Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 2
Để xác định là thật hay giả, mọi người thi nhau chen vào, ba chân bốn cẳng sờ mạch và kiểm tra hơi thở.

“Tim thật sự đang đập này!” - Bọn họ kinh ngạc thốt lên, Trương Lục Nương ở bên cạnh đã khóc không thành tiếng vì sự chuyển biến này. Đến khi thị nhớ ra phải nói lời cảm ơn, thì phát hiện nữ tử áo trắng kia đã biến mất từ lâu. Thị nhìn ra phía sau tượng Tam Thanh, không có gì khác ngoài ánh trăng âm u lạnh lẽo rọi xuống mặt đất. Cảnh tượng này thôn dân cảm thấy ớn lạnh. May mà bọn họ có khá đông người, nên nỗi sợ hãi này tạm thời không làm họ sợ đến thất hồn lạc phách.

“Xem ra lần này chúng ta đã gặp được một nhân vật rất ghê gớm rồi” - Tất nhiên, trong lòng bọn càng có xu hướng cho rằng người mà bọn họ gặp được không phải là người.

"Chúng ta cứ đưa Phương Nhị xuống núi trước đi, để Trịnh lang trung đến xem thử một chút."

"Đúng, đúng, vất vả lắm mới sống lại, đừng có..."

"Ngươi im đi!"

"Đi đi."

Mọi người mồm năm miệng mười giúp đỡ một tay khiêng Phương Nhị ra khỏi đạo quán. Lúc này, huynh đệ Phương gia và Trương gia cũng chú ý tới chuyện đang diễn ra ở đây, không xúm lại đánh nhau nữa.

“Lão Nhị?” - Đại ca Phương gia chạy tới đầu tiên, muốn xem thi thể đệ đệ mình có bị sao không nhưng bị thôn dân ngăn lại: “Xuống núi trước đã, những chuyện khác về rồi nói sau."

Thấy mọi người đều nói nhỏ lại, Phương Đại đang định hỏi bọn họ muốn làm cái quái gì thì tiểu đệ bên cạnh kéo cánh tay hắn ta, nuốt nước bọt và nói một cách khó khăn: “Đại ca… hình như Nhị ca đã thở lại rồi... "

* * * * *

Sau khi đoàn người xuống núi, người thì đi mời thầy lang, người thì dỡ bỏ bàn thờ. Sự việc lần này làm cho từng nhà trong thôn làng nhỏ thắp sáng đèn thêm một lần nữa.

Hay tin Phương Nhị chết đi sống lại, trở về từ cõi âm, tất cả thôn dân đều nửa tin nửa ngờ đến nhà Phương Nhị. Không ngờ vừa bước vào cửa đã thấy Phương Nhị đang nằm trên giường mở mắt trừng trừng, lập tức có một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy lên sau gáy làm cho bọn họ không kìm được mà rùng mình.

“Phương, Phương Nhị?”- Ban ngày, bọn họ đều tận mắt chứng kiến Phương Nhị được đưa vào quan tài, nhưng bây giờ... Phương Nhị thật sự còn sống?

Phương Nhị đang ở bên trong, có lẽ cũng nghe thấy bọn họ gọi tên của mình, y chớp mắt với họ coi như một lời chào. Thấy y làm vậy, lúc này mọi người mới dám tin rằng Phương Nhị thật sự còn sống sờ sờ ra đấy. Tuy rằng bọn họ vẫn khó chấp nhận chuyện chết đi sống lại này, nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn sợ hãi như lúc nãy nữa và có thể bước vào cửa và hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nghe Đại ca Trương gia thuật lại một lượt những chuyện xảy ra, trong ngoài nhà đều chìm vào im lặng. Ngay lúc này, có người trong đám đông đột nhiên nói:

"Ta nhớ ra rồi! Hôm qua bọn ta hái thuốc xong và chuẩn bị xuống núi, đã vào đạo quán đổ nát trú mưa. Lúc sắp rời đi, Phương Nhị lấy một miếng lương khô ra cúng mấy bức tượng trong miếu. Chẳng lẽ nhờ vậy mà Phương Nhị được cứu?”.

