Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 18
- Ngươi có rao thì rao cho to lên, ngươi không rao to lên thì ai mà biết ngươi bán thứ gì - Đại ca kế bên ủ đôi tay trong ống tay áo và chỉ bảo y. Nhưng kể cả khi vị đại ca đó chỉ bảo cho Triệu Hưng Thái thì việc buôn bán nhỏ của y vẫn rất ảm đạm cho đến tận lúc dọn sạp vào giờ Sửu.

Trên đường trở về đạo quán, Tam Nương biệt tích hơn hai ba canh giờ mới xuất hiện.

- Bên Đại Từ Ân tự, đã chuẩn bị xong, hỏi là khi nào đưa kinh đến - Tam Nương nói.

- Không cần đưa đến, tối mai chúng ta sẽ tới thẳng chùa - Phó Yểu đáp.

- Vâng!

Triệu Hưng Thái đi bên cạnh nghe hai nàng một hỏi một đáp, y đẩy xe đẩy với vẻ ủ dột, không biết đang trăn trở suy nghĩ điều chi.

Sau khi về đến đạo quán, phu thê Giang chưởng quầy cố tình chờ họ trở về. Biết được Triệu Hưng Thái lần đầu xung phong đã bị thất bại ê chề, ba người và Tam Nương cùng ngồi vào bàn, thảo luận lại cách kiếm bạc thêm một lần nữa. Còn Phó Yểu và Triệu lão gia tử thì trèo lên mái nhà cùng uống rượu gạo.

- Ta nhớ rõ ràng rượu lần trước còn chưa uống hết thì phải? - Triệu lão gia tử nói với giọng điệu bất mãn. Hương vị của rượu gạo này quả thật không say đắm bằng Quỳnh Tương Ngọc Dịch* lần trước.

(*Quỳnh Tương Ngọc Dịch: Quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng. Thành ngữ này có nghĩa là "rượu làm bằng ngọc đẹp." Người xưa cho rằng rượu làm từ ngọc ra mà uống thì có thể thành tiên.)

- Lão nhớ lầm rồi - Phó Yểu nói.

Triệu lão gia tử nhún vai, nói:

- Có vẻ như tâm trạng của ngươi không được tốt lắm.

- Ta thể hiện rõ ràng đến vậy sao?

- Chứ không ngươi rủ ta uống rượu làm gì?

Phó Yểu lẳng lặng uống hết một chén rượu gạo, rồi buông chén rượu xuống và nói:

- Ta có một vị huynh trưởng, hồi ta còn rất nhỏ chính huynh ấy đã che chở cho ta được bình an mà trưởng thành. Bây giờ ta trưởng thành rồi, đã có đủ năng lực thực hiện nguyện vọng của huynh ấy, thế mà nguyện vọng của huynh ấy lại là hồn phi phách tán. Có lẽ ta có rất nhiều lý do để ngăn cản huynh ấy, nhưng ta biết rằng ép buộc huynh ấy ở lại thì chỉ có một mình ta cảm thấy vui vẻ mà thôi.

- Đây đúng là chuyện làm cho người ta không thể nào vui cho được - Lão gia tử gật gù, nói - Vậy lựa chọn của ngươi thế nào?

Phó Yểu nặng nề nhìn trời chiều bảng lảng.

- Đã hứa với người ta thì tất nhiên là phải tuân thủ hứa hẹn chứ sao!

* * * * *

Hôm sau, Triệu Hưng Thái tiếp tục bươn chải với việc buôn bán nhỏ của mình. Đặc sản Lý Thủy không dễ bán ở Kim Lăng, nhưng những món ăn vặt từ Kim Lăng lại cực kỳ được săn đón ở Lý Thủy. Thậm chí Triệu Hưng Thái còn nhận được tận mấy đơn đặt hàng, điều này khiến y vừa mừng vừa lo.

Buổi tối, y vẫn bày sạp hàng của mình bên bờ sông Tần Hoài, còn Phó Yểu và Tam Nương thì đi đến Đại Từ Ân tự. Bạch Quả rất biết giữ lời, hơn chục quyển sách được xếp ngay ngắn rồi mới giao sách.

- Ngươi đọc cho ta nghe đi - Phó Yểu không hành động như bình thường.

- Ta? - Rõ ràng Bạch Quả không ngờ nàng sẽ đưa ra yêu cầu này.

- Không phải ngươi đã từng làm tú tài sao? Đọc vài quyển sách chắc không làm khó được ngươi.

