Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 13
Sau nửa năm được phu thê Hà thợ mộc tu sửa lại, hiện tại đạo quán chỉ còn lại cổng ngoại viện là chưa được đụng đến, còn đa số những vị trí khác đều đã được sửa sang ổn thoả. Phó Yểu bước xuống từ trên kiệu, liếc nhìn Giang chưởng quầy đã hôn mê, nàng nhấc chân bước vào trong đạo quán: “Đại Lang, lấy băng gạc lại đây.”

Đại Lang thuần thục đi xuống ngôi nhà dưới chân núi của Phương Nhị.

“Tam Nương, ngươi đi hái mấy lá non nhất trên cái cây thứ tư trong góc sân.”

Tam Nương vâng lời rời đi.

Dương đầu bếp ôm thê tử thấp thỏm bất an đi theo vào trong đạo quán, mãi cho đến khi tới trước pho tượng Tam Thanh, Phó Yểu mới sai gã đặt người xuống: "Để nằm thẳng đi.”

Dương đầu bếp vội vàng làm theo, lo lắng hỏi: “Cô nương có việc gì cần tôi làm không?”

“Ngươi à?” Phó Yểu dừng động tác trên tay lại: “Kể lại ta nghe vài câu chuyện đi”

“Hả?”

“Kể lại cách ngươi và Giang chưởng quầy lại quen biết nhau, vả lại nói cho ta nghe thử xem, ta vẫn chưa hiểu tại sao một đóa hoa tươi xinh đẹp như thế lại chấp nhận bị cắm lên bãi phân trâu.”

Tuy lời nói của Phó Yểu có phần cay nghiệt, nhưng Dương đầu bếp không hề tỏ ra tức giận.

“Quả thật là ta không xứng với nàng.” Điểm này gã có thể tự nhận thức rõ: “Nếu như ta là người có năng lực thì nàng đã không ra nông nỗi này. Nàng theo ta chẳng qua là bởi vì ta đã cứu nàng một mạng mà thôi.”

Về phần cứu chữa, quá trình cũng không có gì quá phức tạp, chuyện là gã định trở về quê nhà sau khi học nghề ở tửu điếm Thái An. Lúc đến ngoại thành Dương Châu thì gã thấy Giang Tiểu Uyển cả người đầy máu nằm bên bờ sông. Sau đó gã cứu người, đưa đi tìm lang y, sắc thuốc, làm đủ thứ việc. Đợi đến khi Giang Tiểu Uyển tỉnh lại thì cũng đã trôi qua nửa tháng, đồng thời bọn họ cũng đã ra khỏi địa bàn thành Dương Châu.

“Sau khi rời khỏi Dương Châu, Tiểu Uyển nói vì để báo đáp nàng ấy bằng lòng ở lại giúp ta mở tửu lầu. Không ngờ một lần ở lại này lại kéo dài tận mười tám năm. Mọi người đều nói việc buôn bán của tửu lầu nhà ta tốt như vậy là do trù nghệ của ta, nhưng trong lòng ta hiểu rõ tất cả đều là công lao của Tiểu Uyển. Nếu không phải vì nàng kết giao với những nhà quyền quý trong thành, tửu lầu này của ta chắc chắn khó có thể bình an cho tới ngày hôm nay.” Dương đầu bếp lau khóe mắt, gã nhìn Phó Yểu nói: “Phó cô nương, nếu được thì có thể lấy đôi mắt của ta đổi cho nàng được hay không? Nàng là người vô cùng tốt, không nên phải chịu nhiều ấm ức như thế.”

“Ngươi nghĩ tròng mắt cứ muốn nhét vào là nhét được à?” Phó Yểu thấy Tam Nương và Đại Lang đã quay lại, nàng vò nát lá cây nhét vào miệng Giang chưởng quầy, rồi đặt bàn tay lên che mắt thị trong chốc lát, sau đó sai Đại Lang quấn băng gạc cho Giang chưởng quầy.

“Như vậy là được rồi sao?” Từ trước tới nay, Dương đầu bếp chưa từng thấy qua cách trị thương như vậy, trong lòng cảm thấy hơi thấp thỏm không yên: “Nếu thiếu thuốc thì để ta lập tức chạy đi mua. Trên người ta vẫn còn một cái kiềng cổ bằng vàng, có thể bán lấy tiền.”

