Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 12
Trong mấy tháng vừa qua, Tuy Giang chưởng quầy chỉ biết vị khách này họ Phó, ngoài ra hoàn toàn không biết thêm gì nữa, nhưng từ cách nói chuyện, kiến thức và cách đối nhân xử thế, thị cảm thấy đối phương không quá giống người bình thường. Sau đó Ngũ Lang của Liễu gia xuất hiện, xem như giúp xác nhận chuyện này.

Giang chưởng quầy cảm thấy, cho dù mình có suy đoán nhầm thì vẫn không thể phủ nhận rằng, Phó cô nương đột nhiên xuất hiện trước mắt vào lúc mấu chốt là cứu tinh duy nhất của bọn họ. Có điều thị xem người ta như cứu tinh, nhưng có người lại cảm thấy đám người ăn mặc kỳ quái này tới đây để quấy rối. Gã hung tợn kia dùng chân đá văng ghế, nói với giọng vô cùng hung ác: "Mắt các ngươi mù à, không thấy ông đây đang thu nợ sao? Còn không mau cút đi cho ông!"

Lời còn chưa dứt, ống tay áo Phó Yểu vung lên, mười mấy gã hung tợn trong đại sảnh đã bị hất bay ra ngoài, "Ồn ào quá."

Nhìn lỗ hổng lớn do bị đụng nát cùng với khung cửa sổ lung lay sắp sụp của tửu quán nhà mình, đám người Giang chưởng quầy đều lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt. Hóa ra vị này là người trong võ lâm à?

Phó Yểu thấy bọn họ đều nhìn cửa sổ bị lọt gió, an ủi: "Dù sao tửu lầu này cũng sắp không còn là của các ngươi, làm hỏng rồi cũng không cần các ngươi sửa, không cần đau lòng."

Nói như thế... Càng khiến người ta đau lòng hơn có biết không.

Vẫn là Giang chưởng quầy phản ứng lại đầu tiên, thị cười khổ nói: "Người biết rồi sao?"

"Bên ngoài nhiều người túm tụm lại bàn tán như thế, dù ta muốn không biết cũng khó." Phó Yểu còn phối hợp bằng cách ngoáy lỗ tai.

Nói tới đây, Giang chưởng quầy cũng bất chấp mặt mũi, "Đại Lang thiếu ba vạn lượng đánh bạc, chúng ta không lấy ra được số bạc đó. Phó cô nương, không biết trong tay người có dư dả không?"

"Ba vạn lượng bạc thôi mà, đương nhiên là trong tay ta có dư. Chẳng qua ta đáp ứng được thứ các ngươi muốn, vậy các ngươi có sẵn lòng trả cho ta thứ ta muốn hay không?" - Phó Yểu nói không nhanh không chậm.

Nghe được nửa câu trước, phu thê Giang chưởng quầy mừng rỡ như bắt được cọng rơm cứu mạng; nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, bọn họ mới phát hiện có lẽ cọng rơm này có độc.

"Người muốn thứ gì?" - Mặc dù hỏi như thế, nhưng trong lòng phu thê Dương thị đã nhận định chỉ sợ Phó cô nương này cũng nhìn trúng tửu lầu của bọn họ.

"Đôi mắt" - Câu trả lời của Phó Yểu nằm ngoài suy đoán của họ, "Ta cần một đôi mắt."

Để người giấy hạ kiệu xuống, Phó Yểu nắm mép bàn để kéo một cái bàn tới giữa bọn họ, ra hiệu cho một nhà ba người bọn họ ngồi xuống đối diện nàng, "Ba người các ngươi, đôi mắt của ai cũng được. Chỉ cần các ngươi đồng ý giao dịch này, thì ba vạn lượng chính là của các ngươi."

Nàng vừa nói xong, Tam Nương và Đại Lang cũng kéo rương tới, mở rương ra trước mặt ba người bọn họ, bên trong chứa đầy vàng tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Ánh vàng lấp lánh khiến tầm mắt ba người không cầm lòng được nhìn vào, nhưng lại không ai có cảm giác vui sướng cả. Nhiều vàng như thế, rõ ràng là có chuẩn bị rồi mới đến.

