Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 7
Nữ chưởng quầy thấy viện lý do mà khách vẫn không chịu rời đi, thị biết ngay là vị Phật này không dễ tiễn. Vì vậy, thị tránh sang một bên và mời các vị khách bên ngoài vào trong. Phàm là làm ăn buôn bán thì không có lý gì lại đi đuổi khách.

Lúc khách bước qua cửa, thị còn cố tình quan sát. Ừm, có bóng trên mặt đất, không có đi trên mũi chân, xem ra chắc chắn là người. Tuy nhiên, trên người ăn mặt theo kiểu trắng trắng đen đen thật sự có chút ớn lạnh.

- Khách quan muốn dùng trà gì, trà Long Tĩnh hay là trà đen của núi Lão Quân? - Chưởng quầy vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho tiểu nhị.

- Trà đen Lão Quân đi - Phó Yểu nói.

- Dạ, tiểu nhân lập tức đi pha - Tiểu nhị ngầm hiểu, cầm lá trà đi ra sau bếp. Mục đích chính của hắn là muốn xem thử đầu bếp có còn ở đây hay không.

Lúc này chưởng quầy cũng nói xin lỗi:

- Rau củ sau bếp không còn nhiều lắm, chắc là không thể làm được nhiều món, xin khách quan rộng lòng bỏ qua.

- Không sao, làm được món gì thì ăn món đó, hương vị ngon miệng là được.

Thấy khách rất dễ nói chuyện, trái tim chưởng quầy cũng dần thả lỏng. Thị sợ nhất là gặp phải thực khách vô cớ gây rối, nói không hợp ý lập tức động tay động chân. Bàn ghế hư hỏng chỉ là chuyện nhỏ, nhỡ đâu bị thương hoặc xảy ra án mạng thì tửu lầu của thị đừng mong thoát khỏi tai ương.

Chẳng mấy chốc tiểu nhị đã bưng trà ra, đặt khay bình trà xuống xong, chưởng quầy nói nhỏ với hắn vài câu, tiểu nhị lập tức lui xuống. Chưởng quầy là người giỏi ăn nói, thị vừa châm trà cho đoàn người Phó Yểu, vừa hỏi thăm xem bọn họ từ đâu đến. Sau khi Phó Yểu thuận miệng nói ra địa danh nào đó cũng như một vài phong tục địa phương thì bầu không khí không còn lúng túng nữa.

- Chưởng quầy đúng là có kiến thức uyên bác - Phó Yểu tán thưởng.

Chưởng quầy khẽ cười, nói:

- Ta kinh doanh tửu lầu này rất nhiều năm rồi, tuy rằng bản thân chưa từng đi tới nơi nào, nhưng cũng được nghe quan khách lui tới đề cập đến ít nhiều.

- Thế gần đây chưởng quầy có nghe ngóng được chuyện gì mới mẻ hay không? - Phó Yểu hỏi.

- Để mà được gọi là điều mới mẻ thì có rất nhiều - Chưởng quầy nói - Nói chi xa, mới tháng trước thôi. Chỗ chúng ta có người bị người ta hãm hại, thi thể đã lạnh và sắp đưa đi chôn luôn rồi, thế nhưng đột nhiên sống lại.

- Có người đồn là được đạo sĩ ở đạo quán cứu sống, nhưng ta cảm thấy có lẽ không kỳ bí đến vậy đâu, chẳng qua là trùng hợp vừa sống lại vào lúc đó mà thôi. Nếu đạo sĩ có năng lực này thì mọi người đừng đến chỗ đại phụ xem bệnh nữa, đi thẳng lên đạo quán thắp nhang là được.

- Nhỡ đâu ai đó có khả năng này thì sao? - Dù sao Đại Lang đang ngồi bên cạnh vẫn còn nhỏ tuổi, nó hơi không phục mà phản bác lại - Thẩm chưa từng thấy không có nghĩa là không có.

