Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 7
Chiều hôm sau.

Bên trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn, trên giường đều là chăn nệm xốc xếch, trong thùng rác có mấy chiếc áo mưa đã được sử dụng.

Tôi tắm rửa xong, lúc ra khỏi phòng tắm, người đàn ông kia đã tỉnh dậy, anh ta để trần nửa người trên, anh ta đưa lưng về phía tôi, đứng trước cửa sổ sát đất cạnh giường.

Tôi vốn định tỉnh bơ rời đi, dù sao cũng chỉ là tình một đêm, ngủ xong thì cũng xong chuyện, bèo nước gặp gỡ, không cần phải làm quen, cũng không cần kết duyên.

Ngay khi tôi vừa cầm điện thoại di động và túi xách chuẩn bị bước chân rời đi, không biết có phải do tối hôm qua hao phí quá nhiều thể lực hay không, hai chân tôi mềm nhũn, cũng may tôi phản ứng mau lẹ, vịn vào vách tường ở bên cạnh, nhưng có chết không chứ, tôi vừa đi chưa tới hai bước, chân lại mềm nhũn, suýt nữa đã té như chó ăn cứt rồi…

Tôi không nhịn được cúi đầu tức giận mắng: “Mẹ kiếp.”

Người đàn ông nghe thấy tiếng động trong phòng, xoay người lại nhìn tôi,

Tôi không hiểu nổi cảm xúc trong ánh mắt của anh ta, cũng không có ý định muốn hiểu. Thấy anh ta không lên tiếng, hơn nữa tôi cũng chẳng có ý định mở miệng nói gì với anh ta, hai chúng tôi cứ thế mắt lớn trừng mắt nhỏ, tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi.

Đứng đắn, địch không động, mình cũng không động.

Nhưng cứ trợn mắt như thế cũng vô cùng mệt mỏi, sau đó tôi trừng mắt mệt, ngáp một cái, lên tiếng trước phá vỡ sự bế tắc: “Anh trai nhỏ, núi sông có cơ hội tương phùng, chào.”

Không đợi anh ta trả lời, tôi liền lách người bỏ chạy.

Sau khi rời khỏi phòng, tôi luôn có cảm giác tôi chính là một tên khốn khiếp, ngủ với anh đẹp trai người ta rồi, tỉnh dậy lại phủ mông rời đi.

Nhưng kiểu cảm giác cặn bã này cũng chẳng duy trì được bao lâu, nhanh chóng tan thành mây khói.

Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi đón xe đi thẳng đến trung tâm thương mại.

Hôm nay chính là sinh nhật của Ninh Hàng, vào sáng sớm nửa tháng trước, người này đã nhắc nhở tôi, vào ngày sinh nhật của anh ấy tôi nhất định phải có mặt tại bữa tiệc sinh nhật, góp vui cho anh ấy.

Buổi tiệc sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, mà bây giờ đã là hai giờ chiều rồi, thừa lúc vẫn chưa tới giờ, tôi phải đi dạo trong trung tâm thương mại một chút, chọn quà cho Ninh Hàng.

Tôi chọn quà cho Ninh Hàng một lúc lâu, tiêu tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng tôi gần như giẫm đạp đi đến hiện trường.

Tiệc chiêu đãi của Ninh Hàng được tổ chức tại một quán bar nhỏ hai tầng không mấy nổi bật ở cuối con hẻm trung tâm thành phố Nam.

Quán bar nhỏ này vốn là quán bar mà Ninh Hàng đã mua lại vì cô gái anh ấy yêu mến, trong lúc vô tình cô gái mà anh ấy yêu mến đã nói, nếu cầu hôn trong quán bar này chắc hẳn sẽ vô cùng lãng mạn, chỉ vì một câu nói đùa này, Ninh Hàng đã mua đứt luôn quán bar này.

Chỉ là sau đó chẳng biết vì sao bọn họ lại chia tay, từ đó đến giờ quán bar này vẫn luôn đóng cửa không đón khách.