"Người cần đôi mắt làm gì..." - Giang chưởng quầy cố hết sức mới có thể hỏi ra.

Phó Yểu thuận miệng bịa chuyện: "Ta đang luyện một loại đan dược kéo dài tuổi xuân, cần dùng một đôi mắt tươi nghiền ra làm thuốc dẫn. Vậy thì khi thuốc được tạo ra mới có thể giúp ta kéo dài vẻ đẹp này mãi mãi."

"Oẹ..." - Vừa tưởng tượng tới hình ảnh làm thuốc kia, Dương Anh là người đầu tiên chịu không nổi, nôn ngay tại chỗ.

Hành động này của hắn ta khiến Phó Yểu chú ý tới hắn ta, "Theo lý thì người nào gây họa người đó phải chịu. Đôi mắt của người trẻ tuổi là thứ ta thích nhất, không thì chọn hắn ta đi."

"Ôi không không không." Dương đầu bếp và Giang chưởng quầy vội vàng từ chối.

"Hở? Không giao dịch sao?"

"Giao dịch giao dịch." Phu thê Dương thị vội nói.

"Vậy dùng đôi mắt của ai để giao dịch?" Phó Yểu hứng thú hỏi.

Phu thê Dương thị trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Giang chưởng quầy nói: "Không thể đổi điều kiện sao?"

Phó Yểu đưa tay, "Thứ ta nhìn trúng ở các ngươi, chỉ có đôi mắt."

Sau khi xác định giao dịch này không phải là trò đùa, bầu không khí lại lâm vào trầm mặc. Một nén nhang sau, Dương đầu bếp vừa định nói gì đó thì đã bị Giang chưởng quầy chen vào trước.

"Dùng đôi mắt của ta đi." Thị nói. Có thể nghe ra được, cảm xúc của thị không bình tĩnh như mặt ngoài của thị, thị sợ đến nỗi giọng nói cũng phát run, "Bọn họ đều không được, dùng của ta đi."

"Không được!" - Dương đầu bếp vội vàng ngăn cản, "Ai cũng không cần đổi, cùng lắm thì chúng ta từ bỏ tửu lầu này."

"Chàng câm miệng!" - Giang chưởng quầy lạnh lùng quát lớn, "Ta bỏ mười tám năm tâm huyết để quản lý tửu lầu này, chàng nói muốn bỏ là bỏ được sao? Không có tửu lầu này, các ngươi ăn gì uống gì, chàng tính kiếm đâu ra bạc cho Đại Lang đi học cưới vợ?"

"Vậy thì cũng có thể tìm cách khác mà phải không?" - Giọng điệu Dương đầu bếp gần như khẩn cầu, "Chúng ta có thể mở một tửu lầu khác mà."

"Còn cách quái nào nữa chứ, chàng tưởng chàng còn trẻ, còn có thể bắt đầu lại từ đầu sao!" Khó có khi Giang chưởng quầy nói tục. Có lẽ là vì đã phát tiết một chút với trượng phu nên thị cũng bình tĩnh lại, "Nghe ta, để ta hy sinh. Chàng làm đầu bếp không thể không nhìn thấy đường, Đại Lang còn phải đọc sách, cũng không thể không có mắt. Chờ sau khi giải quyết chuyện này, chúng ta đường ai nấy đi."

"Nàng nói mê sảng cái gì đấy?" Dương đầu bếp nói, "Dù không có tửu lầu thì chúng ta vẫn có thể sống sót dựa vào tay nghề của ta. Còn chuyện đường ai nấy đi, nàng mơ cũng đừng mơ."

"Phụ thân," Lúc này Dương Anh cũng nôn xong rồi, hắn ta lại ngồi thẳng lần nữa, nhìn Giang chưởng quầy cười lạnh nói, "Ngài đừng bị nữ nhân này lừa bởi thủ đoạn lấy lùi làm tiến của mụ ta. Mụ ta dám móc mắt mình ra à? Không, mụ ta nào dám. Bây giờ tất cả những thứ mụ ta nói chỉ là lời hay giả mù sa mưa mà thôi, mục đích là để ngài cảm động, nhưng thật ra thì mụ ta chẳng tổn thất gì cả, còn lấy được tiếng tốt nữa."

