Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Thiết Kế Nhân Vật

Chương 44
Tình cảnh này trông rất quen thuộc.

Lần trước khi Kiều Tinh Nam rút được Tư Sa thì đã được nhìn thấy các hiệu ứng đặc biệt khi một thẻ bài bậc SSR ra sân, không ngờ khi một thẻ bài thăng cấp đến bậc SSR cũng xuất hiện hiệu quả như vậy.

Gió lạnh gào thét, khi Kiều Tinh Nam hồi thần lại thì chung quanh đã không còn là phòng ốc ấm áp. Y giương mắt lên nhìn, vầng trăng lạnh lẽo màu bạc trắng đang treo lơ lửng trên trời, dưới ánh trăng là biển cát vô tận, chung quanh hoàn toàn hoang vắng, chỉ có sự tĩnh mịch vô tận.

Bỗng nhiên, trong sa mạc truyền đến một tiếng chuông.

So với tiếng chuông nặng nề của lục lạc thì âm thanh này thanh thúy êm tai hơn nhiều, giống như là do những vòng tai bằng bạc va chạm tạo thành, Kiều Tinh Nam xoay người, nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.

Ở nơi xa, nam nhân đi trường ngoa màu đen giẫm lên trên cát bạc đi dưới ánh trăng, một mình bước đi không mục đích, để lại hàng loạt dấu chân in trên nền cát, khăn lụa che mặt nhìn không thấy mặt, bên tai lủng lẳng một sợi dây chuyền bạc.

Đó là Phong Lăng.

Kiều Tinh Nam nhìn nam nhân, xa xa liền bắt gặp một đôi mắt màu xanh lam yên tĩnh, trong mắt của nam nhân bình thản mà lạnh lùng, dường như cũng không nhận ra chính mình.

Mà trong giây phút mà bọn họ đối mặt với nhau, tiếng gió như sấm sét nổ tung, cuốn lên một cơn gió cát, hoàn toàn che khuất tầm mắt.

Một giây sau, hình ảnh tiêu tán.

【 đinh, chúc mừng kí chủ đã thành công thăng cấp [ Phong Lăng Thính Phong giả ] lên bậc SSR】

Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, suy nghĩ của Kiều Tinh Nam lập tức thoát ly khỏi cảnh tượng vừa rồi, y lấy lại tinh thần nhìn về phía Phong Lăng. Tiếp theo y thấy Phong Lăng sờ lên lỗ tai của mình, thần sắc luôn luôn yên bình lúc này lại có hơi hoảng hốt .

Dựa theo hồ sơ thăng cấp thì Phong Lăng chỉ cần lên tới bậc SSR là sẽ không phải nghe thấy những âm thanh lộn xộn kia nữa.

Nghĩ như vậy, nhưng Kiều Tinh Nam vẫn lo lắng sẽ có gì bất ngờ xảy ra, chủ động hỏi: "Phong Lăng ngươi thế nào rồi? Còn có thể nghe được những âm thanh trong phạm vi năm trăm mét không?"

“Không nghe được."

Phong Lăng đắm chìm trong sự yên tĩnh đã lâu không cảm nhận được, đáp lại ngắn ngủi ba chữ, lúc nói ra, giọng nói có chút khô khan.

Bên trong màng nhĩ an tĩnh chỉ có giọng nói của mình.

Phong Lăng hơi thất thần, hắn đã không nhớ ra được lần cuối cùng bên tai mình an tĩnh như vậy là từ khi nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng, sau khi đọa hóa cuộc sống của hắn rất thống khổ.

Nếu như không được cảm thụ xem yên tĩnh là cảm giác như nào thì sau khi đọa hóa có lẽ hắn sẽ không khó chịu như vậy nữa.

Hiện tại lỗ tai của mình lại được an tĩnh.

Bờ môi bị khăn lụa che đậy của Phong Lăng mấp máy, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào tân chủ nhân của mình.

Hắn hiểu rõ, tân chủ nhân muốn thăng cấp cho hắn không chỉ vì muốn tìm ra đệ đệ muội muội của nguyên thân, mà cũng là vì muốn lỗ tai của hắn dễ chịu một chút.

Tân chủ nhân thật tốt.

Phong Lăng nghĩ, thế giới của hắn chỉ cần có thể có những giây phút yên tĩnh ngắn ngủi một chút giống như vậy là đủ rồi, cho dù tân chủ nhân giống như chủ nhân trước, cảm thấy hắn ở bậc SSR còn vô dụng hơn lúc không thăng cấp thì hắn cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.

"Vậy là được rồi."

Kiều Tinh Nam không biết Phong Lăng ngay sau khi vừa mới thăng cấp đã suy nghĩ đến việc bị trả lại tạp trì, y nở nụ cười, không vội vàng nhìn thuộc tính thẻ bài của Phong Lăng, mà quay đầu nhìn về phía chú Steria và Đạc Nhạc.

Mình đã đáp ứng với Đạc Nhạc và Steria, một khi có đủ đồng vàng thì sẽ thăng cấp cho cả hai người bọn họ.

Hiện tại cũng là lúc nên thực hiện lời hứa.

"Chủ nhân muốn thăng cấp cho ta sao?"

Phát giác được ánh mắt của Kiều Tinh Nam, Đạc Nhạc cười híp mắt nói.

Trong số các thẻ bài hiện tại, chỉ có mình là có thể kiếm tiền, giữ vững nguyên tắc lợi ích của thương nhân là trên hết, Đạc Nhạc đương nhiên không cảm thấy lời nói này của mình quá là mặt dày.

"Ừm." Kiều Tinh Nam cũng không nhận ra Đạc Nhạc có vấn đề gì, y cười gật đầu, "Không chỉ ngươi, ta cũng muốn thăng cấp cho chú Steria."

Sau khi thăng cấp cho bọn họ, mình sẽ nghiên cứu kỹ năng của Phong Lăng để tìm kiếm manh mối của đệ đệ muội muội.

Ở bên, Steria nghe thấy Đạc Nhạc chủ động bảo chủ nhân thăng cấp cho mình thì lập tức không còn nở nụ cười hiền lành nữa.

Thật là những lời vô liêm sỉ!

