Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Thiết Kế Nhân Vật

Chương 51
Đây là ngày cầu phúc thứ tư.

Trên đài quan sát, một trưởng giả mặc áo bào đen đang chậm rãi niệm chú ngữ. Mấy ngày nay, mỗi lần lễ cầu phúc trong buổi tụ hội bốn nước bắt đầu thì kính từ đều khác nhau, mấy bài tụng cổ xưa không ngừng truyền vào trong lỗ tai từng vị đế vương và sứ giả quốc vương ở đó.

Kiều Tinh Nam đứng ở bên cạnh Asrit, rủ mi mắt xuống, nét mặt trang nghiêm nghiêm túc, dường như đang nghiêm túc lắng nghe lời cầu nguyện ở đại lục này, nhưng tâm trí y thì lại đang hướng về phía nhóm người đang ở Odrifi cách xa ngàn dặm kia.

Lúc trước lấy cớ khảo sát thông thương, mọi người mới có thể đến được Odrifi nhanh như vậy. Bây giờ đã đến nơi này, Đạc Nhạc là tài vụ quan đương nhiên không thể nhàn rỗi, hắn cười híp mắt đi theo quan ngoại giao của Odrifi, bá tước Castro cũng đi cùng tham quan đặc sản đế quốc.

Eliel cố ý chọn lựa một vài kỵ sĩ đi theo Đạc Nhạc, tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ bảo hộ các sứ giả mà bệ hạ đã phái mình làm.

Còn Mana và Angelia thì dựa theo kế hoạch của bọn họ, được mời đi tới phủ Đại thân vương.

Số 0, Lund cộng thêm con Tuyết Lang thì có nhiệm làm kỵ sĩ thủ vệ cho hai nữ nhi, đi theo sau lưng các nàng vào trong phủ.

Nhưng mà nam nhân và sói đương nhiên không có tư cách tham gia tiệc trà, bọn họ chỉ có thể bảo hộ ở cách đó không xa, nghe các nữ nhân trong đình viện cười đùa.

Hai vị sứ giả nữ tính dị tộc trong truyền thuyết đến từ một đại lục khác vừa tiến vào lập tức nhận được sự nhiệt tình hoan nghênh của các quý phụ, mùi thơm chung quanh không khí xông vào trong mũi.

"Ai nha, nghe nói mỹ nhân dị tộc đông đảo, các ngươi nhìn xem, vẻ ngoài của hai vị này thật đúng là xuất sắc." Một vị phu nhân môi đỏ dùng cây quạt che miệng lại cười nói.

Tiệc trà lần này là do thê tử của Đại thân vương, Julie phu nhân tổ chức. Người tới tham gia còn có thê tử của các quan viên theo phe Đại thân vương, cùng các khuê trung mật hữu (bạn thân) của Julie phu nhân nữa.

Các nàng ăn mặc quần áo hoa lệ, da thịt tinh tế tỉ mỉ, trên thân là vẻ mỹ lệ mà chỉ kim tệ mới có thể đắp lên. Bởi vì trong lòng nhớ thương bảo thạch của Hỗn Độn đế quốc, cộng thêm muốn sứ giả kết thân với Đại thân vương, nên những quý phụ từ trước đến nay cao ngạo lúc này đều đang vây quanh Angelia và Mana, tán thưởng vẻ đẹp của các nàng không ngớt lời từ đầu đến chân.

Mà những thứ này, lúc trước ở trong phủ mấy vị Thân Vương, Angelia và Mana đã nghe qua rất nhiều lần rồi.

Hai người đã thuộc lòng thủ đoạn nịnh bợ của các quý phụ này, ôn nhu cười đáp lại, đương nhiên người ôn nhu cười cũng chỉ là Angelia vốn có tính nết mềm mại.

Cái thính tai dài của nàng khẽ nhúc nhích, con ngươi màu xanh thẳm tràn đầy ôn hòa, trên thân mang theo sự thuần khiết chỉ thuộc về tinh linh tộc, những cử chỉ xuất ra đều mang vẻ tao nhã. Nếu như nhìn kỹ thì còn phát hiện, có một vài động tác nhỏ của Angelia và chú Steria rất giống nhau.

Thị nữ và quản gia thì phải giống nhau, phải đều chú trọng lễ nghi mới đúng.

Đây cũng là nguyên nhân chính mà lúc trước Kiều Tinh Nam đã giao Angelia cho chú Steria phụ trách.

Với tư cách là nữ kỵ sĩ, Mana cũng không cần để ý đến nhiều lễ tiết như vậy. Nàng thiên tính hiếu chiến, để nàng ngoan ngoãn đến buổi tiệc trà nhàm chán này cũng đã là rất cố gắng rồi, nên lúc này nàng căn bản không có tâm tư phản ứng với các quý phụ kia.

Vị phu nhân vừa mới lên tiếng thật ra cũng không hoàn toàn là đang nịnh nọt, hai người đứng chung một chỗ giống như là một phong cảnh, một người như là trong rừng gió, thuần khiết và tốt đẹp, một người khác thì như ngọn lửa nóng rực, xinh đẹp động lòng người, tràn đầy dị vực phong tình.

Các quý phụ đã sớm được các trượng phu nhà mình chỉ cho, hai vị này là thuộc hạ của thân vương Hỗn Độn đế quốc, lần này tới thông thương cũng là vì muốn thừa cơ tìm lại thân vương mất tích.

Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến các nàng.

Các quý phụ chỉ để ý đến bảo thạch của Hỗn Độn đế quốc, sẽ không hơi đâu mà chạm đến chuyện thương tâm của các nàng.

Dù sao Thân vương của các nàng chắc chắn cũng sẽ không xuất hiện ở đây.

Các quý phụ dẫn Mana và Angelia đi vào trong một tiểu đình, nơi đó trưng bày đủ món điểm tâm ngọt tinh mỹ có thể khiến cho tất cả nữ tử hảo ngọt động tâm.

Số 0 và Lund chú ý tới những động tĩnh này, có hơi lách mình, Tuyết Lang trên xương lông mày có một vết sẹo ghé vào bên chân của bọn họ. Cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy mấy vị kỵ sĩ đứng gác trước phủ Đại thân vương.

"Chủ nhân, lúc nào chúng ta lại đến tiếp?"

Ánh mắt Lund xéo qua, thỉnh thoảng nhìn về phía Mana bên trong tiểu đình, mặc dù trên mặt không biểu lộ gì, nhưng bởi vì phải tách khỏi bạn lữ của mình nên cái đuôi của hắn cứ uể oải rũ cụp xuống, thái độ thì như rất nóng lòng muốn hoàn thành công việc của mình.