- Sao ngươi biết ta đã từng đậu tú tài? Không phải chứ, ngươi đã nhìn ra rồi sao? - Cây Bạch Quả rung rung, trông nó có vẻ rất mất bình tĩnh.

- Nhìn ra cái gì? Nhìn ra thực chất ngươi là một con người, nhưng đang bị giam cầm trong cái cây này sao?

- Quả nhiên là ngươi đã nhìn thấu tất cả - Bạch Quả vô cùng vui vẻ - Bao nhiêu năm rồi, người đến ngươi đi có thể nhìn thấy bản thể của ta có được mấy người. Không ngờ ngươi lại là một vị cao nhân, thảo nào cái gì ngươi cũng biết.

Nghe Bạch Quả nói mấy câu vô nghĩa, Phó Yểu nguấy lỗ tai, nói:

- Ngươi có đọc mấy quyển sách hay không?

- Đọc, đọc, đọc - Cây Bạch Quả vươn hai nhánh cây ra bắt đầu lật từng trang sách, miệng không ngừng lẩm bẩm - Cao nhân, vì sao ngươi không tự mình đọc đi, bảo ta đọc có phải càng mất công không?

Phó Yểu cởi mũ ra, hai hốc mắt đen sì nhìn chằm chằm vào Bạch Quả.

- Ngươi nói xem ta đọc kiểu gì.

- …

Nhìn khuôn mặt đáng sợ đó, cây Bạch Quả rất thức thời lật sách.

- Ta đọc ngay đây.

Dưới tàng cây bạch quả, Phó Yểu ngồi trong cỗ kiệu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Giọng đọc của Bạch Quả bên cạnh từ từ vang lên:

- Đạo dã giả bất tu du ly giả…*

(*Ý nghĩa: Phật hiện hữu ngay tại thế gian, việc đạo không thể tách rời việc đời.)

Tối nay, tăng lữ trong chùa cứ có cảm giác gió sau hậu viện chưa từng ngừng thổi.

Từ sau buổi tối đó, mỗi ngày Phó Yểu đều có mặt đúng giờ dưới bóng cây để nghe đọc sách. Tam Nương cũng đi cùng nàng, thỉnh thoảng có đôi chỗ không hiểu, nàng ta còn nhờ cây Bạch Quả giải thích ý nghĩa. Còn cây Bạch Quả thì muộn màng nhận ra rằng lúc trước Phó Yểu đã đồng ý điều kiện "làm người tán gẫu với nó", nhưng không phải là gộp chung với chuyện đọc sách này.

Ở một nơi khác, việc buôn bán nhỏ của Triệu Hưng Thái vẫn không khởi sắc chút nào. Nhưng sau khi y thưởng thức thức ăn ở Kim Lăng, y đã dần dần tìm ra nguyên nhân vì sao không thể khởi sắc…

Hai nơi cách xa nhau 300 dặm, khẩu vị tương đối khác biệt. Khẩu vị của người Kim Lăng thiên về nhiều dầu mỡ và ngọt, còn Lý Thủy thì chua chua ngọt ngọt, thế thì khó trách món ăn Lý Thủy không thể bán được bên này.

Đã biết được sở thích ở hai địa phương khác nhau, y định bụng thay đổi hương vị của các món ăn vặt Lý Thủy một chút, xem thử có thể làm ra những món mà bá tánh ở cả hai nơi đều thích ăn hay không.

Thời gian cứ thế trôi qua, lúc bước sang tháng tiếp theo, số lần Tam Nương ngẩn ngơ dần dần nhiều hơn.

- Sắp sửa bước vào kỳ thi mùa xuân rồi nhỉ

Cho dù Kim Lăng có cách Kinh Thành ngàn dặm xa xôi, thì kỳ thi mùa xuân diễn ra sau hai tháng nữa vẫn là đề tài nóng hổi hiện nay. Bởi vì Liễu Phú Vân là người phương Nam, cho nên hắn cũng thường xuyên được những người đọc sách nhắc đến mỗi khi có dịp ngồi ở quán trà hay tửu lầu. Có đôi khi Tam Nương đi ngang qua sẽ nghe được tên của hắn, nàng ta không khỏi dừng bước lặng lẽ đứng hóng. Phó Yểu thấy vậy nhưng không nói gì, có điều những ngày kế tiếp chỉ có một mình nàng đi đến Đại Từ Ân tự.

Liễu Phú Vân đang ở trong kinh hiển nhiên không thể biết được những chuyện thế này. Bây giờ hắn đang nhìn cái tráp đặt trên đầu giường và suy nghĩ đến xuất thần.

