Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Thiết Kế Nhân Vật

Chương 52
Tình huống hiện tại hơi không ổn.

Cuống họng Đại thân vương khô khốc, không biết nên làm sao mới ổn.

Mặc dù chưa từng nghe nói đến Hỗn Độn đế quốc, nhưng biết được tin sứ giả đối phương chỉ dùng đơn giản vài đòn đã có thể giải quyết được đội tàu Đằng La thì cũng nhìn ra được thực lực cường thịnh của quốc gia bọn họ.

Chớ đừng nói chi là, trong tay đối phương còn có thông thương và lệnh kiểm soát mà phụ vương đích thân viết xuống. Nếu như đắc tội bọn họ, phụ thân nhất định sẽ ghét mình, mà những thân vương khác vẫn luôn ngấp nghé địa vị của mình cũng sẽ thừa cơ thượng vị.

Hắn biết tính nghiêm trọng của tình huống hiện tại, nhưng mà không đợi Đại thân vương nghĩ kỹ phải làm sao để nói tốt cho mình thì đám sứ giả Hỗn Độn đế quốc đã ôm lấy cái người điên kia và cậu bé không quay đầu lại đi ra ngoài.

"Đại thân vương điện hạ, xin hãy xử lý chuyện này cho thỏa đáng!"

Bá tước Castro cho dù chỉ là một bá tước thì cũng là Vương thúc của Đại thân vương, mắt thấy bởi vì Đại thân vương mà đế quốc bọn họ không những không thể hợp tác với Hỗn Độn đế quốc, thậm chí còn có thể sẽ kết xuống thù hận, hắn liền giận không có chỗ phát tiết, ngữ khí rõ ràng mang theo vẻ không vui.

Sắc mặt Đại thân vương đóng băng, nhìn bá tước Castro: "Ta sẽ xử lý tốt chuyện này."

Sau đó, Đại thân vương rời đi, cũng không thèm đi tìm thuộc hạ của mình để thương lượng về chuyện này, trong lúc đó càng không nhìn về phía thê tử và đứa con thất hồn lạc phách của mình một cái.

Kiều Tinh Nam cũng không biết là sau khi bọn họ đi thì chuyện gì đã xảy ra, ngón tay của y điểm nhẹ, khống chế số 0 mang theo ngoại sanh và đệ đệ cùng trở về sứ quán mà bọn họ tạm thời cư trú.

Trên đường đi, các thẻ bài Hỗn Độn đã đem kịch bản mà trước đó tạo ra nói cho nam nhân thần chí không rõ và cậu bé ngây thơ trong ngực hắn.

Eliel đi theo một bên cũng dựa vào lời nói của nam hài nhi vừa rồi để biết thêm về tình huống hiện tại của hai vị thân vương.

Thân vương tìm bảy năm, không ngờ cuối cùng lại một chết một điên. Có thể nghĩ, Hỗn Độn đế quốc sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ.

Ánh mắt Eliel rơi vào thiếu nữ tinh linh bên người mình và Đạc Nhạc đang cười tít mắt, hai người hiện tại còn đang an ủi đứa trẻ.

Hiển nhiên, toàn bộ tinh thần của đám sứ giả Hỗn Độn đế quốc bây giờ đều ở trên thân hai vị này, liên tưởng đến vị kia vì muốn tìm kiếm thân vương nên mới đi đến Arilance đế quốc, hắn cũng không khỏi cảm thấy lòng hơi chua xót.

Sau khi trở lại sứ quán, Eliel là người đầu tiên đề nghị rời đi, kế tiếp là chuyện nội bộ của Hỗn Độn đế quốc, mình ở một bên cũng không thuận tiện.

"Được."

Kiều Tinh Nam khống chế số 0 trả lời một câu, lực chú ý lại đặt vào ngoại sanh và đệ đệ. Nhìn hai người thuận lợi trở về cùng bọn họ, cảm xúc vẫn luôn kéo căng cuối cùng cũng buông lỏng.

Lúc này, cậu bé bị mọi người vây quanh đang nương tựa lên người cữu cữu của mình, ngơ ngác tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ.

Cữu cữu và nương của cậu thật ra là thân vương được người người tôn kính.

Mà những anh hùng trước mặt đánh bại hải tặc thì là người mà đại cữu cữu phái tới tìm kiếm cữu cữu và mẫu thân.

Cậu bé biết thân vương nghĩa là gì.

Chỉ có những người ở trong đế quốc được sủng ái nhất mới có thể gọi là thân vương, ví dụ như người phụ thân mà cậu từng gặp một lần từ phía xa chính là thân vương.

Theo những kiến thức ít ỏi mà cậu từng biết thì thân vương vô cùng vô cùng lợi hại, mà đế vương thì còn lợi hại hơn so với thân vương.

Hoá ra đại cữu cữu là đế vương sao?

Cậu bé cảm thấy chuyện này hơi giống nằm mơ.

"Thân vương điện hạ, tiểu thiếu gia, vừa nãy đã khiến các ngài sợ hãi rồi, thuộc hạ dẫn các ngài đi sửa soạn có được hay không?"

Sau khi trở lại phòng, Đạc Nhạc lại khôi phục bộ dáng cười tít mắt, nhìn qua vô cùng thân thiết.

Thần Bắc vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, mặc kệ bị dẫn đi cũng không để ý tới hắn, mà đứa trẻ mặc dù biết những người này là người của đại cữu cữu, nhưng bởi vì quá mức lạ lẫm nên vẫn còn có chút sợ hãi.

Ngón tay Kiều Tinh Nam khẽ nhúc nhích, ra hiệu số 0 nhìn về phía Ula vẫn luôn đợi ở bên trong sứ quán.