Mấy ngày ở chung, quan điểm Steria dành cho Đạc Nhạc đã có chút thay đổi, nhưng nghe đến đó, tất cả hảo cảm trước đó đã lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Hành vi này của Đạc Nhạc vô lại chẳng khác gì cái tên lưu manh bên cạnh ông!

Đúng lúc Steria muốn mở miệng thay chủ nhân thiện lương mềm lòng của ông giáo huấn cái tên da mặt dày vô lại này thì liền nghe thấy chủ nhân nói là muốn thăng cấp cho mình.

"Chú Steria? Chú làm sao vậy?"

Kiều Tinh Nam nhìn thấy nét mặt chú Steria hơi luống cuống, nhìn có vẻ lo lắng hơn trước rất nhiều.

"Không sao." Steria ý thức được nét mặt vừa rồi của mình vô cùng lỗ mãng nên vội vàng điều chỉnh lại, nhưng cái tay nắm chặt quải trượng vẫn còn có chút run rẩy, hiển nhiên tâm trạng còn chưa bình phục được.

Là một trong những quân bài đầu tiên được rút ra, Steria hiểu rõ nhất tình trạng chật vật lúc này của chủ nhân thiện lương và thông tuệ của ông.

Chuyện thăng cấp tuy là rất hấp dẫn.

Nhưng thân phận của mình chỉ là một quản gia, căn bản không giúp đỡ được cái gì, Steria cảm thấy chủ nhân không nên lãng phí đồng vàng lên trên người ông.

Nghĩ như vậy, Steria liền mở miệng cự tuyệt.

"Chú Steria, chú nghĩ sai rồi, thăng cấp cho chú không hề lãng phí đồng vàng." Kiều Tinh Nam cười một tiếng: "Chú Steria là quản gia của ta, ở trong kịch bản còn đảm nhiệm lão sư lễ nghi của ta, nếu như thực lực của chú mạnh hơn một chút thì sẽ giúp cho thiết lập nhân vật của chúng ta càng thêm vững chắc thần bí. Đây là một cơ hội tốt, sao có thể nói là lãng phí đồng vàng được?"

Lại nói, Kiều Tinh Nam cũng rất tò mò muốn biết chú Steria và Đạc Nhạc sau khi kích hoạt được kỹ năng thì sẽ trông như thế nào, nên đương nhiên là sẽ không dễ dàng buông tha việc thăng cấp cho bọn họ.

Kỹ năng "Vi tôn nghiêm mà chiến" của chú Steria nhìn có vẻ giống như công kích, nhưng nói thật ra, Kiều Tinh Nam thực sự không tưởng tượng ra được chú Steria ưu nhã như vậy mà đánh nhau thì sẽ thế nào.

Còn cả Đạc Nhạc, lúc bậc R chưa kích hoạt kỹ năng mà hắn đã có thể cân nhắc lợi ích, kiếm được rất nhiều đồng vàng. Sau khi thăng cấp kích hoạt 【 có lợi có lỗ 】 cho dù tỷ số thắng là 50, nhưng nghĩ cũng biết chắc chắn là không đơn giản giống như mặt ngoài.

Steria đã sớm biết chủ nhân của ông biết ăn nói, nhưng nghe y nói như thế thì vẫn tin rằng sau khi mình thăng cấp sẽ rất hữu dụng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản bác làm sao.

"Còn muốn thăng cấp cho vị này nữa à."

Ánh mắt Đạc Nhạc chuyển hướng sang Steria, khóe miệng hơi cong lên, con mắt híp hơi mở ra: "Chúc mừng ngươi nha, Steria."

Chú Steria cũng không phải là một lá bài đầu óc đơn thuần như mấy lá bài còn lại, ông lập tức cảm nhận được tầm mắt đầy ý vị của đối phương.

"Ta cũng chúc mừng ngươi."

Chú Steria ôn hòa nhìn lại đối phương.

Do ông quá để tâm mấy chuyện vụn vặt mà thôi, hai tên thẻ bài thô lỗ vô lễ như Đạc Nhạc và Farrel Ruier mà còn có thể được chủ nhân sắp đặt vào kịch bản thích hợp được thì một thân sĩ ưu nhã như ông sau khi thăng cấp nhất định sẽ có thể trợ giúp được cho chủ nhân.

Steria nghĩ vậy, hiền từ cười nói: "Thật lòng hi vọng sau khi thăng cấp ngài có thể xứng đáng với số đồng vàng mà chủ nhân tốn hao vì ngài."

"A nha, đó là điều đương nhiên."

Nụ cười của Đạc Nhạc vẫn không thay đổi.

Hai thẻ bài đều rất thông minh, quan hệ cũng không tệ lắm, lúc này đều đang nở nụ cười dối trá.

Kiều Tinh Nam liếc nhìn hai người một cái, quyết định mặc kệ hai người. Y còn phải tập trung vào chuyện thăng cấp, chuyện giữa các thẻ bài thì cứ để chính bọn họ xử lý.

Y nhìn lên tấm màn hình chiếu trên không trung, tính toán số đồng vàng mà mình đã hao phí, nâng Phong Lăng lên tới bậc SSR, tổng cộng tiêu hao 210 vạn đồng vàng.

Thẻ bài bậc R mỗi lần thăng một cấp nhỏ sẽ tiêu hao một vạn đồng vàng.

Số đồng vàng còn lại cộng thêm đồng vàng của mình có trước đó, tổng cộng còn lại 441 vạn 2,203 đồng vàng cộng thêm ba đồng bạc.

Kiều Tinh Nam mấp máy môi, quyết định tốc chiến tốc thắng, lần trước thăng cấp cho Farrel Ruier và số 0 lên bậc SR đã bỏ ra gần hai mươi vạn, lần này cứ thử thời vận xem.

Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam liền mở giao diện hệ thống ra nhập số lượng vào.

【 đinh, ngài có muốn sử dụng hai mươi vạn đồng vàng thăng cấp cho thẻ bài [ Steria Nhân tộc ] không? 】

【 đinh, ngài có muốn sử dụng hai mươi vạn đồng vàng thăng cấp cho thẻ bài [ Đạc Nhạc Nhân tộc ] không?】

Kiều Tinh Nam trực tiếp chọn đồng ý.

