Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 1
Núi Nhạn Quy ở Giang Nam có phong cảnh tuyệt đẹp không đâu sánh bằng, đã được vô số tao nhân mặc khách ca tụng. Thế nhưng người ngoài chỉ có thể nhìn thấy bề nổi của nó chứ không thể biết được thực sự nó như thế nào. Trong núi có rất nhiều thú dữ, cũng chỉ có bá tánh địa phương quanh núi mới dám ra vào.

Lúc này, có một nhóm người lên núi hái thuốc đang đi xuống núi. Dưới cái nóng oi bức của ngày hè, trên núi thường có mưa rào. Ngay khi họ chuẩn bị rời núi, trời bất ngờ đổ mưa nặng hạt, bọn họ đành phải trú mưa trong một đạo quán đổ nát trên sườn núi.

Đạo quán đổ nát đúng như cách mà người ra nói về nó... toàn bộ tường đều sụp đổ, gian phòng thờ tượng Tam Thanh* cũng bị sập một nửa. Nếu muốn trú mưa thì bọn họ chỉ có thể chen lấn vào một góc chật chội, cả đạo quán là một đống hoang tàn.

(*Tượng Tam Thanh: là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân, giáng thân Lão Tử là Tổ Đạo Giáo.)

Cũng may cơn mưa đến nhanh rồi đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát đã tạnh.

“Đi thôi, trời sắp tối rồi, phải tranh thủ thời gian" - Sau khi mặt trời xuống núi, trên núi có thể sẽ nguy hiểm hơn bây giờ nhiều lần.

Đoàn người rối rít địu giỏ thuốc lên rồi rời đi. Lúc này, có nam nhân trung niên trong đám người lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh bột, đặt lên bàn thờ trước tượng Tam Thanh. Chiếc bánh chỉ to bằng nửa cái nắm tay, nhìn một cái đã biết là lương khô của nhà nông tự làm. Có người nhìn thấy hành động của nam nhân nọ, cười to và nói:

"Phương Nhị, bức tượng đất này còn không thể tự lo cho bản thân mình, ngươi thờ cúng họ có ích gì đâu".

Nam nhân tên là Phương Nhị không hề để bụng, nói: “Chúng ta mượn đất của người khác để trú mưa, tỏ chút lòng thành là chuyện nên làm”.

Câu này đã chặn lại tất cả những lời người khác định nói.

Trời đã sắp tối, mọi người không dông dài nữa, tụ lại thành nhóm rời khỏi đạo quán. Sau khi bọn họ rời đi, ánh sáng trong đạo quán cũ nát tối đi một chút, như thể màn đêm phủ xuống sớm hơn mọi khi, bóng tối im lặng nuốt chửng lương khô trên bàn thờ không chừa lại dù chỉ là một chút…

* * * * *

Những người hái thuốc xuống núi và ai về nhà nấy, Phương Nhị cũng trở về nhà với giỏ thuốc trên lưng. Y vừa vào cửa, nhìn thấy thê tử đang phơi dược liệu, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Y lấy trong giỏ thuốc ra một túi trái cây hái ở trên núi, định bụng rửa sạch rồi chia cho người nhà ăn thử.

Thê tử Phương Nhị họ Trương, đứng hàng thứ sáu, nên còn được gọi là Lục Nương. Thị ngó một cái, thấy không biết những loại quả này, bèn vội vàng ngăn trượng phu lại: "Không được ăn bừa mấy thứ hái trên núi, ăn xong đau bụng thì phải làm sao."

“Ta thấy mùi khá thơm, có lẽ là ăn được” - Phương Nhị nói, trong giọng nói vẫn có một chút không chắc chắn.

Trương Lục Nương liếc nhìn trượng phu, rồi tự mình mang cất trái cây: "Nếu không chắc chắn thì không thể ăn được, chàng quên nấm lần trước chàng mang về khiến chúng ta bị tiêu chảy cả một ngày sao?"

Nghĩ vậy, Phương Nhị lập tức cảm thấy xấu hổ: "Đây là quả dại..."