Ngón tay Kiều Tinh Nam điểm nhẹ ở bên người, khống chế số 0 chậm rãi lắc đầu.

Tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Những ký ức trong trí nhớ mà gió Bắc Phong Linh cho mình, đệ đệ và ngoại sanh gần như sẽ không chủ động tới tiền viện, phạm vi hoạt động của bọn họ chỉ ở nơi hậu viện vắng vẻ hẻo lánh.

Hai địa phương cách quá xa, hơn nữa ngoại nhân thì không thể tùy ý ra vào hậu viện của thân vương được.

Muốn hợp lý việc nhìn thấy đệ đệ và ngoại sanh, thuận lý thành chương nhận ra bọn họ là huyết mạch hoàng thất Hỗn Độn đế quốc thì chỉ có hai con đường có thể đi.

Hoặc là gọi hai người vào tiền viện, hoặc là bọn họ chủ động ra hậu viện.

Bất luận một con đường nào cũng đều cần lý do đầy đủ.

Xét thấy phương pháp trước đó khá là đột ngột nên Kiều Tinh Nam hướng tới phương pháp sau nhiều hơn.

Lông mi y khẽ run, lời cầu nguyện của ma pháp sư không ngừng truyền vào lỗ tai của mình, ngược lại khiến cho Kiều Tinh Nam càng thêm tỉnh táo để suy nghĩ về những sách lược trước đó.

Làm thế nào để số 0 và Lund thuận lợi tiến vào hậu viện, gặp lại đệ đệ và ngoại sanh, đồng thời không làm cho ai nảy sinh hoài nghi?

Y nghĩ tới lần đầu tiên y để số 0 xuất hiện.

Lần đó, y dùng "Huyết mạch kêu gọi" số 0 thất lạc xuất hiện ở trước mặt Eliel, nhưng lúc này đây hiển nhiên không thể nào dùng cái cớ này được nữa.

Dù sao thì đệ đệ và ngoại sanh của y, thứ nhất là không có "huyết mạch kêu gọi", thứ hai, năng lực này của số 0 có thể sẽ khiến cho người ta sinh ra ngờ vực. Đó là vì sao trong bảy năm qua bọn họ lại không thể dùng năng lực này tìm kiếm đệ đệ muội muội? Chỉ cần nghĩ lại là sẽ phát giác ra rất nhiều lỗ hỏng.

Cho nên ngay từ đầu Kiều Tinh Nam đã hạn chế năng lực của số 0, số 0 sẽ chỉ cảm ứng được với lời đế vương kêu gọi, còn đối với thân vương, một người có được một phần huyết mạch của đế vương thì chỉ khi gặp mặt, số 0 mới có thể cảm nhân được một chút phần huyết mạch tương tự của bọn họ và đế vương.

Cái này cũng vừa vặn để số 0 lấy cớ "nhận ra" thân vương.

Muốn đi ra hậu viện chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Kiều Tinh Nam mượn ánh mắt số 0, nhìn về phía còn Tuyết Lang nằm sấp dưới chân. Tuyết Lang rất thông linh tính, nó không phải ma thú, chỉ là một con thủ hộ thú bình thường.

Mà Tuyết Lang thì đúng là một biện pháp khác mà y nghĩ tới.

Hôm qua, được sự giúp đỡ của Angelia, Kiều Tinh Nam đã trao đổi với Tuyết Lang một phen.

Nếu như một con sói bình thường bỗng nhiên bị một đồ vật nào đó hấp dẫn, bỏ qua khống chế đi về hướng hậu viện, các kỵ sĩ đuổi theo, ngẫu nhiên đụng phải thân vương trong hậu viện cũng là hợp lý.

Dù sao thì cũng không ai lại đi hoài nghi một con sói.

Đương nhiên đây chỉ là phương án kém nhất mà y chọn ra.

Kiều Tinh Nam thiên về việc tùy cơ ứng biến hơn, nếu như có cơ hội thích hợp thì càng tốt. Còn nếu như thật sự không có thì cũng chỉ có thể để Tuyết Lang vất vả.

Ở trong tiểu đình, lúc này Angelia và Mana cùng Julie phu nhân và cả các quý phụ khác đang nói chuyện rất vui vẻ, chủ đề dần dần chuyển sang các loại bảo thạch hoa mỹ ở Hỗn Độn đế quốc.

Số 0 và Lund đứng thẳng lưng ở bên ngoài tiểu đình, chờ chủ nhân tìm kiếm thời cơ ra lệnh. Chưa đầy một lát, ở nơi xa liền truyền đến tiếng hài đồng ngây thơ đang đùa nghịch.

"Là cái kia, chính là cái kia!"

"Hắn thật sự có một đôi cánh đen! Còn có lông vũ đen nữa! Oa, thật tuyệt!"

"Các ngươi nhìn con sói của hẳn đi, rất là già! Ỉu xìu ỉu xìu! Con sói của ta có tinh thần hơn nó nhiều! Chắc chắn là sẽ mạnh hơn nó!"

Tâm trạng Lund lúc này vốn không tốt, hắn cụp cái cánh lại, không vui vẫy vẫy cái đuôi sau lưng. Lund rát ghét tiểu hài tử, nhưng mà bây giờ trở ngại nhiệm vụ nên hắn cũng chỉ có thể đè nén sự ngột ngạt khó chịu ở trong lòng vào.

Tuyết Lang vốn dĩ nằm sấp ở bên chân giống như ngửi được cái gì, lười nhác ngồi dậy. Là thủ hộ thú của tinh linh, sau khi Angelia thăng cấp, Tuyết Lang cũng đã được thăng lên làm【 Lang Vương 】, mặc dù điệu bộ lười nhác, nhưng Tuyết Lang vẫn là một Lang Vương danh phù kỳ thực.

Cách đó không xa, bảy tám đứa trẻ đều là huyết mạch đích hệ của Đại thân vương, có đứa khác thì là con của thuộc hạ thân vương. Những nam hài nhi này mỗi khi đi cùng mẫu thân tham gia tiệc trà thì đều sẽ chơi cùng nhau.

Kiều Tinh Nam nhớ, ngoại sanh của mình từng nói với Thần Bắc là nó bị sói của "Tam ca" hù, hiển nhiên chính là con sói bên trong kia.

Kiều Tinh Nam còn đang tiến hành nghi thức cầu phúc, ngón tay khẽ nhúc nhích, ra hiệu số 0 đưa tay đặt lên trên đầu Tuyết Lang.

Mặc dù thời cơ này không nhất định là phù hợp.