Một giây sau, hai âm thanh điện tử lạnh nhạt lập tức truyền đến bên tai.

Cùng lúc tiêu hao hai mươi vạn, chú Steria cũng giống như Farrel Ruier lên tới bậc SR luôn, chỉ cần kích hoạt là có thể trở thành thẻ SR chân chính, còn Đạc Nhạc thì vẫn chưa.

Kiều Tinh Nam suy nghĩ một chút, lại tiêu hao một vạn đồng vàng kích hoạt chú Steria lên, đồng thời cũng trở tay đập cho Đạc Nhạc một vạn đồng vàng.

【 đinh, kích hoạt thành công, thẻ bài Steria Nhân tộc, cấp độ hiện tại bậc SR(cấp một) 】

【 đinh, thăng cấp thành công, thẻ bài Đạc Nhạc Nhân tộc, cấp độ hiện tại bậc R (cấp năm) 】

Kiều Tinh Nam nghe tiếng nhắc nhở thì nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đập một vạn đồng vàng cho Đạc Nhạc, tiếp theo mới nghe được tiếng Đạc Nhạc kích hoạt thành công.

Cuối cùng cũng thăng cấp thành công.

Kiều Tinh Nam đè nỗi kích động trong lòng xuống, ban đầu y còn cảm thấy hơn 600 vạn đồng vàng là rất nhiều, đủ để cho bọn họ dùng trong thời gian rất lâu, nhưng trong chớp mắt, gia tài hiện tại cũng chỉ còn lại có hơn 390 vạn đồng vàng.

Nhưng mà có thể thăng cấp thành công thì cũng là một chuyện đáng để vui mừng rồi.

Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam cũng không còn đau lòng nữa, y quay đầu nhìn về phía Đạc Nhạc và chú Steria vừa mới thăng cấp thành công.

Đạc Nhạc vẫn cười đến híp cả mắt, "Chọn thăng cấp cho ta là quá đúng, chủ nhân thật là sáng suốt!"

"Đa tạ chủ nhân đã giúp ta thăng cấp."

Chú Steria cười ôn hòa đáp lại, nhưng không biết có phải là ảo giác của Kiều Tinh Nam hay không, y cứ cảm thấy hiện tại biểu cảm của chú Steria có chút kỳ lạ, nhìn khá là cứng ngắc.

Ở bên cạnh, Farrel Ruier uống rượu, liếc mắt nhìn Steria, bật cười một tiếng.

Vậy mà lần trước còn dám xem thường hắn, đáng lẽ hắn phải lấy một cái gương ra cho lão đầu tử này nhìn, đã cảm động đến mức sắp khóc rồi mà còn cố giả bộ tao nhã, thật sự là xấu xí.

Kiều Tinh Nam chăm chú nhìn thêm, không nhận ra được cái gì không đúng, thế là bèn ấn mở thuộc tính thẻ bài của hai người. So sánh với chú Steria và Đạc Nhạc thì kỹ năng của Phong Lăng phiền toái hơn một chút.

Kiều Tinh Nam chuẩn bị xem hết hai người bọn họ trước rồi mới nghiên cứu thử xem kỹ năng chọn gió của Phong Lăng là như thế nào.

Mở thuộc tính thẻ bài của Đạc Nhạc ra, Kiều Tinh Nam nhìn từ trên xuống dưới một vòng, thuộc tính của Đạc Nhạc khi lên bậc SR cũng không thay đổi nhiều so với lúc trước.

Kỹ năng mang theo 【 có lợi có lỗ 】 được kích hoạt, đồng thời có thêm kỹ năng【 kèm theo】không xác định và 【 làn da 】.

Có lợi có lỗ, tỷ số thắng là 50.

Còn làn da mới được thêm vào, Kiều Tinh Nam mở hình ảnh ra, liền trông thấy bức ảnh đầu tiên và bức ảnh thứ hai ở trên đó đều là ảnh Đạc Nhạc mặc trường bào màu lam đeo gọng kính tơ vàng, bộ dáng cười mị mị, nhưng mà trên tay của hắn vẫn cầm một cái bàn tính, chiếc bàn tính từ chất liệu gỗ nay đã biến thành bàn tính vàng.

Nói thật ra, sự biến hóa này còn không rõ ràng bằng hoa văn trên trán số 0.

Bởi vì từ khi Đạc Nhạc đi vào thế giới này, Kiều Tinh Nam chưa từng thấy hắn lấy bàn tính ra lần nào, có lẽ là nó cũng được đặt ở trong túi không gian của hắn giống như sổ sách, được hắn bảo quản kỹ.

Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam giương mắt nhìn về phía Đạc Nhạc, lấy được biểu cảm nheo mắt khó hiểu của đối phương.

"Đạc Nhạc, làn da mới của ngươi là bàn tính vàng."

Kiều Tinh Nam còn chưa nói xong, con mắt của Đạc Nhạc lập tức ngạc nhiên trợn to, đây là lần đầu tiên Kiều Tinh Nam thấy con mắt Đạc Nhạc có thể trợn to như thế.

"Chủ nhân, có thể thay đổi làn da cho ta được không?"

Giọng điệu Đạc Nhạc mang đầy ý khẩn cầu.

Kiều Tinh Nam ngơ ngác một chút, y vốn cũng muốn thay đổi cho Đạc Nhạc, y hỏi câu này cũng chỉ là muốn sớm nói cho hắn biết một tiếng, cũng không ngờ Đạc Nhạc lại thích bàn tính vàng như thế.

Y cười cười, đưa tay thăng cấp làn da của Đạc Nhạc thành bàn tính vàng.

"Đa tạ chủ nhân!"

Đạc Nhạc chậm rãi cười đến híp cả mắt, vội vàng lấy bàn tính ra, nắm chặt trên tay, thỉnh thoảng còn đặt ở trên mặt cọ mấy lần, coi trọng như là bảo bối.

Bàn tính kim quang lóng lánh, thuần kim!

Kiều Tinh Nam nhìn Đạc Nhạc coi chiếc bàn tính như trân như bảo, cảm thấy về sau đối phương tính sổ sách rất có thể cũng sẽ không cam lòng lấy cái bàn tính này ra dùng.

Sau đó, y quay đầu nhìn về phía giao diện thuộc tính thẻ bài của chú Steria.

