Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 39
- Đây đúng là một yêu cầu khiến người ta bất ngờ đấy - Phó Yểu gõ chiếc quạt xếp bằng ngọc trong tay lên mặt bàn không theo nhịp - Ngươi không cảm thấy lãng phí khi sử dụng một cơ hội tốt như vậy vào việc này sao?

Kim Thu nói:

- Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng ta thật sự rất ghen tị với nàng ta. Bây giờ ta đã không còn gì rồi, ta không muốn đến cả thứ duy nhất ta có lại bị thay thế dễ dàng đến thế - Nói đoạn, nàng khẽ cười một cách bất lực - Lúc nãy chỉ là nói đùa thôi, người đừng cho là thật.

- Cho dù là thật thì ngươi cũng không đổi được - Phó Yểu nói - Thay đổi vận mệnh của người giao dịch với ta thì dễ, nhưng thay đổi vận mệnh của người khác sẽ khiến nhân quả trở nên phức tạp hơn. Thứ mà ngươi có thể lấy ra đổi chác không đáng để ta mạo hiểm thế này. Ngươi muốn thay đổi điều gì, thì ngươi phải tự mình làm điều đó.

- Thật vậy chăng? - Có cái Kim Thu hiểu, có cái nàng không hiểu - Vậy kính xin Quán chủ hãy khôi phục giọng hát của ta, và khiến ta trở nên xinh đẹp tuyệt trần. Về phần những gì ta có, người cần gì cứ lấy đi.

- Cũng là một người mau lẹ - Phó Yểu đập nhẹ cây quạt lên mặt - Nể tình ngươi sảng khoái như vậy, ta tặng cho ngươi một phần quà nhỏ. Trước khi ngươi chết, dung nhan và giọng nói của ngươi sẽ không bị tổn hại gì, ngươi sẽ luôn xinh đẹp cho đến thời khắc sinh mệnh của ngươi kết thúc.

- Đa tạ!

Hai người thỏa thuận giao dịch xong, Kim Thu nhanh chóng biến mất khỏi Đạo quán.

Hôm sau,

Sáng sớm thức dậy, gã cò hương kể lại chuyện tối hôm qua ông ấy nhìn thấy cho thê tử nghe. Mụ cun cút cho rằng trượng phu hoa mắt, hai người tranh cãi không có hồi kết, vì thế quyết định cùng nhau đi tìm tiểu ca nhà bếp chứng thực.

Triệu Hưng Thái nghe xong, cảm thấy hơi tò mò về lai lịch của nữ tử nọ:

- Hai người nói là một cô nương trẻ tuổi à?

- Đúng thế, tuổi độ 17 - 18 thôi, giọng nói thì rất dễ nghe - Gã cò hương nói: - Trông dáng vẻ của nàng ta không giống nữ tử nhà lành cho lắm.

Nghe đến đây thì Triệu Hưng Thái đã đoán được đại khái là ai rồi, y nói:

- Chuyện này trong lòng đại thúc và đại thẩm hiểu rõ là được, sau này quen rồi thì sẽ tốt thôi.

- Quen? - Gã cò hương nhảy dựng lên - Không đúng, ngươi nói cho rõ ràng đi. Vì sao ta cần phải quen với chuyện kiểu này?

Triệu Hưng Thái vỗ vai ông ấy, không nỡ nói cho ông ấy biết rằng bây giờ trong gian thờ chính của Đạo quán cũng có một “người”.

- Mới sớm tinh mơ mà Đạo quán đã náo nhiệt thế này rồi ư? - Giọng nói của Giang chưởng quầy từ cổng lớn truyền vào, Triệu Hưng Thái nhìn ra thì đúng là Giang chưởng quầy đã trở lại.

- Sao chỉ có một mình tỷ thế, Dương sư phụ không đi cùng sao?

- Tửu lầu còn cần đầu bếp, chàng ấy không bỏ đi đâu được - Giang chưởng quầy nói xong, đưa mắt nhìn đôi phu thê béo gầy xa lạ bên cạnh, hỏi: - Hai vị này là ai thế?

