Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 32
Huyện Lý Thủy chỉ có bấy nhiêu đó thôi, tri huyện mới đến muốn điều tra những vụ án oan, phố lớn ngõ nhỏ không khỏi bàn tán xôn xao. Bây giờ Phương Nhị thường mang điểm tâm của đạo quán Thanh Tùng đi bán khắp hang cùng ngõ hẹp, đương nhiên y cũng nghe được chuyện này.

Y biết thân phận của Giang chưởng quầy và Dương đầu bếp trong đạo quán, nhưng trước đó Giang chưởng quầy đã dặn y không được nói với Dương đầu bếp những chuyện liên quan đến dưới núi. Vì vậy, sau khi nghe được tin tức, y đã lén đến gặp Giang chưởng quầy và nói chuyện này cho thị. Lúc Phương Nhị nói chuyện với Giang chưởng quầy, Phó Yểu với Tam Nương ở trong đạo quán cũng nghe rõ ràng rành mạch.

"... Vị đại nhân này thực sự là..." Tam Nương không nói nên lời, nàng ta không biết nhiều về chính sự, nhưng cũng biết đạo lý không thể đánh rắn động cỏ: "Hay là ông ấy đã tìm ra bằng chứng để lật lại vụ án? "

Nói cách khác, trước khi tin đồn được tung ra, huyện úy chắc chắn đã phòng bị cẩn thận. Gây ra chuyện ồn ào như vậy chỉ khiến ông ấy (tri huyện) rơi vào thế bị động mà thôi.

“Vậy nên, một số người bị giáng chức không phải là không có lý.” Phó Yểu chán ghét nói.

Giống như Tam Nương lo lắng, ngay từ đầu Đỗ huyện lệnh nghĩ rằng mình đã bắt được lỗi của huyện úy, và một lòng một dạ muốn lật lại vụ án cho Dương Anh. Nhưng vụ án này đã qua nửa năm, chưa nói đến chuyện người trúng độc đã thành một bộ xương khô, trước đó đầu bếp đã bị đày đi phục dịch quân ngũ, giờ không tìm thấy người, huống chi là thay đổi lời khai. Người duy nhất có thể tìm tới là ông chủ hiệu thuốc thì lại chắc chắn Dương Anh đã đến mua thu, vụ án không có một chút tiến triển nào cả.

Huyện lệnh gióng trống khua chiêng lật lại vụ án, đương nhiên huyện úy cũng không vừa lòng. Vì vậy, ông ta thẳng thừng giả vờ xin nghỉ bệnh và không quan tâm đến việc trong huyện. Huyện úy phụ trách chuyện an ninh và bắt trộm của một huyện, một khi ông ta không làm, cái huyện này sẽ loạn lên, trộm cướp ngang nhiên cướp bóc, tiếng oán than vang lên khắp nơi trong huyện. Nếu như Đỗ huyện lệnh là người có mưu mô còn đỡ, nhưng hiển nhiên ông ấy không có năng lực này. Nhìn thấy cả huyện chìm trong tăm tối, các sai nha cấp dưới cũng bắt đầu tỏ thái độ khinh thường ông ấy, có chuyện gì họ cũng sẽ bẩm báo với huyện thừa nhiều hơn. Sau khi Đỗ huyện lệnh biết chuyện, huyện thừa lại nói nhẹ một câu chặn lại hết lời nói của ông ấy: "Sao dám làm phiền Tri huyện đại nhân mấy chuyện vặt vãnh như vậy".

Những việc muốn làm không được suôn sẻ, vấp phải trắc trở khắp nơi, Đỗ huyện lệnh cũng bị áp lực, cuối cùng ông ấy nghe theo lời khuyên của bằng hữu mình, người có địa vị cao quyết định đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ông ấy nhịn một bụng tức mang lễ vật đến phủ thăm huyện úy. Ông ấy vừa đến thăm, người ngoài đã biết vị tri huyện này không làm gì được huyện úy. Kết quả của cuộc đấu đá ngầm giữa hai người là ông ấy thua.

Huyện úy trở về phủ nha với khuôn mặt hồng hào, Dương Anh lại bị đưa vào phòng giam của tử tù. Đỗ huyện lệnh cảm thấy mất hết thể diện, quyết định lấy cớ đi thị sát dân tình, tiếp tục du sơn ngoạn thủy cùng bằng hữu, để tránh mặt đám đồng liêu kia.

