Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 33
Hoàng viên ngoại cảm thấy có một luồng khí lạnh sau lưng mình, lão ta vội vàng chạy ra phía bên ngoài, nhưng cả người đã không thể nhúc nhích được nữa, giống như có thứ gì đó đang đè lên lão ta. Mắt lão ta có thể nhìn thấy, tai lão ta có thể nghe thấy, nhưng tay chân lại như không phải của lão ta, không thể điều khiển được. Chính vào lúc này, lão ta nhìn thấy từng người mặc áo trắng xuất hiện đằng sau đạo nhân, bọn họ vừa khóc vừa cười từ từ tiến đến gần lão ta.

“Các ngươi đừng lại đây!” - Hoàng viên ngoại hét lên, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bắp chân càng co giật nhiều hơn.

Đạo nhân thấy lão ta sợ hãi, lúc này mới nói: "Hoàng viên ngoại, ngài đã ngấm ngầm làm quá nhiều chuyện xấu, khó tránh khỏi gặp phải báo ứng. Những gì ngài thấy đều là hậu quả từ những việc xấu lúc trước của ngài."

Thấy đạo nhân nói như vậy, Hoàng viên ngoại như vừa tìm được cọng rơm cứu mạng, lão ta suy sụp gào lên: “Tiên sư cứu ta, chỉ cần ngươi có thể cứu ta, ngươi muốn ta báo đáp gì cũng được."

"Muốn ta cứu ngài cũng được, chỉ cần ngài viết hết tất cả tội ác của mình vào giấy nhận tội này, rồi đốt nó cho Diêm Vương, nếu Diêm Vương đồng ý cho ngài một con đường sống, vậy ta sẽ giúp ngài." Đạo nhân vừa nói xong, đã có oan hồn bên cạnh cầm bút bay lơ lửng đến.

Hoàng viên ngoại khôi phục tinh thần trong chốc lát, trong lúc lão ta vừa định từ chối, thì lại cảm thấy có thứ gì đó đang liếm láp sau gáy, hơi lạnh xuyên thấu vào tận xương tủy. Bị giật mình như vậy, lão ta nào dám từ chối nữa, vội vàng cầm lấy giấy bút bắt đầu viết. Ban đầu lão ta chỉ viết mấy chuyện nhỏ không liên quan, đạo nhân nhìn thấy thì lập tức đứng dậy định rời đi, để lão ta ở đây bị ác quỷ nuốt chửng. Như thế Hoàng viên ngoại mới biết sợ, vội vàng viết mấy tờ giấy một cách run rẩy.

Khi lão ta viết xong, đạo nhân xem rồi cười khẩy, nói: "Đúng là chuyện xấu gì ngài cũng làm hết, xâm chiếm ruộng đất thì thôi đi, còn ức hiếp dân nữ, thảo nào các oán hồn này lại theo ngài. Nhưng có phải ngài viết thiếu một vụ rồi không, chẳng lẽ không phải ngài đã hãm hại Dương Đại Lang rồi chiếm lấy tửu lầu của hắn ta?"

"Oan uổng quá." Hoàng viên ngoại chảy cả nước mắt nước mũi: "Mặc dù tửu lầu này do ta đứng tên, nhưng thực ra nó là của huynh đệ Lâm huyện úy đấy. Ban đầu là ông ta nhìn trúng tửu lầu, nên mới sai bảo ta làm cho Dương Anh mắc nợ đánh bạc. Về sau chuyện Dương Anh đi hạ độc, cũng là do ông ta cho thân tín đi làm, không liên quan gì đến ta. "

"Ngài nói không liên quan gì đến mình, nhưng đó chỉ là lời nói từ một phía. Ai biết được có phải vì ngài muốn thoát tội nên mới vu oan cho Lâm huyện úy hay không." Đạo nhân nói.

"Đó là sự thật! Thật ra người bị đầu độc lúc đó đã mắc bệnh nan y, chính người đó bằng lòng uống thuốc để chết. Cũng vì thế mà nhà họ được nhận rất nhiều tiền. Ngươi đi hỏi thân tín của bọn họ là Lưu Đại Danh ở cửa Đông sẽ biết thôi." Hoàng viên ngoại nói.