Chưởng quầy cũng không tức giận, thị cười nói tiếp:

- Ta không phủ nhận rằng trên đời này chắc chắn có cao nhân, nhưng ở nơi thâm sơn cùng cốc của chúng ta thì khó mà có được cao nhân. Nếu không ta cũng bằng lòng đi dâng hương đều đặn và xin bùa gì đó, cầu khấn các ngài ấy phù hộ cho mọi chuyện trong tửu lầu của ta đều được suôn sẻ.

Lúc này, Tam Nương bên cạnh vẫn luôn trầm mặc không nói, đột nhiên mở miệng:

- Có ai từng tới tửu lầu của các ngươi để tìm người không?

- Tìm người? - Chưởng quầy sửng sốt, đáp lời - Đúng là có, chẳng lẽ các vị khách quan cũng muốn tìm người?

- Ngươi chỉ cần nói cho bọn ta biết những người đến tìm người trông như thế nào và bọn họ đang tìm người nào là được - Phó Yểu nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà rồi nói.

- Nhiều đấy! - Chưởng quầy gần như có thể khẳng định các vị trước mặt đến đây là vì tìm người. Dù sao thì ai cũng biết trà lâu tửu điếm là những nơi dễ nghe ngóng tin tức nhất. E rằng bọn họ ăn cơm là giả, tìm người mới là thật.

Chưởng quầy không dám đắc tội, bèn nói sơ qua một lượt tất cả những người xuất hiện với mục đích tìm người trong khoảng thời gian gần đây. Thật ra đa phần là tìm nhi tử và nhi nữ, nhưng có đến tám phần cơ hội không tìm thấy người.

- Chẳng lẽ không có ai hỏi thăm ngươi chuyện có một đoàn người nói giọng Kinh Thành đã từng đi ngang qua nơi này vào hai tháng trước sao? - Phó Yểu nói.

- Chuyện này… - Chưởng quầy cau mày suy nghĩ cẩn thận - Không có, ta nhớ rõ là lúc đó có hai vị quý nữ trong kinh nghe danh mà đến tửu lầu của bọn ta dùng bữa, nhưng từ sau ngày đó thì không có ai tới hỏi thăm nữa.

Thị trấn khá rộng, mặc dù thương nhân qua lại rất nhiều song ấn tượng của thị về hai vị quý nữ kia vẫn còn mới mẻ. Tuy các nàng ấy đều đội mũ có rèm che, nhưng những nha hoàn hầu hạ bên cạnh họ ăn mặc chẳng khác gì đám tiểu thư nhà giàu trong trấn. Ngoài ra, mỗi một hộ vệ của họ đều nói chất giọng Kinh Thành. Lúc thị mang rượu ra đã có hỏi thăm một chút, biết được hình như là thiên kim của nhà quan lớn nào đó trong kinh, trở về Dương Châu lần này để thăm người thân. Còn chuyện vì sao chỉ có hai vị quý nữ mà không có người lớn nào theo cùng thì thị không có hỏi nhiều.

- Thật sao? - Tam Nương ngồi đó, sắc mặt cứng nhắc, không nhìn ra được thái độ nàng ta, nhưng giọng điệu có vẻ hơi thất vọng.

Lúc này bên ngoài tửu lầu có tiếng gì đó. Đại Lang vừa quay đầu nhìn, thấy có hai người đang khiêng một người say khướt đi đến.

- Giang chưởng quầy, Đại Lang nhà ngươi uống quá chén rồi. Như Yên cô nương bảo chúng ta đưa người trở về cho ngươi.

Chưởng quầy cáo lỗi với Phó Yểu một câu, rồi cau mày bảo hai người kia giúp thị khiêng người vào trong hậu viện, đừng làm ảnh hưởng khách đến dùng cơm. Đúng lúc này, vị Đại Lang say mèm kia bỗng nhiên dở chứng sau khi uống say, mắng:

- Ta không đi! Có phải ngươi muốn ta đi để ngươi tiếp tục ve vãn khách khác hay không?

Lời nói bất chợt làm cho sắc mặt chưởng quầy thay đổi, thị cố kiềm chế cảm xúc rồi tự mình kéo nhi tử đi về hậu viện.

- Ngươi uống say rồi, mau đi giải rượu.