Nhưng mà nhớ đến việc tên tiểu tử mới bảy tuổi này dám ức hiếp ngoại sanh hai tuổi của mình, thậm chí còn cố ý để sói hù dọa cậu, Kiều Tinh Nam lại cảm thấy thời cơ này cũng thật là thích hợp.

"Tam thiếu gia, con đại lang đúng là nhìn lợi hại hơn sói của những anh hùng kia! Trên xương lông mày của bạch lang kia còn có vết thương, không đẹp bằng đại lang!"

Đám hài tử này đang so sánh sói của tên tiểu tử kia và sói của anh hùng đối diện.

Bên trong số đó, Jill - một cậu bé sáu bảy tuổi nghe thấy câu nói này thì càng thêm hưng phấn, nó ngóc đầu lên nhìn vô cùng kiêu ngạo: "Đó là điều đương nhiên! Sói là của phụ thân ta cho ta, đại ca nhị ca đều không có!"

Nói xong, Jill ngước mắt nhìn hai kỵ sĩ trước mặt. Nó biết tên ác ma mọc cánh kia chính là anh hùng tiêu diệt thuyền Đằng La trong miệng đám thuyền trưởng, nhưng vậy thì làm sao! Nó lớn lên cũng có thể làm được! Đại lang của nó cũng là lợi hại nhất!

Jill nhìn nương ngồi ở bên trong tiểu đình, hít sâu một hơi vỗ lên con đại lang của mình, hạ giọng nói: "Đại lang, đi cắn bọn chúng cho ta!"

Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng Jill kỳ thật rất thông minh, nó biết làm như vậy nương chắc chắn sẽ giận mình, nhưng mà chỉ là súc sinh đánh nhau mà thôi, cũng không có gì quan trọng.

Càng quan trọng hơn chính là các tiểu đệ của nó đều ở bên cạnh nó, nó không thể tỏ ra e sợ! Con đại lang của nó cũng không thể!

Con sói kia có một bộ lông màu nâu, mặc dù hình thể thì nhỏ hơn một vòng so với Tuyết Lang, nhưng tứ chi mạnh mẽ, răng nanh sắc nhọn, cộng thêm tính tình bị nuông chiều trở nên hung ác, không thể chấp nhận những sinh vật có thể uy hiếp đến mình. Cho nên nghe xong mệnh lệnh thì lập tức liền vọt về phía Tuyết Lang.

Kiều Tinh Nam mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước là đám hài tử này sẽ tới gây sự, nhưng cũng không ngờ cái tên hài tử này ngay cả chào hỏi cũng không nói mà đã trực tiếp bảo sói xông lên.

Hiển nhiên, chuyện như vậy trước kia tên tiểu tử này đã làm qua không chỉ một lần, nếu không thì không thể nào thành thạo được như vậy.

Kiều Tinh Nam khống chế số 0 lên tiếng ngăn cản vài câu, nhưng mà đám hài tử kia căn bản không nghe, ngược lại còn càng thêm hưng phấn kêu la.

Thật sự là thích ăn đòn.

Nếu như không phải mình còn đang nghe cầu phúc, Kiều Tinh Nam thật sự muốn phì cười, đầu ngón tay y khẽ nhúc nhích, sờ lên đầu Tuyết Lang, vỗ nhè nhẹ vào phần gáy của nó. Đây là ý cho phép Tuyết Lang tiến công, đồng thời phải vẫn luôn giữ nguyên mục đích truy đuổi đối phương.

Tuyết Lang nhẹ nhàng đứng thẳng lên, vẫy đuôi một cái biểu thị là đã hiểu.

Trên thực tế, đây là một trận đấu chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy kết quả, Tuyết Lang có được danh hiệu Lang Vương, làm sao có thể bại bởi một con sói sủng vật của một đứa bé.

Dù con sủng vật này bị dưỡng rất hung.

Lúc này, Tuyết Lang hoàn toàn không còn khí chất lười biếng nữa, nó linh hoạt tránh né răng nanh đối diện, không cần tốn nhiều công sức liền hung ác cắn lên cái cổ đại lang, kéo xuống một túm lông màu nâu.

Nhìn con sói hơn nửa ngày vẫn không đánh bại được đối phương, thậm chí còn bị cắn rơi mất lông, Jill liền vội vàng, nó không muốn mình mất mặt trước mặt đám bạn!

"Đại lang! Cắn chết nó cho ta!"

Lund nhìn thấy trận đánh nhau này thì cũng hơi ngứa tay, hắn nghiêng đầu nhìn về phía số 0 mặc áo bào trắng đội mũ trùm, biết chủ nhân cũng đang chú ý đến trận đấu này.

Cho nên hiện tại bọn họ có phải ra tay hay không?

"Chờ một chút."

Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng nói với Lund.

Bên trong tiểu đình, Angelia đã lấy ra ba bốn viên bảo thạch, giọng nói nàng êm dịu, chậm rãi giới thiệu cho các phu nhân trước mặt, giọng nói rất chân thành: "Quốc gia của chúng ta có khoáng mạch đông đảo, những bảo thạch này nếu như làm thành trang sức, chắc chắn sẽ làm cho các phu nhân mỹ lệ càng thêm nổi bật, tươi đẹp, loá mắt."

Mà trên cổ Mana – người đang đứng bên cạnh nàng ta đang đeo một viên bảo thạch màu xanh mực, ở dưới ánh sáng óng ánh sáng long lanh, càng làm nổi bật thêm cái cổ mảnh khảnh, khiến nó càng thêm mê người.

Đây chính là một sự hấp dẫn vô cùng, Julie phu nhân nhìn bảo thạch mà trong lòng có hơi rung động, nghe người trước mặt kể rằng Hỗn Độn đế quốc cường đại rất màu mỡ thì càng hạ quyết tâm.

Nhất định phải làm cho trượng phu của mình lung lạc bọn họ.

Tuyệt đối không thể cho phép các thân vương khác đến gần đám sứ giả Hỗn Độn đế quốc!

Thái độ của Julie phu nhân càng thêm sốt sắng, vừa muốn nói gì thì liền nghe thấy tiếng ồn ào ở phía ngoài.

"Thanh âm gì vậy?"

Các quý phụ ở đây đều nhíu mày, trên tiệc trà của các nàng mà lại xuất hiện những tiếng vang như vậy, thật sự là thất lễ!

Đám kỵ sĩ ăn không ngồi rồi hay sao? !