Thấy lão ta không có vẻ gì là đang nói dối, đạo nhân nói: "Việc gì phải đi hỏi hắn ta, ngài viết lại những gì mình vừa nói, ký tên rồi đốt cho Diêm Vương, Diêm Vương nhìn một cái là biết thật hay giả."

"Được, được."

Sau khi Hoàng viên ngoại viết và ấn dấu tay xác nhận xong, đạo nhân lấy một ngọn nến ra và cầm giấy nhận tội kia trong tay, nhưng thay vì đốt nó, ông ta nói với người bên cạnh: "Đại nhân, đã lấy được lời khai."

Khi Hoàng viên ngoại nhìn sang, thì thấy mấy người bước ra từ phía sau bức bình phong của căn phòng, lão ta biết hơn một nửa số người này, người đứng đầu tiên không phải là Đỗ huyện lệnh mới nhậm chức thì là ai chứ.

"Ngươi, các ngươi..." Lão ta còn chưa kịp nói, chớp mắt một cái đã ngất đi.

Đỗ huyện lệnh lập tức bước đến cầm lời khai lên xem, hài lòng nói: "Làm tốt lắm! Hôm nay các ngươi vất vả rồi, vừa rồi thổi gió lạnh rất tốt, ta ở sau tấm bình phong cũng cảm thấy ớn lạnh, thảo nào tên họ Hoàng này lại sợ đến như vậy."

“Đây là do kế sách thần kỳ của ngài và Tôn tiên sinh, nếu không thì mọi chuyện đã không suôn sẻ như vậy.” Đạo nhân tâng bốc.

Cả nhóm nhận được lời khai và cùng nhau đi xuống lầu, không để ý đến Hoàng viên ngoại đang ngất xỉu. Vì có chuyện vui, Đỗ huyện lệnh còn nói: "Tối nay ta mời mọi người đi uống rượu."

Câu này đã nhận được sự trầm trồ tán thưởng của mọi người. Khi đi xuống cầu thang, bọn họ nhìn thấy ở bên ngoài nhà trọ Vân Lai có một nhóm người mặc quần áo trắng đang vội vã chạy tới, người đi đầu là Tôn Hạc.

Tôn Hạc vừa nhìn thấy Đỗ huyện lệnh đã liên tục nói xin lỗi: "Vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì, ta đã đi nhầm đường rồi vào ngõ cụt. Có lẽ chúng ta không đến muộn đâu nhỉ, tên họ Hoàng kia đã đến chưa?"

Trước lời xin lỗi của bạn tốt, Đỗ huyện lệnh kinh ngạc nói: "Nói bậy bạ gì đó, không phải các huynh đã đến rồi à?"

“Sao lại vậy được, chúng ta có hai mươi người, sợ bị người khác nhìn thấy nên cố tình ngồi xe ngựa để đến đây." Tôn Hạc nói: "Xe ngựa vẫn đang đỗ ở bên ngoài kìa."

Nghe vậy Đỗ huyện lệnh và đạo nhân không khỏi đưa mắt nhìn nhau, hai người quay đầu nhìn về phía sau, ngoài tùy tùng đi theo thì không còn một bóng người.

*****

Ở thành Lý Thủy, Phó Yểu đang ngồi trên một chiếc kiệu, vây quanh là một đám "người", họ đang đi ra khỏi thành.

“Các ngươi đã giúp ta báo thù, về sau ta cho phép các ngươi có thể hít một chút hương khói ở xung quanh đạo quán của ta." Phó Yểu nói.

Ngay sau khi nàng nói lời này, những con quỷ đều lớn tiếng nói cảm ơn.

“Quán chủ, vị huyện thái gia kia còn nợ chúng ta một bữa rượu đấy." Lúc này có một con quỷ nói: "Chúng ta có thể uống xong rồi về núi không?"

“Đúng vậy, ông ấy chủ động mời đấy, chúng ta không ép buộc ông ấy đâu.” Một con quỷ khác nói.

Phó Yểu ngồi trên kiệu, nói: "Lời nói ra như bát nước đổ đi, đương nhiên phải nói được làm được. Ta cho phép các ngươi trở lại trước khi mặt trời mọc vào ngày mai."

