Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 17
Thành Kim Lăng?

“Đây là thành Kim Lăng?” - Triệu Hưng Thái không thể tin vào mắt mình.

Nếu y nhớ không lầm, Lý Thủy thuộc Dư Hàng, trong khi Kim Lăng nằm ở Giang Ninh và hai nơi cách nhau ít nhất ba trăm dặm đường. Họ vừa xuống núi một cái là đã đi được ba trăm dặm, điều này làm đảo lộn hoàn toàn sự hiểu biết của y về Phó Yểu.

Tuy vậy, Phó Yểu đang ngồi trên cỗ kiệu lắc lư và nói: “Trong Dụ Thế Minh Ngôn* có viết rõ ràng rằng Phạm Cự Khanh vì muốn gặp người hẹn ước ở Trùng Dương, sau khi tự vẫn, âm hồn đi hàng nghìn dặm vào đêm. Người đó có thể chạy xa như vậy, còn ta trong chớp mắt đã tới Kim Lăng là chuyện hiếm lạ lắm sao?".

(*Dụ Thế Minh Ngôn: tên một trong ba bộ tiểu thuyết của Phùng Mộng Long - nhà văn thông tục nổi tiếng nhất Trung Quốc cổ.)

Triệu Hưng Thái muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục nhìn xung quanh xem rốt cuộc đây có chính xác là thành cổ nổi tiếng lâu đời hay không.

Kim Lăng dù sao cũng là Kim Lăng, không giống như Lý Thủy nửa đêm yên tĩnh, cho dù là nửa đêm, Kim Lăng vẫn rất náo nhiệt. Sau khi ba người vào thành, Phó Yểu lập tức đuổi Triệu Hưng Thái đi, "Ta còn có việc phải làm. Vì ngươi đang muốn đi học nghệ nên sẽ không đi cùng nhau. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở cổng thành vào giờ sửu."

Nói xong, nàng và Tam Nương hòa vào trong đám đông, để lại Triệu Hưng Thái đang bị choáng ngợp bởi sự phồn hoa.

“Thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?” - Tam Nương hơi lo lắng. Triệu Hưng Thái lúc này mới mười lăm mười sáu tuổi, tuy rằng tâm trí trưởng thành hơn nhiều so với chúng bạn cùng lứa tuổi, nhưng dù sao vẫn còn là một thiếu niên.

"Không thành vấn đề. Đứa nhỏ đó là người chu đáo, thận trọng. Cho dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ tìm được cách giải quyết, không nên nghĩ tiểu tử đó yếu ớt" - Mới tí tuổi đầu đã dám một mình ra ngoài học hỏi, vốn dĩ đã không phải là người bình thường.

Khi cỗ kiệu đang đi ngang qua sông Tần Hoài, hai bên bờ sông vang lên những âm thanh trụy lạc, kèm theo đó là tuyết mịn tung bay khắp thành. Tiếng Ngô êm ái mềm mại đến thấu xương người, ca nữ ngâm nga lúc trầm lúc bổng, hòa cùng tiếng đàn tỳ bà. Tiếng hát tựa như sương nước trôi sông, y phục trông chẳng khác gì tiên nữ khiến người ta bất giác mê mẩn.

Thấy Tam Nương dừng lại lắng nghe, Phó Yểu không vội đi. Khi bài hát kết thúc, nàng hỏi, "Thấy thế nào?"

“Nghe hay.” Tam Nương chân thành nói, “Đây là Kim Lăng sao?”

Thị trấn hiền hoà của văn nhân, gò chôn cất anh hùng. Ngay cả trong không khí cũng choáng ngợp bởi vàng son.

“ Đúng, đây là Kim Lăng.” Phó Yểu nói.

"Chủ tử giờ muốn đi đâu?"

"Đến Hộ Quốc Tự."

“Ở đây cũng có Hộ Quốc Tự sao?” Tam Nương sững sờ. Ở vùng ngoại ô kinh thành cũng có một ngôi chùa Hộ Quốc, vô cùng nổi tiếng. Đột nhiên nghe thấy ở đây cũng có một ngôi chùa như vậy, nàng không khỏi ngạc nhiên.