Tôi không rõ vì sao tối nay Ninh Hàng lại tổ chức sinh nhật ở chỗ này, nhưng tôi cũng không có ý định hỏi kỹ, dù sao mỗi một người đều đã có lối đi riêng của mình, cầm gì phải truy cứu và đào sâu chứ.

Đẩy cửa quán bar ra, tôi được một người phục vụ dẫn lên lầu hai, mở cửa phòng bao ra, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông tối hôm qua tôi đã quyến rũ thành công, hơn nữa còn ngủ với anh ta một giấc trong khách sạn.

Thế giới này lớn như thế, tôi hôm qua vừa ngủ, buổi sáng đã gặp nhau, buổi tối lại đụng phải.

Nghiệt duyên sao.

Trong phòng bao có rất nhiều người, nhưng cũng chỉ toàn là đàn ông, bọn họ đều là bạn bè của Ninh Hàng, trong đó có rất nhiều người tôi không quá quen, nhưng gặp nhau tại những buổi tiệc rượu của Ninh Hàng cũng xem như quen mặt.

Duy chỉ có một mình người đàn ông kia.

Trực giác nói cho tôi biết, mối quan hệ giữa anh ta và Ninh Hàng không bình thường.

Tôi bắt đầu nghĩ lại mình, rốt cuộc tối hôm qua mình đã ngủ với người đàn ông có dáng vẻ thế nào… nhưng kệ nó đi, ngủ thì ngủ, chẳng lẽ anh ta còn đuổi theo tôi nói muốn tôi chịu trách nhiệm với anh ta sao?

Chịu trách nhiệm là không thể nào, mọi người đều là người trưởng thành, chuyện anh tình tôi nguyện, chịu trách nhiệm cái gì chứ.

Trong suốt buổi tiệc rượu, người đàn ông kia vô cùng biết điều, không hề nhìn tôi. Mà tôi cũng vô cùng biết điều, suốt toàn bộ quá trình cũng không nhìn anh ta lấy một cái, giống như chuyện xảy ra với anh ta vào tối hôm qua hoàn toàn không hề tồn tại. Sau khi kết thúc tiệc rượu, tôi đỡ Ninh Hàng uống đến nôn mửa rời khỏi phòng bao.

Bên ngoài quán bar, tài xế riêng của nhà họ Ninh, chú Hà đã lái xe tới chờ, tôi vốn muốn giao Ninh Hàng cho chú Hà, để chú Hà đưa anh ấy về trước, nhưng Ninh Hàng uống say nói nhảm nhiều, anh ấy không chịu lên xe, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: “A Lương! A Lương… đừng đi.”

Người này còn xem tôi như A Lương trong miệng anh ấy, trong đó, hai tay anh ấy luôn lướt qua lướt lại bên hông tôi, được lắm, còn chấm mút lên cả người tôi, hơn nữa còn mang mối tình thầm kín nói với tôi: “Năm năm không gặp, A Lương, dường như em mập lên, trước kia eo của em nhỏ như một cây liễu nhỏ, vô cùng gầy, vô cùng gầy.”

Tôi cực kỳ bất đắc dĩ lên tiếng: “Anh hai, mùa đông, ai lại không mặc áo ấm chứ, vừa nãy anh không sờ eo của em, mà đang sờ một đống đồ ấm bên hông em.”

Ninh Hàng không tin: “Đừng có cãi chày cãi cối, A Lương, em mập ra!”

Tôi không muốn cãi lý với tên sâu rượu này, dịu dàng dụ dỗ: “Được rồi, được rồi, đúng đúng đúng, em mập…”

“A Lương.” Trong lúc đang nửa tỉnh nửa say, Ninh Hàng đột nhiên ôm lấy tôi, cằm đặt trên vai tôi, anh ta xem tôi như cô gái kia, tiếng nói khàn khàn, vô cùng đau khổ: “Anh nhớ em, em quay về có được không, anh thật sự, thật sự rất nhớ em.”