Năm trước, sau khi rời khỏi Đạo quán vô danh nọ, hắn đã cho người đi dò la tin tức về Tam Nương và Đạo quán, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghe thấy thông tin nào có ích cả. Có nhiều lần hắn rất muốn mở ra xem rốt cuộc trong tráp chứa đựng điều gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được.

Trằn trọc thao thức cả đêm, hôm sau, trong lúc Liễu Phú Vân đang rửa mặt thì có người gõ cửa phòng của hắn. Hắn vừa mở cửa lập tức nhìn thấy là Kỳ Sương Bạch ở phòng kế bên.

- Kỳ huynh!

Liễu Phú Vân mời Kỳ Sương Bạch vào phòng, nhưng hắn ta để ý thấy sắc mặt của Liễu Phú Vân không tốt bèn nhịn không được mà nói:

- Liễu huynh không ngủ cả đêm lẽ nào vẫn còn trăn trở về chuyện Tam Nương?

Sau khi người của Liễu gia biết tin Liễu Phú Vân đi tìm Tam Nương thì chuyện đã không còn là bí mật nữa rồi. Về phía Kinh Thành, bởi vì chuyện này mà Định Quốc Công không còn chào đón Liễu Phú Vân đến thăm phủ Định Quốc Công nữa.

- Không phải, chẳng qua là sắp bước vào kỳ thi cho nên có chút lo lắng - Liễu Phú Vân không giải thích nhiều.

Kỳ Sương Bạch thở dài, nói bằng giọng điệu áy náy:

- Nếu như ta biết Tam Nương là người trong lòng Liễu huynh thì lúc trước cho dù có gì xảy ra ta cũng không bao giờ làm chuyện đoạt đi thứ mà người khác yêu thích.

Bị Kỳ Sương Bạch nói ra tâm sự của mình, Liễu Phú Vân cảm thấy hơi khó thở. Hắn cố nặn ra một nụ cười, nói:

- Đều là quá khứ cả rồi. Lần này Kỳ huynh có nắm chắc không? Ta nghe nói mọi người bên ngoài đang cá cược xem huynh có thể giành được giải Trạng Nguyên năm nay không đấy.

- Chẳng qua là mọi người xem trọng tại hạ thôi - Kỳ Sương Bạch khiêm tốn nói.

Trong lúc hai người hàn huyên vài câu, bỗng nhiên Kỳ Sương Bạch nhìn thấy cái tráp đặt trên bàn bên cạnh, hắn ta không khỏi hỏi:

- Đây là gì thế?

- À! - Sắc mặt Liễu Phú Vân không chút nao núng, đáp - Đặc sản địa phương do một người bằng hữu mang đến thôi.

- Thì ra là vậy, Liễu huynh đúng là có mối quan hệ rộng - Kỳ Sương Bạch chắp tay - Ta trở về tiếp tục đọc sách đây, nếu Liễu huynh có tâm sự gì thì cứ việc đến tìm ta.

- Được.

Sau khi Kỳ Sương Bạch ra khỏi phòng, hắn ta mân mê chiếc quạt xếp trên tay, trên mặt vẫn treo nụ cười ấm áp nhưng ánh mắt thì đã trở nên lạnh lẽo. Lúc sắp đến cửa sân nhà, hắn ta đột nhiên hỏi gã sai vặt đang tiễn hắn đi:

- Liễu huynh đi Lý Thủy có tìm được Tam Nương không? Sao ta thấy huynh ấy cứ như mất hồn mất vía, tiếp tục như thế cũng không phải cách. Sắp bước vào kỳ thi rồi, huynh ấy cứ như vậy thì làm sao mà vượt qua cho được.

Gã sai vặt cũng đang lo lắng, nói:

- Nào có tìm được người đâu. Hỏi thăm mấy ngày, không thu được một chút tin tức. Nghe nói còn đến Đạo quán xem bói, ấy vậy mà vẫn không tìm thấy người đấy.

- Đến Đạo quán xem bói? - Kỳ Sương Bạch bật cười - Liễu huynh đúng là một người si tình. Nếu Tam Nương còn sống, ta chắc chắn sẽ thành toàn cho bọn họ.

Gã sai vặt cười khổ, không có tiếp lời.

Sau khi Kỳ Sương Bạch trở về hậu viện của mình, gã sai vặt quay trở lại nhà và thuật lại những gì gã và Kỳ công tử đã nói với nhau cho chủ tử nghe.

- Tiểu nhân đã trả lời theo đúng như những gì công tử dặn dò.