Nếu như các kỵ sĩ biết các quý phụ nghĩ như vậy thì chắc chắn cũng sẽ cảm thấy vô cùng oan uổng, dù sao các thiếu gia quý tộc cũng vô pháp vô thiên đã quen, bọn họ căn bản không thể ngăn cản. Hơn nữa nếu để cho đám Hỗn Thế Ma Vương kia không vui thì đến lúc đó người khóc chính là bọn họ.

Cho nên ở trong mắt các kỵ sĩ, thiếu gia làm loạn thì cứ làm loạn đi, chỉ cần mình bảo vệ tốt thiếu gia không bị thương là được.

Mà lúc này các quý phụ cũng đã chú ý tới động tĩnh đối diện.

Julie phu nhân còn phát hiện đó là con sói mà tam nhi tử của mình nuôi, thế mà dám mang ra đánh nhau với con Tuyết Lang mà Hỗn Độn đế quốc mang tới!

"Tuyết Lang?"

Tinh linh tóc bạc kinh hô một tiếng, cất viên bảo thạch trong tay lại, vén váy lên vội vàng cùng Mana đi ra ngoài.

Các quý phụ trên tiệc trà liếc nhìn nhau, đều ý thức được đã xảy ra chuyện, vội vàng đi theo ra ngoài.

Kiều Tinh Nam nhận thấy các quý phụ từ trong tiểu đình đi ra, ngón tay điểm nhẹ một cái.

Đã muốn chuyện sứ giả gặp thân vương được hợp lý hoá, không thu hút người xem nặng ký thì làm sao được?

Hiện tại cũng nên tiến hành bước kế tiếp thôi.

Kiều Tinh Nam nghĩ đến việc sắp có thể đưa ngoại sanh và đệ đệ trở về, nội tâm lập tức trở nên vội vàng.

【 đinh, thẻ bài con rối số 0 - kỹ năng chơi bài [ khống chế con rối ] đã mở ra 】

Một giây sau, các quý phụ chạy tới. Chỉ thấy một con sói bị cắn toét miệng, áp chế trên mặt đất nhìn run rẩy sợ hãi như một con chó, kêu gào thảm thiết, động tác bọn họ đột nhiên cứng đờ, như thể không tin nổi.

Tuyết Lang đang định xé rách cổ họng của nó thì bỗng nhiên phát giác được có gì không đúng, nó thăm dò kéo miệng con sói ra. Chỉ thấy đại lang bỗng nhiên trở mình, vội vàng cụp cái đuôi lại rồi vọt ra ngoài, bộ dáng chính là kiểu bị dọa rồi phải chật vật chạy trốn.

Truy đuổi, phải truy đuổi đối phương.

Tuyết Lang nhớ kỹ nhiệm vụ mà chủ nhân nhắn nhủ, động tác nhanh nhẹn vọt ra ngoài.

"A! Đại lang!"

Jill nhìn thấy đại lang của mình chạy đi, vội vàng kêu lên một tiếng, không dám tin nhìn theo bóng sói sợ hãi kia, lập tức đuổi theo. Đám tiểu đồng bạn nhìn thấy lão đại chạy thì cũng vội vàng đi theo.

Mất mặt chết mất rồi!

Jill vừa chạy vừa phẫn hận nghĩ, mình không muốn giữ con súc sinh đại lang này nữa! Để nó bắt được đại lang, nó nhất định sẽ ném đại lang cho lão hổ ăn thịt!

"Đuổi theo."

Lông mi Kiều Tinh Nam khẽ run, khống chế số 0 nói.

Lund ở một bên thực sự không kịp chờ đợi, mắt thấy mình sắp có thể chạy tới chỗ của Mana, bên trong con mắt màu đỏ lập tức hiện lên kích động, đôi cánh đen to lớn của hắn mở ra, vẫy cánh, bay lên trời: "Rõ!"

Tốc độ số 0 mặc dù bị trễ, nhưng dù sao cũng không quá là ảnh hưởng, cũng trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.

Angelia đi cùng các quý phụ, khuôn mặt nàng lo lắng. Mana vừa kéo nàng đi, vừa ở bên lớn tiếng nói: "Không có chuyện gì, Tuyết Lang thông minh, sẽ không chạy xa đâu, chúng ta sẽ có thể đuổi theo."

Các phu nhân chung quanh cũng vô cùng sốt ruột, con đại lang kia vốn rất hung ác, hiện tại hai con súc sinh đánh nhau, đừng làm thương tổn con của mình là được!

"Đuổi theo thiếu gia!"

Julie phu nhân nhìn thấy cảnh này, cũng đoán được là chính đứa con trai rắc rối của mình đã gây ra sự việc ngoài ý muốn.

Nhưng nàng vẫn luôn cưng chiều tiểu nhi tử của mình, căn bản không nỡ trách móc nó nặng nề, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, sai các kỵ sĩ chung quanh nhanh chóng đuổi theo thiếu gia, còn mình thì đi tới chỗ các quý phụ chung quanh trấn an hai câu.

Sau đó, Julie phu nhân nhìn về phía hai dị tộc phía trước.

Nàng biết con Tuyết Lang kia là sủng vật của tinh linh tóc bạc thì không khỏi hơi phàn nàn, nhưng nhớ tới lợi ích, nàng vẫn phải đè nén sự không vui trong nội tâm, mang theo các phu nhân bước nhanh đi qua trấn an đối phương.

"Còn xin tiểu thư đừng lo lắng, kỵ sĩ của bọn ta chẳng mấy chốc sẽ tìm được bọn chúng."

Angelia ừ một tiếng, chỉ là có chút qua loa, dường như còn không an tâm.

Julie phu nhân thấy thế thì hơi thấp thỏm, sợ các nàng có suy nghĩ xấu với phủ Đại thân vương. Nàng âm thầm nghĩ, chỉ là một con súc sinh gây ra phiền phức, đến lúc đó giết đại lang chuộc tội cho đám sứ giả, chắc hẳn sẽ không ảnh hưởng gì đâu.

Một bên khác, Angelia tin tưởng Tuyết Lang của mình sẽ không thua bởi một con sói bình thường, nàng đoán được đây là mưu kế của chủ nhân. So với cái này thì điều mà Angelia để ý chính là lát nữa nhìn thấy ngoại sanh của chủ nhân, cũng chính là tiểu chủ nhân của mình thì phải biểu hiện làm sao mới tốt nhất đây.

Mana ở bên cạnh Angelia thì lại nhớ đến Lund và chủ nhân phía trước, nàng biết con đường này thông hướng đến chỗ ở của đệ đệ và ngoại sanh của chủ nhân.