- Đây là đại thúc và đại thẩm Thẩm gia, đến ở nhờ Đạo quán trong thời gian dưỡng thai - Triệu Hưng Thái giới thiệu.

- Dưỡng thai à, đây đúng là một nơi rất tốt để dưỡng thai đấy - Giang chưởng quầy niềm nở hỏi han đôi phu thê béo gầy vài câu, sau đó đưa cái rổ trong tay cho Triệu Hưng Thái, nói: - Trong này là hai con cua biển, còn sống cả đấy. Ta nghĩ chắc là Quán chủ còn chưa từng ăn thử bao giờ, cho nên mới sáng sớm đã vội mang đến cho người. Ngươi giúp người chế biến nó đi, ta vào trong gặp Quán chủ trước.

- Được, thứ này cứ giao cho đệ, tỷ cũng ở lại ăn cơm trưa cùng đi.

- Không thành vấn đề, tay nghề của ngươi chắc chắn khá hơn ông chồng nhà ta nhiều - Giang chưởng quầy cười đáp.

Phu thê béo gầy thấy Giang chưởng quầy thắp nhang đèn rồi mới đi vào, không lâu sau đó, thị theo Quán chủ rồi khỏi gian thờ chính, sau lưng bọn họ còn có một nữ tử váy trắng mà bọn họ chưa gặp bao giờ. Lúc này mặt trời vẫn còn chưa mọc, sáu con người vây quanh bàn đá đặt ở cửa nhà bếp dùng cơm. Lúc nãy gã cò hương vẫn chưa dò hỏi ra được duyên cớ từ chỗ Triệu Hưng Thái, bây giờ nhìn thấy Quán chủ, ông ấy không khỏi tiếp tục hỏi thăm:

- Sao không thấy vị cô nương tối qua đâu nhỉ?

Phó Yểu vừa ăn bánh bao chiên, vừa đáp:

- Ngươi không thấy được đâu, người ta kiễng chân mà đi, tới cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh.

- Nói cách khác… chẳng lẽ tối qua thật sự là “cái đó” sao? - Gã cò hương cảm thấy bản thân cần phải từ từ ngẫm lại.

Giang chưởng quầy bên cạnh bèn hỏi:

- Hôm qua có ai tới đây à?

Tam Nương trả lời:

- Là Kim Thu cô nương của Tiểu Nguyệt Lâu, bệnh của nàng ta không thể chữa khỏi - Nghĩ đến Kim Thu, Tam Nương thương xót thở dài: - Mới có 17 tuổi đầu.

Tuổi này cuộc sống vừa mới bắt đầu, phụ mẫu thương yêu một chút thì còn đang được nâng niu trong lòng bàn tay. Vậy mà Kim Thu lại sắp đi đến hồi kết rồi.

- Mới 17 tuổi à, đúng là tiếc thật! - Giang chưởng quầy cũng thở dài theo - Đây là số mệnh của chúng ta. Hầu như tất cả những cô nương xuất thân từ chốn thanh lâu mấy ai không có đủ thứ bệnh trên người đâu. Không nói đâu xa, ta đây là một người xem như cũng gặp may mắn, mà còn chạy chữa biết bao nhiêu năm thân thể mới ổn lên được chút. Nhưng kể cả như vậy vẫn không thể có con, ăn cơm phải ăn toàn cơm nhão. Ngươi đừng nhìn thấy nơi đó tráng lệ mà ham, thực ra không có nhiều cô nương có được kết cục tốt đâu, đa phần chết yểu cả thôi. Có một số người, mất đi có lẽ còn được một nấm mồ chôn. Nhưng cũng có rất nhiều người, lúc chết chỉ được quấn trong một tấm chiếu, rồi đưa ra bãi tha ma chôn bừa ngoài đó.

Cả Tam Nương và Triệu Hưng Thái đều không biết được những chuyện thế này. Hai người bọn họ, một người xuất thân quyền quý, một người gia thế không kém, thuộc tầng lớp đứng trên bá tánh bình dân, làm sao biết được cuộc sống thực sự của tầng lớp dưới. Có lẽ là nói tới chuyện cũ không vui, Giang chưởng quầy thở dài rồi không chịu nói thêm nữa, thị chỉ cúi đầu ăn cháo.