- Được rồi, ngươi lui xuống đi - Liễu Phú Vân đang luyện viết chữ. Chờ đến khi hắn viết xong một câu, cán bút trong tay đã bị hắn siết chặt đến mức tạo thành vết nứt.

Quan hệ giữa hắn và Kỳ Sương Bạch vốn rất hời hợt, lần này lên kinh ứng thí, Kỳ Sương Bạch lại chủ động mời hắn ở cùng. Sau đó hai người thường xuyên nói chuyện với nhau, mặc dù chủ yếu là nói về chuyện khoa cử, nhưng Kỳ Sương Bạch luôn "vô tình" nhắc đến Tam Nương.

- Lại muốn thử ta đúng không? - Liễu Phú Vân nhìn vào hư không, đáy mắt có chút mỉa mai, song bi thương lại chiếm phần hơn.

Kỳ Sương Bạch càng làm như vậy càng có thể chứng minh Tam Nương mất tích không hề đơn giản. Thậm chí, rất có khả năng là Tam Nương đã…

Lúc này gã sai vặt bên ngoài lại tới gõ cửa, báo:

- Công tử, Kỳ công tử đã đi ra ngoài.

Liễu Phú Vân hít vào một hơi thật sâu, nói:

- Sau này không cần theo sát hành tung của hắn làm gì, cũng không được để ai đến làm phiền ta.

* * * * *

Kỳ Sương Bạch đi đến gian phòng riêng đã được đặt trước trong tửu lầu, hắn ta vừa vào đã nhìn thấy Phó Ngũ Nương đang ở trong đó pha trà. Nếu như không tính đến những mặt khác, chỉ tính riêng dung mạo thôi thì dung mạo của Phó Ngũ thua xa Phó Tam. Tiếc thay, Phó Tam mắc chứng nói lắp. Một người nói lắp làm sao xứng với vị trí chính thê của Kỳ Sương Bạch này.

- Trà ngon! - Kỳ Sương Bạch vừa vào cửa đã khen.

- Chàng còn chưa uống thì làm sao biết trà này ngon? - Phó Ngũ Nương khẽ cười.

- Trà nàng pha tất nhiên là trà ngon rồi.

- Dẻo mồm dẻo miệng - Tuy nói như vậy, nhưng Phó Ngũ Nương vẫn nở nụ cười tươi rói trên mặt - Rốt cuộc Liễu Ngũ biết được bao nhiêu chuyện về Tam Nương?

- Ta thấy có lẽ hắn đã bắt đầu nghi ngờ rồi - Kỳ Sương Bạch tỏ vẻ không mấy quan tâm - Thế nhưng tìm không thấy thi thể, cũng chẳng có chứng cứ, cho dù có nghi ngờ cũng có thể làm được gì đâu.

- Nói cũng phải. Tam tỷ của thiếp đúng là rất có bản lĩnh, người đã chết rồi mà vẫn có thể làm cho một người nam nhân chạy ngược chạy xuôi vì mình, ngay cả chuyện quan trọng như thi khoa cử cũng không để tâm. Nữ nhân ấy à, chỉ cần có gương mặt đẹp là có tất cả - Phó Ngũ Nương nghĩ đến tỷ tỷ, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm - Thật sự muốn để cho hắn nhìn thấy xác của Tam Nương bị sói cắn xé.

- Lại ghen nữa rồi - Kỳ Sương Bạch cưng chiều nhéo chóp mũi ả - Nàng tính toán với một người chết làm gì!

Phó Ngũ Nương hất tay hắn ta ra và nghiêm nghị nói:

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Không được để cho Liễu Phú Vân đi thi khoa cử đợt này.

Nụ cười của Kỳ Sương Bạch cũng ảm đạm đi, ánh mắt vô cùng thâm trầm.

- Ta biết rồi - Hắn ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai phá hỏng tất cả những gì hắn ta sắp đạt được.

Hai người quấn quýt với nhau một lúc, Phó Ngũ Nương mới đội mũ có rèm che lên và lặng lẽ rời khỏi phòng riêng trước. Kỳ Sương Bạch nhìn theo bóng dáng của ả cho tới khi khuất hẳn đằng sau cánh cửa, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa tắt, nhưng bàn tay lại chạm nhẹ vào chén trà trước mặt một cái, chén trà làm bằng sứ mỏng tốt nhất lập tức rơi xuống nền đất, nước trà văng tung toé khắp nơi.

- Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bàn.

Mặc dù phủ Định Quốc Công là một cái thang khá chắc, nhưng để một người như ả đầu ấp tay gối với mình thì cần phải suy nghĩ kỹ lại.
Chương kế tiếp