So với lúc trước thoải mái ung dung, vẻ mặt lần này của Đỗ huyện lệnh nặng trĩu tâm sự. Bằng hữu của ông ấy thấy vậy, nói: "Hay là huynh từ quan đi."

Đỗ huyện lệnh lập tức tỏ ra không vừa lòng: "Ngay cả Tôn Hạc huynh cũng coi thường ta."

Tôn Hạc bật cười, "Nếu không, huynh định xử lý chuyện trước mắt như thế nào? Huynh không làm gì được cả huyện úy lẫn huyện thừa, bây giờ bọn họ đã gần như ngồi trên đầu huynh, người bên dưới đều nghe lời bọn họ chứ không nghe lời huynh, huynh tính như nào? Chẳng lẽ lại chịu đựng bọn họ à?"

Đỗ huyện lệnh không phản bác được, sau đó thở dài nói: "Tại sao trước đây ta không cảm thấy làm quan lại khó như vậy?"

"Trước kia huynh chỉ làm một chức quan nhàn hạ." Tôn Hạc nói thẳng: "Cả ngày chỉ cần điểm danh là xong, đương nhiên mọi chuyện đều dễ dàng. Bây giờ huynh đã là người đứng đầu một huyện, tuy rằng địa vị khác một trời một vực so với trước kia, nhưng tốt xấu gì thì bây giờ huynh cũng nắm quyền lực thực sự."

Nói đến đây, Tôn dừng lại rồi mới nói tiếp: "Nhưng hiện tại xem ra, e rằng quyền lực thực sự của huynh đã mất hết."

“Tôn Hạc huynh, huynh nói thật đi, có phải ta rất kém cỏi không?” Đỗ huyện lệnh nói.

Tôn Hạc suy nghĩ một chút, khéo léo nói: "Có lẽ huynh sẽ không thích nghe lời thật lòng của ta."

“Vậy thì thôi đi." Đỗ huyện lệnh cười khổ, ông ấy đã hiểu ý của bạn tốt rồi.

Hai người đi dọc theo con đường lát đá xanh, Đỗ huyện lệnh không ngắm được nhiều phong cảnh, nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ lại nhìn thấy một tòa đạo quán. Vừa nhìn thấy đạo quán, Đỗ huyện lệnh đã nghĩ đến lần trước không được vào. Cũng chính từ lần đó, mới kéo theo hàng loạt chuyện xảy ra.

“Chúng ta về đi.” Ông ấy nói, rõ ràng không muốn vào đạo quán này lắm.

Nhưng đạo quán này khác đạo quán lần trước, đạo quán này ngập tràn khói hương, trước khi ông ấy rời đi, đã bị người khác nhận ra.

“Huyện tôn đại nhân? Sao ngài lại ở đây?” Người nọ ngạc nhiên mừng rỡ chào hỏi, Đỗ huyện lệnh muốn đi cũng không thể đi ngay được.

Khác với lúc ở quan nha khổ sở, dù sao Đỗ huyện lệnh cũng là quan phụ mẫu, huyện úy và huyện thừa có thể cản trở ông ấy, nhưng dân chúng bình thường thấp cổ bé họng lại không dám, còn thương nhân phiêu bạt lại càng cố hết sức tìm cơ hội nịnh bợ ông ấy. Ví dụ như người đang chào đón trước mắt là một phú thương rất có mặt mũi trong huyện. Vị thương nhân này giỏi nịnh bợ, sau vài lời nói, Đỗ huyện lệnh nghe hắn tâng bốc mà khoan khoái trong lòng, sau đó tự nhiên tiến vào đạo quán Thiên Đạo nghỉ ngơi.

Biết Tri huyện đại nhân đến, quán chủ Thiên Đạo Tử và những người hành hương coi như hơi có uy tín đều vây quanh ông ấy. Càng có nhiều người, chủ đề nói chuyện càng nhiều hơn, nói chuyện trên trời dưới đất, bầu không khí trở nên sôi nổi.