“Đừng có làm liều” - Trương Lục Nương lại cầm giỏ thuốc ra sau nhà, chuẩn bị rửa ráy cho sạch sẽ, đồng thời thúc giục: “Ngày mai lúc chàng vào thành giao thảo dược, sẵn tiện mua một ít muối và dấm về, nhà sắp hết muối rồi”.

"Được" - Phương Nhị ghi nhớ những thứ này, đồng thời âm thầm tính toán, ngày mai bán thảo dược cho hiệu thuốc có thể kiếm được hai trăm văn tiền, hay là mua chút thịt cho thê tử và nữ nhi ăn đỡ thèm. Chuyện quả dại cứ thế bị bỏ sang một bên.

Đôi phu phụ mải miết làm đến nửa đêm, lúc này mới phơi xong toàn bộ thảo dược ban sáng hái về. Phương Nhị chợp mắt khoảng một hai canh giờ, khi gà gáy sáng, y đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất vất vả lên đường.

“Về sớm một chút” - Lúc tiễn trượng phu ra ngoài, Trương Lục Nương vẫn dặn dò như thường lệ.

“Ta biết rồi” - Phương Nhị cười đáp.

Thôn của họ cách trấn khá xa, nhưng y chỉ đi giao thảo dược cho nên sẽ không nán lại trong thành quá lâu, có lẽ giữa buổi chiều là trở về rồi. Tuy nhiên, Phương Nhị không ngờ lần này mình lại thất hứa.

* * * * *

Buổi chiều, Trương Lục Nương vẫn còn đang làm việc ngoài đồng, có người hàng xóm vội vàng chạy đến báo cho thị biết: "Phương Nhị gặp chuyện chẳng lành rồi!"

Tim Trương Lục Nương đập mạnh, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu: "Chàng ấy bị làm sao?"

Thấy thị như vậy, ánh mắt người hàng xóm lóe lên vẻ không đành lòng: "Ngươi về xem sẽ biết."

Trương Lục Nương kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng và ù té chạy về nhà, thị còn chưa vào tới cửa nhà đã thấy rất nhiều người vây quanh đó. Thị bước tới đẩy đám người ra để nhìn, mắt thị bỗng tối sầm rồi ngất lịm... Trước mắt thị là trượng phu của thị đang nằm trên chiếu, mắt chàng nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch, không có sức sống.

Khi Trương Lục Nương tỉnh dậy thì trời đã tối, gian nhà bên ngoài xuất hiện rất nhiều người, ỏm tỏi cả lên.

"... Trên đường trở về chẳng may ngã xuống sườn núi, xui rủi thế nào mà đầu đập trúng tảng đá, nên mới chết đấy... Bạc thì vẫn còn, trong giỏ có một ít thịt và mạch nha... Ai ngờ đang êm đẹp lại xảy ra chuyện như này chứ..."

“Phương Nhị cũng thật đáng thương, lúc chết đến cả một đứa con trai chịu tang còn không có” - Phương Nhị chỉ có ba nhi nữ, không có nhi tử.

"Nghe nói mấy huynh đệ của y thương lượng, định cho nhi tử của mình làm nghĩa tử của y" - Có người nói nhỏ.

“Nghĩa tử? Nhi tử nhỏ tuổi nhất của đám người Phương Đại cũng đã năm tuổi và hiểu chuyện cả rồi. Ta thấy cho làm nghĩa tử là vì nghĩ đến vài mẫu ruộng của Phương Nhị thì có" - Một người khác nói với giọng mỉa mai.

Nhà của Phương Nhị vốn dĩ không lớn, những lời bàn tán linh tinh này đều bị Trương Lục Nương đang ở trên giường nghe thấy rõ ràng. Trái tim thị như một nắm tro tàn, tâm trí rối bời. Thị nghĩ chi bằng thị chết quách theo chồng cho xong hết mọi chuyện, nhưng nhớ lại vẫn còn ba nữ nhi thì thị lại không kìm được nước mắt.

Lúc này có người bước vào, thấy thị đã tỉnh, vừa an ủi vừa nói: "Ngoài kia đã lập bàn thờ rồi, ta biết ngươi đang rất đau buồn, nhưng trốn tránh không phải là cách”.