Trước đó, bọn họ không để cho Ula cùng theo đi, mà để cậu ở lại sứ quán, trước tiên sửa sang lại một vài thứ để cho Thần Bắc và ngoại sanh trở về dùng.

Ula mặc dù có vóc người cao lớn, hung thần ác sát, nhưng lá gan rất nhỏ. Khi nhìn thấy một cậu bé còn nhỏ tuổi nhỏ con hơn mình, còn cả đệ đệ của chủ nhân không có lực công kích thì cậu rõ ràng đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

Cậu lấy con rối mà cậu thích nhất ra: "Điện hạ, thiếu gia, các ngài nhìn xem, chơi cùng con rối này cũng vui lắm."

"Con rối là cái gì?"

Đứa trẻ đưa con mắt vàng kim về phía đồ chơi trước mặt, mà Thần Bắc cũng dần dần bị con rối trên bàn hấp dẫn.

Ula giới thiệu cho bọn chúng một chút, sau đó nghiêm túc nói tên con rối của mình cho bọn họ.

Giọng Ula hơi khàn nhưng rõ ràng là rất vui sướng, khiến Thần Bắc và đứa trẻ dần dần buông lỏng, Đạc Nhạc cũng thừa cơ hội này đề nghị muốn dẫn bọn họ đi tắm rửa.

Bởi vì không có ai chăm sóc nên người của cả đứa trẻ và đệ đệ chủ nhân đều rất bẩn thỉu

Nhờ có Ula chỉ dẫn mà Thần Bắc và đứa trẻ lần này không hề kháng cự.

Trước đó Kiều Tinh Nam đặc biệt mua sắm một vài bộ quần áo thích hợp từ hệ thống cho Thần Bắc và đứa trẻ, đặt ở bên trong không gian của Đạc Nhạc, lần này vừa vặn có thể dùng đến.

"Chủ nhân?"

Angelia, Mana và Lund ngờ vực nhìn về phía đệ đệ và ngoại sanh của chủ nhân rời đi không có lên tiếng, hiện tại ngoại sanh và đệ đệ đều bị mang về, chủ nhân lúc này hẳn là sẽ nói cho bọn họ bước kế hoạch kế tiếp.

Kiều Tinh Nam khống chế số 0 lắc đầu: "Nghĩ, chuyện."

Angelia và cặp đôi ác ma lập tức hiểu ra, mấy người lập tức yên tĩnh trở lại, không quấy rầy đối phương. Sau khi suy tư thì lại phải suy nghĩ xem làm sao đối đãi với ngoại sanh và đệ đệ của chủ nhân.

Mặc dù chủ nhân viết kịch bản vì bọn họ, nhưng chủ nhân phải chịu quá nhiều trách nhiệm, không thể nào chiếu cố các nàng mãi được, có nhiều thời điểm cần chính các nàng đưa ra thiết lập phù hợp, nhưng mà thiết lập nhân vật chủ nhân tạo ra vốn là dựa vào các nàng mà ra, cụ thể thực hành cũng không khó.

Kiều Tinh Nam nhìn các thẻ bài yên tĩnh trầm tư một cái, trong lòng ấm áp. Y giương mắt nhìn về phía ma pháp sư ở trên đài đang chậm rãi đọc lời khấn, miệng cũng chậm rãi niệm theo đối phương, mặt ngoài bình tĩnh như trước, nội tâm lại không ngừng cuồn cuộn.

Thiết lập nhân vật của mình là hoàng đế tìm kiếm thân vương.

Sau khi tìm được thân vương, y sẽ có thể rời đi.

Nhưng sau khi đi thì Địa Ngục mới chính thức bắt đầu.

Lúc trước, vì có thể giúp cho các thẻ bài vừa an toàn vừa hợp lý đi đến Odrifi, Kiều Tinh Nam đã dùng việc thông thương làm cớ, thậm chí vì muốn đề cao cảm giác cấp bách cho Iris, sớm ngày đón ngoại sanh và đệ đệ về, y còn lợi dụng các đế quốc khác.

Chuyện này mang ý nghĩa, nếu như mình muốn rời khỏi thì không thể nào cứ ở mãi lãnh thổ đế quốc Nhân tộc được. Nếu không, một khi bị người ta phát hiện tung tích, mấy vị đế vương nhất định sẽ phát giác không đúng.

Đến lúc đó không chỉ có Arilance, tất cả đế quốc Nhân tộc đều sẽ đứng ở phía đối lập của mình, y sẽ bị các đế quốc Nhân tộc truy nã.

Mà từ lần trước thi đấu dị tộc cũng có thể nhìn ra, dị tộc tuyệt đối sẽ không tiếp nhận Nhân tộc.

Không thể đi đến lĩnh vực Nhân tộc, cũng không thể bỏ chạy đến lĩnh vực dị tộc.

Bàn tay Kiều Tinh Nam để ở bên người hơi nắm lại.

Y từng nghĩ sẽ bỏ chạy vào rừng sâu núi thẳm hay đảo cùng hoang mạc, nhưng bạo quân chỉ dùng gần hai tháng đã tìm được tin tức mà nguyên thân dùng bảy năm cũng không tra được.

Phàm là nơi đã đi qua nhất định sẽ lưu lại vết tích.

Nếu như chỉ đắc tội một đế quốc, Kiều Tinh Nam sẽ còn dám đánh cược vào mấy phần khả năng này, nhưng khi toàn bộ đế quốc Nhân tộc cùng nhau điều tra, đến lúc đó khả năng mình bị đám người đó phát hiện chắc chắn là rất lớn.

—— trừ phi mình thật sự có biện pháp rời khỏi đại lục này chạy tới một đại lục khác.

Nhưng chuyện này hiển nhiên càng không có khả năng.