“Ngươi có tư cách gì mà hào phóng để lại toàn bộ gia sản cho loại người đó hả? Mới vừa nãy ngươi còn nói ít nhiều gì thì cũng nhờ có Giang chưởng quầy nên tửu lầu mới có thể làm ăn phát đạt được như ngày hôm nay, vậy mà cái gì nên cho, cái gì không nên cho cũng đều bị ngươi tặng đi cả rồi. Ngươi đặt Giang chưởng quầy ở vị trí nào trong lòng ngươi vậy?”

“Ta…” Dương đầu bếp định nói gì đó, nhưng lại nhận ra bản thân không nghĩ ra lời nào để nói.

Đúng lúc này, âm thanh yếu ớt của Giang chưởng quầy ở bên cạnh truyền đến: “Phó cô nương, ta không trách chàng…”

Phó Yểu không quan tâm tới Dương đầu bếp đang thốt lên vì kinh ngạc,nàng vừa gỡ băng gạc trên mặt Giang trưởng quầy xuống, vừa chậc lưỡi nói: “Ta mới nói chưa được mấy câu mà ngươi đã nói đỡ cho gã rồi.”

Hành động của nàng quá đột ngột, Dương đầu bếp chưa kịp cản lại đã thấy băng gạc bị tháo ra hết, đôi mắt của thê tử cũng lành lặn như lúc đầu.

“Tiểu Uyển, mắt nàng…” Dương đầu bếp đứng ngây ra tại chỗ, những gì xảy ra trước mắt đều vượt xa nhận thức của gã, gã sững sờ tới mức không nói nên lời.

Giang Tiểu Uyển bị phản ứng của gã làm cho mở to mắt theo bản năng. Có điều thị không chỉ thấy được ánh sáng trước mắt mà còn có thể nhìn thấy người khác: “Mắt ta…” Do kích động mà hô hấp của thị trở nên nặng nề, thị không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ đây chỉ là ảo ảnh do mình tưởng tượng ra.

“Gì mà của ngươi, đây là mắt của ta.” Phó Yểu lên tiếng nhắc nhở: “Mới hai khắc trước ta còn bỏ ra tận ba vạn lượng bạc mua chúng. Hẳn là các ngươi không quên nhanh đến thế đâu nhỉ?”

“…”

Phu thê Dương thị nhìn nhau, những chuyện xảy ra với bọn họ thật sự quá kì lạ. Cho dù là đại phu có y thuật cao siêu nhất cũng không thể làm cho mắt người mọc lại như thế, mà cho dù có thể làm được thật đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không thể chữa khỏi trong nháy mắt được. Người bình thường chắc chắn không thể thực hiện được điều phi thường như vậy, hoặc là nói căn bản đây không phải chuyện mà con người có thể làm được.

“Phó cô nương, cô nương là thần…”

“Ta chỉ là chủ nhân của đạo quán này mà thôi.” Phó Yểu đứng dậy nói: “Đôi mắt này ta chỉ gửi tạm trên người của ngươi, chờ đến lúc cần dùng chắc chắn sẽ lấy lại, cho nên ngươi đừng vui mừng quá sớm.”

“Sẽ không có chuyện đó đâu, mỗi giây phút có thể nhìn thấy ánh sáng như hiện tại đều khiến ta thấy vô cùng cảm kích.” Nước mắt của Giang chưởng quầy trào ra khóe mắt.

“Hy vọng là như vậy, dù sao thì so với việc ngay từ đầu đã không có gì, thì có được rồi lại mất đi còn đau khổ hơn nhiều.” Phó Yểu nói xong lập tức biến mất tại chỗ.

Mặc dù ở trong lòng cả hai đã có suy đoán, nhưng sự biến mất đột ngột của nàng vẫn khiến hai phu thê Dương thị bị kích thích một phen.

Chính chủ đã rời đi rồi, phu thê Dương thị không nhịn được quay lại nhìn Tam Nương và Đại Lang đang đứng bên cạnh: “Các người cũng…”

“Đúng vậy, ngươi sợ hả?” Tam Nương hỏi.