"Trú mưa cái gì cơ?" - Có người hỏi.

Vì vậy, người nọ kể lại chi tiết ngọn nguồn của những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Sau khi nghe xong, nhiều người cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng: "Đạo quán kia mấy chục năm không ai thờ cúng, nói không chừng là do Phương Nhị cúng bái cho nên ba vị Tam Thanh thượng tiên lập tức ghi tạc trong lòng”.

"Đúng vậy, ở hiền thì sẽ gặp lành, ông trời nhìn thấy hết đấy”.

Mọi người bàn tán rôm rả, chờ đến sáng hôm sau, lời đồn đoán này và tin tức Phương Nhị trở về từ cõi chết đã nhanh chóng được lan truyền khắp nơi. Những người đến xem Phương Nhị thực sự còn sống hay không gần như đã đạp hỏng cửa nhà Phương gia, đồng thời cũng có rất nhiều người tò mò chạy lên đạo quán trên núi, muốn xem đạo quán kia rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, liệu có thật sự linh thiêng như lời đồn? Tuy nhiên, khi bọn họ đến nơi, đạo quán đổ nát không khác gì mọi khi, bên trong cỏ mọc um tùm, gạch ngói vụn lung lung, hết sức điêu tàn. Một số người không bỏ cuộc, còn cố tình đợi đến tận đêm, vì muốn xem cao nhân có xuất hiện vào ban đêm hay không. Nhưng một đêm trôi qua mà họ không thu hoạch được gì ngoại trừ những vết muỗi đốt khắp người. Trong những ngày tiếp theo, thường xuyên có người đến thăm đạo quán, vẫn không thu hoạch được gì giống như những người trước đó.

Vào thời điểm này, rốt cuộc Phương Nhị cũng đã có thể mở miệng nói chuyện sau mấy ngày sống lại và dưỡng sức. Điều đầu tiên y nói lại là bảo mấy huynh đệ nhà mình đi báo quan. Lúc bấy giờ mọi người mới biết, thì ra Phương Nhị không phải chết bất đắc kỳ tử, mà là bị giết.

"Hôm đó, ta đi giao thảo dược cho y quán, đại phu trong y quán nhìn thấy quả dại ta đặt trong giỏ thuốc thì nói rằng đấy là dược liệu quý hiếm và muốn mua của ta với giá năm lượng bạc. Khi trở về, ta trượt chân xuống sườn núi, định bảo Phương Lượng kéo ta lên, ai ngờ sau khi hắn nhảy xuống lại nắm đầu ta đập vào tảng đá..." - Nói đến đây, hai mắt Phương Nhị lóe lên căm hờn. Cái bóng của tử thần sẽ không biến mất chỉ vì Phương Nhị lại được mở mắt ra nhìn thế giới, nên y mới sốt sắng mong kẻ hại chết mình bị đưa ra trước công lý.

Lúc lý trưởng (chức quan) biết được, không nói một lời mà lập tức dẫn người đến nhà Phương Lượng. Có điều bọn họ lại chậm một bước, Phương Lượng đã rời thôn từ hai ngày trước và vẫn chưa quay lại. Sau đó vụ án này được quan phủ lập án, đồng thời vì chuyện Phương Nhị sống lại từ cõi chết mà mọi người xôn xao truyền miệng vụ này.

Cho đến hai ngày sau đó, khi Phương Lượng bị bắt về quy án, đạo quán hoang tàn trên núi Nhạn Quy cũng được mọi người biết đến thông qua vụ án. Thế nhưng mọi người biết là một chuyện, thực sự có người đến thắp hương thờ cúng hay không lại là một chuyện khác. Hầu hết bá tánh chỉ thích hóng hớt, hết chuyện rồi thì đạo quán đổ nát vẫn là đạo quán đổ nát, không thu hút được bao nhiêu tín đồ. Cùng lắm là thôn dân sống dưới chân núi sẽ đặt một ít đồ thờ cúng vào đó mỗi khi bọn họ lên núi hái thuốc để cầu mong một chuyến đi suôn sẻ.