Dựa theo tư liệu mà mình từng đọc qua, yêu cầu để đi đến một đại lục khác vô cùng hà khắc, tình huống hiện tại của y sẽ không có cách đạt được.

Huống chi... mi mắt Kiều Tinh Nam cụp xuống, tiếp tục đi theo cùng với ma pháp sư phía trên ngâm xướng lời khấn cầu nguyện an ninh quốc gia.

Một khi mình đưa ra lời đề nghị rời đi, bạo quân hẳn là sẽ thả mình đi, nhưng bạo quân rất có thể, không, Asrit nhất định sẽ phái sứ giả đi theo mình.

Dù sao, Hỗn Độn đế quốc và Arilance lúc mới đầu đã bắt đầu ước định cẩn thận là muốn trở thành hữu bang. Nếu như sứ giả đi theo đám bọn họ, phát hiện đám người bọn họ căn bản không có cách nào đi đến một đại lục khác, vậy thì xong chuyện rồi.

Đủ loại tình huống tích luỹ lại tạo thành một kết cục, Kiều Tinh Nam không những không thể đi, mà hơn nữa còn nhất định phải ở lại Arilance.

Chí ít trước khi bọn họ có thể đến một đại lục khác thì bọn họ nhất định phải ở lại nơi này cái đã.

Vậy vấn đề bây giờ lại tới, thân vương mình tìm kiếm nhiều năm đã tìm được, là một đế vương, mình còn ở lại nơi này làm cái gì?

Hoặc là có chuyện gì quan trọng hơn việc mang tro cốt thân vương trở về cố hương, đồng thời còn có thể khiến cho mọi người tin phục?

Đầu óc Kiều Tinh Nam cảm giác thật đau đớn, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lãnh đạm như thường ngày, bộ dáng tự phụ đọc theo lời ca tụng.

"Chúng ta tuân theo ánh sáng chỉ dẫn, phù hộ vạn linh bằng chính mình, khẩn cầu ngài phù hộ cho Nhân tộc chúng ta..."

Tuân theo ánh sáng chỉ dẫn... Chỉ dẫn.

Kiều Tinh Nam đi theo vị ma pháp sư hắc bào trên đài đọc lời chúc phúc, bỗng nhiên linh quang trong đầu lóe lên, mắt vàng hơi sáng.

Y biết mình phải làm như thế nào rồi.

Hôm nay là ngày thứ tư của lễ cầu phúc.

Cuộc tụ hội bốn nước là ngày thứ sáu, cũng chính là ngày cuối cùng tụ hội, vào ngày đó, đệ đệ và ngoại sanh sẽ trở về.

Nhanh, sẽ nhanh thôi.

...

Chờ sau khi buổi cầu phúc kết thúc, Asrit sẽ đi với ma pháp sư, Kiều Tinh Nam cũng đã quen. Trong bốn ngày ngày, mỗi ngày thời gian cầu phúc càng ngày càng dài, hơn nữa sau khi kết thúc, Asrit đều sẽ đi theo ma pháp sư áo bào đen rời đi.

Kiều Tinh Nam cũng không để ý, từ sau khi nghĩ ra biện pháp, tâm tình của y đã hưng phấn hẳn lên. Sau khi dẫn theo các thẻ bài trở lại phòng, liền nhờ vào ánh mắt số 0 nhìn về phía người đi đường Odrifi ở phía xa.

Lúc này, đệ đệ, ngoại sanh và Ula mỗi người cầm một con rối đang chơi rất vui vẻ.

Đệ đệ và ngoại sanh đều đã thay bộ quần áo mà Kiều Tinh Nam chuẩn bị cho bọn họ lúc trước, thanh tẩy xong mái tóc rối tung ở sau lưng, trông có vẻ đã khô một nửa.

Ở góc độ này của Kiều Tinh Nam, có thể nhìn thấy Thần Bắc cầm con rối lớn nhất là yên tĩnh nhất, chỉ nhìn con rối mà không nói chuyện, còn ngoại sanh hai tuổi thì sinh động hơn nhiều, chơi với Ula ngày càng thuần thục.

Một bên, cái đuôi Mana Lund lại ngoắc ngoắc quấn quấn, nhưng mà bởi vì nhớ rõ chức trách của mình, hai người vẫn đứng ở sau lưng Thần Bắc và cậu bé.

Angelia ôn nhu thì giống như là một thị nữ hoàn mỹ, rót chén nước cho Thần Bắc và ngoại sanh xong liền đứng ở một bên, ánh mắt nhu hòa nhìn bọn họ, Tuyết Lang cũng nhu thuận ghé vào bên chân của nàng.

Khóe miệng Kiều Tinh Nam khẽ nhếch, sau đó ngón tay điểm nhẹ.

"Nên đi, nghỉ ngơi."

Người mặc áo bào trắng hơi khàn giọng nói.

Ngày mai còn phải đi đường, hôm nay cần dưỡng đủ tinh thần.

Mặc dù cậu bé đã khá quen với bọn họ, nhưng vẫn hơi sợ hãi. Nghe được câu này, cậu vô thức tóm lấy góc áo cữu cữu, lo lắng bọn họ sẽ tách mình và cữu cữu ra.

Kiều Tinh Nam đương nhiên sẽ không tách bọn họ ra.

Y để Lund dẫn hai người trở về phòng, sau khi các thẻ bài lần lượt rời đi, Kiều Tinh Nam đặc biệt gọi Đạc Nhạc lại, y có một số việc phải nói rõ ràng với Đạc Nhạc.

Đạc Nhạc bị chủ nhân gọi lại thì cũng có chút hiếu kỳ.

Hắn cười híp mắt ngồi xuống, rất chờ mong lời nhắn nhủ của chủ nhân.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Eliel đã dẫn theo các kỵ sĩ ở trong đại sảnh sứ quán chờ đợi.

