Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 23
“Y thực sự rất lợi hại, viết ra được những áng văn hùng tráng làm cho trái tim người ta ầm ầm dậy sóng. Lão sư cũng đã từng nói trong số chúng ta, có lẽ thành tựu sau này của y là huy hoàng nhất. Làm sao ta dám cản trở một người có tiền đồ xán lạn giống như y chứ".

“Tuy rằng phụ thân của ta đã bị bãi quan, nhưng ít ra sau này còn có thể làm một lão gia nhà giàu là được lắm rồi. Ta nhờ phụ thân nói với lão sư cho ta được phép đổi đến nơi khác tiếp tục theo học, lão sư đồng ý, còn tiến cử ta đến thư quán Nam Ninh. Ngày ấy rời đi ta đã lặng lẽ xuống núi, chỉ nghĩ từ nay về sau ta trời nam y đất bắc chẳng còn liên quan gì nhau nữa”.

“Ai ngờ trên đường đi Nam Ninh, ta mắc bệnh dịch. Trong lúc ta cho rằng ta sẽ chết vì bệnh tật dọc đường thì y đã đuổi kịp ta.” Hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó nhìn thấy y, đến giờ trong lòng Bạch Quả vẫn tràn ngập ngọt ngào.

“Là y luôn dốc lòng chăm sóc ta, giành giật ta từ trong tay Diêm Vương từng chút từng chút một. Sau khi ta tỉnh táo lại, y hỏi ta tại sao ta phải đi. Trong đầu ta hiện lên rất nhiều lý do có thể nói ra một cách dễ dàng, nhưng ngay khi ta nhìn thấy đôi mắt của y, ta không thể làm điều trái ngược trái tim của mình.”

“Ta hỏi y tại sao y lại đi tìm ta và y đã nói một câu cho đến bây giờ ta vẫn chưa thể quên được. Y nói, “Ta đuổi theo ngươi, vì lý do tương tự như khi ngươi rời khỏi thư quán”. Ta không biết những người khác như thế nào, nhưng khi ta nghe y nói điều này, ta cảm thấy trong lòng như đang nở hoa.”

“Sau đó, ta và y trở lại thư quán, nhưng có một số việc căn bản là không giấu được. Vốn dĩ ta đã luôn bị người ta nhìn chằm chằm rồi, chuyện của chúng ta nhanh chóng bị phát hiện ra. Chúng ta nảy sinh tranh chấp với những người chế giễu mình, kết quả là lỡ tay làm chết một người. ”

“Giết người đền mạng, chuyện hợp lẽ thường. Huống hồ cha của người này ở trong triều còn thuộc phe phái chống đối cha ta, bây giờ lại xảy ra án mạng, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hơn nữa thư quán cũng bởi vì việc này mà bị nhiều phía công khai lên án, lão sư đối xử với ta tốt như vậy, ta cũng không muốn ngài ấy bảo vệ một tên lỗ mãng như ta mà đánh mất danh dự tuổi già của mình.”

“Lúc ta thắt cổ tự vẫn, Phùng Niên đã cứu ta, nói việc này bởi vì chúng ta mà ra, nên phải cùng nhau gánh vác. Y đi mua thuốc, chúng ta hẹn nhau uống thuốc độc tự sát, coi như là không làm ảnh hưởng đến người khác. ”

“Đến khi ta chết, ta mới biết được, những người bạn cùng lớp của ta đều cảm thấy là ta mồi chài Phùng Niên, liên lụy thư quán. Ta chết là xứng đáng, nhưng Phùng Niên không đáng. Bọn họ đổi thuốc Phùng Niên, giao nộp thi thể của ta lên trên. Chuyện sau đó thì các ngươi cũng biết cả rồi”.

Bạch Quả kể xong, Phó Yểu không nói gì, ngược lại Tam Nương một bên không thể uống rượu chần chờ nói: “Lê Phùng Niên, cái tên này nghe hơi quen.”

