Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 40
Triệu Hưng Thái chẳng qua thuận miệng nên mới hỏi Hồng Châu rốt cuộc đang muốn gì thôi. Y chỉ là một đầu bếp, trong lòng cũng chẳng mấy tò mò về chuyện của người ta, dù sao thời gian sẽ khiến tất cả mọi chuyện được sáng tỏ.

Những ngày sau đó, cuộc tranh đấu của hai vị ca kĩ Tiểu Nguyệt Lâu trở thành chủ đề bàn tán thường thấy nhất của mọi người. Từ miệng của mọi người, Triệu Hưng Thái biết được bây giờ Hồng Châu đã bị Kim Thu chèn ép đến nỗi không thể trở mình xoay chuyển tình thế được. Nhưng mà mỗi khuya, khi y sắp sửa dọn sạp thì Hồng Châu sẽ xuất hiện và ăn hết một chén cháo tía tô nóng hổi.

Thấy xiêm y lộng lẫy của Hồng Châu dần dần trở thành một bộ y phục bình thường, thậm chí cả cây trâm vàng trên đầu cũng đã thay bằng trâm bạc đại trà khiến Triệu Hưng Thái càng chắc nịch rằng cuộc sống của nàng ta hiện giờ không được ổn lắm. Tuy nhiên, điều duy nhất y có thể làm được trong chuyện này là miễn phí mấy bát cháo mà nàng ta ăn.

Mãi cho đến tháng sáu, tía tô đã già, không còn những lá tươi non nữa. Có thể vì không có cháo tía tô nên Hồng Châu cực kỳ ít khi lui tới đây. Tầm giữa tháng sáu, Hồng Châu đột nhiên xuất hiện trở lại giữa im lặng với một nhạc khúc mới, một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người. Khi Hồng Châu xướng lên những ca từ của khúc nhạc, đám người Phó Yểu và Chung Ly vốn biệt tăm từ lâu cũng xuất hiện trong lầu. Ở ven đường, hàng dài người đứng xếp hàng bên quầy cháo của Triệu Hưng Thái nghe thấy tiếng hát thì không nhịn được mà hướng ánh nhìn đến Tiểu Nguyệt Lâu.

“Tiếng hát của nàng ta nghe hay hơn nhiều so với tháng trước.” Phó Yểu nhìn Kim Thu ngồi bên cạnh, nói: “Chỉ trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi đã tiến bộ nhanh như vậy, xem ra ngươi càng chèn ép nàng ta, nàng ta ngược lại càng phấn chấn muốn tiến về phía trước.”

Sắc mặt Kim Thu hôm nay trông có vẻ không tốt, “Cho dù có hát hay tới đâu, cuối cùng cũng chỉ là nghề bị người ta xem thường nhất”.

Phó Yểu chẳng nói đúng sai mà cười cười.

Nhưng sau hôm đó, Hồng Châu tiếp tục gây tiếng vang thêm một lần nữa. Nàng ta dựa vào khúc nhạc mới do mình phổ thơ, dần dần có được chỗ đứng của mình. Nhưng khi có kẻ khác học được bài hát, nàng ta nhanh chóng cho ra nhạc khúc mới thứ hai khiến ai cũng ưa thích. Đợi cho đến lúc mọi người lại học được rồi, nàng ta lại cũng có thể cho ra nhạc khúc thứ ba… Mỗi ca từ trong nhạc khúc đó đều rất hay, hay đến mức có là văn nhân của cả thành Kim Lăng cũng chưa chắc được mấy người có thể viết ra tác phẩm xuất sắc thế này. Vì vậy mà khi ba nhạc khúc này được loan truyền đi đã làm kinh động đến Thái Thú, cho gọi Hồng Châu đến trước mặt ông ta đàn hát.

Phó Yểu nghe xong bộ ba nhạc khúc, nhìn lên bầu trời đầy sao: “Cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi.”