Phó Yểu là người ngoài cuộc, nàng tiếp tục thưởng thức bánh bao chiên chấm với giấm thơm, còn đôi phu thê béo gầy bên cạnh thì có vẻ ngơ ngác. Hình như… bọn họ đã đến một nơi khó lường.

* * * * *

Buổi tối, Triệu Hưng Thái tiếp tục bán thức ăn ở chỗ cũ của mình. Lúc này có một cỗ kiệu ngừng lại trước sạp hàng của y. Hồng Châu thấy trước mặt y là một nồi cháo, nàng ta bèn hỏi:

- Không phải huynh bán điểm tâm sao? Nay lại đổi qua bán cái này rồi?

Triệu Hưng Thái ngước nhìn nữ tử búi tóc kiểu đoạ mã và cài một đoá hoa thược dược màu đỏ ám vàng trên đầu, y rất chừng mực trả lời:

- Ta nghĩ những người ngày thường bận rộn không có thời gian ăn cơm sẽ thấy thoải mái hơn khi uống một chén cháo vào lúc này, cho nên quyết định nấu chút cháo mang ra đây bán.

- Huynh đúng là rất tốt bụng - Hồng Châu nói, rồi bước ra khỏi cỗ kiệu - Cho ta một chén cháo đi.

Nàng ta đã uống rượu suốt cả buổi tối, bây giờ trong bụng chẳng có gì cả.

Triệu Hưng Thái múc cho nàng ta một chén cháo, nói:

- Ở đây không có chỗ ngồi, ngươi chỉ có thể đứng uống mà thôi.

- Không sao, dù sao ta cũng không phải là người tôn quý gì - Nói đoạn, Hồng Châu nhìn vào chút lá màu xanh trong cháo, hỏi: - Trong này bỏ thêm thứ gì?

- Tía tô - Xung quanh Đạo quán mọc rất nhiều, tùy tiện hái cũng có thể hái được một đống - Tía tô có thể thúc đẩy lưu thông và điều hoà khí huyết trong cơ thể, giúp giảm buồn nôn và khí trệ. Các ngươi uống xong chắc chắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Hồng Châu gật đầu, nhìn y rồi nói:

- Huynh thật sự rất tốt.

Triệu Hưng Thái nhún vai, tiếp lời:

- Ta lại không nghĩ vậy, đây chẳng qua chỉ là cái tâm của người làm bếp mà thôi. Ta cũng mới ngộ ra một điều, người ăn thức ăn do ta làm ra không nhất thiết phải là những nhân vật lớn, thực ra càng nhiều người bình thường càng hay. Hai bên bờ sông Tần Hoài toàn có vô số người bình thường, có lẽ vào những lúc thế này, uống một chén cháo sẽ khiến bọn họ cảm thấy thoải mái và được thả lỏng hơn.

- Mấy người như huynh nói cái gì ra cũng có vẻ rất nho nhã - Hồng Châu bưng chén, uống một hơi cạn sạch cháo ấm đã dần nguội lạnh. Nàng ta dùng khăn lau nhẹ khoé môi, rồi nói: - Trước kia nhà ta nghèo lắm, trong nhà không có được mấy hạt gạo, một nồi cháo mà có tới nửa nồi là lá tía tô rồi. Bây giờ ta có bạc, nhưng lại không được ăn nồi cháo năm xưa nữa. Nói tóm lại là cảm ơn huynh, người tốt.

Nói xong, Hồng Châu thả bạc xuống rồi xách làn váy lên trở về Tiểu Nguyệt Lâu. Bấy giờ đã là nửa đêm, Hồng Châu đang định về phòng, lúc mới bước vào sân sau đã bị người ta chặn lại.

Kim Thu lạnh lùng nhìn nàng ta, hỏi:

- Trộm đi những thứ thuộc về ta có vui lắm không?

