Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 8
Dưới sự hướng dẫn của mấy anh trai phục vụ của câu lạc bộ, tôi bước vào phòng bao.

Mới vừa vào cửa, tôi đã bị một bóng người cao gầy đưa tay tới, tôi bị cậu ta ấn vào vách tường bên cạnh.

Ánh đèn bên trong phòng bao mờ tối, tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt gầy gò của cậu ta, động tác mập mờ, ngôn ngữ cũng cực kỳ mập mờ: “Sao thế, nhớ tôi?”

Cậu ta thấp giọng lên tiếng: “Ừ, tôi nhớ chị.”

Tôi dùng sức đẩy cậu ta ra, cười khinh thường: “Chu Nghiễn, mới bao lâu không gặp, đã nói nhớ tôi.”

“Nửa năm, Tiểu Diệu, chúng ta đã không gặp nhau nửa năm.”

“Cho nên thế nào?”

“Tôi đã nhận được giải ảnh đế rồi.”

Tôi cũng có xem tin giải trí, tôi biết được tin này.

Chu Nghiễn chính là ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới giải trí, mà những tài nguyên khiến cậu ta thành danh phần lớn đều là do tôi cho cậu ta. Đương nhiên, với tài nguyên tôi cho cậu ta, nếu cậu ta không cố gắng cũng không thể được công thành danh toại nhanh như thế.

“Cậu nhận được giải thưởng rồi, vậy thì thế nào?”

“Ninh Duệ, chị đã nói, chờ tôi nổi tiếng, chị sẽ thích tôi lần nữa.”

Chu Nghiễn là người bạn trai đầu tiên của tôi, bảy tháng trước, tôi theo đuổi cậu ta, khi đó cậu ta dựa vào một bộ phim chiếu mạng mà sự nghiệp nghệ thuật có chút khởi sắc.

Mà “nguyệt lão” giữa tôi và Chu Nghiễn chính là Ninh Hàng.

Tuy Ninh Hàng là một nhị thế tổ, thế nhưng anh ấy cũng là một nhị thế tổ có công việc.

Công việc chính: Uống rượu vui đùa. Nghề tay trái: Đóng phim.

Ninh Hàng là một sinh viên tài năng đã tốt nghiệp khoa đạo diễn, nhưng ngày thường cũng giống như tôi vậy, chỉ thích những việc không chính đáng mà thôi.

Bảy tháng trước, sau khi Phó Tư Lâm đến nhà họ Ninh tìm tôi vì chuyện của Địch Na, Ninh Hàng sợ tôi sau khi ly hôn chồng trước sẽ đi tìm mấy tên cặn bã, bởi vì cảm xúc không tốt sẽ dẫn đến uất ức trong lòng. Cho nên anh ấy, một người không thường làm việc đàng hoàng thỉnh thoảng sẽ làm một việc đàng hoàng như thế, nói muốn làm một bộ phim điện ảnh, muốn tôi cùng chọn vai nam chính, để tôi có thể nhìn mấy anh đẹp trai, xua tan đi mây đen buồn bực trong lòng.

Chu Nghiễn chính là nam thứ của bộ phim đó, trẻ tuổi đẹp trai. Còn nam chính lại chính là nhân vật một tướng quân đã chính chiến trên chiến trường nhiều năm, thế nên phải lựa chọn nghệ sĩ nam nghiêng về kiểu trưởng thành, vì thế nam chính không phải món ăn của tôi.

Tôi thích kiểu trẻ tuổi, đẹp trai, mê người, không thích đàn ông kiểu ông chú.

Tại nơi đó, tôi gặp được Chu Nghiễn, tôi rất thích gương mặt đó của Chu Nghiễn.

Thế là em gái ruột của đạo diễn là tôi đây, thiên kim nhà họ Ninh, bắt đầu mở ra một đợt theo đuổi mãnh liệt đối với cậu ta.

Cậu ta thiếu tài nguyên, mà dưới trướng của tập đoàn Ninh Thị có một công ty điện ảnh và truyền hình, vừa vặn Ninh Hàng lại lăn lộn trong giới đạo diễn, có mạng lưới giao thiệp. Nếu Chu Nghiễn thiếu tài nguyên, thế tôi sẽ đắp tài nguyên cho cậu ta. Nếu không có nhân mạch, tôi sẽ để Ninh Hàng đề cử một vào đạo diễn trong giới cho cậu ta.

Tôi dùng nửa tháng để theo đuổi cậu ta.

Sau đó, vào tháng thứ nhất sau khi cậu ta trở thành bạn trai danh chính ngôn thuận của tôi, tôi cảm thấy chán ngấy cậu ta, thế nên tìm đại một cái cớ, bỏ rơi cậu ta.