Bá tước Castro và Monle cũng đứng ở một bên.

"Eliel các hạ, thuyền đã chuẩn bị xong, thế nhưng trên biển gió to, chủ thành Odrifi vẫn có rất nhiều chỗ thú vị, ta cũng không nỡ để các ngài rời đi."

Eliel lạnh nhạt ừ một tiếng: "Lần này ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của vương, tới hộ tống sứ giả Hỗn Độn đế quốc, có cơ hội ta sẽ tự mình lãnh hội một phen."

Bá tước Castro đơ người, hắn hiểu được ý tứ của đối phương, nhưng rõ ràng là cũng không dám cãi.

Bầu không khí nhất thời lạnh xuống.

Rất nhanh, đám sứ giả thông thương của Hỗn Độn đế quốc cũng đến, bao vây quanh Thân vương của bọn họ.

Nam nhân đi ở chính giữa gầy như que củi, hắn mặc áo choàng kim văn nền đen, tóc dài tết thành đuôi bọ cạp. Tóc đen mắt đen, dáng vẻ nhiều lắm chỉ có thể nói một câu anh tuấn, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện cử chỉ đối phương dường như không bình thường.

Mà vị đứa con của vị thân vương đã chết kia đang bị một nam nhân dị tộc có cánh ôm vào trong ngực, cậu bé không hề nhìn xung quanh, mặc dù dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng bộ dáng vẫn rất đáng yêu.

Người mặc áo bào trắng hay ra lệnh và tài vụ quan Đạc Nhạc đi ở phía trước.

"Các hạ thân yêu của ta..."

Bá tước Castro vừa định ngăn lại khuyên một chút, nhưng lại trực tiếp bị Đạc Nhạc ngắt lời.

"Xin đừng nên nhiều lời, Ta tin ngài có thể hiểu được, có đúng không?" Hai con mắt nheo lại của Đạc Nhạc hơi mở ra, khóe miệng mang theo ý cười xa cách: "Xin đưa bọn ta đến mộ địa của Nguyệt Hi thân vương, bọn ta muốn dẫn nàng về nhà."

Bá tước Castro há to miệng, cuối cùng lại ngậm lại, hắn biết mình bây giờ nói nhiều như vậy sẽ chỉ làm đối phương thêm ác cảm.

Cũng không biết Đại thân vương bên kia rốt cuộc chuẩn bị thế nào, dù sao lúc trước hắn ta cũng đã có nói là mình có thể xử lý tốt chuyện này.

"Xin mời đi theo ta."

Bá tước Castro đành phải đem hi vọng mong manh đặt lên trên người Đại thân vương, dù sao bất kể nói thế nào, hắn ta chung quy cũng là phụ thân hài tử và là trượng phu của thân vương đối phương.

Toàn bộ đế quốc Odrifi, chỉ có huyết mạch và thê tử đã qua đời của đế vương bọn họ mới có thể được chôn ở Đế Lăng. Nguyệt Hi lúc trước bị người ta hiến cho thân vương, qua đời chỉ bị thiêu, tro cốt cho vào một cái bình nhỏ, đặt ở trong mộ địa bình dân ở Odrifi.

Mộ địa đó cách biển rất gần, bởi vì một loại tín ngưỡng nào đó mà kiến trúc mộ địa còn đặc biệt đưa nước biển vào, hành lang và những mộ bia băng lãnh bị dòng nước biển ngoằn ngoèo quanh co quấn lấy, cầu nguyện cho những người ở trong mộ địa sẽ được nước gột rửa đi hết phiền muộn ưu sầu, đời sau có thể hạnh phúc hơn.

Lúc bọn họ đi đến mộ địa, Kiều Tinh Nam đã sớm đứng ở vị trí cầu phúc giống như hôm qua. Y nói với Asrit hai câu, sau đó liền bị cử động của ma pháp sư phía trên ngắt lời. Hai người liếc nhau, không nói gì nữa, chuẩn bị bắt đầu niệm theo lời ca tụng chúc phúc.

Mi mắt Kiều Tinh Nam cụp xuống, vừa niệm lời ca tụng, vừa yên lặng nhìn vào mộ địa, chỉ cần mang tro cốt muội muội đi là bọn họ có thể trở lại bên cạnh mình rồi.

Nghĩ đến muội muội đã qua đời.

Kiều Tinh Nam cảm thấy hơi nặng nề một chút.

Nhưng mà có một điều khiến y bất ngờ chính là, khi một đoàn người đi tới mộ địa muội muội, nơi đó lại có một nam nhân áo bào tím đang ngồi xổm, phía sau hắn là mấy người hầu đi theo, trước mộ còn đặt một bó hoa.

Trong gió lờ mờ truyền đến tiếng nói rời rạc của Đại thân vương, bên trong lời nói tràn đầy tưởng niệm với Nguyệt Hi.

"Các ngươi đã tới?" Đại thân vương dường như nhận ra có người tới, trong mắt của hắn có vẻ hơi đau thương, trên mặt thì vẫn là vẻ không nỡ với Nguyệt Hi và con.

Mà bây giờ ngoại trừ bá tước Castro và Monle, không có ai để ý đến kỹ xảo của hắn.

Ngón tay Kiều Tinh Nam điểm nhẹ bên người, để số 0 và Đạc Nhạc cùng nhau mang tro cốt muội muội đi.

Đại thân vương nhìn đối phương không nói lời nào, trực tiếp lướt qua mình, lúc nâng hủ tro cốt lên thậm chí còn cố ý quay lưng lại, giống như mình là thứ bẩn thỉu. Nét mặt hắn cứng đờ, cảm thấy càng thêm bối rối, hắn chắc chắn sẽ không để cho bọn họ rời đi, vừa mới định mở miệng nói cái gì thì...

