Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 5
Lúc tôi trả về nhà họ Ninh đã là đêm khuya, nhưng đèn trong phòng khách vẫn sáng.

Ninh Hàng ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết thanh xuân vui vẻ, xem một cách thích thú.

Tôi đến gần vỗ vai anh ấy một cái: “Anh, anh đang đợi em sao?”

Ninh Thành vừa nhìn thấy tôi quay về, lập tức cất quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đi, nhanh chóng đứng lên, dùng ánh mắt cẩn thận quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó anh ấy vuốt ngực mình một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Anh nói để anh đi cùng với em đi, thế mà em cứ khăng khăng không chịu, anh thật sự sợ Phó Tư Lâm sẽ ra tay đánh em đấy.”

Tôi bắt được đầu mối từ lời nói của anh ấy: “Trước đây Phó Tư Lâm có ra tay đánh em sao?” Ở nguyên tác có chuyện khốn khiếp thế này sao?”

“Cũng không tính là động tay động chân.” Ninh Hàng nói: “Có một lần em vô tình làm dơ chiếc cà vạt mà Địch Na tặng cậu ta, trong cơn nóng giận, cậu ta đã dùng chiếc cà vạt đó quất vào mặt em. Lúc đó em vừa khéo đang đứng ở đầu cầu thang, muốn né ra, cuối cùng tránh thì tránh được thế nhưng sau khi em né người đã đứng không vững, té xuống cầu thang, té gãy đùi phải.”

Tôi theo bản năng nhìn đùi phải của mình một chút, trái lại hít một hơi: “Sinh mệnh đáng quý, cách xa Phó Tư Lâm, ôi.”

Nhà họ Ninh vốn chỉ có một mình Ninh Hàng là “nhị thế tổ” (Nhị thế tổ: chỉ những người con nhà giàu). Sau khi tôi tới, nhị thế tổ của nhà họ Ninh biến thành “two”.

Bố mẹ Ninh Duệ cũng cho rằng bởi vì cuộc hôn nhân với Phó Tư Lâm không hạnh phúc đã dẫn đến việc tính tình của tôi thay đổi lớn.

Thật ra thì không phải thế mà là tôi vốn là như thế.

Trước khi xuyên vào sách, tôi ở chung với một ông bố nát rượu và một người mẹ nghiện cờ bạc, tôi chẳng học gì, chỉ học được việc uống rượu, đổ xúc sắc đánh mạt chược và chửi thề.

Tôi với phẩm hạnh không mấy đứng đắn, từ năm mười sáu tuổi đã nghỉ học, tôi chạy trốn khỏi gia đình gốc gác của mình, ra ngoài làm việc. Sau đó tôi bị một người tự xưng là bạn tốt lừa đến Đông Nam Á, bị công ty cá cược thu hồi hộ chiếu, mỗi ngày đều bị giám sát hai mươi tư trên hai mươi tư.

Ở công ty cá cược đó, nếu tôi không đạt được thành tích, tôi sẽ bị đòn.

Khi đó tôi suy nghĩ, hoá ra cho dù tôi có chạy trốn gia đình gốc gác của mình, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận bị đánh.

Đã từng gặp đủ loại người, khiến tôi cũng không thành lập được một hệ thống tam quan vẹn toàn, xem đạo đức chẳng là gì. Chửi thề, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, nói dối, là năm thứ luôn làm bạn với tôi nhất.

Cho nên, sau khi tôi phát hiện mình đã xuyên sách, thật ra tôi cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì mình có thể vẫy tay chào tạm biệt với cuộc đời bùn nát trước kia của mình.

Trên thế giới này, tôi có tình thân rồi.

Có một cặp bố mẹ rất yêu thương tôi, cùng với những người anh luôn cưng chiều tôi, tôi rất quý trọng bọn họ.

Hai chữ tình thân, là thứ mà trước khi xuyên sách tôi vô cùng khát khao, nhưng vĩnh viễn không thể có được.

Thế nhưng bây giờ, có một suy nghĩ điên rồ đang tăng vọt trong lòng tôi… tôi hy vọng Ninh Duệ thật sự sẽ không trở lại.

Chỉ cần cô ấy không trở lại, tôi cũng có thể thay thế cho cô ấy, bảo vệ tất cả những thứ mình có hiện giờ.

Như thế, tôi sẽ tiếp tục có được sự cưng chiều từ bố mẹ và cả các anh, tôi sẽ vô cùng hạnh phúc. Tôi ích kỷ lắm nhỉ…

Đúng thế, tôi chính là một người vì tư lợi, tính tình u ám.

Trên đời này, kiểu người còn đáng sợ hơn sơn phỉ chính là kẻ trộm kia.

Sơn phỉ là kẻ cướp trong ánh sáng, thế nhưng kẻ trộm chính là kẻ trộm trong bóng tối.

Kẻ gian, rất thích ra tay âm thầm.