Chú Steria và Đạc Nhạc kỳ thật cũng không thay đổi là mấy, nhưng mà có thể là bởi vì kỹ năng đều cần kích hoạt, kỹ năng của chú Steria từ bậc R(cấp ba) đã kích hoạt rồi, mà kỹ năng của Đạc Nhạc bậc SR mới kích hoạt, hai người vẫn còn có chút khác biệt.

Nếu nói khách quan hơn thì chú Steria sau khi thăng cấp có thay đổi nhiều hơn một chút.

Ngoại trừ xuất hiện 【 kỹ năng kèm theo 】mới và 【 làn da 】 ra thì đằng sau kỹ năng mang theo【 vi tôn nghiêm mà chiến 】của chú Steria lại có thêm một chữ "giới hạn SR" nữa.

Kiều Tinh Nam ngờ vực ngẩng đầu lên nhìn.

【 vi tôn nghiêm mà chiến giới hạn SR: Lúc có người vũ nhục tôn nghiêm của ta, ta sẽ dẫn đầu công kích, thủ trượng làm bằng gỗ đen, vĩnh viễn là thước dạy học tốt nhất.

Ghi chú: trong vòng phạm vi năm mét, thẻ Steria Nhân tộc có thể dùng thủ trượng làm bằng gỗ đen, trong năm phút chấn nhiếp tất cả những người vũ nhục Steria, thời gian hồi chiêu ba mươi phút. 】

Kiều Tinh Nam nhìn về phía Steria, trừng mắt nhìn, chấn nhiếp?

"Chú Steria, kỹ năng chấn nhiếp của chú có hiệu quả gì vậy?"

Steria ôn hòa nhìn về phía Kiều Tinh Nam, ông nghĩ nghĩ, sau đó nhìn về phía Farrel Ruier đang uống rượu.

"Nhìn ta làm gì, lão đầu. . ." tử.

Farrel Ruier còn chưa nói hết chữ 'tử' thì đã thấy Steria nắm chặt thủ trượng làm bằng gỗ đen, mặt mỉm cười dùng thủ trượng đập một cái xuống sàn nhà.

—— uỳnh

Cái bàn đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn.

Đầu Farrel Ruier giống như bị một thứ gì đó không biết tên tóm lấy, bỗng nhiên bị nhấn lên trên mặt bàn, cái bầu rượu màu xanh nhạt trên tay phải thiếu chút nữa thì tuột ra.

"Lão già đáng chết! Ngươi làm cái gì thế? !"

Farrel Ruier gào thét, muốn đứng lên quyết nhất tử chiến với Steria, nhưng lại phát hiện mình làm gì cũng không dậy nổi, đầu dán chặt lên trên mặt bàn.

"Ha ha ha ha, Farrel Ruier, nhìn ngươi trông buồn cười quá!"

Hỏa Nhất đung đưa quanh đầu Farrel Ruier một vòng, ngay sau đó liền bị lão đại nhà nó nhanh chóng nắm lấy trong tay.

Hai ngọn lửa bên cạnh Tư Sa cũng an tĩnh núp ở cổ của hắn, lập lòe ánh sáng.

Mà ở bên khác, Steria trông thấy cảnh này, ý cười trong mắt càng thêm chân thật, ông nhìn về phía cái người đã tuân thủ hứa hẹn sẽ thăng cấp cho mình, ôn thanh nói: "Chủ nhân, chính là như vậy đó."

"Hóa ra là như vậy à."

Kiều Tinh Nam nhất thời yên lặng, ánh mắt rơi vào Farrel Ruier bị xem như chuột bạch thí nghiệm, hơi đồng tình, trấn an nói: "Farrel Ruier, cảm tạ ngươi đã giúp ta dễ dàng hiểu rõ kỹ năng của chú Steria hơn, đừng có gấp, năm phút sau sẽ giải trừ thôi."

Nghe Kiều Tinh Nam nói như vậy, Farrel Ruier mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng hắn lại âm thầm cắn răng. Đợi đến khi nào bọn họ rời khỏi phòng của chủ nhân, xem xem hắn có đánh cho Steria một trận hay không!

Về mâu thuẫn xảy ra giữa chú Steria và Farrel Ruier, Kiều Tinh Nam đã sớm nghĩ thoáng hơn từ lâu. Không bằng nói, y cảm thấy giữa Farrel Ruier và chú Steria cũng coi như là đang thể hiện một loại tình cảm sâu đậm nào đó khác với bình thường?

Kiều Tinh Nam nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía những thay đổi khác của chú Steria, thiên phú của chú Steria là ưu nhã, thay đổi trên da không lớn, vốn là áo đuôi tôm màu đen, lúc này văn lên ám văn xa hoa, nhìn qua càng thêm lộng lẫy.

Còn thủ trượng làm bằng gỗ đen của ông thì cũng có thể lờ mờ nhìn thấy phía trên đó khắc một vài văn tự không biết là gì, có màu sắc rất giống hắc đàn mộc, nhìn trông thần bí đến cực điểm.

Kiều Tinh Nam nhìn làn da mới của chú Steria mấy lần, xác định không có vấn đề gì mới đưa tay giúp ông ấy đổi sang trang bị mới.

Mặc dù thay đổi không lớn, nhưng sau khi thay đổi làn da có thể khiến người ta rõ ràng cảm nhận được khí chất của Steria dường như đã trở nên tao nhã, nội liễm hơn một chút.

Steria tỏ lòng biết ơn với tân chủ nhân của mình, sau đó liếc mắt nhìn Farrel Ruier, con mắt màu xanh thẳm lộ ra ý cười khinh thường. Sau khi gạt Farrel Ruier đang tức gần chết lại phía sau, trong lúc vô tình y lại đối mặt với ánh mắt của Đạc Nhạc.

Hiển nhiên, Đạc Nhạc đang suy tư, năng lực chú Steria như vậy thì làm sao có thể chèn ép được, à không, phải lợi dụng hợp lý mới có thể kiếm về được số tiền kia.

Gian thương.

Steria mắt không thấy tâm không phiền nhắm mắt lại.