"Không cần, nói."

Người mặc áo bào trắng ôm hũ tro cốt của thân vương dẫm chân xuống, dường như biết hắn muốn nói điều gì, giọng nói của nam nhân khàn khàn, mang theo một loại ý lạnh kỳ lạ: "Đi tắm rửa đi, bẩn."

Dối trá, khiến cho người ta buồn nôn.

Có ý gì?

Đám người hầu bên người Đại thân vương còn chưa kịp phản ứng.

Một giây sau, nữ nhân có đôi cánh đen đứng ở bên cạnh người mặc áo bào trắng, ánh mắt lóe lên một tia tàn khốc, đôi cánh khổng lồ vung lên, thân hình khẽ động trực tiếp bay về phía Đại thân vương bọn họ.

Đại thân vương nhìn thấy mỹ nhân mỹ lệ phong tình vạn chủng dị tộc thì trong mắt chợt hiện lên một tia kinh diễm, nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy ác ma giương cánh dựng lên vọt về phía của hắn, nhắc cổ áo của hắn rồi bay lên cao.

Bay thẳng hướng về phía gần mép nước mới âm thầm đá hai cước, sau đó nhẹ buông tay.

—— bùm.

Văng lên một đống bọt nước.

"Thân vương!"

"Thân vương, người sao rồi!"

Người hầu chung quanh trợn tròn mắt như muốn rách cả mí mắt, vội vàng chạy đến mép nước, xuống nước tìm thân vương.

Bá tước Castro nhìn về phía người mặc áo bào trắng đang đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh, bộ dáng vô cùng kiên quyết, điệu bộ lạnh nhạt.

Sau đó nữ nhân dị tộc cũng bay trở về gập cánh lại, đứng ở bên cạnh bọn họ, nét mặt tản mạn. Dường như cũng không thấy được chuyện bản thân làm đã khiến cho người ta hoảng sợ đến cỡ nào.

Cũng đúng thôi, hôm qua mới làm nổ cả nhà bọn họ, hôm nay lại ném thân vương vào trong nước, nói chung cũng không phải là chuyên gì lớn.

Dù sao thì Hỗn Độn đế quốc cũng đã mất đi một vị thân vương trân quý.

Bá tước Castro nghĩ đến chỗ này, trái tim đập thình thịch. Hắn cảm thấy đối phương có lẽ là muốn giết Đại thân vương, không trực tiếp động thủ đã là cho Odrifi mặt mũi. Dựa vào tính tình kiên cường của đám người này, lần này có lẽ sẽ không dễ giải khai nút thắt.

Vì không muốn chọc giận sứ đoàn thông thương của Hỗn Độn đế quốc, lần này bá tước Castro cũng không khuyên ngăn gì cả, mà Monle bên cạnh hắn cũng đi theo đám người Đạc Nhạc lên thuyền.

Chỉ có thể hi vọng vương bọn họ nghĩ ra được biện pháp xử lý.

"Sợ sao?"

Kiều Tinh Nam khống chế số 0 nhìn về phía đứa trẻ mới rời khỏi ngực Lund đứng dưới đất.

Vừa nãy những người này đã dùng thái độ ngoan lệ ném phụ thân cậu vào trong nước, hơn nữa sau đó cậu còn phải đi theo cữu cữu đến một nơi xa lạ.

"Có cữu cữu, con không sợ."

Tay của cậu bé nắm chặt góc áo Thần Bắc, con mắt vàng kim sáng sáng.

Kiều Tinh Nam đã nhìn ra, đứa trẻ không thèm để ý đến cái người gọi là phụ thân kia của nó, như vậy cũng tốt.

Ánh mắt y chuyển hướng sang Thần Bắc bên cạnh. Chỉ thấy đối phương mặt không biểu tình, nhìn vào trong không trung ngẩn người, sau đó chợt nhớ ra cái gì, ôm lấy cậu bé, chạy tới bên người Ula.

Một bên, Tuyết Lang thấy bọn họ chơi vui vẻ thì cũng đi theo.

Ngón tay Kiều Tinh Nam điểm nhẹ, ra hiệu Angelia chăm sóc cho hai người.

Đi thuyền trên biển tốn rất nhiều thời gian, không có chuyện gì xảy ra, Kiều Tinh Nam liền đặt sự chú ý vào việc cầu phúc phía bên mình.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, y luôn cảm thấy lần này sau khi cầu phúc kết thúc, bầu không khí chung quanh cũng mát mẻ hơn rất nhiều.

"Kiều, ngày mai có tới thăm Tiểu Bỉ không?"

Hai người vừa đi trở về vừa trò chuyện với nhau.

Tiểu Bỉ là việc cần phải vào ngày cuối cùng trong cuộc tụ hội bốn nước.

Mỗi một quốc gia đều sẽ thay nhau cử đi một người tỷ thí với quốc gia khác, mục đích cuối cùng cũng chỉ là tranh một phần thưởng mà thôi.

Kiều Tinh Nam lắc đầu, y mím môi: "Những ngày này ta hơi mệt một chút."

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là ngày mai đệ đệ và ngoại sanh của y sắp đến, y không có thời gian quan tâm đến chuyện tranh tài này. Dù sao thì đối với "Hỗn Độn đế quốc" bọn họ, ngày cuối cùng Tiểu Bỉ cũng không phải là quá quan trọng.

"Được thôi." Asrit than nhẹ: "Vậy thì không ai có thể nói chuyện với ta rồi."

Bên trong đôi mắt màu vàng kim của Kiều Tinh Nam hiện lên ý cười: "Ta không tin đâu, các đế vương khác đều tranh đoạt để nói chuyện với ngươi mà."

Nhất là Biala.