“Y học rất giỏi, có lẽ là thanh danh của y đã truyền ra ngoài.” Bạch Quả nói, nhưng sau đó hắn lại cười khổ nói: “Ta thật sự không trách vì y còn sống, thứ chó chết tiệt kia còn không xứng để hai chúng ta chôn cùng hắn đâu. Ta chỉ cảm thấy hơi khó chấp nhận mà thôi, lúc trước người ta quan tâm ta như vậy, bây giờ lại động lòng vì người khác mất rồi.”

Nói xong, hắn cầm lấy vò rượu và tiếp tục uống. Tác dụng phụ của rượu rất mạnh, đương nhiên có thể là bởi vì người uống rượu một lòng muốn say, Bạch Quả nhanh chóng gục xuống.

Chắc là trong lòng có khúc mắc, Bạch Quả cũng không có đi đầu thai. Những ngày sau đó, hắn vẫn đọc sách cho Phó Yểu mỗi ngày. Cho đến một ngày nọ, hắn nghĩ thông suốt, đột nhiên tuyên bố: “Ta đã quyết định, lần này là ta đến muộn, ta sẽ tiếp tục chờ y già đi, cùng y bước vào vòng luân hồi”.

  

“Thích hắn đến cỡ này sao, không phải hắn thì không được à?” - Phó Yểu nói.

“Ừm!” - Bạch Quả trả lời vô cùng kiên định.

Phó Yểu gật đầu, “Được. ”

Đêm nay, Phó Yểu không có rời khỏi Đại Từ Ân tự. Đợi đến bình minh, khách hành hương đến Đại Từ Ân tự dần dần nhiều hơn, Bạch Quả mới gặp lại Lê Phùng Niên dẫn người đến dâng hương. Vốn trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thật sự nhìn thấy y và nữ tử khác đến thắp hương, Bạch Quả vẫn cảm giác như đau như gió cắt.

“Ta vào cây trước” - Nó buồn bực nói, trong lòng tính mấy chục năm tới cũng không hiện thân nữa. Nếu không nhìn thấy thì nó sẽ không đau buồn.

“Đừng vội” - Phó Yểu nói.

Hai người bọn họ đứng dưới tàng cây bạch quả ở hậu viện chùa, nhìn thế nào cũng quái dị khiến người ta chú ý. Lúc Lê Phùng Niên và nữ tử đi cùng tới đây, cũng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phó Yểu trong một thân đen như mực ngồi trên kiệu, cũng như Bạch Quả bên cạnh nàng. Lê Phùng Niên nhận ra Bạch Quả, y nói với Bạch Quả: “Thật trùng hợp, lại gặp mặt.”

“Đúng vậy.” Bạch Quả miễn cưỡng cười cười, tránh sang một bên.

Lê Phùng Niên cũng nhận ra sự xa cách của thiếu niên trước mặt, y cũng không nhàm chán tiếp tục bắt chuyện. Ngay khi y chuẩn bị rời đi, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một ông lão. Ông lão cản y và nữ tử đồng hành cùng y lại, nhìn mặt bọn họ rồi tắc lưỡi nói: “Tướng mạo của hai vị thật tốt, lão phu xem bói cho người ta nhiều năm như vậy mà chưa từng nhìn thấy mệnh cách xứng đôi thế này”.

Lê Phùng Niên chưa bao giờ tin chuyện quỷ thần, nghe ông lão nói vậy thì lông mày nhíu lại, không muốn nghe tiếp. Nhưng nữ tử bên cạnh y lại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nói: “Thật sao? Sao mà lão có thể nhìn ra được nhỉ? ”

“Hai vị có điều không biết, mệnh cách của hai vị là mối duyên kéo dài ba kiếp. Kiếp trước, hai vị đúng là một đôi phu thê, kết thúc một cách êm đềm. Kiếp này, chỉ là là tiếp tục tiền duyên mà thôi.” Ông lão nói, “Đã có hoa thì cứ hái, đừng đợi tới lúc hoa tàn lại bẻ cành trơn. Nếu hai vị có thể đến với nhau thì tất nhiên là nhiều phúc nhiều thọ, con cháu đầy đàn”.