Kiều Tinh Nam khống chế số 0 theo sát sau lưng hai con sói, con đại lang chạy trốn phía trước đã bị Kiều Tinh Nam khống chế, Tuyết Lang thì nghe theo mệnh lệnh đuổi theo phía trước.

Trong lúc nhất thời, cục diện có vẻ đã trở nên hài hòa hơn.

Mười phút.

Thời gian khống chế con rối của số 0 là mười phút, đủ để đại lang đi đến chỗ đệ đệ và ngoại sanh.

Đôi cánh đen của Lund huy động, theo sát ở bên cạnh số 0.

Ở phía sau bọn họ xa xa là một đám thiếu gia và kỵ sĩ của Vương phủ, tốc độ các kỵ sĩ cũng không nhanh được bằng Lund và số 0.

"Tốc độ của bọn họ làm sao lại nhanh như vậy."

Kỵ sĩ Thân Vương phủ đuổi theo đằng sau chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh lờ mờ phương xa, trong lòng chấn kinh, nhưng mà bọn họ không lập tức đuổi theo, mà chỉ muốn ngăn cản các thiếu gia đang đuổi theo bày sói mà thôi.

"Không muốn! Ta muốn đi xem đại lang!"

Đám hài tử bị thân vương và thân vương phu nhân sủng ái từ nhỏ làm sao có thể nghe lời những tên tiểu lâu la này.

"Bọn ta cũng muốn đi!"

Các thiếu gia này cũng không có tính tính tốt.

Rơi vào đường cùng, các kỵ sĩ đành phải lưng cõng các thiếu gia, cắn răng chạy về phía mấy người kia, nhưng tốc độ đã chậm đi không ít. Bọn họ thầm khẩn cầu trong nội tâm, các quý phụ mau tới lo cho con của mình đi.

Mà đây vừa lúc là chuyện nằm trong dự kiến của Kiều Tinh Nam.

Sắp đến rồi.

Ngón tay Kiều Tinh Nam khẽ nhúc nhích, đại lang lông màu nâu liều lĩnh chạy trốn, cuối cùng chạy tới trước một cái cửa gỗ, bành một cái phá tan cửa gỗ.

—— kẽo kẹt

Cửa gỗ phá tan mất nửa cánh cửa, một giây sau con sói nâu bất động, Tuyết Lang nhào tới, gắt gao kiềm chế yết hầu con sói nâu, cái đuôi lông xù của con sói vung qua vung lại, nó đã bắt được đại lang!

"Ai vậy?"

Cậu bé đang ở hậu viện cắm hoa cho cữu cữu mình ngắm thì chợt nghe được tiếng cửa mở.

Chỗ của bọn họ có rất ít người tới.

Vừa mới cửa mở, cậu bé mơ hồ nghe tiếng con sói, cậu có hơi sợ đó là con sói mà tam ca mang theo đến đây.

Không có ai trả lời hết.

"Cữu cữu." Cậu bé vô thức nắm lấy tay áo nam nhân, muốn tìm kiếm sự trợ giúp của hắn. Cho dù nam nhân tóc tai rối bời này là người điên thì cũng là chỗ dựa an toàn nhất của cậu.

Đôi mắt đen của Kiều Thần Bắc mờ mịt nhìn đứa trẻ trước mắt, ôm lấy cậu ở trong ngực, an ủi: "Nguyệt Hi đừng sợ."

Kiều Thần Bắc ôm cậu đi về căn phòng trước mặt, còn cười nói với cậu: "Là đại ca trở về đó, hôm nay đại ca trở về sớm nhỉ."

Cậu bé mặc dù nhỏ, nhưng cậu không ngốc.

Cậu biết đó không thể nào là đại cữu cữu của mình dược.

Tay của cậu bé nắm chặt quần áo trước ngực, con mắt màu vàng óng trông rất giống Kiều Tinh Nam nhìn về phía cửa gỗ, trong mắt hiện ra một tia ngờ vực, sau đó hai mắt trợn lên.

Trước cửa bọn họ có một đôi cánh chim màu đen to lớn, giống như tinh tú trong đêm tối quanh quẩn ở trên đôi cánh đó, nam nhân mặc áo bào đen mắt đỏ, nhìn qua rất là lạnh lùng. Mà ở phía dưới hắn thì có một người mặc bạch bào kim văn mũ trùm, mũ trùm rộng lớn che khuất ánh mắt của đối phương.

Một con Tuyết Lang màu bạc trắng, chân trước đè ép con sói nâu, răng nanh hung ác giữ con sói nâu lại.

Là. . . anh hùng!

Tay của cậu bé nắm chặt quần áo của cữu cữu, càng nắm càng chặt, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn.

Cậu từng nghe tam ca nhắc đến dáng vẻ của những anh hùng này, đây nhất định chính là anh hùng! Mình cũng giống như tam ca, có thể nhìn thấy anh hùng!

Cậu bé lập tức túm túm quần áo của cữu cữu, muốn chia sẻ chuyện này với cữu cữu, nhưng tính cách của cậu rất nhát gan, cộng thêm sợ bọn họ làm tổn thương cữu cữu nên cậu bé rụt rè lên tiếng: "Các ngươi..."

Cậu muốn biết bọn họ đứng ở trước cửa nhà mình để làm cái gì.

Cậu bé còn chưa nói dứt lời thì đã nhìn thấy hai anh hùng trong truyền thuyết đi tới, chậm rãi quỳ trước mình và cữu cữu, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.

"Bái kiến Thần Bắc thân vương."

Ai?

Đứa trẻ không hiểu tình huống hiện tại, trong mắt tràn đầy ngỡ ngàng.

Mà cảnh tượng này cũng rơi vào mắt những người đang gắng sức đuổi theo cánh cửa gỗ trước mặt.

Các kỵ sĩ vốn không muốn làm ầm ĩ chuyện này, chậm rãi cõng các thiếu gia, cuối cùng hội hợp với phu nhân ở sau lưng vừa phải chạy vừa phải duy trì dáng vẻ tới một góc xa xôi nhất ở hậu viện.

"Đại lang!"

"Đại lang ở chỗ này, cho ta xuống!"

Đứa trẻ bốc đồng nhìn thấy tràng cảnh trước mặt cũng không nhận ra là có gì đó không đúng, chỉ thất vọng vì con đại lang của mình lại không lợi hại bằng Tuyết Lang của những người kia.

Nhưng mà mẫu thân của Jill là Julie phu nhân trông thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức bị dọa đến mức mồ hôi lạnh ứa ra.