“Cũng hơi sợ.” Đây hoàn toàn là lời nói thật lòng. Phải đối mặt với những thứ xa lạ tất nhiên không thể tránh khỏi trong lòng nảy sinh sợ hãi.

“Làm quen dần là được.” Đại Lang an ủi hai người: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, Giang chưởng quầy thật sự lợi hại, vừa nãy con thực sự bị thẩm dọa sợ đấy.”

"Thế à?”

"Còn không phải sao, lúc đó quán chủ cũng rất ngạc nhiên.” Đại Lang sợ làm cho họ sợ hãi nên không ngừng lải nhải nói thêm: “Có lẽ là tỷ ấy cũng không ngờ thẩm dũng cảm đến thế. Được rồi được rồi, chuyện của quá khứ không nhắc lại nữa, kế hoạch tiếp theo của hai người là gì?”

“Kế hoạch?” Dương đầu bếp suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc là sẽ tìm một nơi để mở một tửu lầu khác, sống một cuộc sống bình yên.”

Chỉ cần có một nghề trong tay vậy thì họ không cần lo sẽ chết đói.

“Vậy cũng không tệ. Tay nghề của Dương sư phụ tốt như vậy, nhất định có thể làm ăn phát đạt.” Đại Lang nói, sau đó lại hỏi về những dự định khác trong tương lai của họ.

Nhờ có cuộc trò chuyện mà nỗi sợ hãi trong lòng hai vợ phu thê Dương thị cũng vơi đi không ít. Dương đầu bếp thậm chí còn to gan hỏi Đại Lang: “Phó cô nương nói cần phải có một đôi mắt làm thuốc dẫn là thật sao?”

Nếu không hỏi rõ ràng chuyện này thì gã sẽ khó mà nguôi ngoai được.

“Giả đấy, quán chủ mua một đôi mắt là để tự mình dùng.” Đại Lang nói thầm với họ: “Chắc hai người không nhận ra đâu, thật ra đôi mắt của quán chủ của bọn con không thể nhìn được.”

“…” - Đúng là họ không nhận ra được thật.

Sau một hồi trò chuyện, Giang chưởng quầy dần dần mỏi mệt. Đại Lang đi tìm cho họ hai cái chăn, sau đó lặng lẽ rời khỏi đạo quán.

“Mọi chuyện đúng là ngoài dự đoán của mọi người.” Đại Lang nhìn những bông tuyết bay ngoài trời nói: “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ nói xem cái rương cóc ghẻ kia có bị phát hiện không?”

Đúng vậy, cái rương bằng vàng kia thật ra chỉ là một rương cóc ghẻ. Không ai nghĩ tới việc Giang chưởng quầy lại quyết đoán như vậy, nói móc mắt là lập tức móc thật. Vốn dĩ họ không định thực hiện giao dịch, nhưng hiện tại chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.

“Làm sao có thể bị phát hiện được?” Phó Yểu vừa nãy biến mất bất ngờ xuất hiện một cách lặng lẽ, bên chân nàng còn đặt một cái rương gỗ: “Hai người các ngươi, đi đi, đổi cái rương cóc ghẻ đó về.”

Đại Lang nhẹ nhàng hé một khe hở nhìn vào trong rương, sau đó nhanh chóng khép lại. Nó bất mãn nói: “Sao lại phải đưa vàng cho tên khốn kia chứ, đệ thấy ngay cả một văn tiền chúng ta cũng không nên cho hắn.”

“Hắn là cái thá gì mà ta phải đập vỡ bảng hiệu của mình vì hắn cơ chứ.” Phó Yểu thờ ơ nói: “Hơn nữa, đừng có coi thường nữ nhân, đặc biệt còn là một nữ nhân đã từng làm hoa khôi thanh lâu.”

“Hả?” Đại Lang thắc mắc.

Nhưng Tam Nương như thể được chỉ điểm, nàng ta nhanh chóng hiểu được: “Đúng vậy, hoa khôi không thể chỉ nhìn vào mỗi khuôn mặt.”

Đại Lang vẫn không hiểu gì, nó vốn định hỏi Tam Nương, nhưng lại thấy nàng ta nở một nụ cười kì quái. Nụ cười này, nếu phải hình dung thì đại khái là chỉ cần Phương Nhị nhìn thấy sẽ lập tức tới làm bạn với họ.