Tuy rằng không biết vì sao mà Quán chủ lại cảm thán như vậy, nhưng không hiểu vì sao Triệu Hưng Thái và Tam Nương cứ cảm thấy một chút sát ý như có như không trong mấy lời nói vừa rồi. Trong mắt bọn họ, mặc dù đôi lúc Quán chủ này không có quy củ, còn vừa nghèo vừa keo, cũng chẳng có tấm lòng cảm thông gì, nhưng ít ra tính cách không phải kiểu thích giết chóc. Đây là lần duy nhất ở trước mặt bọn họ không mảy may che giấu suy nghĩ mà bộc lộ ra toàn bộ ý muốn giết một người nào đó.

“Người không sao chứ?” - Tam nương cẩn thận hỏi.

“Ta thì có thể có sao chứ” - Phó Yểu cười, “Chẳng qua là ta đang rất mong chờ những gì sắp sửa xuất hiện. Có điều trước đó, ta muốn đi tìm một cây đao sắc bén hơn.”

“Người muốn kiểu nào?” - Triệu Hưng Thái thận trọng nói, “Con dao mà ta mang đến còn phải dùng để nấu ăn cho người, không lấy được đâu”.

“Hừ, nhìn thái độ keo kiệt đó của ngươi kìa.” Phó Yểu ghét bỏ nói: “Tùy ý các ngươi vậy, ta đi qua nhà hàng xóm một chút đây.”

Nói xong, nàng lập tức biến mất tại chỗ. Để lại tam nương và Triệu Hưng Thái mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau.

“Ngươi đã từng tới nhà hàng xóm chưa?” - Triệu Hưng Thái hỏi.

Tuy rằng lòng hiếu kỳ của y không phải quá nhiều nhưng y rất sẵn lòng đi đến nhà hàng xóm dưới chân núi chào hỏi.

“Tam Nương lắc đầu, “Cũng có chút muốn đi, nhưng lại không đi được.”

“Ngươi không đi được? Các ngươi là quỷ, không phải có thể đi xuyên tường hay sao?” - Triệu Hưng Thái nói.

“Chung Ly công tử bố trí cấm chế, nếu ngài ấy không cho phép thì người bình thường cũng không được vào.”

Triệu Hưng Thái trầm mặc một lúc, nói: “Nhưng để cho quán chủ bước vào được thì cái này không phải là đang đem chuột thả vào lu gạo hay sao?”

Tam Nương: “...”

Sau đó nàng ta lùi về phía sau từng bước, nói với Triệu Hưng Thái: “Sau này ngươi cách xa ta ra một chút, kẻo lúc quán chủ đem ngươi ra làm thịt lại văng đầy máu lên người ta mất.”

*****

Phó Yểu đến nhà hàng xóm bên cạnh ở lại bao lâu, Tam Nương không biết. Chỉ có điều vào ngày hôm sau, Tam Nương trông thấy trong tay quán chủ nhà mình là một con dao găm tinh xảo thay cho chiếc quạt ngọc xếp trước kia. Dao găm có hình con rắn, mặt trên khảm đầy vàng ngọc đá quý. Dù rằng như vậy, ánh sáng tối tăm lạnh lẽo chiết xạ nơi mũi dao vẫn đè ép phỉ thúy rực rỡ xuống.

“Quan hệ hiện tại giữa người và Chung Ly công tử tốt đến vậy sao?” - Con dao găm này, chỉ riêng vàng ngọc xa xỉ trên bề mặt đã có giá trị rất cao rồi, vậy mà Chung Ly công tử nói cho là cho, dường như có hơi khác thường.

“Có cái rắm ấy” - Phó Yểu bày ra vẻ mặt xúi quẩy, “Ta dùng một trăm lượng bạc một ngày để thuê đó! Quỷ keo kiệt nói đây là ngự vật cung đình gì gì đó, ta mặc cả với hắn cỡ nào cũng không được. Ngươi nói thử xem, nhìn hắn cũng rất phong lưu tuấn tú mà sao lại có thể bủn xỉn như vậy cơ chứ!”.