Angelia và Mana đi ở phía trước không nhìn nhau, thế nhưng khi các nàng trông thấy một nam nhân đứng đấy và đứa trẻ trong ngực hắn thì cũng tỏ vẻ như là tìm được mảnh xương sườn đánh rơi đã lâu, mang theo vẻ mặt kích động, vội vàng đi vào trong nội viện nửa quỳ xuống.

"Bái kiến Thần Bắc thân vương."

Đợi hồi lâu, không có tiếng trả lời.

Trên mặt Mana và Angelia lộ ra vẻ ngờ vực.

Giọng nói khàn khàn của người mặc bạch bào đội mũ trùm vang lên: "Thần Bắc, thân vương?"

Mấy người ngẩng đầu, giống như không thể đè nén được vẻ vui sướng khi nhìn thấy thân vương của họ. Bọn họ nhìn về phía thân vương với mái tóc lộn xộn cùng ánh mắt không hề giống người bình thường kia.

Cuối cùng rơi vào đứa trẻ cũng rất hoang mang nằm trong ngực nam nhân.

"Có quan hệ, huyết thống, với vương."

Giọng nói khàn khàn vang lên, đứa trẻ nhỏ như vậy lại có quan hệ máu mủ với vương, ngoại trừ là con của thân vương bọn họ thì không còn khả năng nào khác.

Nhưng các thân vương nhỏ như vậy sao!

Giọng nói Angelia run rẩy, nàng giương mắt nhìn về phía cậu bé trong ngực Thần Bắc: "Thần Bắc thân vương, Nguyệt Hi thân vương đâu?"

Nam nhân tóc đen căn bản không để ý tới Angelia, hắn cúi đầu xuống chậm rãi nói với nam hài: "Nguyệt Hi, đại ca sắp trở về rồi, chờ một chút nhé."

Nhưng cậu rõ ràng không phải Nguyệt Hi.

Cho dù giọng nói run rẩy của Angelia là giả vờ để diễn kịch, nhưng giờ phút này trong con ngươi màu xanh thẳm của nàng cũng tràn ra nước mắt, các tinh linh các nàng bất luận là Mộc Tinh Linh hay là Thủy tinh linh đều có trái tim mềm mại nhất.

Ánh mắt Angelia lướt qua vết máu trên mặt cậu bé, khắp khuôn mặt là vẻ đau lòng. Nàng đứng dậy đi đến chỗ nam nhân và cậu bé, nhẹ nhàng ngâm xướng bài ca dao, một khí tức thánh khiết tựa như một trận thanh phong cũng theo đó mà đến, vết máu nhỏ bé trên mặt cậu bé cũng nhanh như chớp biến mất không thấy gì nữa.

Vết thương này sau một thời gian nữa sẽ tự khép lại, có đáng để một tinh linh hao phí ma lực trân quý chữa trị không? !

Các quý phụ đứng ở cổng trông thấy cảnh này, nội tâm càng ngày càng kinh hoảng, thậm chí còn cảm thấy diễn biến hiện tại phát triển quá mức hoang đường.

Thân vương?

Nữ nhân kia cùng cái tên điên trước mặt này lại là thân vương mà Hỗn Độn đế quốc tìm nhiều năm? !

Tại thời khắc này, các quý phụ dù không quan tâm quốc gia đại sự cũng biết Thân vương của bọn họ đã đụng vào một chuyện lớn rồi, không, phải nói là một chuyện liên quan đến quốc gia mới đúng.

"Phu nhân, ta cần các ngươi cho Hỗn Độn đế quốc bọn ta một lời giải thích."

"Thần Bắc thân vương và Nguyệt Hi thân vương của bọn ta và vị tiểu thiếu gia này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mana và Lund thực sự không thích hợp diễn một bộ phim tình cảm đau khổ, hai phu thê bọn họ thích hùng hổ dọa người hơn, thậm chí là đánh nhau, nhất là khi đám người ở phủ Đại thân vương trước mặt đều khiến cho bọn họ chán ghét.

Julie phu nhân bối rối không thôi, nàng muốn giải thích một chút, Lúc này tuyệt đối không thể kết thù với Hỗn Độn đế quốc được, nếu không đến lúc đó phủ Đại thân vương bọn họ chắc chắn sẽ chọc giận phụ vương, đồng thời cũng có thể khiến đám đại thần Odrifi đang chờ mong muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với Hỗn Độn đế quốc bất mãn với Vương phủ.

Nhưng Tam thiếu gia nhìn thấy con đại lang của mình bị Tuyết Lang cắn thì rất là không vui, mặc dù nó cũng lờ mờ cảm thấy bầu không khí hiện tại không đúng lắm, nhưng nó là ai?

Tôn tử mà đế vương Odrifi thương yêu nhất, đứa con trai mà Đại thân vương thích nhất, đến cả hai người ca ca của nó cũng là người được đám đại thần Odrifi coi trọng nhất, bất luận là thân phận nào cũng làm cho Tam thiếu gia cảm thấy không có cái gì có thể so sánh được với mình.

Thấy người này nói lời bất kính như thế đối với nương của mình, Tam thiếu gia ngẩng đầu lên quát: "Tên tiểu tạp chủng này và mẫu thân chết sớm của nó đều là đám ăn hại mà quý phủ ta nuôi dưỡng, còn có tên cữu cữu điên này nữa, còn cần giải thích cái gì!"

Julie phu nhân vội vàng kéo nó ra phía sau xin lỗi: "Con không hiểu chuyện nói bậy, các vị, bây giờ chúng ta ngồi xuống uống chén trà, tâm bình khí hòa giải quyết chuyện này có được không?"

Nhưng đáng tiếc, mấy lời mà nam hài này nói ra đều đang nhảy nhót liên tục trong đầu đám người Hỗn Độn đế quốc.

Nam nhân mặc áo bào trắng mũ trùm, cái cằm căng cứng rõ ràng góc cạnh, giống như đang kiềm chế tức giận, chậm rãi nói: "Mana, Lund, cho nổ, nơi này."

Nghe được câu này, con mắt đỏ của Mana Lund đều sáng lên, hai cánh chim sau lưng các nàng chợt mở ra, giống như một con chim bay lên trời, con mắt lớn cậu bé không chớp lấy một cái mà nhìn vào cái cánh của bọn họ, dường như còn chưa lấy lại được tinh thần.

Chỉ thấy hai ác ma phe phẩy đôi cánh, bay lượn ở trên không trung, hôm qua bọn họ đã quan sát kỹ kiến trúc nơi này, biết đâu là phòng trống.

Chủ nhân nói làm nổ Thân Vương phủ, nhưng không nói sẽ giết người, vậy bọn họ cũng không thể giết người.