Không biết hai ngày này làm sao, sắc mặt đế vương Biala - Vidi càng ngày càng tái nhợt, gầy gò đi rất nhiều.

Nếu nói là không có liên quan gì đến Asrit, Kiều Tinh Nam cũng không tin.

Asrit khẽ cười một tiếng: "Đáng tiếc, ta không có kiên nhẫn với những kẻ dối trá kia."

Đúng vậy, mấy vị đế vương kia ai nấy đều gian xảo.

Nhưng mà ngày mai nếu mình cũng không đi thì mấy tên đế vương dối trá cũng sẽ không làm phiền đến mình, Kiều Tinh Nam chỉ cần chuyên chú theo dõi chiếc thuyền đường xa mà đến từ Odrifi là được rồi.

Đi thuyền đường xá xa xôi. Sau khi đám người số 0 xuống thuyền đi đến thành trì gần nhất, ra khỏi truyền tống trận thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Lúc này Tiểu Bỉ cũng sắp kết thúc, Eliel liền dẫn binh đi cùng bọn họ phục mệnh.

Trên thuyền, Monle không được ai hoan nghênh cũng mang theo mấy người rời đi.

Bọn họ phải nhanh đi tìm đế vương báo cáo tin tức xấu này.

"Chúng ta phải đi gặp đại cữu cữu sao?"

Cậu bé bám lấy góc áo cữu cữu, có chút sốt sắng.

Từ lúc sinh ra, cậu chưa từng nhìn thấy đại cữu cữu, hết thảy tất cả, bao gồm tên của mẫu thân cũng là từ những lời lẽ vụn vặt mà cữu cữu đôi khi nói ra.

"Đúng vậy." Đạc Nhạc cười tít mắt, "Bệ hạ chờ Thần Bắc thân vương và tiểu thiếu gia đã lâu lắm rồi."

Bàn tay nắm lấy góc áo của Thần Bắc càng nắm chặt hơn.

Đại cữu cữu là người như nào? Liệu người có thích mình và cữu cữu hay không? Trong phút chốc, trong đầu của cậu có rất nhiều ý nghĩ xuất hiện.

Cho đến khi cậu đối diện với cặp mắt vàng tràn đầy ôn nhu giống như của mình, cậu mới ngây ngẩn cả người.

Đại cữu cữu có con mắt giống như mình!

Kiều Tinh Nam nhìn về phía Thần Bắc và cậu bé, và muội muội ở trong ngực số 0....

Y rốt cuộc cũng tìm được bọn họ.

Trái tim y đập thình thịch liên hồi vì kích động, sau đó là đau đớn từng cơn. Toàn bộ hưng phấn, thống khổ trong phút chốc cuốn tới, Kiều Tinh Nam muốn nói cái gì, nhưng lời nói bị mắc ở trong cổ họng, không nên lời.

Ngay sau đó y đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Là Kiều Thần Bắc.

"Đại ca, huynh đã trở về."

"Ta và Nguyệt Hi chờ huynh rất lâu rồi."

Nghe được hai câu này, hô hấp Kiều Tinh Nam lập tức trở nên nặng nề, nghĩ đến ngày mà nguyên thân vô cùng tuyệt vọng, trái tim rút đau, y giơ tay lên vỗ vỗ vào phía sau lưng Thần Bắc, con mắt chua xót không thôi, nước mắt bỗng nhiên mơ hồ ánh mắt: "Ừm, ta đã trở về, ca ca con mang kẹo cho các ngươi đây."

Trước đó nghe thấy cậu bé và Thần Bắc nói chuyện, Kiều Tinh Nam đã tự mình chuẩn bị kẹo, là loại mà Thần Bắc và Nguyệt Hi đã từng thích ăn nhất.

"Đệ sẽ cho Nguyệt Hi." Thần Bắc bỗng nhiên mở miệng.

"Các ngươi đều có." Kiều Tinh Nam vỗ vỗ vào đầu Thần Bắc, Thần Bắc vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi.

Ở trước mặt Kiều Tinh Nam Thần Bắc nói có vẻ nhiều hơn một chút, nhưng phần lớn thời gian thì đều ngẩn người.

Lúc tiếp nhận bánh kẹo, Kiều Tinh Nam nhìn thấy lớp kén cứng rắn trên tay Thần Bắc, trái tim lại tê rần.

Trên tay nguyên thân cũng có một vài vết thương và kén.

Lúc trước Kiều Tinh Nam cũng sợ mấy vết kén trên tay mình sẽ bị bạo quân phát hiện điều không hợp lý, nhưng sau này y phát hiện kén trên tay bạo quân còn nhiều hơn so với mình.

Kén là do làm việc nặng mà ra.

Nguyên thân chăm sóc đệ đệ muội muội rất tốt, xưa nay sẽ không để đệ đệ muội muội tuổi nhỏ làm việc nặng.

Nhưng bây giờ hình như đã đánh mất hết.

Nhìn đệ đệ ăn kẹo, ánh mắt Kiều Tinh Nam rơi vào đứa trẻ đang tỏ ra xấu hổ bên cạnh.

"Ăn kẹo à?"

Kiều Tinh Nam đi qua ngồi xổm xuống, ôm cậu lên.

Cậu bé ngập ngừng hai câu, cuối cùng gật đầu một cái dưới ánh mắt ôn hòa của Kiều Tinh Nam: "Đại cữu cữu."

"Ừm." Kiều Tinh Nam đặt cậu ở bên cạnh đệ đệ, sờ lên tóc của cậu, sau đó để chú Steria, Ula và Angelia chiếu cố hai người bọn họ.

Y thì mang theo các thẻ bài khác đi vào trong một phòng khác.

"Chúng ta cần phải đi tìm đế vương Odrifi."

Tiếng nói Kiều Tinh Nam vừa dứt, Hỏa Nhất đã kích động lắc lư một vòng.