Khác biệt với sự "náo nhiệt" ở bên này, Phong Lăng và số 0 đều lặng lẽ quan sát chủ nhân, không để ý đến động tĩnh chung quanh, Tư Sa và Hỏa Nhị Hỏa Tam cũng giống như thế.

Hỏa Nhất cũng lẳng lặng ngồi lên trên đầu vai lão đại.

Là miệng thay chuyên nghiệp, nó rất có chừng có mực, biết lúc nào nên ra ngoài nói chuyện.

Kiều Tinh Nam phát giác được không khí trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, sau khi đảo mắt một vòng, trong mắt lộ ra mấy phần ý cười, sau đó vuốt lên màn hình hệ thống, suy nghĩ về kỹ năng của Phong Lăng.

【 Thẻ bài: Phong Lăng Thính Phong giả

Chủng tộc: Linh tộc

Cấp độ: SSR(cấp một)

Trang bị: bông tai có thể phát ra âm thanh êm tai, khăn lụa Giao tộc

Thiên phú: Không

Kỹ năng mang theo: Chọn gió

Kỹ năng kèm theo: ? ? ? (Không xác định, mời tự mình thăm dò)

Làn da: Gió âm tìm hơi thở (mở khi kỹ năng phát động)

Ghi chú: Tìm kiếm tin tức mình muốn tìm, trước tiên phải tìm được nhân quả thích hợp ~ cố lên tìm kiếm đi! 】

Thật lâu trước đó, Kiều Tinh Nam đã hiểu được kỹ năng【 chọn gió 】hoạt động thế nào, lúc này y đọc lại cũng là vì lo lắng có cái gì đó thay đổi, y nhìn lướt qua, vẫn có thể dò xét được tin tức của những người khác, không hạn chế khoảng cách, thời gian cooldown là mười hai giờ, không có tác dụng phụ.

Vậy là tốt rồi, Kiều Tinh Nam nhẹ nhàng thở ra.

Thính Phong giả thăng cấp đến bậc SSR với một số người khác thì cũng không nhất định là chuyện cần làm nhất, nhưng với Kiều Tinh Nam mà nói thì lại là mấu chốt giúp y bảo mệnh.

Kiều Tinh Nam trầm ngâm một chút, định là sau khi phân tích xong thuộc tính của Phong Lăng thì sẽ thảo luận với Phong Lăng về kỹ năng 【 Chọn gió 】cực kỳ quan trọng với tình hình của bọn họ lúc này.

Thuộc tính của Phong Lăng nhìn chung thì không có gì thay đổi, chỉ là có một làn da mới, 【 gió âm tìm hơi thở 】 rất kỳ quái, tại sao lại mở ra khi phát động kỹ năng?

Kiều Tinh Nam nghi ngờ trong lòng, mở giao diện làn da ra, nhìn về phía skin và hình ảnh lập thể 3D của Phong Lăng trên tấm hình.

Chỉ thấy ở bên trong giao diện, trên trán Phong Lăng xuất hiện một hoa văn màu xanh da trời, trừ cái đó ra thì trên cổ còn có thêm một sợi dây chuyền, không, không phải dây chuyền.

Kiều Tinh Nam nhìn kỹ lại, đó là một chiếc chuông nhỏ màu bạc.

Cái làn da này nhìn qua không có chỗ nào đặc thù, vì sao chỉ khi nào mở ra thì kỹ năng mới phát động?

Kiều Tinh Nam nhận ra, ở dưới giao diện làn da còn ghi chú một hàng chữ nhỏ.

【 Kỹ năng này không thể thay đổi thời gian thay da 】

【 Gió âm tìm hơi thở 】 làn da này thần bí như vậy sao?

Kiều Tinh Nam dằn nghi vấn xuống đáy lòng, nếu không thể tự động thay đổi thì y cũng muốn không đổi, hiện tại y đã hiểu đại khái thuộc tính của Phong Lăng rồi, đã đến lúc xử lý công việc của mình.

"Phong Lăng, ngươi biết tình huống bây giờ của chúng ta chứ, ta hi vọng ngươi có thể lợi dụng kỹ năng chọn gió tra được một số tin tức liên quan đến an toàn sinh mệnh của chúng ta." Kiều Tinh Nam giương mắt nhìn sang Phong Lăng yên tĩnh ngồi ở một bên.

Đôi mắt màu lam bình thản của Phong Lăng nhìn về phía Kiều Tinh Nam, bờ môi dưới khăn lụa khẽ nhúc nhích, hắn nghiêm túc đáp lại: "Được thôi, chủ nhân."

Kiều Tinh Nam vừa định hỏi thăm chuyện của đệ đệ muội muội, nhưng mà lời còn chưa ra khỏi miệng, y đã đột nhiên dừng lại, không, không nên hỏi chuyện này.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất hẳn là chuyện ngày mai đi gặp sủng vật của bạo quân mới đúng.

Nếu con ma thú kia đúng như bạo quân nói, chỉ thân cận đế vương, đến lúc đó nếu như ma thú không thân cận mình thì y chắc chắn cũng sẽ bại lộ, như vậy thì coi như xong đời.

Biết thêm được một chút tin tức về con ma thú kia, nói không chừng có thể tìm được cách phá cục.

Kiều Tinh Nam nghĩ tới đây, bèn nói: "Dò xét tin tức về tân sủng vật bên người Asrit đã, bắt đầu từ ngày mai bạo quân sẽ đưa nó tới chỗ ta, chuyện này sẽ sinh ra liên hệ nhân quả giữa chúng ta."

Kỹ năng Chọn gió chỉ có thể phát động khi có quan hệ nhân quả.

Nhưng mà, hệ thống cũng không có nói rõ quan hệ nhân quả phán đoán dựa trên tiêu chuẩn gì, Kiều Tinh Nam cũng đành phải tự mình lý giải.

Phong Lăng nghe thấy câu nói này, lắc đầu: "Chủ nhân, để phát động kỹ năng ngài cần dựa vào một loại quy luật nào đó có dính nhân quả, như vậy thì gió mới có thể đáp lại."

Kiều Tinh Nam nghe nói như thế, liền hơi dừng lại: "Cần vật thật à?"

Phong Lăng gật đầu.

Bởi vì yêu cầu cực kỳ hà khắc nên chủ nhân đời trước mới cảm thấy hắn không hề hữu dụng.