Trương Lục Nương biết người đó muốn nói gì, thị lau nước mắt trên mặt, cắn răng mặc áo tang rồi ra khỏi phòng. Họ hàng thân thiết đều đã tề tựu đông đủ bên ngoài, trong đó có mấy ca ca nhà mẹ đẻ thị. Thấy thị đi ra, họ ào ào đến an ủi, khuyên thị đừng quá đau buồn...

"Ta nghe nói, người nhà họ Phương muốn cho muội một đứa con trai làm con nghĩa tử à?" - Người hỏi câu này là đại ca của thị - Trương Đại - "Ý của muội thế nào?”.

Trương Lục Nương lắc đầu, bây giờ thị không muốn nói cái gì cả.

Thấy thị như vậy, Trương Đại cũng không cố ép nữa, chỉ nói: "Dù sao nếu muội không đồng ý chuyện này, chúng ta cũng sẽ không để người khác ép uổng muội. Nhà họ Phương bọn họ nhiều người, người nhà họ Trương chúng ta cũng không ít, về sau có việc gì muội cứ đến tìm bọn huynh."

Thấy nước mắt muội muội lại trào ra, mấy ca ca Trương gia không khỏi khó chịu trong lòng, nhưng cũng chẳng biết làm gì. Nữ nhân mà mất đi trượng phu lại không có con trai chắc chắn sẽ sống một cuộc đời khốn khổ. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, việc cần làm trước mắt chính là an táng trọn vẹn cho người đã khuất mới tính tiếp được.

Trong lúc Phương gia đang bàn bạc về việc tổ chức tang lễ thì ngoài cửa có một người từ trong bóng tối đi vào. Người đó tóc đen và mặc một thân y phục màu trắng, cả người tái nhợt một cách đáng sợ, kể cả khuôn mặt cũng đang trắng bệch, ai thấy đều phải hoảng sợ. Nàng vừa xuất hiện, mọi người trong và ngoài nhà đều không kìm được mà nhìn về phía nàng.

“Ngươi tìm ai?” - Người can đảm trong đám đông hỏi một câu, nhưng không nhận được câu trả lời.

Nữ tử váy trắng phớt lờ tất cả mọi người, đi thẳng đến cửa lớn nhà họ Phương mới chịu đứng lại. Ánh mắt hiền từ nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt đó dừng lại chỗ Trương Lục Nương đang đứng bên cạnh quan tài.

“Chồng của ngươi vẫn có thể cứu được” - Như thể đã lâu lắm rồi nàng không hoạt động đầu lưỡi, lời nói rất không lưu loát, giọng điệu cũng không nhấn nhá: “Trước giờ Tý, đưa đến đạo quán, là có thể cứu được."

Nữ tử váy trắng nói xong thì xoay người rời đi. Nàng bước không nhanh, nhưng khi mọi người kịp hoàn hồn lại và đi ra ngoài để hỏi lại xem nàng có ý gì thì đã không thấy bóng dáng nàng trong bóng đêm nữa. Tuy vậy, những lời nàng nói đủ khiến tất cả mọi người cảm thấy sục sôi.

Vẫn còn cứu được?

Nói một câu bất kính thì Phương Nhị đang nằm trong quan tài đã chết và không thể chết thêm lần nữa, như vậy mà vẫn có thể cứu được sao?

Đúng lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, đại ca nhà họ Phương cau mày mắng: "Vớ vẩn! Chưa nói đến chuyện người chết không thể sống lại, bây giờ đã muộn thế này rồi, đạo quán gần chúng ta nhất cũng nằm ngoài ba mươi dặm, làm sao đưa kịp đến đó, nữ tử kia bịa chuyện thì có."

“Đại ca nói đúng” - Lão tam nhà họ Phương hùa theo, nhìn Nhị tẩu nói: “Đệ thấy đừng nên quấy rầy linh hồn nhị ca trên trời, hãy để cho huynh ấy ra đi thanh thản đi mà”.

Huynh đệ nhà họ Trương ở bên cạnh nghe xong những lời này bỗng cảm thấy hơi khó chịu: "Các ngươi không thể nói như vậy, lỡ như chuyện này xảy ra thì sao?"

