Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 30
Dương Anh bừng tỉnh.

- Thì ra ông ấy không biết. Thôi vậy cũng tốt, cứ để ông ấy không biết gì đi.

- Ngươi không muốn sống sao - Giang chưởng quầy hỏi ngược lại.

- Sao mà sống được - Bị giam cầm như vậy nửa năm, Dương Anh đã vỡ lẽ ra tất cả mọi chuyện và suy nghĩ cẩn thận hơn - Người để ý tửu lầu của chúng ta không phải là người bình thường. Nếu họ đã muốn cướp nó đi thì sẽ có cả trăm ngàn cách. Là bản thân ta ngu xuẩn, không nhìn rõ lòng người, đáng đời ta! Sau này bà và phụ thân của ta phải sống cho thật tốt, cứ coi như không có đứa con như ta.

- Đây là tất cả những gì ngươi muốn nói sao? - Giang chưởng quầy nói.

- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi vẫn luôn nợ ta một câu xin lỗi sao? Sắp bước sang mùa hạ rồi, thu đến là ngươi sẽ bị xử trảm. Hôm nay ta đến đây là vì muốn nhận được câu xin lỗi này trước khi ngươi chết.

Dương Anh lại nhìn Giang chưởng quầy, thấy ánh mắt lạnh lùng của thị đang hướng về phía mình. Không hiểu vì sao bỗng nhiên hắn ta nhớ lại trước kia thị luôn chuẩn bị cho mình một chén sữa dê vào mỗi buổi sáng, thị nói rằng rất tốt cho cơ thể của hắn ta. Vậy mà hắn ta lo lắng thị sẽ hạ độc bên trong, đổ hết toàn bộ sữa dê vào chậu hoa. Cả ngươi Dương Anh từ từ quỳ thụp xuống, cách một cánh cửa nhà lao, hắn ta trịnh trọng dập đầu thật mạnh ba cái với Giang chưởng quầy.

- Ta xin lỗi bà về những chuyện xảy ra lúc trước. Từ nay về sau, kính xin bà hãy chăm sóc cha ta nhiều hơn.

- Chuyện này thì ngươi có thể yên tâm - Giang chưởng quầy nói.

- Nể tình ngươi còn biết xin lỗi ta, lúc đó ta sẽ nhờ người tới nhặt xác cho ngươi.

- Dương Anh cảm tạ bà một lần nữa.

Giang chưởng quầy thấy hắn ta còn quỳ rạp trên đất, thị cũng không lên tiếng bảo hắn ta đứng dậy mà đã xoay người đi ra ngoài rồi. Sau khi thị ra khỏi ngục giam, có người vẫn luôn đi theo thị cho đến khi nhìn thấy thị rời khỏi huyện thành, người nọ mới quay đầu rẽ vào một phủ đệ.

- Hoàng viên ngoại, quả nhiên là họ Giang kia tới nhà lao thăm hắn - Người nọ trở về bẩm báo.

- Hừ! - Hoàng lão gia cười lạnh một tiếng - Ta biết ngay là ả sẽ đến mà.

Đầu óc và thủ đoạn của người đàn bà đều rất cao minh, trước kia vẫn luôn hô mưa gọi gió trong huyện. Nếu như bây giờ có thể được Tri huyện đại nhân coi trọng nhờ vào gã đầu bếp kia thì lão ta sẽ gặp phiền phức mất.

- Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới lại sinh sôi rồi - Nói đoạn, lão ta gọi tôi tớ đáng tin vào và nhỏ giọng thì thầm bên tai người nọ vài câu.

- Vâng, bây giờ tiểu nhân lập tức đi làm ngay.

* * * * *

Giang chưởng quầy trở về Đạo quán đã là chuyện của buổi tối rồi. Mỗi khi trời tối, Quán chủ và Tam Nương sẽ dẫn Hưng Thái ra ngoài, đến tận nửa đêm mới quay trở lại, thị còn phải chờ một lúc mới được. Có điều tối nay hơi ngoài ý muốn, chưa tới giờ Tý mà thị đã nghe có tiếng lụp cụp bên ngoài. Thị cầm đèn lồng lên, nhìn ra thì thấy Quán chủ đã ngồi kiệu về rồi.

