Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 24
Lúc này ở phủ Định Quốc Công đã đến giờ lành, tân nương sắp sửa xuất giá. Theo như quy củ, con gái trong nhà xuất giá sẽ được hai vị huynh đệ hoặc thúc bá bất kỳ trong tộc đưa dâu, người đưa dâu có địa vị càng cao thì tân nương tử mới càng hãnh diện. Phó Ngũ Nương là đích nữ của thế tử (người thừa kế tước vị) của Định Quốc Công, người tiễn ả về nhà chồng đã được định sẵn là Nhị thúc và Tứ thúc Phó gia. Trong hai vị này, một vị có tuổi, một vị quyền cao chức trọng, để bọn họ đưa dâu là hãnh diện tột cùng. Thế nhưng bây giờ mọi người mới nhận ra không thấy bóng dáng Phó Tứ đâu cả, phái hạ nhân đi tìm cũng chẳng tìm ra.

- Lão Tứ đâu rồi? - Phó thế tử hỏi hạ nhân, sắp đến giờ xe ngựa dẫn kiệu rồi, vậy mà người đưa dâu không có ở đây, tất nhiên trong lòng ông ta không mấy hài lòng.

- Tìm nãy giờ cũng không thấy người, chắc là có chuyện gì đó quan trọng hơn - Phó nhị gia đứng ra làm người hoà giải và nói - Không còn sớm nữa, để Tam đệ hoặc Tứ đệ đưa qua cũng như nhau thôi.

Giờ đã sắp tới giờ đến nơi rồi, đành vậy. Định Quốc Công nói giọng ồm ồm:

- Thế thì Lão Tam đi cùng đi.

Giải quyết xong chuyện này, kiệu hoa nhanh chóng ra cửa. Âm thanh sáo trúc và trống diễn tấu rộn rã dần dần đi xe, phủ Định Quốc Công cùng yên tĩnh lại.

Vậy là nữ nhi đã xuất giá rồi!

Phó thế tử thở dài, than thở với thê tử mình:

- Lão Tứ này cũng thiệt là tình, lúc quan trọng lại không thấy đâu hết. Ta chỉ có một nữ nhi thôi, thế mà hắn cũng không thể đến cho Ngũ Nương thêm chút sĩ diện, để sau này Kỳ gia không dám bắt nạt Ngũ Nương của ta.

Phu nhân thế tử bên cạnh lau nước mắt vương trên khoé mắt, nói:

- Chàng chỉ có một nữ nhi, nhưng thiếp thì có hai nữ nhi đấy. Nếu như Tam Nương còn sống thì…

- Đừng có nhắc đến đứa con bất hiếu đó nữa - Phó thế tử quát lớn - Thể diện của phủ Định Quốc Công chúng ta đã bị nó làm cho mất sạch rồi. Cho dù sau này nó có trở về, ta cũng không nhìn nhận nó.

Bị ông ta mắng như vậy, thế tử phi nhân chỉ biết câm nín, nhưng càng chùi nước mắt càng giàn giụa.

Sắc trời từ từ ngả về chiều, đợi đến khi sắc trời tối hẳn, rốt cuộc Phó thị lang vẫn luôn tìm không thấy người mới chịu trở về phủ Quốc Công. Ngài ấy vừa bước vào phủ đã lập tức đi đến chính viện tìm đại ca mình. Phó thế tử nhận được tin báo bèn nói trong người không khoẻ và không muốn gặp Phó thị lang, bởi vì trong lòng ông ta còn đang tức giận. Nhưng Phó thị lang đã đến nơi rồi.

Thấy Phó thị lang xuất hiện, Phó thế tử hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi cũng bận rộn quá nhỉ, bận tới mức có thể quên được chuyện chất nữ của mình xuất giá.

- Đại ca! - Phó thị lang không thèm để ý thái độ lồi lõm của ông ta mà đi thẳng vào vấn đề - Đệ tìm được Tam Nương rồi.

Phó thế tử không khỏi ngạc nhiên, nhưng ông ta lập tức đáp trả bằng giọng khó chịu:

- Đứa con gái Tam Nương của ta đã chết rồi, ngươi bảo ả ta cút đi cho ta.

Phó thị lang nghe được lời này, rồi nghĩ đến những chuyện Tam Nương gặp phải, ngài ấy chịu không nổi mà thấy đau nhói trong lòng. Lúc này thế tử phu nhân đang ở phòng trong vọt ra, vội hỏi:

- Ta nghe mọi người mới vừa nhắc đến Tam Nương, Tam Nương bị làm sao? Tứ thúc, đệ tìm được con bé rồi sao?

Sau hơn nửa năm, cuối cùng bà ấy cũng đã nghe được tin tức con mình, cho nên khó mà không nôn nóng muốn biết con bé thế nào.