Không biết có phải cảm giác của tôi đã sai hay không, tôi cảm thấy có người đang nhìn tôi và Ninh Hàng.

Trực giác nói cho tôi biết, ánh mắt nóng bỏng kia là đến từ đường xe ở đối diện quán bar.

Tôi nhìn về phía đó, ở ven đường phía đó có một tiệm bán hoa, chủ sạp là một bà bác đã hơn năm mươi tuổi, có một vị khách đang ngồi trước sạp chọn hoa tươi.

Không có ánh mắt nóng bỏng nào cả.

Vừa nãy… hẳn là ảo giác của tôi rồi.

Tôi thu hồi ánh mắt, lắc đầu một cái, bất lực thở dài ba giây, sau đó dũng khí của tôi tăng lên, tôi gạt Ninh Hàng ra, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy Ninh Hàng đang dán trên người tôi như “cao dán da chó” vào trong xe, sau đó tôi đóng cửa xe lại, đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi nói với chú Hà: “Phiền chú đỡ anh hai cháu lên phòng nghỉ ngơi luôn, nhớ nhỏ tiếng một chút, đừng làm kinh động đến anh cả cháu nhé.”

Chú Hà gật đầu: “Được thưa cô chủ.” Ông ấy lại hỏi: “Cô chủ, thế cháu cần chú đến đón cháu lúc mấy giờ?”

“Không cần đón cháu, cháu tự về được.”

Chú Hà lái xe rời đi, còn cố ý dặn dò: “Cô chủ, đêm đã khuya rồi, nhớ chú ý an toàn.”

Trong vòng nửa năm xuyên sách, tôi nhận được rất nhiều sự quan tâm, bố mẹ Ninh Duệ, anh của cô ấy, cùng với chú Trương, quản gia nhà họ Ninh, và cả chú Hà ở trước mặt, bọn họ đều đối xử với tôi rất tốt, đều rất quan tâm đến tôi.

Không biết có phải tôi thiếu tình yêu thương quá lâu, tôi đến gần những sự quan tâm mà người khác dành cho tôi, nhưng cũng không muốn đón nhận sự quan tâm của người khác, đây chính là một căn bệnh cứ mọc rễ trong lòng tôi.

“Vâng, chú Hà, thế chú cũng phải lái xe cẩn thận nhé.”

“Hẹn gặp lại cô chủ.”

“Hẹn gặp lại.” Sau khi nhìn chú Hà đưa Ninh Hàng rời khỏi đó, tôi quay trở vào quán bar, người tham gia tiệc sinh nhật của Ninh Hàng tối nay đều đã đi hết, tôi dặn dò nhân viên phục vụ đang quét dọn bên trong trước khi về nhớ khóa kỹ cửa sổ, sau đó rời khỏi hẻm nhỏ.

Tối nay ngoại buổi tiệc rượu của Ninh Hàng, tôi còn ra ngoài hò hẹn, địa điểm gặp mặt chính là tại một câu lạc bộ ở gần quán bar.



Tại tiệm bán hoa ở đường xe đối diện quán bar.

Bà chủ sạp hoa nhìn cô gái trẻ tuổi giống như khúc gỗ, ánh mắt đờ đẫn đang đứng trước mặt mình: “Cô gái, cô có khoẻ không?”

Bà chủ sạp hoa cũng là một người nhiệt tình, bà ấy vừa nhìn thấy cô gái này đứng trước sạp hoa của mình không nhúc nhích, nhìn một nam một nữ có cử chỉ thân mật ở trước cửa quán bar đối diện, cho rằng nhìn thấy bạn trai mình ngoại tình tại trận, lập tức lên tiếng an ủi: “Cái thế giới này ấy mà, đàn ông chính là những người không đáng tin như thế đấy, gặp một người lại thích một người. Cô gái, cô đừng khóc, cô có cần khăn giấy không…”

Lương m chậm rãi đứng dậy: “Cảm ơn dì, không cần đâu ạ, cháu không sao…”

Chương kế tiếp