- Không phải ngày thường mọi người đều về vào giờ Sửu sao, hôm nay trở về sớm thế? - Giang chưởng quầy hỏi.

- Hôm nay cổ họng của Kim Thu cô nương không được khoẻ lắm, cho nên không có khúc nhạc để nghe - Tam Nương giải thích.

- Thì ra là thế! - Giang chưởng quầy biết, mỗi tối Quán chủ đi Kim Lăng đều sẽ đến nghe một ca kĩ tên Kim Thu hát xướng.

Tam Nương thấy Giang chưởng quầy không giống vừa mới thức dậy, nàng ta không khỏi hỏi:

- Sao muộn vậy rồi mà ngươi còn chưa đi ngủ?

Bình thường bọn họ trở về giờ này, phu thê Giang chưởng quầy đều đã đi ngủ rồi.

- Ta… - Giang chưởng quầy dõi theo Phó Yểu đã đi vào Đạo quán, không cần nói ra đáp án cũng biết.

Triệu Hưng Thái đã đoán được đại khái Giang chưởng quầy muốn làm gì, y xin phép đi trước để dọn sạp hàng. Sau đó Tam Nương cũng kịp ngộ ra, nàng ta lấy cớ phụ y một tay rồi đi cùng y.

Bên trong Đạo quán, Phó Yểu rót cho mình một chén nước lạnh. Đợi nàng uống xong, mới nhìn Giang chưởng quầy và nói:

- Ngươi muốn cứu Dương Anh à?

Giang chưởng quầy không mấy ngạc nhiên khi Quán chủ có thể đoán được tâm tư của thị, thị nói:

- Đứa bé đó đúng là làm cho người ta không thể ưa nổi, nhưng tội có nó không đáng chết. Vả lại nó cũng bị oan, nếu để nó mang theo oan khuất mà chết thì nửa đời sau ta há có thể sống không trăn trở.

- Ngươi quả là có trái tim đồng cảm bao la - Phó Yểu nói.

- Nhưng không phải là chuyện mà ta quan tâm, chỉ cần ngươi có thể lấy ra được thứ ta muốn thì ta có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của ngươi.

- Quán chủ muốn thứ gì? - Giang chưởng quầy hỏi. Trên đường từ huyện thành trở về, thị đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cả rồi.

Phó Yểu vỗ vỗ bên trong làn váy trống không, nói:

- Ta còn thiếu hai cái chân, nhưng điều kiện chỉ cần một chân là được. Nếu ngươi bằng lòng lấy một cái chân ra trao đổi với ta, thì ta có thể trả lại cho Dương Anh thanh danh trong sạch mà ra khỏi lao.

Đáp án này cũng nằm trong dự kiến của Giang chưởng quầy.

- Được, ta đồng ý.

Phó Yểu cười:

- Nói vậy là đã chấp nhận rồi đấy nhé.

* * * * *

Sau khi Triệu Hưng Thái dọn dẹp gọn gàng mọi thứ trong bếp, y trở về phòng và đánh một giấc. Y thổi tắt đèn chưa được bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài có một vài tiếng động. Ban đầu tiếng động không lớn, rời rạc, nhưng dần dần xen lẫn cả tiếng bước chân người.

Đạo quán của họ chỉ có tổng cộng ba người sống thôi, bởi vì vóc dáng của Dương sư phụ bên cạnh khá cường tráng cho nên bước chân tương đối nặng nề, còn dáng điệu của Giang chưởng quầy thì uyển chuyển, gần như không nghe thấy tiếng gì lúc thị bước đi. Nhưng những tiếng bước chân bên ngoài hơi hỗn loạn, rõ ràng không phải là Dương sư phụ hay ai trong Đạo quán. Triệu Hưng Thái không thể không bước xuống giường, lặng lẽ mở cửa sổ và ngó ra bên ngoài. Y thấy có vài người đang lui cui làm gì đó, xuyên qua ánh trăng, y còn loáng thoáng ngửi được cái mùi gay mũi của dây cây trẩu. Có điều lúc này y cũng đã để ý thấy Phó Yểu đang ngồi trên mái nhà Đạo quán, nàng vừa uống rượu vừa chống cằm nhìn hoạt động của những người bên dưới. Có Phó Yểu rồi, mọi lo lắng trong Triệu Hưng Thái lập tức tan thành mây khói.