“Đa tạ quán chủ! Một đám quỷ lớn tiếng cảm ơn: “Sau này có chuyện như vậy xin ngài cứ sai bảo chúng ta."

Nói xong, bọn chúng cười toe toét kéo nhau đi uống rượu.

****"

Trong viện của quan nha, hai người Đỗ huyện lệnh và Tôn Hạc uống hết chén này đến chén khác, không ai nói lời nào, cứ thế mà tiếp tục uống. Đến khi ăn hết bốn đĩa đồ nhắm, mặt cả hai có vẻ đều say sưa mờ mịt.

“Đêm đã khuya rồi, hay là tối nay Tôn huynh ngủ chung với ta?” Đỗ huyện lệnh mời.

Tôn Hạc đồng ý lời mời: "Cũng được, đúng là chúng ta đã lâu không trò chuyện thân mật rồi."

Hai người dìu nhau đi vào, rồi nằm xuống giường. Sau khi nằm xuống, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Tôn huynh, ta cảm thấy hơi lạnh, hay là chúng ta dịch vào nhau một chút?” - Đỗ huyện lệnh đột nhiên nói.

Tôn Hạc dịch về phía ông ấy: "Đúng là hơi lạnh, có thể là do đã quá khuya."

Sau khi tiến lại gần, Tôn Hạc nói: "Đỗ huynh, huynh sợ à?"

Đỗ huyện lệnh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ huynh không sợ?"

“Rượu chúng ta vừa uống không có một chút vị rượu nào.” Tôn Hạc ép buộc bản thân tỉnh táo và nói.

Nói đến đây, Đỗ huyện lệnh thở thào rất rõ ràng: "Thì ra huynh cũng không nếm ra vị rượu, ta còn tưởng rằng đầu lưỡi mình mất tác dụng rồi."

Khi họ nhận ra rằng tâm trạng và chuyện gặp phải của đối phương cũng giống như mình, cả hai không ai bảo ai mà đều cười thành tiếng. Sau khi cười xong, Tôn Hạc thở dài: "Thật không ngờ, chúng ta đã đến cái tuổi này rồi mà vẫn gặp được loại chuyện như này."

"Thì đấy!" - Đỗ huyện lệnh nói

"Huynh nói xem về sau có gặp lại chuyện này không?"

"Không biết. Nếu như được chọn, vậy thì về sau đừng gặp" - Đỗ huyện lệnh tự nhận mình già: "Ta lớn tuổi rồi, không chịu được sự sợ hãi này."

Vừa nghĩ đến cảnh tượng trong khách điếm, ông ấy đã cảm thấy lạnh toát lòng bàn chân. Thế mà ông ấy còn nói thổi thế nào mà gió lạnh giống như thật vậy. Ngay từ đầu đã không phải giống thật, mà chính là thật.

Hai người trò chuyện với nhau cả một đêm, sáng hôm sau Đỗ huyện lệnh lập tức cho người đi mời huyện thừa và huyện úy đến, ông ấy xử lý vụ án của Dương Anh một lần nữa trước mặt bọn họ. Huyện úy không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi nhìn thấy lời khai của Hoàng viên ngoại, ông ta mới biết chuyện lớn rồi. Nhưng mà Tôn Hạc đã sai người đi suốt đêm dẫn người nhà của người bị trúng độc chết năm đó về thẩm vấn riêng biệt, sau đó phát hiện lời khai của mấy người cùng một nhà này không hề khớp nhau.

Đại phu kê đơn thuốc cho người chết bị kéo lôi ra và đã thừa nhận năm đó đúng là người chết đã mắc bệnh nan y. Sau đó, thân tín của huyện úy cũng bị bắt. Vốn dĩ thân tín kia rất cứng miệng, nhưng khi hắn ta biết lời khai của Hoàng viên ngoại và người nhà người chết, thì cuối cùng cũng chịu mở miệng.

Bằng chứng đều ở đây, có cả đơn thuốc từ năm trước, vụ án của Dương Anh được lật lại thành công. Còn Lâm huyện úy vì thèm muốn tửu lầu của Dương gia nên mới hãm hại Dương Anh, lấy việc công làm việc tư, Đỗ huyện lệnh cho người bắt ông ta ngay tại chỗ và nhốt vào nhà lao, đồng thời viết công văn khẩn lên phủ thành, xin quan trên xử lý người này.