"Chủ nhân! Ta có thể đốt bọn họ không?"

Hỏa Nhất nghe cặp đôi ác ma nói bọn họ được đánh nổ Thân Vương phủ thì liền kích động không chịu được, nó cũng phải báo thù cho muội muội và đệ đệ!

Tư Sa trực tiếp nắm Hỏa Nhất lại để nó ngậm miệng, mặc dù bọn họ cũng rất muốn làm như thế, nhưng hiển nhiên đây là chuyện không thể.

Kiều Tinh Nam nở nụ cười xem chừng thời gian, đứng dậy: "Đi thôi."

Mà lúc này đế vương Odrifi - Iris vừa mới trở lại cung điện, ngồi ở trong đình ôm ấp mỹ nhân, đang đợi để nghe Monle thông báo tin tức thông thương thành công, trong lúc đó còn cho mỹ nhân trong ngực một cái hôn thật sâu.

Nhưng không ngờ rằng lại nghe phải loại tin tức này, trong chốc lát sắc mặt tái xanh.

"Đám người trong buổi tiệc trà vì ngăn cản con sói ngu ngốc của Jill bạo động đả thương người mà lại bất ngờ phát hiện Thân vương của bọn họ ở hậu viện? !"

Iris không ngờ cuối cùng sự thật lại hoang đường như vậy, giống như thiên thạch đập trúng Odrifi.

Thân vương Hỗn Độn đế quốc tìm bảy năm một người chết trong quý phủ con trai hắn, một người khác thì bị điên!

Tại thời khắc này, Iris cuối cùng cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc khi lần đầu mình trông thấy Kiều Tinh Nam là từ đâu tới, thế nhưng tất cả đều trễ.

Hắn biết đại nhi tử mình chơi bời, nhưng dù làm sao hắn cũng không thể ngờ được nữ nhân của đối phương lại là thân vương của một đế quốc thần bí.

Nếu như hắn nhớ không lầm thì dưới sự hình dung của Kiều hai vị thân vương kia đều có tuổi tác không lớn, còn rất được sủng ái.

Thật sự là hỏng bét rồi!

"Vị quan tài vụ kia đã nói ra là hủy bỏ thông thương?" Iris đuổi mỹ nhân đi, lặp lại từng chữ từng chữ một.

"Đúng thế." Trong lòng Monle cũng có chút oán giận đối với Đại thân vương.

Rõ ràng quan hệ của hắn và Đạc Nhạc vô cùng tốt, Đạc Nhạc rất thích dạy cho hắn một vài tri thức hữu dụng, có thể nói là thầy tốt bạn hiền của hắn. Nhưng sau đó cũng bởi vì chuyện này, lúc ở trên thuyền hắn cực kỳ xấu hổ, gần như không có ai để ý đến hắn, cho dù Đạc Nhạc vẫn cười tít mắt nhìn hắn, nhưng đã không thể trở về được như trước đó rồi.

Đương nhiên, chuyện này đối với Monle mà nói chỉ là chuyện nhỏ, điều làm hắn càng để ý chính là, sau khi không thể thông thương, quốc gia mình sẽ mất đi một mỏ bảo thạch, hai quốc gia bọn họ cũng sẽ kết thù!

Không đợi đế vương Odrifi nghĩ ra biện pháp khác, ngoài cửa bỗng nhiên có người bẩm báo, đế vương Hỗn Độn đế quốc tới.

Iris hít sâu một hơi: "Mời hắn vào."

"Ồ? Kiều đã đi tìm Iris?"

Nhìn đế vương tóc vàng trước mặt, con mắt màu xanh thẳm của Eliel tràn đầy bất mãn với Odrifi: "Đúng vậy, Odrifi khinh người quá đáng!"

Asrit gật đầu một cái, hắn hỏi hai câu xem biểu hiện của Kiều Tinh Nam, sau đó nói: "Ừm, ta đi thăm Kiều một chút."

Nói xong cũng đi về phía địa bàn giao cho Odrifi gần đó.

Tốc độ đi đường của Asrit nhanh hơn trước đó một chút.

Phía sau hắn là Howard và Eliel, còn có một con hoàng kim mãng xà đang quấn ở trên cánh tay Howard, con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm Asrit.

Asrit hình như đang không vui.

Đầu của Mạc Kim đặt trên bờ vai Howard, hơi nghi hoặc một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong cung điện nơi người Odrifi sống, Kiều Tinh Nam đang đối mặt với Iris trong một cái đình nhỏ.

Phía sau y là một đám nhìn dị tộc và kỵ sĩ rất hiếu chiến, mà sau lưng Iris chỉ có Monle và hai người hầu.

Hai người đều không nói gì, không khí ngưng trệ, bầu không khí trong lúc nhất thời hơi kỳ lạ.

Iris nhìn Kiều Tinh Nam trước mặt chậm rãi uống trà, một câu cũng không nói, trong lòng từ từ nóng nảy.

Y tới hưng sư vấn tội thì cứ nói ra, sao cứ ngồi im như vậy?

Sau đó Iris lại nghĩ, khi nào trở về phải xử lý Đại thân vương một trận, dám mang đến cho hắn phiền phức lớn như thế.

Suy nghĩ lung tung cả buổi, đối phương vẫn không nói chuyện.

Hai quân đối chọi, ai không giữ được bình tĩnh thì sẽ thua. Kiều Tinh Nam khỏi cần phải nói, ở phương diện này y cũng rất am hiểu. Lúc trước khi mà y còn chưa thành danh, kịch bản của y cũng là y từng bước từng bước gõ cửa từng nhà để bán, đây đều là kiên nhẫn dùng thực nghiệm để luyện được.