Khoảng chừng một khắc sau, một ngọn lửa cắt ngang không trung đen nhánh. Ngọn lửa lóe lên, Triệu Hưng Thái mới nhận ra xung quanh bọn họ toàn là củi khô chất đống.

Có người muốn phóng hoả đốt Đạo quán!

Ý nghĩa này loé lên trong đầu Triệu Hưng Thái, trong lúc y hoảng hốt muốn tông cửa ra trước khi ngọn lửa bùng lên, y chợt phát hiện cửa phòng đã bị người ta chặn từ bên ngoài cho nên hoàn toàn không mở ra được. Nói cách khác, mục đích cho những việc làm của những người này không phải là thiêu hủy Đạo quán, mà là muốn thiêu chết bọn họ?

Củi khô bén lửa rất mau, khi Triệu Hưng Thái vội vã bò ra được ô cửa sổ cao cỡ một người của bọn họ thì bên ngoài đã là một biển lửa rồi. Mùi dầu cây trẩu khó ngửi lan tràn khắp nơi, ngọn lửa mon men theo bề dọc của phòng ốc và bùng lên trên cao. Triệu Hưng Thái muốn chạy đến phòng bếp múc nước, nhưng y nhanh chóng nhận ra có điều không đúng. Mặc dù biển lửa trông rất mãnh liệt nhưng không đốt được một tấc một thước nào của Đạo quán. Chẳng hạn như vách cửa sổ trong phòng, dưới ánh lửa lập loè mà không hề hấn gì, thậm chí là không bị cháy sém dù chỉ là một chút.

- Cái gì… Cái quái gì đang diễn ra thế này? - Y hỏi Tam Nương lù lù xuất hiện bên cạnh.

Tam Nương dang tay. Ngay sau đó, Dương đầu bếp và Giang chưởng quầy cùng lồm cồm bò ra từ cửa sổ phòng mình và hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

- Nửa đêm có người tới phóng hoả, muốn thiêu chết chúng ta - Lúc Triệu Hưng Thái nói những lời này, ánh mắt của y đang nhìn Giang chưởng quầy.

Sáng sớm hôm nay, Giang chưởng quầy xuống núi một chuyến, buổi tối lập tức có người phóng hỏa giết người, điều này đúng là hết sức trùng hợp.

Giang chưởng quầy nhanh chóng hiểu ra:

- Là lỗi của ta - Thị rất áy náy, thị có ngờ đâu những người đó có thể trắng trợn thế này. Chỉ vì một tửu lầu mà muốn lấy bốn mạng người bù vào, bây giờ còn ảnh hưởng đến cả Đạo quán.

- Sao vậy? - Dương đầu bếp còn chưa biết mô tê gì cả, gã vội vàng hỏi.

- Lẽ nào đám người năm xưa đã tìm tới cửa?

Gã vẫn luôn nhớ như in trong đầu, thời điểm trước kia gã cứu được thê tử về, cả ngươi thê tử toàn máu là máu.

- Cũng chưa thể xác định được, ta quay lại tìm người điều tra giúp ta thử xem - Giang chưởng quầy không muốn nói cho Dương đầu bếp biết chuyện nhi tử của gã, cho nên thị dứt khoát nói lời ba phải.

- Mọi người không cần lo lắng, nơi đây là đạo tràng* của Quán chủ - Triệu Hưng Thái ở bên cạnh hát đệm.

(*Đạo tràng: nơi các tu sĩ hoặc đạo sĩ làm phép.)

- Cho dù có người muốn tới quấy nhiễu chúng ta, chúng ta cũng sẽ không có việc gì. Quán chủ nói có đúng không?

Phó Yểu đang ở trên mái nhà, còn lâu nàng mới để ý đến Triệu Hưng Thái. Nàng uống cạn bầu rượu, rồi nói với người bên dưới:

- Có người tới đốt đạo tràng của ta, các ngươi nên làm gì?

Các ngươi?

Triệu Hưng Thái nhìn theo hướng tầm mắt của Phó Yểu, chỗ đó rõ ràng là một mảnh trống rỗng.

- Các ngươi phải báo thù cho ta à? Được rồi.

Phó Yểu thoải mái nằm xuống mái ngói.

- Vậy giao hết cho các ngươi đấy.