- Nó sống hay chết không còn liên quan gì đến chúng ta nữa, ta không muốn biết thêm chuyện về nó - Phó thế tử lại không muốn nghe chuyện về đại nữ nhi cho lắm, ông ta kêu người đưa thê tử về phòng, còn uy hiếp bà ấy - Ngươi không được phép đi gặp mặt nó, nếu ngươi dám đi thì ta sẽ lập tức bỏ ngươi.

- Nó là nữ nhi của thiếp! Rốt cuộc chàng có trái tim hay không? - Sao thế tử phu nhân có thể chấp nhận, bà ấy giãy giụa không chịu thuận theo ý Phó thế tử.

Phó thị lang đứng nhìn bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy mỗi người bọn họ đều có trách nhiệm đẩy Tam Nương đến nông nỗi này.

- Đại ca, đại tẩu! - Ngài ấy nói - Chúng ta cùng nhau đi gặp Tam Nương đi.

Không chờ bọn họ đáp lại, ngài ấy tiếp tục nói thêm một câu:

- Đi gặp lần cuối.

Lúc nãy ngài ấy bế Tam Nương lên, cả người con bé như một khối băng, không còn một chút sức sống. Trước đó Kỳ Phương nói rằng nghe ra giọng nói của Tam Nương nên mới có thể xác nhận thân phận. Đầu lưỡi Tam Nương không còn, sao có thể nói chuyện cơ chứ? Cho dù cả đời ngài ấy chưa từng tin chuyện có quỷ thần, lúc này cũng không thể không tin một lần.

Có lẽ ngữ điệu của Phó thị lang quá mức nghiêm trọng, nên Phó thế tử đã nhận ra có điều không đúng. Ông ta quan sát Tứ đệ hồi lâu, thấy Tứ đệ vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng ông ta không bài xích nữa. Sau khi bọn họ xuất phủ thì ngồi lên một cỗ xe ngựa, đi đường khoảng chừng hai khắc, xe ngựa dừng lại. Phu thê thế tử vừa bước xuống xe đã nhận ra bọn họ đứng ở trước cửa Kỳ gia.

- Chẳng phải ngươi nói muốn cho bọn ta gặp mặt Tam Nương sao? Tự nhiên lại đến nơi này? - Họ là phụ mẫu của Ngũ Nương, theo như tục lệ, bọn họ không được phép đi theo tân nương đến nhà hiền tế (con rể).

Phó thị lang không trả lời.

Khách khứa bên trong Kỳ gia đã về gần hết, người cuối cùng rời đi là Phó nhị gia và Phó tam gia đến để đưa dâu. Phó nhị gia và Phó tam gia được đám người Kỳ Sương Bạch tiễn ra tận cửa, vừa đi qua ngưỡng cửa đã thấy Đại ca và Tứ đệ nhà mình đều có mặt ở đây, bọn họ không khỏi ngạc nhiên:

- Sao mọi người lại… - Chuyện này không hợp quy củ cho lắm.

- Vào trong rồi nói - Phó thị lang nói, rồi chủ động đi vào trong trước. Những người khác không biết Phó thị lang đang định làm gì, nhưng ngài ấy đã vào trong rồi, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể vào theo.

- Mọi người có chuyện vậy… - Những vị khách còn ở lại Kỳ gia chuốc rượu không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Nhưng so với phủ Định Quốc Công, bọn họ chỉ là nhân vật cỏn con, cho dù có bất mãn cũng chỉ có thể buồn bực trong lòng.

Cuối cùng chỉ có Kỳ Sương Bạch nhạy bén phát hiện ra có gì đó không ổn, hắn ta lập tức mời đám họ hàng nhà mình bên này ra về trước, rồi tự mình đi theo vào sảnh chính. Lúc hắn ta bước đến sảnh chính, bốn bị thúc bá Phó gia đều đang ngồi cùng nhau, còn mẫu thân của hắn ta thì nhìn hắn ta bằng ánh mắt hoài nghi.

- Các ngươi lui xuống trước đi - Kỳ Sương Bạch đuổi hạ nhân đi, đích thân rót trà cho các vị Phó gia, đồng thời nói với mẫu thân - Mẫu thân, ở đây có con tiếp đãi mọi người được rồi, mẫu thân vào trong nghỉ ngơi trước đi.

Kỳ mẫu xuất thân không cao, tuy rằng trong lòng biết là đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng bà ta vẫn sợ làm con trai mất mặt nên nhanh chóng tránh khỏi nơi này.

- Bây giờ cũng không còn người ngoài nào nữa, không phải ngươi nói dẫn ta đi gặp Tam Nương sao? Tam Nương đâu? Chẳng lẽ Tam Nương đang ở Kỳ gia? - Phó thế tử lên tiếng chất vấn đầu tiên - Hay là ngươi đang chơi khăm ta?