Đối với mấy chuyện này, tam nương lựa chọn cách im lặng. Đây không phải là người mà nàng ta có thể ý kiến được. Tuy rằng rằng tính tình Chung Ly công tử khá cứng nhắc, nhưng trong lòng nàng ta cũng rất rõ ràng, dung mạo phong thái của Chung Ly công tử mà nàng ta từng trông thấy rất giống với một lang quân xuất thân từ nhà quan lại quyền quý, khí chất ung dung, cử chỉ chừng mực, chứng minh cho lai lịch không tầm thường của chàng. Chỉ là nàng ta chưa từng nghe qua về lăng mộ lớn dưới chân núi Nhạn Quy bao giờ, nếu không thì nàng ta đã có thể tra ra rốt cuộc vị công tử này có lai lịch gì.

Sau khi Phó Yểu chuẩn bị dao găm đâu vào đó thì ở bên kia sông Tần Hoài, danh tiếng về bài hát mới của Hồng Châu dần dần lan rộng nhanh chóng khiến những thanh lâu khác ở hai bên bờ sông Tần Hoài đừng mong có thể làm ăn phát đạt được. Mà cùng lúc đó, Kim Thu cũng tra ra được người viết những nhạc khúc ấy cho Hồng Châu là ai.

“Còn tiếp tục như vậy nữa thì người không xong rồi” - Phó Yểu ngồi bên cạnh, chút có chút không mà đùa nghịch con dao găm trong tay, ánh sáng phát ra trên viên ngọc liên tục hấp dẫn ánh nhìn của những vị khách xung quanh chú ý vào trong bàn tay của nàng.

Kim Thu rũ mắt rót cho nàng một chén trà ấm, giọng nói nhỏ nhẹ bảo: “Nam nhân đều là kiểu có mới nới cũ.”

“Ngươi muốn đi quyến rũ hắn sao?” - Phó Yểu nói.

Kim Thu nhìn Phó Yểu, “Chuyện này phải đa tạ người đã cho ta một dung mạo xinh đẹp rồi.”

“Vậy chúc ngươi mã đáo thành công.”

Sau khi Kim Thu hành lễ bái biệt, dáng người thướt tha uyển chuyển của nàng đi về phía một lầu gác khác. Phó Yểu nhìn từng lớp màn lụa trùng trùng điệp điệp, không ngừng quay tròn con dao găm trên tay chơi đùa, ánh sáng lạnh lẽo nhè nhẹ thấm đẫm hàn ý, tựa như sắp xé nát tất cả mọi thứ trước mắt trong phút chốc.

“Không thể sốt ruột.” Phó Yểu đưa tay che lại ánh sáng của con dao găm, “Ít nhất cũng phải chờ đến khi giao dịch này hoàn thành đã.”

Đã đợi lâu như vậy rồi, tạm thời nàng không vội.

Nửa tháng sau, sông Tần Hoài truyền đến một tin tức khiến mọi người vô cùng hưng phấn: Kim Thu cùng Hồng Châu - ngày trước từng là chủ tớ, nhưng nay lại thay da đổi thịt, hoàn toàn là đối thủ của nhau. Hai người họ vì tranh đoạt ba nhạc khúc được Thái thú gọi là kiệt tác truyền đời của Tô Lâm Thu - Tô công tử mà lựa chọn ngày mười lăm tháng tám tới đây để tỷ thí kĩ năng ca hát. Ai thắng sẽ trở thành ca kĩ hàng đầu Tiểu Nguyệt Lâu, còn ai thua thì người ấy sẽ phải rời khỏi sông Tần Hoài, từ nay về sau hủy đi cổ họng. Trên sông Tần Hoài chưa bao giờ thiếu náo nhiệt, sở dĩ tin tức này khiến mọi người hưng phấn, phần lớn là vì cuộc cá cược của hai nữ nhân, mà một phần lớn hơn nữa là bởi vì hai nữ nhân tài cán mà mọi người đều biết năng lực lại tranh giành tình cảm của một người nam nhân với nhau. Huống hồ chi hai nữ nhân này vẫn thường nổi tiếng với danh mỹ nhân. Điều này quả thật đã làm thỏa mãn rất nhiều tâm tư phù phiếm của nam nhân.

“Mười lăm tháng tám?” - Phó Yểu nhìn ánh trăng tròn xa vợi, “Thời gian sắp đến rồi.”

Chỉ tiếc ánh trăng đẹp như vậy…
Chương kế tiếp