Sắc mặt nữ tử nhất thời đỏ bừng, cầm khăn tay che mặt.

“Ngươi nói, bọn họ duyên định ba đời sao?” - Lúc này Bạch Quả đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Lê Phùng Niên để xác nhận.

“Đương nhiên, lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, chưa có lần nào là không chuẩn xác.” Ông lão vuốt râu và nói.

Bạch Quả đột nhiên cười phá lên: “Hiện tại bọn họ đang... tiếp tục mối duyên kiếp trước sao?”

“Đúng”.

“Hóa ra là vậy...” - Bạch Quả gật gật đầu, xoay người muốn đi.

Lê Phùng Niên phát hiện thần sắc của hắn không đúng, kêu một tiếng, “Ngươi...”

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Bạch Quả lại đột nhiên xoay người, một tay bóp cổ y.

“Ngươi lại dám cùng người khác thề hẹn ba kiếp?” - Móng tay màu đen từng chút một mọc ra, ánh mắt Bạch Quả lạnh như băng nhìn người yêu cũ của hắn, đang cố gắng che dấu cảm xúc, “Ngươi cùng người khác sống tốt đẹp mỹ mãn, cùng người khác nhiều con nhiều phúc. Còn ta thì sao, ta là gì? ”

Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho nữ tử cùng ông lão bên cạnh đều hoảng sợ, ông lão lập tức lẫn vào trong đám người, mà nữ tử muốn đi lên cứu người, nhưng lại phát hiện căn bản không cách nào tới gần bọn họ.

Trên bầu trời Đại Từ Ân Tự, mây đen dần dần ngưng tụ, chung quanh cũng từ từ tối sầm lại, trong chùa gió vù vù nổi lên, thổi đến cửa sổ đập vào nhau, chuông vàng kêu loạn. Sau khi trụ trì trong chùa nhận ra điều này, nói một tiếng “Không ổn” rồi lập tức đến hậu viện, còn chưa tới gần, ông ấy đã phát hiện mình bị người ta cản lại.

“Vị thí chủ này, ta thấy đám oan hồn kia còn có phật tính, mới một mực giữ chúng đến tận bây giờ. Nhưng bây giờ nó lại muốn giết người này chính là người có số mệnh lớn, nếu đúc thành đại sai, tất nhiên sẽ bị thiên lôi bổ đến hồn phi phách tán! ”

“Ta biết.” Phó Yểu nhìn hai người dây dưa dưới tàng cây, nàng không chỉ biết, còn tận mắt nhìn thấy bộ dáng hắn bị đánh tan, “Đây là Lê Phùng Niên nợ hắn.”

Trụ trì thấy nàng không hề có ý muốn ra tay chút nào, lại không cách nào ra tay cứu người, đành phải thở dài, ở bên cạnh nhắm mắt lại, niệm phật hiệu. Nhưng những âm phật này hiện tại không thể lọt vào lỗ tai Bạch Quả, nhìn người trong tay nó bị bóp chặt tới độ sắc mặt trở nên tái xanh, đáy mắt cũng dần dần tràn ngập tơ máu. “Ầm ầm”, tiếng sấm nổ vang lên trên đỉnh đầu bọn họ, Bạch Quả vẫn không buông tay.

“Chúng ta cùng nhau chết đi,” Giọng nói của Bạch Quả lạnh như băng, “Giống như lúc trước ngươi đã hứa hẹn với ta. ”

Lê Phùng Niên cố gắng mở to hai mắt nhìn nó, trong mắt không có oán hận, không có sợ hãi, chỉ có một loại nghi hoặc nói không nên lời, “Ngươi là ai? ”

Bạch Quả không đáp, móng tay đâm vào cổ hắn, đã có vết máu chảy ra. Máu tươi đỏ thẫm theo tay nó chảy vào kẽ ngón tay, mùi máu tươi cũng càng ngày càng nồng đậm. Sấm trên bầu trời rền vang, giống như là muốn bổ xuống bất cứ lúc nào.