Vốn dĩ Đỗ huyện lệnh không tin quỷ thần, nhưng nhìn bộ dạng lão thần của Thiên Đạo Tử, không khỏi nhớ tới lần trước không được vào, cho nên tâm trạng vẫn không thể vui vẻ được.

Thiên Đạo Tử nhìn thấy hết thái độ của ông ấy. Vì vậy, khi đám đông đã giải tán, lúc Đỗ huyện lệnh chuẩn bị rời khỏi đạo quán, hắn chủ động hỏi: "Đại nhân có khúc mắc gì à? Bần đạo thấy vừa rồi đại nhân luôn rầu rĩ không vui, giống như có nỗi lòng gì vậy."

Đỗ huyện lệnh không ngờ vị đạo sĩ này lại chủ động bắt chuyện, nên cố ý nói: "Vừa rồi bổn quan đang suy nghĩ, trên đời này có nhiều đạo quán như vậy, có thật sự là có quỷ thần không? Nếu thật sự có quỷ thần, vậy sao lại có nhiều vụ án oan như vậy."

Nghe những gì ông ấy nói, Thiên Đạo Tử nghĩ ngay đến vụ án Dương Anh được lan truyền xôn xao gần đây. Hắn cũng nghe nói chuyện tri huyện nảy sinh mâu thuẫn với hai vị đại nhân khác.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đại nhân, ngài đang hỏi có quỷ thần hay không, có thần hay không thì bần đạo không biết, nhưng bần đạo đã từng tận mắt nhìn thấy quỷ rồi."

“Ồ?” Lần này Đỗ huyện lệnh và Tôn Hạc lộ ra vẻ chăm chú lắng nghe.

“Không nói đâu xa xôi, chỉ mới vài ngày trước, Hoàng viên ngoại ở thị trấn đã mời bần đạo đến nhà làm lễ." Thiên Đạo Tử nói: "Bần đạo không ngại nói với ngài rằng bần đạo vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hàng chục, hàng trăm oan hồn tụ tập nô đùa trong Hoàng phủ. Với công phu tu luyện của bần đạo lúc ấy thì không thể đối phó được chúng, chỉ có thể ngại ngùng đi về. Nếu ngài không tin, cứ đến Hoàng phủ tìm hiểu là biết thật hay giả."

Đỗ huyện lệnh hoàn toàn không tin chuyện này, nhưng Tôn Hạc ở bên cạnh lại bày ra vẻ mặt ngẫm nghĩ.

“Ngươi nói Hoàng viên ngoại này là con của người thúc thúc của huyện úy không?” - Tôn Hạc nói.

Trong vụ án của Dương Anh, bất cứ ai tinh ý đều có thể nhận ra rằng đó là do tửu lầu trong tay hắn ta, còn bây giờ tửu lầu này lại do Hoàng viên ngoại đứng tên. Trước đó, Tôn đã đoán rằng chắc là Hoàng viên ngoại muốn cướp tửu lầu của Dương Anh, nên cố tình hãm hại hắn ta, sau đó huyện úy đi sau dọn dẹp cho biểu ca của mình, thẳng tay kết án tử hình Dương Anh.

Thiên Đạo Tử nói: "Đúng vậy."

"Thì ra là thế.” Tôn Hạc mỉm cười nói cảm ơn: “Cám ơn quán chủ, trà Vân Vụ của đạo quán rất ngon, lần sau chúng ta lại đến.”

Nói xong, hai người rời khỏi đạo quán Thiên Đạo, lúc xuống núi, Tôn Hạc nói với Đỗ huyện lệnh: "Thiên Đạo Tử khá thú vị, hắn đang giúp huynh thay đổi cách làm."

“Hả?” - Đỗ huyện lệnh cảm thấy mình sắp chạm tới gì đó, nhưng lại không bắt được manh mối.

"Chuyện ma quỷ của Hoàng phủ” - Tôn Hạc giải thích: "Tại sao những oan hồn đó lại đến Hoàng phủ, chẳng phải là ám chỉ tay Hoàng viên ngoại không sạch sẽ à. Chúng ta không thể tìm được kẽ hở trong lời nói của nhân chứng, nhưng chúng ta có thể đổi đối tượng."

"Ý của huynh là, Hoàng viên ngoại này..." Đỗ huyện lệnh lập tức giật mình: "Nhưng ta e rằng sẽ khó tìm ra sai lầm của lão ta."

