho tôi nghe thử, một người đàn ông đã kết hôn gọi điện thân thiết với một người phụ nữ chưa lập gia đình, hơn nữa cô gái chưa lập gia đình kia còn chẳng có ý từ chối, đây được tính là tình huống gì?”

Sự tức giận nhanh chóng dâng lên trong mắt Phó Tư Lâm: “Ninh Duệ, em xem điện thoại di động của tôi?”

“Nếu muốn ly hôn, tại sao tôi không thể nắm bắt một vài chứng cứ anh sai lầm dưới tình trạng đã kết hôn trước khi ly hôn chứ, nói không chừng những chứng cứ này sau này tôi còn có thể sử dụng chúng để đảm bảo danh dự cho mình nữa đấy.”

Phó Tư Lâm chính là kiểu nam chính mà tôi thấy ghét nhất trong mấy bộ tiểu thuyết kinh điển.

Thân là nam chính, sau khi kết hôn lại mập mờ không rõ ràng với nữ phụ, để vợ cô đơn, sử dụng bạo lực lạnh đối với vợ mình, cướp thận của cô, hại cô sinh non, những hành động ngược người ngược tâm sử dụng với nữ chính giống thế này nhiều không kể hết.

Sau khi rời khỏi phòng bao, tôi đụng phải em gái của Phó Tư Lâm, Phó Viện ở hành lang dài.

Từ trước đến giờ Phó Viện luôn rất ghét Ninh Duệ, bởi vì tính tình của Ninh Duệ khôn khéo, khiến ông cụ Phó rất thích, ông cụ Phó cưng chiều Ninh Duệ còn nhiều hơn cưng chiều Phó Viện. Hơn nữa còn lấy anh cả Phó Tư Lâm làm mẫu, không muốn nhìn thấy Ninh Duệ, thế nên cô ta và anh của cô ta ở trên cùng một chiến tuyến. So với anh trai mình, mức độ ghét mà cô ta dành cho Ninh Duệ chỉ có nhiều hơn chứ không có ít hơn.

Nhìn thấy Phó Viện, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao Phó Tư Lâm lại hiểu lầm vết bầm tím trên tay Địch Na là do tôi gây ra rồi.

Sau đó, Phó Viện chơi trò tự bạo, cô ta cản đường đi của tôi, lên tiếng giễu cợt: “Ninh Duệ, cảm giác bị anh tôi hiểu lầm một lần nữa thế nào?”

Quả nhiên, chuyện ngày hôm nay là do con quỷ cái Phó Viện này giở trò.

Tôi vừa nghĩ tới việc mình dễ dàng lấy được một mảnh đất trị giá năm trăm triệu bởi vì người khác “phỉ báng” tôi, tay không bắt sói, nghĩ đến là cảm thấy vui vẻ.

Tôi nói cho Phó Viện: “Mùi vị bị người khác hiểu lầm thật sự không thể quá vui vẻ.”

Phó Viện dùng ánh mắt như đang nhìn người điên nhìn tôi: “Ninh Duệ, đầu óc chị không bị sao chứ.”

Tôi né người đi vượt qua cô ta, để lại cho cô ta một bóng người: “Tôi chính là người bệnh tâm thần.”

Kiểu người bệnh hết thuốc chữa ấy.
Chương kế tiếp