“Ngươi... là ai vậy?” - Lê Phùng Niên vẫn kiên trì hỏi.

Lần này, Bạch Quả chạm đến ánh mắt của y, đột nhiên nhớ tới lúc trước ở thư quán, ban đêm hắn lén lút chui vào chăn của Lê Phùng Niên rồi bị y phát hiện, y nhíu mày lạnh mặt nói, “Là ngươi. ”

Trái tim giống như bị nóng lên một chút, Bạch Quả theo bản năng buông tay ra. Chờ hắn hoàn hồn, lý trí đã dần dần hồi phục. Hắn từng bước lui về phía sau, ánh mắt tan rã, “Ta không tin. Ngươi không phải hắn, hắn làm sao có thể không nhận ra ta...”

Chờ nó vừa chạm tới cây bạch quả, hình ảnh của nó liền biến mất tại chỗ. Thấy nó vừa đi, Lê Phùng Niên lập tức được đám người trụ trì khiêng đi, mà sấm sét trên trời lại chậm chạp không tản đi.

Trong không gian âm u, Phó Yểu đến bên cạnh cây và hỏi nó: “Tại sao không giết hắn. ”

Bạch Quả thất hồn lạc phách, hỏi nàng: “Thiên Lôi thật sự có thể đánh tan ta sao? ”

“Cho nên ngươi vẫn tình nguyện tự mình tan thành mây khói, cũng không muốn giết hắn." Lại là lựa chọn như vậy, Phó Yểu đã không còn lời nào để nói, “Đọc giáo điều lâu như vậy, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn chưa chú ý tới sao? ”

Bạch Quả ngẩng đầu nhìn nàng.

“Nhân quả tam luận trong “Du tiên tập” của Triệu Hồng, chương thứ hai luận về Lê tiết độ sứ, thiếu niên nhà nghèo, học tập tại Tùng Dương thư quán. Trong khi học tập, lỡ tay giết chết bạn cùng lớp, lão sư giúp y che giấu chân tướng. Về sau đề tên bảng vàng, một đường thăng tiến, bạn bè cùng trường năm xưa biết chuyện đều bị chèn ép, không có duyên với chốn quan trường. Mà một người tay nắm trọng quyền như vậy, cuối cùng lại bị đầu bếp trong nhà đầu độc đến chết ở tuổi bốn mươi. Và đầu bếp kia, chính là phụ mẫu của người bạn cùng trường bị y giết chết năm xưa.” Phó Yểu nói.

“Lê Tiết Độ Sứ...” Trong mắt Bạch Quả dâng lên một tia khó có thể tin được.

“Tuy rằng chân tướng sự việc đã bóp méo, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi.” Phó Yểu nói: “Vị Lê tiết độ sứ kia, họ Lê, danh Chiêu, tự Phùng Niên. ”

Bạch Quả nhất thời tâm loạn như ma, nó chậm rãi rụt lại thành một cuốn, hai tay che mặt, hồi lâu sau mới từ trong kẽ ngón tay truyền đến tiếng khóc khàn khàn, “Cha, mẹ...”

Những đám mây đen trên đỉnh đầu bọn họ lúc này mới dần dần tản đi, ánh mặt trời một lần nữa chiếu vào trong Đại Từ Ân tự. Phó Yểu hất tay một cái, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay nàng.

Không có đi quấy rầy Bạch Quả nhìn lại chuyện cũ, Phó Yểu biến mất tại chỗ.

* * * * *

Cùng lúc đó, một vị khách phong trần mệt mỏi gõ cửa Đạo quán Thanh Tùng. Giang chưởng quầy nhìn cách ăn mặc của người nọ, mặc dù màu sắc không còn tươi sáng, nhưng chất liệu vải vóc thuộc loại thượng hạng. Lại nghe ra được giọng Kinh Thành rõ ràng trong từng câu chữ, thị lập tức là người mà Quán chủ nói sẽ tới.

"Ngài tới tìm Phó Tam cô nương đúng không?” - Giang chưởng quầy nói.