"Cái gì mà lỡ như? Chẳng lẽ ngươi muốn vì một chút lỡ như ấy mà làm cho đệ đệ của ta thành quỷ cũng không được siêu thoát à?" - Đại ca nhà họ Phương lên giọng.

"Ngươi nói vậy là có ý gì, Phương Nhị là em rể của ta, đương nhiên là ta muốn hắn sống rồi."

"Chẳng lẽ chúng ta không muốn ?"

“Cái này thì chưa chắc” -Không biết người nào của Trương gia bên này nhanh mồm nhanh miệng nói một câu, bầu không khí xung quanh lập tức ngưng trọng.

Như bị làm nhục, đại ca nhà họ Phương cười khẩy: "Các ngươi muốn đưa đi đâu thì đưa, chúng ta không quan tâm chuyện này nữa”.

Nói rồi, hắn ta phất tay áo bỏ đi. Những người khác thấy vậy thì vội vàng bước lên kéo hắn ta lại, khuyên họ đừng làm ảnh hưởng tình cảm của nhau, người chết là quan trọng nhất,...

Trải qua một trận ồn ào như vậy, không thể đưa người vào đạo quán như lời của nữ tử áo trắng, ngay cả Trương Lục Nương cũng tự mình rót một chén trà để vỗ về đại ca nhà họ Phương, mong bọn họ không tức giận với các ca ca nhà mình.

Nhìn thấy thị như vậy, thật ra trong lòng ai cũng hiểu. Thị không còn chồng, cũng không có con trai, người đàn bà góa bụa này muốn sống yên ổn về sau còn phải nhìn sắc mặt các thúc bá. Nữ tử áo trắng nói toàn những lời khó hiểu, chỉ vì mấy câu nói đó mà làm mất lòng thúc bá nhà chồng thì đúng là không hề khôn ngoan. Chao ôi, thị cũng là một người đáng thương.

Nửa canh giờ nữa trôi qua, màn đêm dần dần tối hơn. Những người khác đã ra về hết, chỉ còn lại huynh đệ hai nhà Phương - Trương thay phiên gác đêm. Vì mâu thuẫn trước đó, nên hai nhà không vừa mắt nhau. Thấy huynh đệ Trương gia ngồi cạnh quan tài, mấy người Phương gia bèn đi ra ngoài ngồi.

Ngoài nhà có trồng cây xương bồ đuổi muỗi, cũng không có nhiều muỗi lắm, thêm cả gió hè nhè nhẹ, mọi người lại quen ngủ khi trời sụp tối, nên chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã ập đến. Cố gắng cầm cự được một lúc, cuối cùng mấy huynh đệ Phương gia lần lượt gục xuống bàn trước và ngáy khò khò.

Mọi thứ vẫn yên lặng như trước.

Vào lúc nửa đêm, Lão Tam nhà họ Phương thức giấc vì quá mắc tiểu. Trong khi hắn ta mơ màng đi tiểu có liếc nhìn vào trong nhà, không thấy huynh đệ nhà họ Trương bên cạnh quan tài nữa. Hắn ta dụi mắt, chửi thầm trong miệng “biếng nhác”. Hắn ta bước vào nhìn một cái, suýt chút nữa sợ mất hồn... thi thể của Nhị ca không còn trong quan tài nữa!

Hắn ta vội vàng đánh thức Đại ca nhà mình, rồi tìm một lượt trong ngoài Phương gia, mới phát hiện không chỉ huynh đệ nhà họ Trương rời đi, mà Nhị tẩu cũng không còn ở đây. Còn về việc tại sao họ đều không có ở đây, không cần nói, ai cũng biết câu trả lời.

"Đại ca, chuyện này..." - Thế mà bọn họ thực sự tin lời nói của nữ tử kia: "Chúng ta có đuổi theo không?"

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, dù kết quả ra sao thì huynh đệ bọn họ đều bị người ta đâm chọc sau lưng.

Đại ca nhà họ Phương cực kỳ phẫn nộ: "Đương nhiên phải đi tìm người mang về rồi."

"Nhưng đạo quán Hoa Vân gần nhất cũng cách đây ba mươi dặm, bọn họ phí sức làm gì chứ?" - Lão tam oán giận.