Dương Anh còn chưa nói dứt lời, Dương đầu bếp đã giáng một cú tát lên mặt hắn ta, "Ngươi là thứ súc sinh."

Dương Anh lấy lại tinh thần, phun búng máu trong miệng ra, cười vô cùng trào phúng, "Ngài thấy chứ, ngài lại đánh ta vì ả tiện nhân này."

Sau đó, trên mặt hắn ta lại bị giáng thêm một cú tát nữa. Lần này, là Giang chưởng quầy ra tay.

"Sao ngươi dám đánh ta?" - Trong mắt Dương Anh lộ ra ác độc, nhìn Giang chưởng quầy bằng ánh mắt tràn đầy ác ý. Nhưng Giang chưởng quầy hoàn toàn không sợ, những kẻ ác độc mà thị nhìn thấy trên sông Tần Hoài năm đó còn nhiều hơn, Dương Anh thì có là gì đâu.

"Phụ thân ngươi nói sai rồi, ngươi còn không bằng cả súc sinh” - Ánh mắt Giang chưởng quầy đầy khinh bỉ, "Súc sinh còn biết ai tốt với nó, còn ngươi thì sao, giả vờ nhìn không thấy tất cả những thứ bọn ta trả giá nhiều năm qua, chỉ tin lời gièm pha của người khác, cho rằng ta muốn chút gia sản đó của ngươi. Ta cứ nghĩ, chờ ngươi lớn hơn hiểu chuyện hơn, tự mình dùng mắt phán đoán, chắc chắn sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của bọn ta. Nhưng bây giờ xem ra, súc sinh chính là súc sinh, không thể làm người được."

Nói xong, hai tay Giang chưởng quầy dùng sức móc vào hốc mắt, cứ thế hai con mắt đầm đìa máu tươi đã bị thị móc ra. Thị cũng không kêu đau, để mặc cho máu chảy ra từ hốc mắt, nhỏ tí tách xuống bàn, "Dương ca, năm đó chàng cứu ta một mạng, bây giờ Giang Tiểu Uyển ta trả lại cho chàng."

Đặt đôi mắt xuống bàn, thị đứng dậy loạng choạng mò mẫm bước ra ngoài tửu lầu.

"Nàng đừng đi!" - Dương đầu bếp tỉnh táo lại từ sự ngây dại, vội vàng đuổi theo sau thị, "Cái mạng kia của nàng đã trả lại cho ta từ sớm rồi, nếu không nhờ nàng, tửu lầu này đã không bán đắt như thế. Sao mà ta không hiểu chút tay nghề này của mình được chứ."

Lúc này trên mặt một đại nam nhân như gã đã đầm đìa nước mắt, khóc không thành tiếng, "Chuyện này đều do ta, sinh rồi nuôi một thứ như thế."

Nhưng Giang chưởng quầy không để ý đến gã, vẫn lần mò đi thẳng ra cửa. Dương đầu bếp không kéo lại được, cuối cùng gã lau mặt, dùng sức ấn thê tử xuống, "Nàng chờ ta một lát."

Nói rồi gã chạy tới quầy lấy giấy và bút, nhanh chóng viết cái gì đó, sau đó ấn dấu tay lên.

"Đây là giấy cắt đứt quan hệ phụ tử" - Dương đầu bếp đưa tờ giấy kia tới trước mặt nhi tử, "Là ta có lỗi với ngươi, sinh ngươi ra nhưng lại không thể dạy dỗ ngươi nên người, để đạo đức của ngươi thành như thế. Ta với Giang di nương của ngươi đã cố hết sức rồi. Chúng ta xấu hổ vì không xứng làm phụ mẫu của ngươi, thế nên sẵn lòng rời đi trắng tay, sau này tửu lầu này cùng với tất cả mọi thứ của Dương gia đều thuộc về ngươi, ngươi không cần lo sẽ có người tranh giành tài sản của ngươi nữa."