【 đinh, kỹ năng mang theo U Tinh Đọa Lam Nguyệt thủ của thẻ bài ác ma Mana Lund đã mở ra】

Cánh vỗ, phía trên cánh chim màu đen là những chấm nhỏ như sao, giống như Ngân Hà xinh đẹp nhất trong bầu trời đêm. Trong chốc lát, Ngân Hà rơi xuống, màu xanh mực nằm gọn trong tay bọn họ.

Thật xinh đẹp.

Bỗng nhiên đôi mắt tối sầm lại, một cái tay mềm mại che kín ánh mắt của cậu: "Tiểu thiếu gia, không nên nhìn cảnh này."

Một giây sau, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên.

Chung quanh, các phu nhân nhìn cung điện không ngừng sụp đổ thậm chí còn bị phá hủy thành tro, sắc mặt trắng bệch, bọn nhỏ cũng bị dọa núp ở trong ngực các nàng, kỵ sĩ chung quanh đứng ở vòng ngoài bảo vệ bọn họ.

Julie phu nhân nhìn lên đôi cánh đen tung bay ở bên trên bầu trời, trong tay không ngừng nổi lên sự nguy hiểm của tộc nhân Ác ma tộc, trên mặt không có một chút huyết sắc, phía sau toát ra mồ hôi lạnh.

"Các hạ, xin các hạ bảo bọn họ dừng tay có được hay không?" Julie phu nhân vội vàng khẩn cầu.

Người mặc áo bào trắng không hề để ý tới nàng, thái độ xa cách mà lạnh lùng.

Không thể nào dừng tay.

Kiều Tinh Nam nhìn cặp đôi ác ma Thân Vương phủ đang bị phá hủy không ngừng, cảm thụ được từng cơn khoái ý trong nội tâm.

Tiếng vang điếc tai không ngừng vang lên, Thân Vương phủ lớn như vậy hoàn toàn bị san bằng dưới những ngôi sao sắc thái lộng lẫy.

Ngoại trừ những người hầu vô tội, thì ở nơi này, tất cả những người làm tổn thương muội muội, đệ đệ và ngoại sanh của y, y sẽ không buông tha.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Động tĩnh Thân Vương phủ bị hủy diệt rất lớn, rất nhanh đã có rất nhiều kỵ sĩ nghe tiếng chạy đến.

Mà trên đường phố, Đạc Nhạc cùng Eliel và bá tước Castro nói chuyện trời đất cũng nghe thấy liên tiếp một loạt âm thanh rung chuyển.

"Tiếng này truyền đến từ phủ Đại thân vương." Monle bên cạnh bá tước Castro mang theo ánh mắt ngờ vực: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Phủ Đại thân vương?

Eliel bỗng nhiên nhìn về phía Đạc Nhạc bên cạnh hắn, hắn biết, hôm nay Angelia và số 0 đã đi đến phủ Đại thân vương.

Con mắt cười tít lại của Đạc Nhạc có hơi mở ra.

Rất hiển nhiên, bên kia đã xảy ra vấn đề.

Bá tước Castro nhìn về phía Đạc Nhạc, vừa định đề nghị đi đến địa phương khác, dù sao thì âm thanh này chỉ nghe thôi đã biết là có chuyện không tốt, tốt nhất là đừng làm ảnh hưởng đến chuyện thông thương của bọn họ.

"Sứ đoàn thông thương của Hỗn Độn đế quốc bọn ta hôm nay đi đến phủ Đại thân vương làm khách." Đạc Nhạc nhìn bá tước Castro sau đó liền dẫn Eliel đi đến phủ Đại thân vương.

Một dự cảm không tốt bất chợt dâng lên trong lòng bá tước Castro và Monle.

Cho đến khi trông thấy đôi cánh ác ma màu đen phía trên Thân Vương phủ hoàng tàn, dự cảm của hai người cuối cùng cũng thành sự thật.

Eliel cau mày đi theo sau lưng Đạc Nhạc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên mặt tên nam nhân hay cười tít mắt không có bất kỳ biểu cảm gì, nghiêm túc đến mức làm cho lòng người hoảng loạn. Mấy người cùng nhau đi vào sâu trong Thân Vương phủ, cho đến khi nhìn thấy người mặc áo bào trắng, hắn mới ý thức được người của Hỗn Độn đế quốc đang thật sự tức giận.

Tinh thần nam nhân tóc rối bời dường như cũng không bình thường, trong ngực hắn ôm một đứa trẻ mới hai ba tuổi, con mắt vàng kim cực kỳ giống đế vương tóc đen Arilance.

Eliel nhanh chóng đoán được thân phận của bọn họ.

Nhưng kỳ quái là bên cạnh của bọn họ không có vị thân vương còn lại.

Cặp đôi ác ma trên bầu trời đã thổi bay toàn bộ Thân Vương phủ, nhận ra người tới, đôi mắt đỏ nhắm lại, bay xuống dưới bên người số 0, nhìn thấy bá tước Castro và Monle đi vào Thân Vương phủ, trong mắt là sự cảnh giác và chán ghét mà trước kia chưa bao giờ xuất hiện.

Một bên, đã sớm có người đi tìm Đại thân vương trở về, bá tước Castro với tư cách là người có tước vị cao nhất ở trước mắt, liếc mắt nhìn thân vương phu nhân sắc mặt trắng bệch không nói được câu nào, thở dài.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào một người không hiểu rõ tình huống là mình xử lý chuyện này.

Vừa định khuyên mọi người ngồi xuống tâm sự, bá tước Castro đã nhìn thấy người áo bào trắng kia khẽ nói gì đó ở bên tai Đạc Nhạc, chỉ thấy sắc mặt Đạc Nhạc càng ngày càng đen.

Ngay sau đó, ánh mắt Đạc Nhạc từ đám phu nhân kia chuyển qua bá tước Castro, hắn mở con mắt vẫn luôn híp lại kia ra, nhìn vô cùng sắc bén: "Bá tước Castro, trước khi thông thương, ta muốn hỏi một chút. Quý quốc đã đối đãi với thân vương của bọn ta như thế nào?"

"Vì sao Nguyệt Hi thân vương ở đế quốc bọn ta coi như trân bảo nhưng ở quốc gia các ngươi thì lại mất sớm, các ngươi rốt cuộc đã đối xử với hai vị thân vương của bọn ta thế nào?"

"Còn cả vị... tiểu thiếu gia này."

Đạc Nhạc nhìn tiểu nam hài trông rất giống chủ nhân nhà mình, sau đó nhìn về phía người của Odrifi đế quốc, trong mắt nổi lên sát ý, "Hai vị thân vương của bọn ta bây giờ cũng mới mười mấy tuổi!"