Đối với Kiều Tinh Nam hiện tại mà nói, y cũng không có bất kỳ thứ gì hay đồ vật gì có liên quan đến tân sủng vật của bạo quân cả.

Kiều Tinh Nam trầm mặc một lúc, tạm thời dằn chuyện này xuống đáy lòng, sau đó đành tự mình nghĩ biện pháp giải quyết nan đề ngày mai.

Phong Lăng nhìn về phía ánh mắt mang theo khổ não của Kiều Tinh Nam, bên trong đôi mắt màu lam hiện lên một vẻ chán nản, hắn không thể giúp chủ nhân.

Một giây sau, chủ nhân liền đặt hai sợi tóc ở trước mặt mình: "Phong Lăng, có thể giúp ta dò xét tin tức về đệ đệ muội muội huyết mạch tương liên với ta không?"

Phong Lăng nhìn hai sợi tóc này, gật đầu một cái.

【 đinh, kỹ năng chọn gió đã được kích hoạt. 】

Kiều Tinh Nam hơi thả lỏng tinh thần, ngay sau đó bên trong gian phòng đột nhiên vang lên một tiếng chuông nghe rất êm tai, một giây sau, cả phòng giống như biến thành một không gian, tiếp theo từ phía bắc truyền đến hàn phong, thanh âm xa lạ truyền vào lỗ tai Kiều Tinh Nam, tự nam tự nữ, kèm theo tiếng thở dài kéo dài.

【 tiếng chuông nhân quả đã vang lên 】

【 Phong Linh đã tiếp nhận lời kêu gọi của ngài】

【 gió Bắc Huyền Vũ đã vào chỗ —— 】

Kiều Tinh Nam nghe tiếng bèn giương mắt lên nhìn, sau đó liền nhìn thấy sương lạnh ngưng tụ trên bàn tay Phong Lăng, hoa văn màu xanh da trời trên trán hơi sáng, đôi mắt màu lam thần bí mà thâm thúy, giống như tuyết quốc thần chi, mang đến một vận luật viễn cổ, trong không gian gió Bắc gào thét, phảng phất như đang báo trước điều gì đó.

Người trước mặt không phải Phong Lăng!

Kiều Tinh Nam dường như đã hiểu rõ vì sao thuộc tính【 làn da 】lại được thay đổi khi kỹ năng chọn gió phát động.

Đây là có phải là gió Bắc không?

Kiều Tinh Nam suy đoán lung tung.

【 Ta đã nghe thấy những nghi ngờ của ngươi. 】

Con ngươi Phong Lăng băng lãnh như tuyết.

Kiều Tinh Nam gật đầu, nhìn thấy cử động thần bí khó lường của Phong Lăng trước mặt, nội tâm y bỗng nhiên cảm thấy bất an về tung tích của đệ đệ muội muội.

Bảy năm qua, rốt cuộc đệ đệ muội muội nguyên thân đã đi đâu? Vì sao nguyên thân đã đi kiếm tất cả mọi nơi rồi mà vẫn không tìm được hai người bọn họ?

Không biết có phải là vì ở cái thế giới này lâu hay không, hay là bởi vì bị nguyên thân ảnh hưởng, không hiểu vì sao Kiều Tinh Nam lại cảm thấy mình càng ngày càng để ý đến đệ đệ muội muội nguyên thân nhiều hơn.

【 Nghe này, hai cái nhân quả ngươi muốn tìm kiếm đã bị đứt mất một cái, nhưng ngươi lại dựng được một liên hệ nhân quả khác yếu hơn. 】

Đứt mất?

Hô hấp Kiều Tinh Nam trở nên trì trệ, y nhìn gió Bắc Phong Linh thần bí trước mặt, trong giọng nói là sự run rẩy mà chính y cũng không nhận ra: "Có thể nói kỹ càng hơn hay không?"

【 Kiều Thần Bắc, nhân quả vẫn còn, hiện tại đang ở đế quốc Odrifi

Kiều Nguyệt Hi, nhân quả đã đứt.

Vô Danh, nhân quả vẫn còn, hiện đang ở đế quốc Odrifi. 】

Kiều Nguyệt Hi.

Muội muội nguyên thân.

Nhân quả đã mất?

Trong nháy mắt Kiều Tinh Nam chợt cảm thấy trái tim đột nhiên đau đớn, y thậm chí còn cảm thấy bản thân không thể thở nổi. Trong trí nhớ, khi có đồ ăn ngon, ca ca sẽ lén lút giấu đi để cho bọn họ cùng ăn, nhưng bởi vì thương huynh trưởng, nên nữ hài gầy yếu đã cười ngọt ngào nói mình không đói bụng, nữ hài đó đã mất rồi sao?

Thần Bắc ở đâu? Cái tên Vô Danh kia là ai?

Giờ phút này, Kiều Tinh Nam và nguyên thân giống như đã hòa thành một thể, đầu óc hỗn loạn, y nghe thấy giọng nói tỉnh táo của mình: "Còn có tin tức nào chi tiết hơn không?"

【 đinh, bởi vì hạn chế nên Phong Linh không thể nói chi tiết, nếu muốn nhận được nhiều tin tức hơn thì sẽ căn cứ vào thời gian khấu trừ đồng vàng, thời gian được xác định bởi độ dài của tin tức. 】

"Được." Giọng nói của Kiều Tinh Nam không chút do dự, nhưng bởi vì là tin tức của muội muội qua đời nên nghe có hơi chua chát.

【 đinh, chế độ khấu trừ tiền vàng tự động đã được bật. 】

【 đây là toàn bộ những gì ta biết. 】

Phong Lăng lạnh lùng nói, ngữ khí giống như hàn băng vạn năm không thay đổi.

Từng hình ảnh một đột nhiên xuất hiện trong đầu Kiều Tinh Nam.

Trước đó khi nghe thấy tin tức Phong Linh mượn thân thể Phong Lăng để nói, các thẻ bài đã nhận ra, mặc dù biểu cảm trên mặt chủ nhân không có biến hóa, nhưng bầu không khí quanh thân lại quanh quẩn nỗi trầm muộn thống khổ.

Bọn họ biết lúc này không thể quấy nhiễu chủ nhân, việc mình có thể làm chỉ là an tĩnh ngồi ở một bên, mắt không chớp mà nhìn y.