* * * * *

Phương Nhị nằm trên giường khoảng bảy ngày thì có thể xuống giường. Bây giờ đã không còn nhiều người đến xem y nữa, mọi người đang bận rộn thu hoạch vụ chiêm, sự tò mò không thể cho họ cơm ăn, cuộc vui thì xem qua là được rồi, sao có thể nhìn chằm chằm mãi.

“Thóc mới năm nay ở đâu?” - Phương Nhị vẫn còn hơi yếu, khi bước đi phải bám vào thứ gì đó mới có thể đứng vững.

“Phơi khô để trong kho đấy, còn chưa phơi khô thì để ở nhà bên” - Trương Lục Nương thấy Phương Nhị mò mẫm đi về phía nhà kho sau nhà, vội vàng đi theo: "Chàng tìm thóc mới làm gì?"

“Ta muốn nấu cháo bằng gạo mới của năm nay, để mang vào trong đạo quán" - Phương Nhị nói không đầu không đuôi.

"Trong đạo quán? Không phải trong đạo quán không có người à?" - Trương Lục Nương nói. Ngay ngày hôm sau, sau khi trượng phu của thị sống lại, thị đã cố ý chuẩn bị rượu ngon và thức ăn ngon mang vào trong đạo quán cúng, thế nhưng cuối cùng tất cả những thức ăn đó đều bốc mùi mà không có ai nhấm nháp.

“Ai nói không có ai” - Phương Nhị lấy ra ba nắm thóc mới từ trong kho: “Ta sẽ giã thóc, nàng đi gánh nước ở giếng cổ dưới gốc cây đa đi.”

Suy nghĩ của Trương Lục Nương vẫn còn chìm đắm trong câu nói đầu tiên của trượng phu mình: "Ý chàng là..."

Mọi thứ về đêm đó hiện lên trong đầu thị, thị khẽ rùng mình, vội đáp: "Ta sẽ đi ngay."

Thị không hỏi trượng phu lý do, nhưng thị lờ mờ cảm thấy có lẽ trượng phu của thị biết một số chuyện mà những người khác không biết...

Cháo được nấu bằng gạo mới thu hoạch và nước giếng cổ trong veo, không cần cho thêm bất kỳ nguyên liệu nào, vì hương thơm của gạo mới đã đủ làm say lòng người. Nấu đến khi hạt gạo tiết ra lớp dầu trên mặt nồi, Trương Lục Nương mới cẩn thận dập lửa từ từ. Để cháo nguội một lúc, rồi lại dùng miếng đệm vải nhỏ bọc cái niêu sành đựng cháu, sau đó thị và trượng phu lên núi lúc trời chạng vạng.

Lẽ ra đường núi sẽ gồ ghề, nhưng họ lại đi rất thuận lợi. Cho đến khi tới đạo quán đổ nát, cánh cửa lớn kêu kẹt một tiếng rồi mở ra, nữ tử áo trắng lặng lẽ biến mất ngày hôm đó xuất hiện sau cánh cửa.

"Tam cô nương" - Phương Nhị gọi một cách cung kính, sau đó đưa cháo cho nữ tử trắng, "Cháo cô nương muốn đã nấu xong."

Nữ tử áo trắng nhận cháo, quay người bước ra sau bức tượng Tam Thanh. Phu thê Phương Nhị không dám vào nên đành phải đợi bên ngoài. Một lúc lâu sau, nữ tử áo trắng lại đi ra, Phương Nhị vội vàng hỏi:

"Quán chủ... có hài lòng không?".

Khóe miệng nữ tử áo trắng mấp máy, như muốn thể hiện biểu cảm gì đó nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chỉ có thể nói với vẻ cứng nhắc: "Các ngươi, vào đi."

Phu thê Phương Nhị bước vào đạo quán, và được nữ tử mặc áo trắng dẫn đến phía sau tượng Tam Thanh. Khuất sau bức tượng Tam Thanh, có một màn chắn đen. Bọn họ có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đằng sau tấm bình phong, nhưng không thể nhìn rõ người đó trông như thế nào.