“Không sao, không phải Thiên Đạo Tử đã nói cách làm cho chúng ta rồi sao?” Tôn Hạc bật cười: “Hoàng phủ này đang bị ma ám đấy.

*****

Sau khi đưa tiễn các vị khách quý, Thiên Đạo Tử đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đạo sĩ đi theo nghi ngờ hỏi: "Sư phụ, tại sao ngài lại muốn nhúng tay vào chuyện này? Nếu huyện úy đại nhân biết được, e rằng..."

“Sợ cái gì?” - Thiên Đạo Tử nói: “Ta không hề nói gì cả. Ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy ta đến Hoàng phủ làm lễ. Về chuyện này, huyện úy đại nhân sẽ nghĩ đi chỗ khác, có liên quan gì đến ta đâu. Nhưng phải nói là vận mệnh của Hoàng phủ thật sự đã cạn kiệt rồi.”

Bị nhiều con quỷ chiếm giữ như vậy, cho dù người đứng sau không muốn tính mạng của người Hoàng gia, thì vận mệnh của những người trong gia tộc này sẽ càng ngày càng đi xuống. Nếu không phải vì biết rõ điều này, hắn sẽ không nghĩ đến việc giúp đỡ tri huyện.

*****

Sau khi Đỗ huyện lệnh trở về thì gọi người đến điều tra, hiện tại chuyện ma quỷ của Hoàng phủ thực sự khiến người ta hoảng sợ, Hoàng viên ngoại trông cũng rất hốc hác.

Thế là, vào buổi tối ba ngày sau, một đạo sĩ tha phương đột nhiên xuất hiện ở thành Lý Thủy. Vị đạo sĩ đứng ở lối vào của Hoàng phủ, lắc đầu thở dài suốt. Người hầu của Hoàng phủ thấy vậy thì báo ngay cho lão gia nhà mình, Hoàng viên ngoại lập tức cho người mời vị đạo sĩ kia vào. Nhưng vị đạo nhân tha phương không chịu vào, chỉ để cho người hầu chuyển lời của mình:

"Phủ của ngài có oán khí tụ lại thành đám, nếu muốn giải quyết dứt điểm vấn đề này thì phải phối hợp với chủ nhân của phủ này. Nếu chủ nhân của phủ đã nghĩ kỹ, thì có thể đến khách điếm Vân Lai tìm ta."

Chủ nhân của phủ này không phải là Hoàng viên ngoại.

Hoàng viên ngoại đã bị bóng đè đủ rồi và thậm chí có thể bất ngờ nhìn thấy quỷ vào ban ngày, trong khoảng thời gian này lão ta đã tìm không ít các đạo sĩ và hòa thượng đến nhà, nhưng cuối cùng đều vô ích. Bây giờ có người nói có thể giải quyết chuyện này, lão ta cũng không quan tâm có thật hay không, cứ còn nước còn tát, không nói một lời liền tự mình ra phủ. Nhưng khi lão ta đi ra, vị đạo nhân kia đã đi rồi, lão ta đành phải ngồi xe ngựa đến khách điếm để tìm.

Sau khi lão ta đến khách điếm, đợi gần bốn tiếng mới thấy đạo nhân tha phương kia. Đạo nhân dẫn lão ta vào phòng, nói: "Có phải gần đây phủ của ngài vô cùng lạnh lẽo hay không?"

Hoàng viên ngoại cười khổ: "Không chỉ là lạnh, buổi tối ta ngủ, cho dù đắp ba cái chăn vẫn cảm thấy lạnh. Ta không dám ở trong phủ nên dọn sang biệt viện ở, nhưng vẫn như cũ. Tiên sư, nếu ngươi có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu kia, vậy xin ngươi hãy giúp ta đuổi chúng đi, sau đó ta nhất định có hậu tạ."

Đạo nhân vuốt râu cười nói: "Chẳng lẽ ngài không thắc mắc trong phủ của mình có thứ gì sao?"

Cơ thể Hoàng viên ngoại cứng đờ, vội vàng nói: "Không, không."

Đạo sĩ chỉ về phía sau Hoàng viên ngoại: "Nhưng họ đã đến đây rồi."
Chương kế tiếp