Vốn dĩ còn đang chờ chủ nhân tiếp thu xong ký ức. Một giây sau, các thẻ bài nhìn thấy chủ nhân trước giờ chỉ nở nụ cười ấm áp nhìn bọn họ, bây giờ bên trong con mắt màu vàng óng bỗng nhiên rịn ra nước mắt trong suốt.

Trái tim của các thẻ bài nhất thời như bị ai đó nắm chặt, Hỏa Nhất biến lớn hơn gấp đôi, nó không hiểu vì sao chủ nhân lại khổ sở, vừa định hỏi thăm nguyên nhân để thiêu chết cái người hại chủ nhân khổ sở thì một giây sau nó lại bị lão đại nắm vào trong tay.

Hỏa Nhất biết, tâm trạng lão đại đang rất tồi tệ.

Không chỉ mấy người Tư Sa mà số 0, Farrel Ruier và Steria đã ở cùng chủ nhân rất lâu lúc này cũng mang nét mặt đen xì, đến cả Đạc Nhạc vẫn luôn cười tít mắt lúc này cũng mở mắt, nét mặt nghiêm túc hẳn lên.

Kiều Tinh Nam cũng không biết mình khóc, không, phải nói là thân thể này của y đang khóc, chấp niệm nguyên thân để lại đã ảnh hưởng đến cảm xúc hiện tại của Kiều Tinh Nam.

Hình ảnh trong đầu không ngừng thoáng hiện lên.

Kiều Tinh Nam chịu đựng cơn đau thần kinh xem hết tất cả những tin tức mà Phong Linh biết đến.

Đệ đệ nguyên thân, Kiều Thần Bắc bị điên rồi.

Ngày đó, nguyên thân vì một đồng bạc mà đã làm việc quần quật suốt một quãng thời gian, đệ đệ và muội muội tướng mạo gầy yếu nhưng bộ dáng tinh xảo đã bị ác nhân bắt đi. Năm gần tám tuổi đệ đệ vì bảo vệ muội muội nên đã bị tra tấn đến điên, cũng chỉ khi điên lên, cậu mới không cảm giác được nỗi thống khổ.

Kiều Thần Bắc điên rồi, chấp niệm duy nhất chính là liều mạng bảo vệ muội muội, mà Kiều Nguyệt Hi tuổi nhỏ chỉ muốn muốn dẫn nhị ca về nhà, trở lại căn nhà có đại ca ở.

Bọn họ bị ác nhân trói lại, lang thang đến rất nhiều chỗ, cho đến khi có người nhìn trúng tướng mạo của Nguyệt Hi, đưa nàng hiến cho thân vương Odrifi.

Thân vương là trưởng tử của đế vương Odrifi.

Kiều Tinh Nam biết đế vương Odrifi là một người yêu thích sắc đẹp nhưng vẫn quan tâm chính sự, nhưng trưởng tử của hắn không bằng hắn, thân vương chỉ biết tham luyến sắc đẹp.

Kiều Tinh Nam nắm chặt nắm đấm của mình.

Y nhìn thấy Kiều Nguyệt Hi gần mười bốn tuổi bị buộc đến mức bất đắc dĩ sụp đổ mà ngã gục, lại trông thấy nàng quay đầu mỉm cười ngọt ngào trước người huynh trưởng đã bị điên của mình.

Nàng sợ việc của mình sẽ khiến ca ca lo lắng.

Mấy nữ nhân bên cạnh thân vương không một ai là dễ trêu, nhất là những tình phụ vẫn luôn thịnh sủng nhìn thấy một thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp hơn các nàng.

Kiều Nguyệt Hi chết rồi, chết vì khó sinh, để lại một đứa bé sinh non.

Trái tim của Kiều Tinh Nam lúc này đã không còn là của chính mình nữa, trong óc của y tràn đầy ánh mắt lo lắng của Kiều Nguyệt Hi trước khi qua đời dành cho ca ca và con của mình.

Châm chọc là việc Kiều Nguyệt Hi chết đi không hề khiến cho thân vương day dứt trong lòng một chút nào, đối phương có rất nhiều con và nữ nhân, căn bản không quan tâm đến một nữ nhân tử vong.

Ngay cả khi đứa bé kia mất mẹ từ sớm cũng không khiến trong lòng hắn dậy nổi một chút bọt nước.

Nhưng có một việc khiến người ta cảm thấy buồn cười chính là đứa bé này dù có sinh ra từ người mẹ thấp hèn nhưng huyết mạch vẫn là hoàng thất, không thể nào rời khỏi Thân Vương phủ.

Sau khi mất đi mẹ, nó chỉ có thể ở cùng cữu cữu bị điên của mình sống nương tựa lẫn nhau.

Kiều Tinh Nam nhìn sự việc đến lúc này.

Y nhìn thấy đệ đệ đã bị điên của mình ở Thân Vương phủ bị các hạ bộc khác trêu chọc, nhìn đứa con bởi vì mẹ mất sớm, còn có một người cữu cữu bị điên mà phải chịu ức hiếp.

Nam hài nhi mới hai tuổi nhưng cũng rất hiểu chuyện, nhìn thấy người cữu cữu bị điên, nó vẫn cười hiền lành như mẹ, cũng hiểu là không nên than khổ với cữu cữu của mình.

Kiều Tinh Nam buông lỏng tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện những huyết ấn trăng khuyết.

Y nhắm mắt lại, bình phục cảm xúc thống khổ phức tạp trong nội tâm, sau đó mở to mắt ra, nhìn thấy các thẻ bài đều đang dùng ánh mắt quan tâm nhìn mình.

Kiều Tinh Nam giật giật khóe miệng, muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra được, sau đó hít sâu một hơi nở nụ cười nhìn bọn họ.

"Ta không sao, chỉ là phải tiếp nhận những tin tức này hơi đột nhiên."

Một nụ cười gượng gạo như vậy lập tức làm trái tim các thẻ bài đau nhói.

"Chủ nhân! Ngài mau nói cho Hỏa Nhất biết là ai chọc tức ngài đi, Hỏa Nhất sẽ giúp ngài đốt hắn!" Hỏa Nhất tính tình nóng vội, lập tức chui từ trong tay Tư Sa ra ngoài, khí thế hung hăng nói.