“Có thể là bọn họ không đến đạo quán Hoa Vân” - Đệ đệ nhỏ nhất nhà họ Phương đột nhiên nhìn về phía trước và nói. Những người khác nhìn theo tầm mắt của hắn, thì thấy thỉnh thoảng có một ánh lửa ở trên núi. "Đệ nhớ ngọn núi phía sau chúng ta, cũng có một ngôi đạo quán."

"Vậy không phải bọn họ càng ngu ngốc hơn sao, ngôi đạo quán kia đã không có ai từ lâu rồi."

Mặc dù nói như vậy, nhưng ở đó có lửa, điều đó có nghĩa là có lẽ những kẻ ngốc Trương gia đã mang thi thể đi lên đấy rồi.

“Lão Tam, mấy đệ đi đạo quán Hoa Vân, ta với tiểu đệ lên núi xem một chút để đề phòng” - Lão Đại nhà họ Phương nói xong, tiện tay cầm lấy đèn lồng bên cạnh, dẫn theo đệ đệ đi về phía ngọn núi.

Tiếng động của họ đã đánh thức những người hàng xóm, và cuối cùng, từ hai người đi lên núi đã trở thành một nhóm người đi lên núi. Đường lên núi hơi khó khăn, huống chi là vào ban đêm. Đến khi bọn họ tốn sức vất vả đi đến trước đạo quán kia, thì đúng là gặp được người nhà họ Trương đang đứng bên ngoài.

Lão Đại nhà họ Phương không nói lời nào, bước lên đấm thẳng vào mặt bọn họ: "Đám tạp chủng các ngươi! Nhị đệ ta đang ở đâu, các ngươi mau đem đệ ấy ra đây cho ta!"

Nhà họ Trương bên này cũng không để yên cho người khác bắt nạt, chẳng mấy chốc hai bên đã xô xát một trận. Dân làng bên cạnh không can ra được, ngay cả Trương Lục Nương đi can cũng bị thúc bá tát cho vài cái. Cứ như vậy đến khi bọn họ đánh nhau bầm dập mặt mũi, mới lần lượt bị người ngoài kéo ra.

“Nhị đệ ta đâu?” - Lão Đại nhà họ Phương hung dữ nhìn chằm chằm Trương Lục Nương và hỏi.

Ánh mắt của hắn ta làm cho người ta ớn lạnh, nhưng Trương Lục Nương không hề sợ hãi.

“Sau khi bọn muội ra ngoài, nữ tử áo trắng kia đã dẫn bọn muội lên núi” - Bà thấy ánh mắt đại bá hơi điên dại: "Có thể Mẫn ca sẽ được cứu đấy."

Chàng sẽ không vứt bỏ mẹ con nàng mà đi.

Sao Phương đại ca có thể tin lời này được, hắn ta mắng: "Ta thấy muội bị quỷ mê hoặc rồi. Lão Nhị ở bên trong đúng không, ta sẽ đưa đệ ấy về ngay bây giờ!"

"Muội không cho phép!" - Trương Lục Nương ngăn ở trước cửa, không chịu để bọn họ đi vào.

Nàng mới di chuyển, mấy ca ca ở bên cạnh cũng đi lên theo. Sau một hồi giằng co, người hai nhà lại đâm đầu vào nhau. May mắn thay, đúng lúc này cánh cửa trước mặt họ đã được mở ra. Phía sau cánh cửa, nữ tử váy trắng trông vẫn hết sức nhợt nhạt, nàng ta nói ra từng chữ đứt quãng: “Chủ tử nói… ổn rồi”.

Ổn rồi?

Cái gì ổn rồi?

Người ổn rồi sao?

Trương Lục Nương nghe vậy thì xông vào cửa đầu tiên, thôn dân đang đứng xem không thèm đếm xỉa đến người hai nhà vẫn đang túm lại với nhau, nhao nhao đi tới cửa ra vào và nhìn vào bên trong. Bên trong, dưới bàn thờ tượng Tam Thanh, chỉ thấy Phương Nhị vẫn nằm thẳng như cũ. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy ngực y đã hơi phập phồng.

Ôi, thật sự sống lại rồi ư?
Chương kế tiếp