Hồng Châu nhìn nữ nhân đã hơi xa lạ trước mặt, trong lòng bỗng nhiên trào dâng cảm xúc tức giận, nói:

- Ta trộm của ngươi? Sao ngươi không nói là sợ ta thay thế được ngươi cho nên vẫn luôn cản bước không cho ta có cơ hội thể hiện tài năng? Lúc trước ta muốn đi thử giọng, hôm đó ngươi cố ý làm cho ta bị cảm lạnh dẫn đến khan tiếng. Mỗi khi có khách bảo ta hát một khúc, cũng là ngươi cản không cho ta đi ra ngoài. Ta còn đang cảm kích ngươi bởi vì cho rằng ngươi tội nghiệp ta cho nên mới muốn che chở ta, bây giờ xem ra tất cả đều là mưu mô của ngươi mà thôi.

- Quả nhiên là có người o bế rồi, cũng bắt đầu mạnh miệng hơn - Kim Thu cười lạnh, nói tiếp: - Từ trước tới giờ có khi nào ngươi dám nói chuyện với ta kiểu bày đâu nhỉ! Nhưng cũng chẳng sao, giọng nói của ta đã hồi phục rồi, nếu ngươi thức thời thì sau này vẫn nên tiếp tục kẹp chặt cái đuôi của ngươi mà làm người đi.

- Ồ! - Hồng Châu cũng cười, nàng ta nhìn Kim Thu bằng đôi mắt cười, trong đáy mắt loé lên một chút đắc ý - Giọng nói của ngươi đã hồi phục thì sao? Người mới vừa từ phủ Thái thủ trở về là ta.

- Ngươi…

- Ta làm sao nào? Ta muốn đi nghỉ, không rảnh đứng đây phí lời với ngươi - Hồng Châu nói, kéo vải lụa choàng trên vai xuống, nói tiếp: - Nếu ngươi không phục thì chúng ta có thể để sự thật chứng minh.

Giọng nói của các nàng không lớn không nhỏ, nhưng những người xung quanh đi ngang qua viện có thể nghe được, không ai dám hé một lời. Một người là đầu bảng của lầu, một người rất có khả năng trở thành đầu bảng kế nhiệm của lầu, bọn họ tỷ thí với nhau, những người khác chỉ muốn xem trò hay thôi.

Bắt đầu từ đêm hôm đó, bầu không khí ở Tiểu Nguyệt Lâu bắt đầu trở nên căng thẳng. Khách quen của Hồng Châu đều sẽ thuộc về Kim Thu, mà tiệc chiêu đãi vốn dĩ muốn để Hồng Châu tham gia cuối cùng để cho Kim Thu tham gia, còn Hồng Châu thì gạt ra khỏi yến hội. Thậm chí, vị khách mà Hồng Châu yêu thích cũng trở thành thượng khách của Kim Thu.

Kim Thu lấy lại được giọng, không hiểu vì sao dung mạo càng trở nên quyến rũ. Mặc dù nàng là ca kĩ, nhưng mỗi một cái cau mày hay nụ cười của nàng đều câu hồn đoạt phách hơn trước, làm cho trái tim người ta không khỏi rung động. Hồng Châu luôn bị chèn ép giống như hoa quỳnh nở rộ vào ban đêm vậy, sớm nở tối tàn. Và Triệu Hưng Thái - người bán cháo ven đường vô cùng đắt khách, trở thành người lắng nghe tâm sự của nàng ta.

- Huynh không biết Kim Thu đáng ghét cỡ nào đâu - Hồng Châu ngồi xổm bên cạnh, tức giận nói: - Cứ chĩa mũi dùi về phía ta thôi, chẳng lẽ bởi vì trước kia ta là nha đầu của nàng ta, cho nên cả đời này ta không thể trở mình vượt qua nàng ta?

Triệu Hưng Thái đang rất bận rộn, nói với nàng ta:

- Thật ra bây giờ ngươi cũng có tiền rồi, ngươi có thể rời khỏi Tiểu Nguyệt Lâu mà.

- Rời khỏi? - Hồng Châu nói.

- Ta không thể rời khỏi. Ta không những không thể rời khỏi, mà ta còn muốn nổi danh hơn Kim Thu mới được.

- Chỉ vì muốn vượt qua nàng ta thôi sao?

Hồng Châu lắc đầu, nói:

- Không phải chỉ vì muốn vượt qua nàng ta.
Chương kế tiếp