"Chủ nhân, ta giúp, ngài giết." Số 0 dùng tốc độ nhanh nhất của mình để nói.

"Chủ nhân, ngài yên tâm ta sẽ giúp ngài! Không cần cho ta rượu, ta cũng giúp ngài đánh hắn!"

"Chủ nhân cần bao nhiêu tiền, ta sẽ giúp chủ nhân."

"Cái tên kia thật sự là không tao nhã, hắn đã chọc giận ta."

"Ta sẽ cố gắng giúp chủ nhân tìm hiểu tin tức."

Kiều Tinh Nam nghe thấy các thẻ bài trước mặt liên tục an ủi, một dòng điện ấm áp chợt tuôn chảy qua nội tâm, nhưng trên thực tế, hiện tại người nên tiếp nhận sự an ủi không phải là mình.

Vốn dĩ Kiều Tinh Nam chỉ muốn tìm đệ đệ muội muội, sau đó dẫn các thẻ bài tìm một cơ hội thích hợp để rời đi, nhưng hiện tại xem ra đây sẽ là chuyện không thể nào xảy ra.

Đệ đệ điên rồi, muội muội qua đời, đứa con ở lại nói thế nào cũng là con của thân vương, y muốn đón đệ đệ và con của muội muội ra thì phải cần thực lực mạnh mẽ hơn, bối cảnh cường hãn hơn.

Chuyện này rất khó làm được, thậm chí nói không chừng còn cần một đế quốc chân chính làm hậu thuẫn.

Hiện tại điều mà y biết đó là, nếu chỉ có chiến lực như Tư Sa và Farrel Ruier thì căn bản là không đủ.

Còn cần cả kịch bản nữa.

Nếu muốn cứu đệ đệ và ngoại sanh(con của muội muội) ra thì kịch bản y tạo ra tuyệt đối không thể sai sót hay là nhầm lẫn.

Kiều Tinh Nam biết rằng nếu muốn các đế quốc khác tin phục mình thì mình chắc chắn sẽ phải nhờ vào một chút uy hiếp đến từ bạo quân, cho nên mình nhất định phải tận dụng khả năng để gia tăng độ thiện cảm với bạo quân.

Về phần lúc nào thì cứu đệ đệ và ngoại sanh ra thì ngày mà cuộc tụ hội bốn nước trong tương lai diễn ra có lẽ chính là một cơ hội tốt.

Kiều Tinh Nam ôm trái tim, rủ mi mắt xuống, đây là chấp niệm duy nhất của nguyên thân, cũng là tư tâm của y.

Y nhất định phải làm như thế.

Sau đó y còn phải cẩn thận châm chước lại.

Nghĩ tới đây, Kiều Tinh Nam thở ra một hơi thật sâu, y nói ý nghĩ của mình ra cho các thẻ bài biết, nhưng chờ Kiều Tinh Nam dựa theo năng lực của bọn họ phân phối xong nhiệm vụ cho bọn họ thì thời gian cũng đã rất muộn.

"Đi nghỉ ngơi đi."

Kiều Tinh Nam bảo các thẻ bài về phòng nghỉ ngơi, đồng thời cũng không quên khống chế số 0 để nó trở về căn phòng cách vách ở đế cung trước đó phơi mặt trăng.

Chờ các thẻ bài đi, Kiều Tinh Nam liền cảm thấy đầu đau lên từng cơn. Nhưng y không có nghỉ ngơi, y còn cần suy nghĩ một chút xem ngày mai nên ứng đối với sủng vật của bạo quân như thế nào, dù sao cũng phải mượn lực uy hiếp của Asrit, y nhất định phải gia tăng độ thiện cảm của đối phương.

Đương nhiên, tất cả tiền đề đều phải dựa trên việc mình không bị bại lộ, không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Càng nghĩ Kiều Tinh Nam càng cảm thấy, nếu như con ma thú kia thật sự có thể phân biệt đế vương thì mình nên ra tay, lạnh nhạt với đối phương trước.

Đương nhiên ở thời điểm này, y còn chưa nghĩ tới việc mình sẽ gặp phải một con sủng vật vô cùng dính người.

Vào rạng sáng ngày thứ hai, y ngồi ở trong tiểu đình bên trong cung điện, nhìn về phía Howard khuôn mặt nghiêm túc lại hết sức cung kính đang bưng một cái chậu, trên chậu còn che một miếng vải đen, nét mặt rơi vào trầm tư.

Miếng vải đen mở ra, Kiều Tinh Nam còn chưa thấy rõ là cái gì, chỉ nhìn thấy kim quang lóe lên. Một giây sau, sinh vật không biết tên liền quấn lên trên cánh tay của y, chóp đuôi thân mật quấn lấy cổ tay Kiều Tinh Nam.

Bị thứ gì đó bỗng nhiên xuất hiện làm giật mình, nhưng nét mặt Kiều Tinh Nam vẫn rất bình tĩnh, y nhìn về phía sinh vật trên cánh tay.

Đó là một con rắn nhỏ hơn, xinh đẹp hơn hoàng kim mãng xà Mạc Kim một chút.

Vảy trên người nó giống như kim sắc lưu ly xinh đẹp nhất dưới ánh trăng, con ngươi xanh biếc thanh tịnh trong suốt, là một con ngươi mỹ lệ mà Kiều Tinh Nam chưa từng nhìn thấy.

Sinh vật càng đẹp thì càng có độc, đối phương dường như cũng không giống như bạo quân nói là chỉ thích thân mật với đế vương.

Nhưng bạo quân sẽ không nói dối, trong lòng Kiều Tinh Nam càng sinh ra cảnh giác.

"Nó tên là gì."

"Mạc An." Howard cúi đầu, căn bản không dám nhìn lên phía trên một phân một hào.

Kiều Tinh Nam gật đầu, ngón tay khẽ vỗ về vảy rắn, nhìn về phía con mắt rắn thuần khiết, khẽ cười một cái, ánh mắt nhu hòa.

Chờ thêm hai ngày nữa để thiết lập nhân quả.

Y nhất định phải tra ra nội tình của con rắn này.
Chương kế tiếp