- Ta đã bảo là ta không đi! - Người say nào biết nặng nhẹ, đẩy một cái khiến chưởng quầy ngã ngồi xuống đất, thế mà hắn ta cũng không cảm thấy bản thân làm sai chỗ nào - Hôm nay là có kẻ mắng ta là dưỡng tử của một ả kỹ nữ. Ha, biết trước như vậy chi bằng để cho ta chết cùng với mẫu thân của ta cho rồi, hà tất để ngươi giả mù sa mưa làm người tốt ở đây.

Tình huống khó xử hết lần này đến lần khác làm cho sắc mặt chưởng quầy không khỏi khó coi, thị đứng lên và nói với hai người kia:

- Chúng ta cùng nhau khiêng hắn vào hậu viện đi.

- Được, được.

- Đại Lang nhà ngươi uống say, uống say thì sẽ phát điên. Giang chưởng quầy, ngươi cũng đừng nên suy nghĩ lung tung.

Lời an ủi có cũng được mà không cũng được không thể khiến chưởng quầy cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Thị thưởng cho hai người kia vài văn tiền lớn, rồi sửa soạn lại bản thân một chút, nặn ra một nụ cười trên mặt và trở về sảnh lớn.

- Để các vị khách quan chê cười rồi - Thị vén lại sợi tóc rơi ra khỏi tai, thần thái lộ ra một chút sức hút mà ngay cả bản thân thị cũng chẳng nhận ra. Vả lại thị chỉ mới ba bốn mươi tuổi, đang trong độ tuổi chín mùi nhất, được khách nam yêu thích là chuyện bình thường.

Phó Yểu đặt chén trà xuống, hỏi:

- Khoảng chừng bao lâu nữa mới lên món cho ta?

Chưởng quầy như thể được dịp thở ra một hơi, lập tức trả lời:

- Để ta đi ra sau bếp xem thử, chư vị từ từ dùng trà.

Nhìn theo bóng dáng xa dần của thị, Đại Lang tức giận nói:

- Cái tên lúc nãy đúng là chẳng ra gì cả, sao có thể đối xử với mẫu thân của mình như thế.

Nó nói vậy cũng không nhận được sự tán thành từ hai người khác, Tam Nương đối diện hiển nhiên là đang thất thần, còn quán chủ thì nâng chén trà lên…

- Quán chủ… - Đại Lang khẽ gọi một tiếng nhẹ như muỗi kêu, ý muốn quán chủ giúp nó trút giận vô cùng rõ ràng.

- Đại Lang - Phó Yểu nói - Ngươi đã bao giờ đọc sách chưa?

- Chưa từng…

- Thế thì hôm nay ta sẽ dạy ngươi một câu. Khi nào ngươi biết viết thì treo nó ngay đầu giường.

- Dạ!

- Mắc mớ gì đến ta, mắc mớ gì đến ngươi! Nhớ kỹ những lời này, chắc chắn ngươi có thể tránh được rất nhiều chuyện trong tương lai.

Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị đã bưng món ăn thứ nhất từ bếp ra đây. Sau đó, chưởng quầy và một nam tử mập mạp vừa nhìn liền biết chính là đầu bếp cũng bưng thức ăn lên bàn. Tổng cộng có bốn món ăn và một bát canh, món ăn bao gồm thịt lợn luộc cay, cà tím áp chảo, cá lăng hình sóc và một món ăn đỏ trắng đan xen không biết tên gọi. Còn lại bát canh là canh đậu hũ đơn giản.

- Khách quan, tạm thời cũng chỉ có thể làm được chừng này món thôi - Đầu bếp hoàn hồn sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của khách, nói với vẻ hơi ngượng ngùng.

- Nhiêu đây đủ rồi - Phó Yểu nhận lấy đôi đũa từ trong tay Tam Nương, chậm rãi nhấm nháp.

Không thể không thừa nhận rằng hương vị của mấy món ăn này rất ngon. Thịt lợn luộc cay rất mềm, lúc nhai trong miệng vẫn không mất đi độ đàn hồi của thịt. Cá lăng hình sóc giòn giòn, thịt cá vừa tươi vừa ngọt lại thơm. Nước sốt thấm vào thịt cá, hết sức dụ dỗ người ta thèm thuồng.