*****

Khi Dương Anh nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài một lần nữa, hắn ta chỉ cảm thấy rất chói mắt. Đợi một lúc lâu mới làm quen được, thì thấy bên ngoài nhà lao vắng tanh, không có người nào đến đón hắn ta. Hắn ta ôm tấm biển hiệu đi từng bước về phía tửu lầu Giang Nguyệt, nửa năm không thấy, tửu lầu Giang Nguyệt vẫn đứng đó, sau một hồi thay tên đổi họ, nó vẫn trở về họ Dương, nhưng lúc này hắn ta lại không vui mừng một chút nào.

Sau khi hắn ta trở lại tửu lầu và treo tấm biển lên một lần nữa, những người thân và bạn bè lúc trước lần lượt đến nói rằng một mình hắn ta đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, bọn họ sẵn sàng tới đây quản lý tửu lầu giúp hắn ta. Nhìn vẻ mặt tươi cười của những người này, Dương Anh không nói gì, cầm băng ghế bên cạnh đánh đuổi bọn họ ra ngoài.

“Về sau các ngươi không được đến đây nữa, nếu không ta gặp lần nào là đánh lần đó." Dương Anh hung dữ nói.

Khi đám người kia chửi bới rồi bỏ đi, hắn ta quay người và ngẩng đầu nhìn lên tấm biển đang treo trên kia, như có gì đó sắp trào ra khỏi mắt hắn ta, nhưng cuối cùng lại bị hắn ta kìm nén lại. Không thể hối hận, vì hối hận cũng vô ích.

Tửu lầu Giang Nguyệt cứ thế bắt đầu khai trương một lần nữa, nói chung thì người Lý Thủy cũng đã tỏ ra thông cảm với chuyện Dương Anh bị vu oan, và họ cũng dần dần bắt đầu vào xem việc làm ăn của tửu lầu này. Dương Anh đã thay đổi sự bướng bỉnh trước đây của mình, hắn ta tiếp đãi khách rất thân thiện, tuy rằng đồ ăn nhà họ không phải quá ngon, nhưng vẫn có thể cố gắng chèo chống làm ăn.

“Đa tạ ngài đã đến, hoan nghênh lần sau lại đến.” Lại tiễn thêm một khách rời đi, khi Dương Anh chuẩn bị vào thu dọn bàn, thì thấy một vị khách đang mỉm cười nhìn hắn ta: "Ta nhớ trước kia Giang chưởng quầy rất thích nói những lời này, hai người thật giống nhau."

Những lời này khiến Dương Anh sững sờ tại chỗ. Vì muốn kinh doanh tốt tửu lầu nên hắn ta mới nói thêm với mỗi vị khách câu này, còn chuyện nghe được câu này ở đâu thì hắn ta đã quên rồi. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra trong lúc vô tình, hắn ta đã bị ảnh hưởng từ kế mẫu mà không biết?

Khi Dương Anh điều chỉnh lại cảm xúc và tiễn khách ra ngoài, thì hắn ta thấy ở ngoài cửa có một người nhìn rất quen. Hắn ta nghĩ kỹ lại mới nhớ ra người này là ai.

"Là ngươi à. Ngươi chính là người học việc đã đưa tấm biển hiệu cho ta."

Triệu Hưng Thái nhìn Dương Anh đã rút bỏ nông nổi ở trước mặt, gật đầu nói: "Là ta đây. Tửu lầu nhà ngươi còn mở không?"

“Còn mở.” Dương Anh duỗi tay hướng vào bên trong: “Mời vào trong.”

Bước vào tửu lầu, Triệu Hưng Thái đã gọi một ấm trà, sau đó nói với Dương Anh: "Nếu ngươi không bận, chúng ta nói chuyện đi?"

Dương Anh ngồi đối diện với y: "Nói chuyện gì?"

“Nói những chuyện mà ngươi không biết.” Triệu Hưng Thái nói: “Ví dụ như tại sao ánh mắt của Giang chưởng quầy lại tốt như vậy, hay ví dụ như tại sao ngươi ra khỏi nhà lao mà lại lành lặn không thương tổn gì cả.”
Chương kế tiếp