Tôi biết, hôm nay mình đang ăn cắp cuộc sống của người khác.

Thế nhưng vậy thì thế nào?

Tôi chính là một người xấu, xấu từ tận trong xương tủy, không thể nào đặt bên cạnh những người tốt.



Bốn giờ sáng.

Tôi và Ninh Hàng vừa mới tham gia một bữa tiệc bể bơi và quay về nhà họ Ninh.

Mới vừa bước vào cửa nhà một bước, tôi đã đánh hơi được một luồng sát khí…

Tôi lờ mờ nhận ra có một bóng đen đang đứng ở cầu thang lầu hai.

Tôi theo bản năng la lên: “Anh hai, nhà chúng ta có trộm!”

Ninh Hàng cũng ngẩng đầu lên nhìn theo hướng tay tôi chỉ, anh ấy nửa tỉnh nửa say, nói: “Em gái, theo anh thấy đó là quỷ!”

Tôi và anh ấy liếc mắt nhìn nhau, cũng lên tiếng kêu lớn: “Quỷ!”

“Quỷ” ở trên lầu hai kia cầm remote điều khiển từ xa bấm một cái, tất cả đèn trong cả ngôi biệt thự đều sáng lên, người được tôi và Ninh Hàng hết gọi là “kẻ gian” rồi tới “quỷ” lộ diện…

Anh cả của Ninh Duệ, Ninh Tuân.

Sau khi tôi xuyên sách, người tôi sợ nhất chính là Ninh Tuân, nhưng điều mâu thuẫn chính là tôi cũng thích anh ấy nhất.

Ninh Tuân rất thích lải nhải, tôi có thể cảm nhận được đó là kiểu lải nhải quan tâm đến em gái từ trên người anh ấy. Tôi sợ anh ấy lại lải nhải với tôi, thế nhưng tôi cũng rất thích nghe anh ấy lải nhải, vì thế tôi rất mâu thuẫn.

Ninh Tuân chính là con trai trưởng nhà họ Ninh, trên người đang gánh vác một trách nhiệm nặng nề chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Ninh Thị, cả người mang phong thái của một cán bộ kỳ cựu.

Bình thường luôn uống trà táo đỏ, mùa đông sẽ luôn đuổi theo sau lưng tôi và Ninh Hàng, thành khẩn lên tiếng nhắc nhở chúng tôi mặc quần áo mùa đông, nếu không sẽ bị cảm.

Không chỉ có một mình tôi sợ Ninh Tuân cằn nhằn, cả Ninh Hàng cũng sợ anh ấy cằn nhằn.

Giờ phút này, tôi và Ninh Tuân nhìn thấy Ninh Tuân, giống như con chuột sợ mèo vậy, nhanh chóng tỉnh rượu được một nửa.

Ninh Hàng toét miệng cười nói: “Anh, chào buổi tối.”

Ninh Tuân lên tiếng, giọng điệu rất có phong thái của một thầy chủ nhiệm, anh ấy nói: “Mới về nhỉ, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, có thể ăn sáng được luôn rồi đấy.”

Tôi và Ninh Hàng trố mắt nhìn nhau, yên lặng không nói.

Với khí thế đó, Ninh Tuân đã đủ áp chúng tôi một cái đầu rồi.

Tôi định người khôn giữ mình, đánh đòn phủ đầu trước: “Anh cả, cũng đều là lỗi của anh hai cả.” Người đang đứng bên trái tôi là Ninh Hàng, ngay sau đó, tôi yên lặng nhích về bên phải một bước, chỉ vào Ninh Hàng lên tiếng tố cáo: “Anh cả, là anh hai dạy hư em.”

Ninh Hàng dùng ánh mắt vô tội nhìn tôi: ???

Tôi dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn anh ấy: ‘Anh hai, em sợ anh cả.’ Tôi và Ninh Hàng tiến hành trao đổi ánh mẳt với nhau.

Ninh Hàng: ‘Đừng nói em sợ, ngay cả anh cũng sợ anh ấy đây!’

Tôi: ‘Anh hai, đêm qua hai chúng ta bị bắt, là chính em đã hy sinh bản thân mình, nhận hết tội để cứu anh, tối nay đến lượt anh đấy!’

Ninh Hàng: ‘Em gái, em đúng là không biết xấu hổ!’

Ninh Tuân lên tiếng đúng lúc cắt ngay cuộc trao đổi ánh mắt giữa tôi và Ninh Hàng: “Trao đổi ánh mắt xong hết chưa?”

Thời gian từ từ trôi qua, hai tiếng sau, Ninh Tuân dùng mấy lời chân thành khuyên nhủ em trai em gái xong, không còn lo lắng rời khỏi thư phòng, chỉ để lại tôi và Ninh Hàng ở trong thư phòng, hai tay ôm tai, mặt tràn đầy vẻ không còn thiết sống nữa.
Chương kế tiếp