Sự thật chứng minh, giữa người với người không thể duy trì cảm giác thích lâu dài.

Cậu ta động lòng.

Còn tôi, chỉ cảm thấy có chút hứng thú ngắn ngủi với cậu ta, chỉ có thế mà thôi.

Lý do tôi quăng cho đưa ra cho cậu ta chính là cậu ta không có gia thế, sự nghiệp cũng chẳng có, thế nên không xứng ở bên cạnh tôi.

“Chu Nghiễn, cậu sai rồi.” Tôi bị nghiện thuốc lá nặng, lấy một gói thuốc lá từ trong túi xách ra, vừa dùng bật lửa châm điếu thuốc lá, vừa sửa lại lời của cậu ta: “Tôi nhớ khi đó tôi nói với cậu là, chờ cậu nổi tiếng, có lẽ tôi sẽ lại thích cậu. Cậu có biết hai chữ có lẽ này có ý nghĩa gì không, chính là bảy tỏ có thể nhưng không chắc. Chu Nghiễn, lúc học tiểu học cậu không vượt qua bài kiểm tra ngữ văn à?”

Tôi chậm rãi phun ra một vòng khói mù, nhìn cậu ta nói tiếp: “Tối hôm qua cậu gọi điện thoại cho tôi nói muốn gặp mặt tôi chính là để báo cho tôi biết cậu đã nhận được giải ảnh đế?”

Tôi cười một tiếng, nói: “Chu Nghiễn, cậu đúng là nhàm chán đấy.”

“Tiểu Duệ…”

“Đừng giả vờ thâm tình trước mặt tôi, từ trước đến giờ tôi không tin vào việc thâm tình này.”

Chu Nghiễn nghe xong chỉ trầm mặc không nói, sau đó cậu ta đưa tay cướp lấy điếu thuốc trong tay tôi: “Đừng hút nữa, không tốt cho cơ thể.”

Tôi thật sự ghét việc bị người đàn ông khác quản thúc, ngoại trừ bố Ninh và hai người anh của tôi, lần nữa rút một điếu thuốc lá ra, đốt lên: “Còn có gì muốn nói nữa không, nếu như không có, tôi mệt rồi phải về nhà nghỉ ngơi.”

“Nếu như chị không muốn tái hợp với tôi, thế tại sao tối nay chị lại đồng ý tới đây gặp tôi.”

“Bởi vì thuận đường.”

Tối hôm qua cậu ta gọi điện hẹn gặp tôi, để tôi tự quyết định địa điểm.

Vì tôi rảnh, lại còn cho tôi lựa chọn địa điểm gặp mặt, thế tôi đến tham gia tiệc rượu của Ninh Hàng trước, sau đó thuận đường đến gặp một người bạn cũ, dường như cũng không phải chuyện khiến tôi cảm thấy hết sức khó thực hiện, xem như nói chuyện cũ mà thôi.

“Thế giữa chúng ta, cuối cùng được xem là gì?”

Tôi trả lời: “Nhưng đó là chuyện anh tình tôi nguyện, đã thành trở thành một trò chơi dĩ vãng rồi.”

Nói xong, tôi định xoay người rời đi, nhưng Chu Nghiễn không để tôi đi dễ dàng như thế, cậu ta đè tôi xuống ghế sô pha trong phòng bao kiểu u, lấy mặt dán mặt, áp chế tôi dưới khoảng cách gần chóp mũi đối chóp mũi.

Tôi vùng vẫy đẩy cậu ra ra, lúc đang đùn đẩy, hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc của tôi vô tình đụng phải cánh tay cậu ta.

Cậu ta cũng không thèm để ý mình có bị phỏng hay không, cậu ta chỉ để ý đến việc: “Rốt cuộc chị có yêu tôi hay không?”

“Yêu á?” Nghe được từ này, tôi bật cười, cười như điên dại, tựa như đang tự giễu, vừa giống như đang che giấu sự đau đớn trong lòng: “Trong một khoảng thời gian rất dài của cuộc đời tôi, hoàn toàn không có ai dạy tôi cái gì gọi là yêu. Cậu có tài đức gì để người đã từng cắt đứt hoàn toàn với tình yêu trong một khoảng thời gian rất dài, lại có thể yêu một người chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?”

“Chu Nghiễn, tôi thích gương mặt của cậu, chỉ có thế mà thôi.

Thích là thích mặt của cậu, chứng không phải con người cậu.

Cậu ta cười khổ nói: “Tiểu Duệ, lời nói của chị vẫn làm tổn thương người khác như thường lệ.”

“Thế nên Chu Nghiễn à, đừng thích tôi, khoảng thời gian chúng ta qua lại, cho dù có thế nào cũng đừng lưu luyến nữa.”

Chương kế tiếp