“Đừng quên, nơi này từng là kinh đô của đất nước.” Phó Yểu nói, "Triều trước xuôi về phương Nam, cả ngôi chùa đó cũng được xây dựng lại ở đây. Nhưng bây giờ không có ai ở Kim Lăng gọi là chùa Hộ Quốc cả, đổi thành Đại Từ Ân tự rồi".

Lúc nàng đang nói, sông Tần Hoài đã biến mất, một ngôi chùa bỗng xuất hiện ở trước mặt Tam Nương. Họ đi qua bức tường, thay vì đi đến Đại Hùng Bảo Điện, họ đến hậu viện của ngôi chùa. Hậu viện này gần như không có gì ngoài một cây bạch quả cứng cáp. Chưa đến mùa xuân, cây bạch quả trơ trụi, chỗ nào cũng lộ ra vẻ tiêu điều. Khi cỗ kiệu của Phó Yểu dừng dưới gốc cây, cây Bạch Quả đột nhiên cất tiếng, "Có vẻ như một vị khách ghê gớm đã đến Kim Lăng. Ta hy vọng thành này sẽ được an toàn trong tối nay."

Khác với hình dạng cây cổ thụ già nua, giọng nói của nó là giọng thanh niên, có sức sống đến kỳ lạ.

“Đừng hiểu sai ý ta.”Phó Yểu nói, “Ta đến đây để hỏi ngươi một số tin tức.”

"Ngươi thấy rồi đấy, ta chỉ là một cái cây, sợ là ngươi hỏi sai rồi.” Bạch Quả từ chối.

Phó Yểu cũng không bận tâm nhiều lắm, "Tên hoàng đế phế vật của tiền triều một lòng muốn đắc đạo thành tiên, tất cả những quyển kinh Đạo trong thiên hạ đều tập trung ở Kim Lăng. Tiền triều diệt vong, những quyển kinh đó đã bị mang đi đâu? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết tung tích của chúng, sau này mỗi ngày ta sẽ cho người tới đây trò chuyện với ngươi”.

Tam Nương: “...” - Điều kiện này ...thực sự là ngoài ý muốn.

“Thật sao?” Cây Bạch Quả có vẻ kích động, nhưng nhanh chóng nghiêm túc trở lại nói: “Ngươi muốn những quyển sách đó làm gì? Với trình độ tu luyện của ngươi, hẳn là khộng cần mấy thứ này mới phải.”

“Ta chỉ muốn kiểm tra vài thứ.” Phó Yểu nói.

"Điều đó có nghĩa là ngươi sẽ không chiếm sách làm của riêng đúng không?"

"Không đâu."

“Tại sao ngươi lại tìm ta?” - Bạch Quả hỏi.

"Nếu như có một sinh linh nào đó sống lâu hơn ngươi trong thành cổ này thì ta chắc chắn đã không đến làm phiền ngươi."

Bạch Quả im lặng một lúc, sau đó nói: "Vậy thì tại sao ngươi lại biết ta thích nói chuyện phiếm với người khác?"

Phó Yểu nói: "Mỗi khi khách hành hương đến thắp hương ở hậu viện, họ luôn có thể nghe thấy những giọng nói kỳ lạ. Tin đồn này đã lan truyền khắp đại giang nam bắc rồi. Ngươi nghĩ xem vì sao ta biết?”.

“...” - Bạch Quả có chút ngượng ngùng ho khan một tiếng, "Vậy điều kiện của ngươi là mỗi ngày nói chuyện với ta trong bao lâu? Chỉ trong chốc lát thì không đủ đâu."

"Ít nhất là một canh giờ."

“Quyết định vậy đi!” - Cây Bạch Quả đồng ý một cách vô cùng sảng khoái, “Những cuốn sách đó đã bị thất lạc, nhưng hầu hết chúng đều nằm thành Kim Lăng. Cho dù Phó cô nương có muốn thì ta cũng không thể đưa nó cho ngươi, nhưng nếu ngươi chỉ muốn mượn một số cuốn, ta có thể nhờ ai đó mang đến cho ngươi".

“Được.” Phó Yểu nói với nó xong, rồi ra lệnh cho người giấy xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Giọng nói của cây từ phía sau truyền đến.

Phó Yểu dừng lại và quay đầu nhìn nó.