Cuối cùng Iris thực sự không nhịn nổi, mở miệng hỏi: "Kiều, lần này ngươi tới là muốn làm gì?"

"Ngươi đã biết rồi, Iris." Kiều Tinh Nam dùng đôi mắt vàng lạnh nhạt liếc nhìn Iris.

Iris muốn giả ngu cũng không được.

"Kiều, ta rất xin lỗi, bởi vì chuyện này mà khiến cho hai nước chúng ta xuất hiện chút mâu thuẫn." Iris thở dài, "Nhưng ngươi phải biết, quốc gia của ngươi và ta đều là đế quốc cường đại, nếu bởi vì chuyện này mà làm loạn mâu thuẫn, đối với hai nước chúng ta mà nói đều không tốt."

Tuy Iris trầm mê sắc đẹp, nhưng những lời hắn lại rất có đầu óc.

Một đế vương có thể vì nước nhà mà bôn ba bốn phía phái người thông thương tuyệt đối là người để ý đến đế quốc của mình, mà một đế vương như này sẽ không bao giờ vì suy nghĩ cho bản thân mà vứt bỏ ích lợi quốc gia không để ý.

"Không, ngươi sai rồi Iris, là không tốt với quốc gia của các ngươi thôi." Kiều Tinh Nam để ly xuống, lạnh lùng nhìn về phía đế vương đối diện, đôi mắt vàng giống như băng sương.

"Ngươi phải biết, Iris."

"Nếu như ngươi không cho ta một kết quả vừa lòng, ta không ngại tự mình chế tạo kết quả này."

Kiều Tinh Nam nhớ tới muội muội của mình thì trái tim lại đau, ánh mắt tối sầm lại, đây là lần đầu tiên Kiều Tinh Nam nói chuyện với một người với giọng điệu sát khí như vậy.

Nhìn biểu hiện lạnh lẽo cứng rắn của Kiều Tinh Nam, cách đó không xa, trái tim Asrit nhảy lên kịch liệt mấy lần, con ngươi xanh biếc giống như phát ra ánh sáng, tựa hồ có chút hưng phấn.

Đây là Kiều mà hắn chưa từng thấy.

Mà khác biệt với Asrit, Iris thì lại bị Kiều Tinh Nam hù dọa.

Tự mình chế tạo kết quả?

Làm sao chế tạo? Khai chiến? Hay là mưu sát con của hắn?

Ánh mắt Iris xẹt qua tên dị tộc mang theo ba đám lửa xanh lam sẫm, rồi lại rơi vào hai tên ác ma mọc cánh. Hắn nghe Monle nói, hai vị này đã một tay xử lý thuyền Đằng La!

Mà đây chỉ là mấy người trong đế quốc bọn họ mà thôi.

Hai nước khai chiến, nếu so sánh như vậy thì quốc gia bọn họ cũng đứng ở thế yếu, chớ đừng nói chi là quan hệ của vị này và Arilance còn tốt như thế.

Iris ráng tìm lý do để giải thích: "Kiều, ngươi phải biết, hai vị thân vương, một vị trước khi đi vào Odrifi thì đã bị bệnh."

Đó chính là bệnh điên.

Mà một vị khác, mặt Iris lộ vẻ khó xử, hắn trầm giọng nói: "Mà một vị khác, bởi vì bất hạnh khó sinh. . . Vì tình hữu nghị của hai nước chúng ta, ta sẽ cho ngươi một kết quả vừa lòng."

Kiều Tinh Nam không nói gì.

Iris cắn răng nói: "Ta hứa với ngươi sẽ huỷ bỏ tước vị thân vương của Đại thân vương."

Kiều Tinh Nam mặt không đổi sắc, thấy Iris không định nói tiếp, ánh mắt y mang theo một hơi khí lạnh: "Chỉ như vậy?"

Iris nhìn đối phương vẫn không hài lòng, liền vội vàng lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, ta sẽ bài trừ nó, không cho nó thừa kế đế vị, không cho nó làm bất cứ chuyện gì quan trọng cho đế quốc."

Như vậy là đủ rồi.

Kiều Tinh Nam biết, đối phương không thể nào chịu giết chết thân vương của mình, phế tước vị để một kẻ thân vương có dã tâm vĩnh viễn không thể nào kế thừa đế vị cũng có thể khiến hắn sống như chết.

Hơn nữa những huynh đệ cũng là thân vương của đối phương cũng không dễ trêu.

Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, dường như đã hài lòng hơn một chút so với trước đó, Iris thấy thế nhẹ nhàng thở ra, thử dò xét nói: "Nếu như vậy, Kiều, việc thông thương của chúng ta..."

"Iris, hai nước chúng ta không thể thông thương được nữa." Kiều Tinh Nam lạnh lùng nói: "Ta từ chối tiếp nhận hợp tác với một đế quốc khiến cho muội muội của ta qua đời."

Iris đau xót, nhưng cũng chỉ đành mỉm cười, hạ quyết tâm trở về xử lý đứa con trai thân vương khiến cho mình mất mặt.

Kiều Tinh Nam liếc mắt nhìn Iris, cũng đoán được ý nghĩ hiện tại của đối phương, trên mặt của y không có biểu cảm gì. Vị Đại thân vương kia sẽ không được sống dễ chịu, đương nhiên sau này nếu có cơ hội, Kiều Tinh Nam không ngại đi giẫm đối phương thêm mấy cước, chỉ là bây giờ năng lực của mình có hạn, cũng chỉ có thể làm được đến mức này.

Muội muội đã không về được, Thần Bắc và ngoại sanh vẫn còn, mình nhất định phải bảo vệ tốt bọn họ, lông mi Kiều Tinh Nam khẽ run lên.

Sau đó điều cần phải làm là diễn một vở kịch không thể rời đi.
Chương kế tiếp