Lời này của Phó thế tử làm cho khuôn mặt của Kỳ Sương Bạch đang bưng chung trà lập tức biến sắc.

- Nhạc phụ đại nhân vừa nói cái gì? Tam Nương đang ở trong phủ của tiểu tế sao? - Kỳ Sương Bạch cố kiếm chế cảm xúc, ngẩng đầu lên hỏi lại với vẻ kinh ngạc tột độ.

- Ai biết hắn đang mưu tính chuyện gì - Phó thế tử đáp lại bằng giọng không vui.

Kỳ Sương Bạch lập tức nhìn sáng Phó thị lang.

- Đệ cũng chỉ muốn đến hỏi cho ra nhẽ mà thôi - Giọng của Phó thị lang hết sức bình tĩnh - Đệ nhận được tin báo, nói rằng lúc trước Tam Nương mất tích có liên quan đến Ngũ Nương. Cả hai đứa đều là chất nữ của đệ, đệ cũng không thiên vị bên nào cho nên mới tới đây hỏi rõ ràng mọi chuyện.

- Ngũ Nương? - Thế tử phu nhân không hiểu mô tê gì cả. Bà ấy xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, tâm tư cũng không nhạy bén cho lắm, tất nhiên là không hiểu ra lớp nghĩa ẩn sau lời nói. Tuy nhiên bà ấy không hiểu, không có nghĩa là những người khác nghe mà không hiểu. Tam Nương mất tích có liên quan đến Ngũ Nương, cái này còn chưa nói huỵch toẹt ra là Ngũ Nương khiến Tam Nương "mất tích" thôi.

- Vậy đệ để lúc khác đến hỏi không được sao? - Phó nhị gia cố gắng xoa dịu bầu không khí - Hôm nay là ngày đại hỷ của Ngũ Nương, chúng ta chờ con bé về lại mặt rồi hỏi cũng được mà.

- Đúng đấy, đi thẳng tới đây có hơi khó coi. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sao này Ngũ Nương làm sao mà sống - Phó Tam cũng phụ hoạ.

Có điều hiển nhiên những gì họ nói không có tác dụng gì, Phó thị lang chỉ nhìn Đại ca mà không nói gì, rõ ràng là đang để ông ta đưa ra quyết định. Tuy tư chất của Phó thế tử không bằng đệ đệ nhỏ tuổi nhất trong nhà, nhưng dù sao ông ta cũng đã làm thế tử rất nhiều năm, ông ta hiểu Tứ đệ không phải là người không có đầu óc, liều mạng gây rối ở đây để cho tất cả mọi người đều bị mất mặt.

- Được - Phó thế tử nói - Nếu ngươi vu oan cho Ngũ Nương thì sao?

- Đệ sẽ tạ lỗi với Kỳ gia và Ngũ Nương ở trước mặt mọi người - Phó thị lang hứa hẹn.

Bầu không khí trong đại sảnh lập tức chùng xuống. Phó nhị gia và Phó tam gia lập tức nhận ra e rằng chuyện hôm nay khó mà cho qua. Nhưng lúc này bọn họ thật sự có chút tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Sương Bạch, con đưa Ngũ Nương đến đây - Phó thế tử nói với con rể.

Sắc mặt Kỳ Sương Bạch bất biến, chắp tay rồi nói:

- Thế thì chắc là nhạc phụ đại nhân phải chờ một lúc. Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tiểu tế cũng phải tháo khăn voan trên đầu Ngũ Nương xuống trước để hoàn thành các bước của cuộc hôn nhân này.

- Ừm! - Không ai có ý kiến gì đối với việc này.

Sau khi Kỳ Sương Bạch xoay người rời đi, sắc mặt của hắn ảm đạm đi ít nhiều. Phó thị lang tìm đến tận cửa vì chuyện Tam Nương nằm ngoài dự đoán của hắn ta, điều quan trọng nhất là hắn ta không thể biết được rốt cuộc Phó thị lang đã điều tra được tới đâu rồi. Đi tới phòng tân hôn ở hậu viện, vừa vào cửa hắn ta đã cho nha hoàn lui xuống, rồi tiến lên giật khăn voan trên đầu Phó Ngũ Nương xuống và ném qua một bên.

Trong lòng Phó Ngũ Nương vốn đang tràn đầy mong đợi, thấy động tác hời hợt này của hắn thì bất mãn ngay:

- Chàng làm vậy là có ý gì?