“Phải chăng ngươi đã từng quen biết ta?” - Bạch Quả có chút tò mò, “Giọng điệu của ngươi trong lúc nói chuyện với ta khiến ta có cảm giác chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi vậy”.

Phó Yểu im lặng một lúc và nói, "Ta nhớ trong tất cả những tin đồn rằng Đại Từ Ân Tự bị ma ám, những nữ khách hành hương đều loáng thoáng nghe thấy ai đó nói với bọn họ, “Chúng ta có biết nhau không”. Ngươi tính xem, ta là người thứ mấy mà ngươi nói những lời này?”.

"Ừm ... Ta cũng không nhớ rõ nữa."

"Thật sao? Vậy thì hãy nhớ rằng, ta là người còn ngươi là một cái cây. Vì vậy chúng ta không thể nào." Nói xong, Phó Yểu và Tam Nương rời đi không hề quay đầu. Bỏ lại cây Bạch Quả vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cũng giống như hơn 300,000 ngày đêm từ trước đến giờ, không thể cử động, không thể chạy nhảy, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên vì sao….

*****

Một đường trở lại cổng thành, Triệu Hưng Thái đã đứng đợi sẵn ở đó trước giờ Sửu. Và nhìn vẻ mặt chán nản của y mà xem, dường như đã gặp phải chuyện gì khiến y suy sụp lắm.

“Có chuyện gì vậy?” Tam Nương hỏi y.

Triệu Hưng Thái ngẩng đầu thở dài, "Vịt luộc nước mặn quá ngon, tiếc là ta không có đủ bạc, nếu không ta đã có thể ăn thêm vài con”.

“...” - Tam Nương im lặng nuốt lời an ủi trở lại.

Cả ba đi về phía đường chính, không có người qua lại, đợi cho ánh đèn của Kim Lăng khuất dạng, lúc họ lại nhìn thấy ánh đèn thì Đạo quán đã ở trước mặt họ rồi.

“Quán chủ, ngày mai chúng ta còn đi nữa không?” - Triệu Hưng Thái chờ mong. Y nóng lòng muốn thử món thứ hai.

Phó Yểu nhìn y, "Ngươi có tiền sao?"

“...”

“Không có tiền mà ngươi còn muốn vào thành, định đi xin cơm hay gì?”.

Triệu Hưng Thái che mặt bước vào Đạo quán.

Hôm sau, Giang chưởng quầy vừa mới thức dậy đã nhìn thấy Triệu Hưng Thái bận rộn không ngừng trong bếp. Thị vào xem thử, thấy trên bệ bếp là mấy lồng hấp đựng điểm tâm

“Ngươi đang làm gì vậy?” - Thị hỏi.

Lượng khách hành hương đến dâng hương thưa dần, làm bánh nhiều cũng không bán được, bánh hôm qua vẫn đông cứng ở đó.

“Đệ định sẽ tự mình xuống núi bán bánh” - Đây là cách duy nhất y có thể nghĩ ra để kiếm tiền sau khi đã suy nghĩ về nó cả một đêm.

“Bán bánh?” - Giang chưởng quầy cảm thấy có gì đó không ổn, “Ngươi không định xuống núi học nghệ sao?”

“Đệ không đi nữa” - Sau đó Triệu Hưng Thái mới sực nhớ ra Giang chưởng quầy không biết những chuyện tối qua, y cảm thấy cũng không có gì phải giấu nên dứt khoát nói: “Đệ đã đến Kim Lăng với Quán chủ.”

“Ồ, vui không? Khoan đã!” - Giang chưởng quầy nghe rõ, dùng đôi mắt đẹp nhìn y, “Ngươi vừa nói cái gì vậy, Kim Lăng?”