“Cháo này ngon” - Nghe ra giọng nói của người phía sau bức bình phong là nữ tử, nhưng tiếng nói lại rất thô, không đến mức chói tai, có điều không hiểu tại sao lại khiến lòng người bất giác thắt lại.

“Người thích là được” - Phương Nhị vội vàng cúi đầu nói.

Nữ tử im lặng một lúc, sau đó ồm ồm nói tiếp: "Bảy ngày sau, sẽ có người tới tìm ngươi. Ngươi chỉ cần bảo họ đến ven hồ Phong Thủy vào giờ Tý và gọi tên người họ đang tìm ba lần là có thể nhìn thấy người họ muốn tìm. Nếu họ đến tìm ngươi lần thứ hai, ngươi hãy dẫn họ đến đạo quán."

“Vâng” - Phương Nhị trả lời ngay lập tức.

"Nhớ rồi thì các ngươi xuống núi đi."

Phương Nhị và thê tử không dám ở lại lâu nữa nên vội vàng lui ra bên ngoài.

Sau khi bọn họ rời đi, nữ tử ăn nốt phần cháo còn lại, lúc này mới nói: "Hương vị trần gian, thật sự làm cho người ta cảm thấy hoài niệm."

Nữ tử áo trắng từ ngoài bước vào nói: "Không phải, ngài không nếm được, mùi vị à?"

"Sắp được rồi."

* * * * *

Dưới núi, phu thê Phương Nhị đã về đến nhà, Phương Nhị nhìn thê tử với vẻ do dự muốn nói lại thôi.

Trương Lục Nương cũng nhận thấy sự do dự của trượng phu, thị ân cần hỏi: "Nếu chàng không thể nói thì không cần phải nói với ta đâu, không sao cả."

"Không phải là không thể nói” - Phương Nhị gãi đầu: "Chẳng qua là tạm thời ta không biết nên bắt đầu nói từ đâu."

“Vậy chàng cứ nói đoạn nào quan trọng nhất đi, sao chàng biết nữ tử áo trắng kia?" - Còn biết người sau tấm bình phong là quán chủ.

Phương Nhị nói: "Hôm ấy, sau khi ta bị Phương Lượng hại chết, linh hồn của ta đã thoát ra khỏi thể xác và vô tình đến đạo quán trên núi. Là Tam cô nương dẫn ta đi gặp chủ nhân của đạo quán, à, chính là người ở sau tấm bình phong, nàng nói về sau đạo quán này là của nàng, bảo ta cứ gọi nàng là quán chủ là được. Quán chủ cho ta cơ hội được sống, nhưng có điều kiện, ta sẽ phụ trách đồ ăn bảy bảy bốn chín bữa cho nàng, bây giờ còn bốn mươi bảy bữa nữa."

Mặc dù yêu cầu này hơi kỳ lạ, nhưng nói chung Phương Nhị vẫn rất vui lòng chấp thuận.

Trương Lục Nương nghe xong, hờn dỗi liếc nhìn trượng phu: "Với tay nghề của chàng thôi thì khỏi đi, sau này để ta làm, chàng cứ lo kiếm bạc là được rồi."

“Đều nghe nàng hết” - Phương Nhị cọ nhẹ đầu vào người thê tử mình: “Từ nay về sau, cái mạng này của vi phu là do nàng cho”.

Hai má Trương Lục Nương ửng đỏ: "Già mà không đứng đắn."

Phu thê tình ý nồng nàn.

Sau đó, mỗi khi trời tối hai vợ chồng Phương Nhị sẽ mang thức ăn lên núi. Việc làm của họ chắc chắn không tránh được sự chú ý của thôn dân, dần dà, tin đồn về khả năng giao tiếp với quỷ thần của Phương Nhị được lan truyền bởi những người nhiều chuyện, ánh mắt mọi người mỗi khi nhìn y đều trở nên rất kỳ quái.

Khoảng bảy ngày sau, Phương Nhị và thê tử vừa mới vào nhà, đã có người đến tìm y. Lúc nhìn thấy người nọ, trong đầu Phương Nhị lập tức nghĩ rằng… Lời quán chủ nói đã linh nghiệm rồi.
Chương kế tiếp