Kỳ Phương kinh ngạc, đại nhân chỉ bảo y điều tra đạo quan này, xem có thể tìm được tung tích Tam cô nương hay không, không ngờ lúc này y đến, Tam cô nương thật sự đang ở đây.

“Phó Tam cô nương ngươi nói là...” - Y cũng rất cẩn thận, không dám tùy ý gật đầu

“Tất nhiên là Phó Tam cô nương trong phủ Định Quốc Công ở kinh thành rồi" - Giang chưởng quầy nói, “Chẳng lẽ chủ nhân nhà ngài không phải cho ngài tới đón người sao? ”

Kỳ Phương sửng sốt, nói như vậy cũng không sai, nhưng mà... y luôn cảm thấy có chút quá thuận lợi.

“Đúng là như vậy không sai.” Dù thế nào đi nữa, việc tìm người trước luôn đúng.

“Vậy ta đi mời người ra đây.” Giang chưởng quầy cười, đi ra phòng sau đỡ một người mặc quần áo màu đen còn đội mũ che màu đen tới.

Thấy đối phương bọc kín như vậy, tự nhiên trong lòng Kỳ Phương có hoài nghi, nhưng y vẫn dùng thái độ cung kính dò hỏi: “Tiểu nhân kính chào Tam cô nương. ”

"Kỳ Phương thúc, không cần khách khí" - Nữ tử áo đen nói, "Ngài là Tứ thúc, lão nhân bên cạnh, ta cũng không thể, nhận lễ của người."

Nghe giọng nói này, đúng là giọng nói của Tam cô nương không sai, Kỳ Phương mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi nàng vì sao lại ăn mặc như vậy. Dù sao chuyện của chủ tử, không cần người hầu như y phải hỏi, y chỉ cần làm tốt những gì đại nhân căn dặn là được.

Tìm được người muốn tìm, y thậm chí còn không thèm uống nước, mang theo Tam cô nương ngồi lên xe ngựa hồi kinh. Mà Giang chưởng quầy, cũng bởi vì yêu cầu của “Tam cô nương” mà cùng nhau lên xe ngựa. Bọn họ từ Lý Thủy đến Dương Châu, ngồi thuyền một đường đi lên phía bắc, vừa vặn gặp được thuận gió, cho nên mới có ba ngày liền đã nhìn thấy tường thành nguy nga của kinh thành. Xuống thuyền đổi xe ngựa, còn chưa đi được bao lâu, xe ngựa đột nhiên sa vào vũng bùn, cho dù ngựa dùng sức kéo như thế nào, xe ngựa không nhích nổi.

Kỳ Phương dùng sức kéo ngựa, đôi phu thê mập một gầy đi tới bên cạnh, nói: “Cho dù ngươi có đánh chết ngựa này cũng chưa chắc kéo được bánh xe ra đâu".

Bọn họ nói xong, một người nâng sang một bên, xe ngựa cùng với người phía trên đều bị bọn họ nâng lên. Chờ nâng xe ngựa lên, bọn họ đẩy về phía trước, sau đó vỗ tay nói: “Được rồi, sau này đánh ngựa đánh nhẹ thôi, ta nhìn cũng cảm thấy đau. ”

Kỳ Phương chắp tay cảm ơn, tiếp tục đánh xe rời đi.

Trong xe ngựa, Phó Yểm chậc chậc một tiếng, “Lần này đến đủ rồi."

* * * * *

Lúc Kỳ Phương mang theo người vào Kinh, thời gian đã là nửa buổi chiều. Cùng lúc đó, trên dưới Định Quốc Công phủ một mảnh giăng đèn kết hoa, tân khách như mây, vô cùng náo nhiệt. Ba ngày trước, thi Đình kết thúc, Kỳ Sương Bạch đỗ Trạng Nguyên. Dựa theo ước định, hôm nay chính là ngày lành hắn ta và Phó Ngũ Nương thành thân. Phó thị lang thân là trưởng bối nhà gái, không thể không ra mặt đãi khách. Khi ngài ấy đang cùng tân khách trò chuyện thoải mái, ánh mắt thoáng nhìn thấy Kỳ Phương đã trở về, ngài ấy lúc này nói một tiếng “thất lễ” rồi lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.