Vài câu chất vấn liên tiếp khiến sắc mặt bá tước Castro nhanh chóng trắng bệch, hắn vốn cho rằng chỉ là phu nhân Đại thân vương nói năng lỗ mãng chọc quý khách tức giận, không nghĩ lại liên lụy đến cả thân vương của đối phương, hắn đương nhiên biết mục đích mà Hỗn Độn đế quốc phái sứ giả tới đây.

Suy nghĩ một chút, thân vương mà Hỗn Độn đế quốc tìm bảy năm lại ở Odrifi, một chết một điên, thậm chí còn sinh ra một đứa bé.

Bá tước Castro biết điều này có ý nghĩa gì, hắn biết Đại thân vương bọn họ háo sắc, cũng biết tình phụ của hắn đông đảo, phu nhân Đại thân vương ghen tị cũng là có tiếng.

Việc Nguyệt Hi thân vương mất sớm nói không chừng có liên quan gì đó đến phu nhân Đại thân vương.

Không, tuyệt đối không thể nào như vậy.

Bá tước Castro dằn khả năng xấu nhất này xuống đáy lòng, hắn chậm rãi nói: "Tất cả có thể chỉ là hiểu lầm, chúng ta với tư cách là hữu bang, chuyện như vậy có thể ngồi xuống giải thích một chút có được hay không?"

Tài vụ quan Hỗn Độn đế quốc thường ngày vốn luôn mang theo khuôn mặt tươi cười, lúc này cũng không mảy may lưu tình.

"Xin lỗi, vụ thông thương lần này theo ta thấy vẫn nên hủy bỏ thôi."

"Đúng vậy, thân vương và vị thiếu gia này bọn ta cũng sẽ mang đi, Nguyệt Hi thân vương..." Ánh mắt Đạc Nhạc lóe lên một vẻ đau xót: "Bọn ta muốn mang tro cốt của nàng đi."

Bá tước Castro nghe xong liền ý thức được, nếu để cho người của Hỗn Độn đế quốc rời đi, về sau bọn họ sẽ kết thù với nhau!

"Thân vương điện hạ lập tức tới ngay, Đạc Nhạc các hạ xin chờ một chút, trong đó nói không chừng còn có hiểu lầm gì đó." Monle được bá tước Castro thụ ý, áy náy nói.

Monle vừa mới nói xong, nam nhân sau lưng liền chạy đến. Nam nhân mặc trường bào màu tím mang theo một đám kỵ sĩ tới, hắn có vẻ ngoài mày rậm mắt to cũng coi như anh tuấn, nhưng bây giờ lại có một vầng thâm mắt xanh đen rõ ràng.

Đây chính là Đại thân vương, cũng là trưởng tử của đế vương Odrifi.

Trên đường đi hắn đã nghe nói đến tất cả mọi chuyện phát sinh, trong lòng thầm mắng một câu xúi quẩy, nói thật ra hắn đã sớm quên đi mình còn có một nữ nhân và hiện tại là đứa bé này.

Nhưng cho dù có quên đi, hắn cũng tuyệt đối không thả bọn họ đi.

"Nó là huyết mạch của ta, các ngươi không thể mang nó đi!" Đại thân vương cười nhạo một tiếng.

"Thân vương điện hạ quý quốc?" Đạc Nhạc cười híp mắt nói: "Bọn ta tạm thời sẽ không giao lưu với ngài về chuyện này, cụ thể công việc thế nào chờ chúng ta bẩm rõ với bệ hạ cùng đế vương Odrifi thì mới quyết định."

"Về phần tiểu thiếu gia, ngài ấy là huyết mạch của Nguyệt Hi thân vương bọn ta." Nụ cười trên mặt Đạc Nhạc biến mất.

Đôi mắt đỏ của cặp đôi ác ma bên cạnh trông rất ngoan lệ, đôi cánh đen mở ra giống như mang đến sự nguy hiểm, người mặc áo bào trắng lạnh nhạt đứng đấy, mà các kỵ sĩ mà Eliel mang tới ở phía sau hắn cũng không phải dễ trêu.

Nếu Odrifi cự tuyệt đề nghị của bọn họ thì đó sẽ là sự bất kính với Hỗn Độn đế quốc và Arilance.

"Hôm nay, bọn ta muốn dẫn thân vương và thiếu gia rời đi." Đạc Nhạc không mảy may nhượng bộ.

Mắt thấy thân vương còn muốn nói gì đó, bá tước Castro vội vàng nói: "Rất xin lỗi mấy vị các hạ, hai ngày nay thuyền của Odrifi còn đang trong thời gian sửa chữa, cho nên tạm thời chúng ta không thể ra khơi được."

Tóm lại chính là muốn dùng hết thảy biện pháp để giữ những người này lại, hóa giải mâu thuẫn.

Eliel thấy thế liền nhíu mày.

"Vào ngày mai, nếu không có thuyền, nơi này, cũng không cần, thuyền nữa." Giọng nói khàn khàn của người mặc áo bào trắng vang lên, ở thời điểm này mang theo một sự uy hiếp mạnh mẽ.

Ở thời điểm này, bọn họ thỏa hiệp chính là thua.

Đạc Nhạc cũng cười nhưng mang theo hàn ý: "Kỵ sĩ trưởng bọn ta nói không sai, ngày mai không có thuyền, như vậy thì sau này Odrifi cũng không cần thuyền nữa."

Bọn họ sẽ cho nổ từng chiếc từng chiếc thuyền một, sau đó lấy một cái trong đó để đi tìm chủ nhân của bọn họ.

Bá tước Castro và Monle nghe được lời này, nội tâm dâng lên hàn ý.

Còn Jill trốn ở trong ngực mẫu thân, mặc dù không hiểu có ý gì, nhưng mà cũng vô cùng sợ hãi trước âm thanh chung quanh trước đó, bị dọa run lẩy bẩy, lúc này nghe thấy lời này mới vô thức lắc một cái.

Jill nhìn về phía đứa trẻ ở trong ngực tên điên kia.

Chung quanh đứa trẻ là tinh linh cùng các kỵ sĩ che chở chặt chẽ, làm nó luôn cảm giác hiện tại có chỗ nào đó không đúng.

Mà đứa trẻ bị Jill quan sát, tay nắm thật chặt lấy áo của cữu cữu... Nguyệt Hi, Thần Bắc là tên của nương mình và cữu cữu.

Những người này rốt cuộc là ai?

Bên trong đôi mắt vàng kim của đứa trẻ tràn đầy ngỡ ngàng.
Chương kế tiếp