Nàng vừa dứt lời, gió lạnh bốn phía bất chợt nổi lên. Triệu Hưng Thái cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên hạ nhiệt, nhất là cảm giác sau lưng còn rét lạnh từng cơn. Lúc y và phu thê Giang chưởng quầy nhích sát vào nhau, thấy chốc chốc tam nương lại gật đầu như đang ra hiệu cho không khí quanh mình, khi thì nhích người sang bên một chút, không khác gì đang nhường đường cho người ta làm bọn họ muốn dựng tóc gáy. Có lẽ nhận ra thái độ của ba người bọn họ, Tam Nương thở dài và nói:

- Các ngươi đang cản trở mọi người đấy.

Đội nhóm ba người: "...?".

Bọn họ còn đang ớn lạnh sống lưng, không biết Tam Nương lấy đâu ra một lọ có chứa chất lỏng và lau lên mắt của ba người bọn họ. Khi cả ba có thể mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy bên trong Đạo quán chính là đâu đây cũng toàn "người".

Mỗi "người" trong đó cầm một ngọn đuốc đi ra ngoài, những ngọn đuốc lơ lửng giữa không trung và dần tụ lại về phía cửa Đạo quán. Chẳng mấy chốc đã tạo ra một biển lửa, di chuyển tới nơi xa xa, cuối cùng hoá thành những ngôi sao nhấp nháy trong đêm rồi biến mất sau màn sương mù dày đặc.

- Sao nhiều… - Giang chưởng quầy nuốt nửa câu sau xuống bụng.

- Các ngươi không cần lo lắng, bình thường không có sự cho phép thì bọn họ sẽ không vào được Đạo quán - Tam Nương an ủi.

- Giờ đã xong chuyện rồi, các ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi.

* * * * *

Hoàng viên ngoại tỉnh dậy sau một giấc ngủ, lão ta cứ luôn cảm thấy hơi lạnh quanh quẩn bên người.

- Chẳng lẽ là rét giữa tháng ba?

Bây giờ đã qua tháng tư, rét tháng ba đã đi rồi mới phải chứ.

Lão ta lẩm bẩm một câu. Sau khi thức dậy, lão ta lại thấy nha hoàn bà tử trong viện đều đang rụt cổ, có kẻ thậm chí còn lôi cả áo khoác mỏng ra mặc.

- Không hiểu tại sao tự nhiên cứ cảm thấy trời hơi trở lạnh.

Lúc nhìn thấy quản gia, quản gia cũng đang mặc thêm vài lớp quần áo. Hoàng viên ngoại chỉ cho rằng trời làm đợt rét trái mùa, chứ không nghĩ nhiều, lão ta khoác lên mình thêm một lớp áo rồi mới ra ngoài. Nào ngờ vừa ra khỏi cửa chưa được bao lâu, lão ta lại thấy trên người rất nóng, buộc lòng phải cởi bớt chiếc áo khoác ngắn bên ngoài. Thế nhưng đến buổi chiều lão ta hồi phủ, vừa bước qua ngạch cửa là luồng khí lạnh đã xộc thẳng vào lòng bàn chân và chạy một mạch lên tới đỉnh đầu. Không phải mỗi mình lão ta phát hiện ra chuyện này, mà những người khác trong phủ chỉ cần thường xuyên ra ra vào vào là nhận ra thôi. Có điều không ai để ý điều này cho lắm, cho rằng bởi vì có nắng nhưng tiết trời còn chưa ấm lên mà thôi.

Tận vài ngày sau, quản gia thôn trang đưa đứa con trai được nửa tuổi của ông ta đến Hoàng phủ tặng lễ. Sau khi vào trong, đứa trẻ kia cứ nhìn chằm chằm vào bờ tường ở cửa sân sau, cứ như có ai đó đang trêu chọc và đùa nghịch với nó, bỗng nhiên nó bật cười khúc khích. Bọn hạ nhân bên cạnh kịp chứng kiến cảnh tượng này, ban đầu bọn họ còn cho rằng chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, nào ngờ đứa trẻ kia vào phủ lại không ngừng cười khúc khích suốt cả đường đi. Sau cùng đến nỗi vị quản gia bế đứa trẻ vào phủ cũng thấy lông tơ dựng lên…
Chương kế tiếp