Ngài ấy vừa đi ra, Kỳ Phương thì thầm bên tai ngài ấy: “Đại nhân, tiểu nhân đã đón Tam cô nương trở về.”

Đáp án này vượt quá dự liệu của Phó thị lang, vết máu ở áo kia rõ ràng ám chỉ cháu gái ngài ấy đã gặp phải bất trắc. Nhưng mà Kỳ Phương là một người cẩn thận, y khẳng định mới dám nói như vậy.

“Dẫn ta đi gặp nàng.” Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhìn thấy người liền biết.

“Vâng.”

Chủ tớ hai người ra khỏi phủ Định Quốc Công, một đường đi tới biệt viện Phó thị lang. Vừa vào đại sảnh, Phó Thị Lang liền nhìn thấy nữ tử một thân mũ đen áo đen ngồi ở trên ghế, và một người đàn bà trung niên đang đứng bên cạnh.

Giang chưởng quầy vừa nhìn thấy Phó thị lang, liền tiến lên vấn an nói: “Ra mắt Phó đại nhân. ”

“Không cần đa lễ.” Phó thị lang thuận miệng nói, ánh mắt dừng trên người nữ tử áo đen trên ghế, “Tam Nương?”

“Phó đại nhân" - Giang chưởng quỹ lúc này nói, “Xin hãy cho thuộc hạ lui ra ngoài".

Phó thị lang nhìn thuộc hạ bên cạnh một cái, Kỳ Phương lập tức lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.

Khi cánh cửa đóng lại, căn phòng trở nên tối tăm. Phó Thị Lang nhíu mày, cho rằng người đàn bà này đang giả thần giả quỷ, “Hiện tại đã không còn người ngoài, vì sao Tam Nương còn không mở miệng nói chuyện?".

Giang chưởng quỹ cười khổ một tiếng, nói: “Đại nhân không cần đề phòng như thế, không phải Tam Nương nàng không nói lời nào, mà là không có đầu lưỡi, không nói được. ”

Nói xong, thị tiến lên gỡ mũ trùm đầu của “Phó Tam Nương” xuống. Chờ vừa nhìn thấy khuôn mặt dưới tấm vải đen kia, đồng tử Phó thị lang co rụt lại, cũng may ngài ấy kiến thức rộng rãi, mới không bị dọa. Khuôn mặt trước mắt này, nửa khuôn mặt đã không còn da thịt, hốc mắt trống rỗng, khóe miệng nứt ra, tựa như Sâm La Dạ Xoa.

"Tam Nương?" - Thật ra Phó Thị Lang đã có thể xác định được nữ tử trước mặt đúng là cháu gái của mình rồi. Tuy rằng dung nhan bị hủy, nhưng cái loại cảm giác quen thuộc này lại không lừa được người.

Lúc này Giang chưởng quỹ lại cởi áo choàng màu đen phủ trên người "Phó Tam Nương" xuống, Phó thị lang lúc này mới phát hiện, cháu gái bị hủy không chỉ là mặt, hai chân của nàng cũng không còn. Bên dưới váy, trống rỗng. Cho dù Phó thị lang trải qua không ít sóng gió, nhưng những gì Tam Nương gặp phải, vẫn làm cho ngài ấy nhịn không được cả người phát run.

“Là Ngũ Nương làm đúng không?” - Đây mặc dù là hỏi, nhưng giọng điệu đã hoàn toàn là khẳng định.

Trên ghế, khóe mắt “Phó Tam Nương” chậm rãi rơi xuống một hàng nước mắt.

Nhìn thấy dòng nước mắt kia, mũi Phó Thị Lang thấy hơi cay cay, ngài ấy hít sâu một hơi, dùng áo choàng đen quấn nàng lại, lại tự mình đội mũ che cho nàng, ôm lấy nàng gọi Kỳ Phương vào, “Đi chuẩn bị xe! ”
Chương kế tiếp