Kỳ Sương Bạch không có tâm trạng nghĩ một đằng nói một nẻo với ả ta nữa, nói:

- Bây giờ Tứ thúc tốt của nàng đang ở đại sảnh chờ nàng qua đó kia kìa. Ông ta muốn hỏi nàng Tam Nương đã mất tích thế nào - Nói đoạn, hắn ta bật cười - Mất tích, ông ta nói là mất tích đấy, chứ không phải là gian díu bỏ trốn với tình lang. Điều này chứng tỏ ít nhất ông ta đã từng nghĩ đến Tam Nương có thể đã chết hay chưa.

- Cái gì? - Sắc mặt Phó Ngũ Nương trở nên khó coi đến tột độ - Đang yên đang lành, sao Tứ thúc lại nhúng tay vào chuyện này chứ?

- Đúng vậy, ta không hề đề phòng ông ta - Kỳ Sương Bạch cười khẩy, trong lòng đoán ra hẳn là Liễu Phú Vân ở giữa bày trò - Chắc chắn sẽ không tìm ra thi thể Tam Nương, lúc đó nàng cũng đã ném con dao nhỏ kia vào trong hồ nước sâu rồi. Không có thi thể, không có chứng cứ, nói không chừng bây giờ ông ta chỉ muốn thử chúng ta thôi, nàng phải vững vàng đấy.

Phó Ngũ Nương nheo mắt, đáp:

- Thiếp biết rồi.

Bọn họ không thể thừa nhận chuyện này, cho dù có bị nghi ngờ cũng không thể thừa nhận.

Khoảng chừng một nén nhang, hai người bọn họ mới có mặt ở đại sảnh. Vừa ra đến nơi, Phó Ngũ Nương đã lập tức nhìn Phó thị lang bằng đôi mắt ngân ngấn nước mắt, nói:

- Tứ thúc, thúc tìm được Tam tỷ rồi sao? Tỷ ấy hiện đang ở đâu? Không ngờ ngày con thành thân, tỷ ấy sẽ cố tình tới dự.

Thấy khuôn mặt rơm rớm nước mắt của ả, trong lòng Phó thị lang không có một chút dao động, ngài ấy nói:

- Ngươi nói ra hết tất cả những gì ngươi biết trước đi.

- Biết… biết gì? - Phó Ngũ Nương bày ra vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.

- Lúc trước Tam Ninh mất tích thế nào, ngươi nói ra tất cả những gì ngươi biết đi - Phó thị lang nói.

Phó Ngũ Nương lập tức đưa mắt nhìn sang phụ thân bên cạnh, thấy phụ thân khẽ gật đầu với ả. Ả biết phụ thân đã chấp thuận rồi, ả mới dám nói:

- Được. Năm ngoái con và tỷ tỷ đi đến Dương Châu để thăm người thân, ban đầu là Tam thúc sẽ đồng hành cùng bọn con suốt cả chặng đường, nhưng mà giữa chừng Tam thúc có chút chuyện riêng. Để không làm lỡ thời gian, Tam thúc bảo quản sự cứ đưa tỷ muội bọn con đến đó trước một ngày, Tam thúc trở về sẽ đuổi theo bọn con.

- Thế là bọn con lên đường trước, lúc đi ngang qua núi Nhạn Quy, Tam tỷ nói là nếu đã tới rồi thì lên núi ngắm cảnh một chuyến, sẵn tiện chờ Tam thúc đến, nên con cũng đồng ý. Sau khi lên núi, bọn con có gặp được một chàng thư sinh, chàng thư sinh đó nhìn thấy dung nhan của Tam tỷ thì xuất khẩu thành thơ, đề tặng Tam Tỷ mấy câu thơ ngay tại chỗ. Nhóm người quản sự cũng có mặt ở đó, họ có thể làm chứng.

- Sau đó bọn con xuống núi và trở về khách điếm ở trấn Lý Thủy nghỉ ngơi. Thế nhưng sáng hôm sau vừa thức dậy đã không thấy Tam tỷ đâu cả. Cửa sổ và cửa phòng đều được đóng kín, không có dấu vết nào khác. Đến khi đi xuống dưới lầu, nghe khách trọ khác nói rằng nửa đêm hôm qua Tam Nương đã rời đi cùng chàng thư sinh đó rồi. Kế đến bọn con cũng có đi tìm tỷ ấy, nhưng tìm mãi mà không tìm được tung tích của Tam Nương, cuối cùng đành phải rời khỏi Dương Châu trước, trở về nhờ cữu cữu tìm giúp.

Cái cớ này không có gì khác so với những gì ả đã nói trước đó. Sau khi nói xong, vẻ mặt của Phó Tam Nương vô cùng lo lắng, hỏi:

- Tứ thúc, thúc hỏi chuyện này làm gì? Tam tỷ xảy ra chuyện gì rồi sao?

Phó thị lang gật đầu, nói:

- Bây giờ nghe ngươi nói xong, chúng ta cũng nên nghe xem Tam Nương nói gì.
Chương kế tiếp