Để lại giấy cắt đứt quan hệ, Dương đầu bếp chỉ lấy hai cái áo bông, khoác cho thê tử rồi dắt thị bước vào gió tuyết. Gió lạnh lùa vào từ lỗ hổng của tửu lầu, tờ giấy cắt đứt quan hệ còn dính máu trên bàn suýt thì bị gió thổi đi. Phó Yểu tiện tay túm nó lại, nhìn nội dung trên đó một lần rồi chúc mừng Dương Anh: "Chúc mừng ngươi nhé Dương đại lão bản. Tam Nương, cất đôi mắt vào, chúng ta đi."

"Vâng."

Đoàn người tới nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc nhấc rèm vải lên, gió lạnh cùng với bông tuyết lùa vào khiến tất cả tiểu nhị trong tửu lầu bị đông lạnh đến tỉnh người. Bọn họ dụi mắt, nhìn về phía trước lại phát hiện không thấy Dương đầu bếp và chưởng quầy đâu, chỉ còn thiếu gia với ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn, sắc mặt tái nhợt.

Triệu Hưng Thái cũng có chút mơ màng, vừa rồi cứ như y chợt ngủ quên vậy, vừa mở mắt đã thấy mọi chuyện kết thúc rồi. Nhìn vết máu trên bàn và trên mặt đất, y thở dài, xoay người ra sân sau thu dọn tay nải. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn một khoảng thời gian ngắn kế tiếp nơi này không còn thích hợp để học nghệ.

* * * * *

Bên ngoài, Phó Yểu giương ô trắng, ngồi trên cỗ kiệu, lúc lắc đi ra ngoại thành. Phía trước nàng chính là Dương đầu bếp bắt theo thê tử gõ cửa y quán. Thấy Giang chưởng quầy cuộn tròn mình, Phó Yểu để cỗ kiệu đi tới trước cửa y quán, ngừng lại.

"Dương đầu bếp."

Dương đầu bếp nghe thấy giọng nói của nàng, không quay đầu lại mà ôm chặt thê tử, lúc gõ cửa y quán càng dùng nhiều sức hơn. Biết là gã sinh ra cảm xúc kháng cự với mình, Phó Yểu cũng không tức giận, nàng nói: "Còn tiếp tục như thế thì Giang chưởng quầy chết là cái chắc. Nếu ngươi muốn để nàng chết, vậy thì cứ tiếp tục giả vờ như không thấy ta đi."

Nói đoạn, nàng để người giấy tiếp tục đi về phía trước.

Dương đầu bếp sửng sốt, nhìn thê tử máu me đầy mặt trong lòng, lại nhìn cửa y quán chậm chạp mãi không chịu mở, gã cắn chặt răng, quyết định thỏa hiệp. Nhưng mà đợi khi gã xoay người lại thì đã thấy đoàn người nâng cỗ kiệu đi xa mất rồi.

"Phó cô nương!" - Gã vội vàng kêu một tiếng, ôm thê tử đuổi theo đằng trước.

Nhưng người phía trước lại không để ý tới gã, cho dù gã có đi nhanh hay đi chậm, cũng cách một khoảng không xa không gần tầm hai mươi bước phía trước gã. Mỗi khi gã mệt phải dừng lại thì cố tình cỗ kiệu cũng dừng lại, lúc gã đi tiếp thì cỗ kiệu cũng di chuyển theo. Chờ tới khi gã lấy lại tinh thần, muốn nhìn xem mình đang ở đâu thì chỉ thấy xung quanh là một mảnh hoang vu, dưới gió tuyết bay, chỉ có nhà đằng trước là sáng đèn.

"Phó cô nương..." - Lần này Dương đầu bếp đâu dám bướng bỉnh nữa, vội bước nhanh hơn rồi chạy về phía trước.

Lần này, cuối cùng cỗ kiệu cũng chịu ngừng lại. Dương đầu bếp đuổi theo thì thấy, nơi sáng đèn đằng trước nào phải là nhà, rõ ràng là một ngôi Đạo quán.
Chương kế tiếp