Hương vị cà tím áp chảo trội hơn hai món ăn trước một chút, thịt trong món này nhìn chung không phải thịt heo, nước thịt "nhấn chìm" cà tím, cắn xuống một miếng và thoả mãn ngàn lần.

Điều khiến Phó Yểu cảm thấy bất ngờ nhất là món ăn đỏ đỏ trắng trắng ở cuối. Vừa mới cho vào miệng, nàng cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng, sau đó là là vị thanh thanh. Hương vị đặc biệt rất khác so với những món đậm đà trước đó, toàn bộ món ăn là vị chua chua ngọt ngọt tươi mát vừa phải.

- Thì ra là vỏ dưa hấu - Phó Yểu ăn cong, đột nhiên bật thốt lên - Làm khó ngươi rồi.

Đầu bếp cười một cách ngô nghê:

- Trong bếp không còn nguyên liệu nấu ăn, ta lơ đãng nhìn sang bên cạnh thì thấy quả dưa hấu định tối nay ăn. Thế là ta bèn múc hết ruột dưa đi, dùng vỏ dưa hấu làm thêm một đĩa thức ăn.

- Nguyên liệu nấu ăn không phân biệt đắt rẻ sang hèn. Bốn món ăn này phong phú đậm đà, ngươi có lòng vậy âu cũng là điều đáng quý - Phó Yểu nói tiếp - Ta thật sự càng muốn nếm thử món ăn sở trường của ngươi.

- Chuyện này có khó gì đâu. Nếu ngày mai các vị khách quan có thể tới đây thì ta sẽ chuẩn bị trước cho các vị - Mặc dù ngày nào đầu bếp cũng nghe người ta khen ngợi tay nghề của mình, nhưng những lời khen thế này nghe mãi không chán.

- Được, quyết định vậy đi.

Trước ánh mắt bàng hoàng của ba người ở tửu lầu, Phó Yểu càn quét hết toàn bộ bốn đĩa thức ăn và một tô canh, sau đó ký giấy nợ rồi rời đi. Nàng để lại một miếng ngọc bội ở tửu lầu xem như vật thế chấp.

Mãi cho đến khi khách khứa đi hết, chưởng quầy mới cầm miếng ngọc bội lên, lật tới lật lui xem thử. Đầu bếp bên cạnh có chút bất an, tuy gã không biết nhìn hàng nhưng gã có linh cảm rằng miếng ngọc này rất tốt.

- E rằng đây là thứ rất đắt tiền.

- Ừm - Chưởng quầy là người khéo léo, thị nghĩ gì đó, rồi treo miếng ngọc bội lên eo.

- Sao nàng lại đeo nó bên người? - Đầu bếp hỏi.

- Ta không có tiền mua nó, chẳng lẽ không thể mượn của người ta đeo một chút sao? - Chưởng quầy chỉ nói vậy thôi, chứ thị không nói ra lý do thật sự cho trượng phu biết.

Vị khách đặc biệt cố tình hỏi thăm có ai đến dò la tin tức về quý nữ trong kinh thành hay không, cuối cùng bỏ lại cho thị miếng ngọc bội giá trị vượt xa tiền cơm. Thị suy tính trong đầu, e rằng khách này cố tình làm vậy. Thị cứ đeo miếng ngọc bội này trước đã, nhỡ đâu lúc nào đó thật sự có người đến tìm…

- Món đồ quý giá thế này, còn không phải là ta sợ nàng làm rơi mất hay bị người ta trộm mất sao - Đầu bếp nói - Được rồi, nàng thích là được. Hôm nay ta cũng đi mua cho nàng một miếng.

Nghe trượng phu nói vậy, ban đầu chưởng quầy còn vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại nói:

- Đừng mua vẫn hơn, mua mấy thứ lấp la lấp lánh này để làm gì. Đại Lang tham gia khoa cử cần phải chuẩn bị rất nhiều bạc, đây mới là chuyện lớn. Chờ sau này Đại Lang có tương lai xán lạn rồi, chàng lại mua cho ta cũng chưa có muộn.
Chương kế tiếp