Ngày hôm sau, lúc Giang chưởng quầy tỉnh lại thì đạo quán không có lấy một bóng người. Nhà bếp ở bên cạnh có chút động tĩnh, thị sang xem thì chỉ thấy trượng phu đang bận rộn nấu cháo.

Thấy thị tới, Dương đầu bếp nói: “Ta vừa xuống núi xin chút gạo về để nấu ít cháo, chờ một lúc nữa là được. Cũng không biết là Phó cô nương đi đâu, hôm nay trời lạnh, củi lửa cũng không còn nhiều lắm, sợ là cháo không để được lâu.”

Giang chưởng quầy đứng im không nhúc nhích. Có vẻ là do cảm nhận được bầu không khí hơi sai sai, Dương đầu bếp ngẩng đầu lên nhìn thị: “Có chuyện gì vậy?”

“Dương ca, hai người đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, chàng có hối hận không?” Giang chưởng quầy hỏi.

Nhắc tới nhi tử, Dương đầu bếp lại cúi đầu loay hoay với đống củi, nhẹ giọng nói: “Ta đã cho nó tất cả những gì ta có thể cho rồi, nếu còn muốn đòi hỏi thêm thì ta chẳng còn gì cho nó nữa đâu. Tương lai tốt xấu thế nào đành xem vận khí của nó vậy. Bây giờ, ta chỉ là nam nhân của riêng nàng mà thôi, về sau chuyện gì cũng đều sẽ nghe nàng.”

Nghe được câu trả lời của gã, cuối cùng Giang chưởng quầy cũng mỉm cười: “Ta đã cho chàng một cơ hội rồi. Dương ca, chúng ta ở lại đạo quán này đi.”

“Ở đây?” Gã đã quan sát nơi này, ở đây rừng núi hoang vắng, người còn chẳng có chứ đừng nói đến việc buôn bán.

“Đúng vậy. Ở lại đây. Chúng ta đi hỏi ý kiến của Phó cô nương, hẳn là nàng ấy sẽ chấp nhận cho chúng ta ở lại thôi.” Giang chưởng quầy nói.

Dương đầu bếp vốn định nói gì đó, nhưng thấy thê tử kiên trì như vậy, gã cũng đồng ý: “Được, được, đều nghe theo nàng. Mau tới uống cháo đi.”

“Vâng.” Giang chưởng quầy nở nụ cười, từ đuôi lông mày đến khóe mắt, chỗ nào cũng tràn đầy sự vui sướng.

Đại Lang và Tam Nương ngồi trên xà nhà nơi đôi phu thê kia không thể nhìn thấy được.

Đại Lang cảm thấy rất vui vẻ khi đạo quán sắp có thêm những thành viên mới: “Tuy không biết vì sao Giang chưởng quầy muốn ở lại, có điều như thế thì đạo quán của chúng ta sau này sẽ ngày càng náo nhiệt.”

“Bởi vì trên núi, cách biệt với thế giới bên ngoài.” Tam Nương có thể hiểu được dụng ý của Giang chưởng quầy.

Dương Anh nhìn qua thì có vẻ như được sở hữu toàn bộ Dương gia, nhưng những thứ đó chỉ là nhất thời. Thế lực muốn thâu tóm tửu lầu Dương gia không thể bởi vì Dương Anh đã trả ba vạn lượng mà chấp nhận thỏa hiệp, nếu như Dương Anh tình nguyện giao ra tửu lầu còn đỡ, còn nếu cự nự không muốn giao thì còn giữ được mạng hay không mới là vấn đề. Có lẽ ngay từ đầu, Giang chưởng quầy đã muốn giúp cha con Dương gia vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng hiện tại, thị đã hoàn toàn muốn mặc kệ cục thịt thừa đó.

Ở trên núi rất khó để hỏi thăm tin tức bên ngoài, không có phu thê Dương thị che chở, có lẽ Dương Anh sẽ bị những người đó ăn đến không sót một mẩu xương.

Nghĩ lại thì cũng rất đáng mong đợi.

Ở bên cạnh, Đại Lang nhìn Tam Nương nở nụ cười, trong lòng nó run lên: Lại nữa rồi, lại nữa rồi…
Chương kế tiếp