“Đúng vậy, tỷ không nghĩ tới đúng không.” Triệu Hưng Thái đột nhiên có ý muốn kể chuyện, “Tối hôm qua bọn đệ xuống núi, nhưng chỉ mới đi băng qua khu rừng trên sườn núi, thế mà lúc đi ra phát hiện đã đến Kim Lăng rồi, đệ ngớ người luôn. Khi đó, đệ cứ nghĩ rằng bản thân đã xuống địa ngục, nhưng sau khi vào thành, những người ở đó vẫn sống sờ sờ, còn vịt luộc nước mặn ở Dương Liễu Cư nữa, hương vị thực sự tuyệt vời ... "

Nghe y thao thao bất tuyệt nói chuyện đêm qua, Giang Chưởng Quầy vừa cười vừa nghe, tuy rằng chuyện này quả thực là chuyện lạ, nhưng nếu đặt trong trường hợp Quán chủ thì thị sẽ tin. Có điều Kim Lăng… Kim Lăng mà thị đã xa vắng hai mươi năm trời bỗng nhiên lại gần trong gang tấc. Thị cảm thấy bản thân còn chưa sẵn sàng…

Kể đến mức miệng khô đắng, Triệu Hưng Thái mới nói: "Vì vậy, bây giờ đệ muốn kiếm nhiều tiền hơn. Các món ăn của Dương Liễu Cư quá đắt, vịt luộc nước mặn là món rẻ nhất, giá hơn một trăm văn tiền một con. Phượng Tủy Ngọc Cốt và thịt viên tứ hỷ khẳng định càng đắt.”

“Hóa ra là để kiếm tiền.” Lúc này Giang Chưởng Quầy đã bình tĩnh lại, thị cười: “Còn không phải là muốn kiếm tiền thôi sao, ngươi cần gì cướp đi kế sinh nhai của Phương Nhị. Thôi, ta cho ngươi một thỏi bạc đây. Đêm nay ngươi còn cùng quán chủ đi Kim Lăng, sau khi đến Kim Lăng thì mua một số thứ chỉ có ở Kim Lăng, buổi tối mang về, ban ngày để Phương Nhị chọn vài thứ đi chào hàng. Ngươi thấy sao?”

Nghe thị chỉ dẫn vài điều, đôi mắt Triệu Hưng Thái sáng lên nhìn thị, "Đây là một cách hay. Vì chúng ta có thể mang những thứ từ Kim Lăng về, vậy thì tại sao chúng ta không mang một số thứ chỉ có ở Lý Thủy đến Kim Lăng?"

"Không tệ."

Hai người tổng kết lại một chút và quyết định làm theo cách này. Khó mà có thể thu thập được ngay những mặt hàng khác của Lý THủy trong khoảng thời gian ngắn, nhưng hình như có một thứ không thành vấn đề… Đó là món chân gà om độc đáo ở Lý Thủy, và điểm tâm ở Đạo quán Thanh Tùng của họ.

Buổi tối, Triệu Hưng Thái đã mượn một chiếc xe đẩy của Phương Nhị, với một nồi chân gà om ở bên trái và một nồi điểm tâm Đạo quán Thanh Tùng ở bên phải. Có lẽ là vì tiền, cho nên Phó Yểu cũng đồng ý xuống núi vào ban đêm.

Sau khi đến Kim Lăng một lần nữa, Triệu Hưng Thái đi thẳng đến sông Tần Hoài. Giang chưởng quầy nói rằng sông Tần Hoài có nhiều người giàu có nhất, và ban đêm là náo nhiệt nhất. Y mang những thứ này ra đó bán sẽ dễ dàng bán được hàng hơn.

“Ta sẽ đến quán trà phía trước để uống trà, ngươi xong việc thì tới tìm ra.” Phó Yểu nói xong rồi ngồi lên kiệu nhỏ đi đến trước quán trà.

Triệu Hưng Thái thản nhiên trả lời, đột nhiên nhận ra rằng Tam Nương không theo Phó Yểu, không biết đã đi đâu mất. Sạp hàng nhỏ mới không có tiếng tăm gì, nhiều nhất là lão nhân bày quầy hàng bên cạnh ném cho Triệu Hưng Thái những ánh mắt không tốt để y không được đoạt mối làm ăn.

Trên thực tế, có vẻ như những món như chân gà om không được hoan nghênh, thậm chí có cả bánh cũng không khả quan cho lắm. Sau một hai canh giờ, Triệu Hưng Thái chỉ bán được vài chiếc bánh ngọt, và lão nhân bên cạnh nghĩ rằng y đang đoạt mối làm ăn bắt đầu thông cảm với y.
Chương kế tiếp