Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Thiết Kế Nhân Vật

Chương 63: (tiểu tu)
Điều kiện truyền tống giữa các đại lục khác nhau cực kì hà khắc.

Chuyện này cũng mang ý nghĩa là các quan viên đi sứ qua đại lục khác là vô cùng ít.

Nhưng mà các sứ giả ở đây đều đến từ các đế quốc khác nhau với thực lực mạnh mẽ, đương nhiên cũng có đi qua đại lục khác, ví dụ như sứ giả Arilance Winterton và sứ giả Will của Goliland.

Các sứ giả quốc gia thông thương đi theo đám người tài vụ quan của Hỗn Độn đế quốc đi tới một vùng phế tích. Trong cuộc đại chiến lúc trước giữa các đế quốc, khu vực "không ai quản lí" này nằm ở vùng giao giới giữa các quốc gia. Mặc dù vắng vẻ, nhưng vẫn bị chiến hỏa tác động đến, đến bây giờ vẫn là một vùng hoang vu.

Vị trí Hỗn Độn đế quốc thiết trí truyền tống trận thật đúng là kỳ quái.

Hai sứ giả là Winterton và Will đã từng đi qua các đại lục khác nhìn thấy nơi này cũng có chút ngờ vực.

Truyền tống trận của các đại lục khác đều được thiết lập tại những nơi như rừng sâu núi thẳm ít ai lui tới, chỉ có Hỗn Độn đế quốc là không quan tâm chi tiết trực tiếp thiết lập ở trong vùng phế tích, không sợ bị chiến hỏa làm hư hao hay sao?

Hơn nữa, trang bị truyền tống trận đâu?

Sứ giả Goliland Will tính cách cẩn thận, ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua phế tích trước mặt, ngoại trừ mảnh ngói bụi đất tạp nham vỡ vụn ra thì không còn có cái gì khác, hoàn toàn không giống như là một nơi có truyền tống trận.

Đang lúc Will muốn lên tiếng hỏi thăm thì bên phía Hỗn Độn đế quốc liền có động tĩnh, người nam nhân mặc bạch bào mũ trùm che mặt đi về phía trước mấy bước, cái cằm góc cạnh rõ ràng của hắn có hơi căng cứng, có vẻ lạnh lùng mà nghiêm túc.

Trong lúc mọi người ở đây ngờ vực, một giây sau, cái người mặc áo bào trắng cực ít trò chuyện cùng bọn họ đột nhiên giơ tay lên làm mấy thủ thế trên không trung, sau đó trên mặt đất đột nhiên hiện ra một ma pháp trận cự đại mà chói mắt!

Đây là truyền tống trận? !

Con mắt Will khiếp sợ trợn to, bất luận là biện pháp mở ra truyền tống trận hay là bộ dáng truyền tống trận thì đều khác với những gì hắn thấy trước đó, Hỗn Độn đế quốc lại có ma pháp trận truyền tống mà chính bọn họ sáng tạo ra sao!

Quang mang màu hồng nhạt quanh quẩn ở trên ma pháp trận, một giây sau ánh sáng rực rỡ trở nên càng thêm chướng mắt. Khi mọi người tiếp tục mở mắt ra thì đã nhìn thấy cách đó không xa một bức tường thành màu trắng giống như cao bằng mặt trời hiện lên.

Tường thành ngoằn ngoèo khúc chiết, kéo dài liên tục không ngừng, ánh mắt dọc theo phương hướng nó kéo dài là một mảnh mênh mông vô bờ, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối!

Mà điều làm cho bọn họ kinh ngạc nhất chính là, cách mỗi mười mét, trên tường thành đều sẽ khảm một cái ma pháp trận đang xoay chầm chậm, dạng ma pháp trận này ở Uyathor đại lục cũng có, dùng để gia cố tường thành để bức tường không thể phá vỡ, chống lại việc ngoại lai xâm lấn.

Trong mắt người Uyathor đại lục cũng tràn đầy kinh diễm.

Chỉ riêng cái kiến trúc hùng vĩ và ma pháp trận như thế này cũng phải tiêu hao biết bao nhiêu nhân lực mà vật lực!

Phải biết, trong các đế quốc Nhân tộc của Uyathor đại lục bọn họ, đất nước có thể nhờ ma pháp sư ưu tú cam tâm tình nguyện vẽ tường thành phòng ngự ma pháp trận, thậm chí vì tường thành mà hao phí rất nhiều nhân lực vật lực cũng chính có Arilance!

Càng thêm đáng sợ hơn là đến cả tường thành Arilance cũng không thể sánh bằng tường thành ma pháp kéo dài vạn dặm trước mặt này, không ai là đoán được tòa tường thành mênh mông vô bờ này rốt cuộc có bao nhiêu tên lính!

Một bên, mọi người ở "Hỗn Độn đế quốc" thì lại tỏ ra rất là quen thuộc.

Đạc Nhạc cười híp mắt nhìn về phía bọn họ: "Đi thôi các vị, nơi này không có gì đẹp mắt, chúng ta mau mau đi đến đế cung nghỉ ngơi."

Đám sứ giả được cái đế vương phái đi giao du đều là quỷ tinh cả, bọn họ cũng biết nếu như lúc này việc bọn họ e sợ bị nhìn đi ra thì công việc trao đổi thông thương sau đó cũng sẽ bị lấy mất vị trí chủ đạo.

Lúc này cả đám đều đem kinh ngạc dằn xuống đáy lòng, trên mặt bày ra dáng vẻ bình tĩnh gật đầu đáp ứng.

Nhận ra đám sứ thần đang cố đè xuống trấn định, con mắt hẹp dài của Đạc Nhạc nhắm lại, sau đó lại như là hồ ly cong lên.

Không có đế quốc nào lại trực tiếp thiết trí một truyền tống trận có thể đi xuyên qua hai cái đại lục ở trong lĩnh vực của đế quốc mình.

Đêm qua chủ nhân đã đề cập tới, sau khi tiến vào phòng ái tâm bọn họ sẽ rơi vào lãnh địa bên ngoài Hỗn Độn đế quốc, vì để cho màn biểu diễn của bọn họ không lộ ra chân ngựa, chủ nhân còn đặc biệt hình dung cho bọn họ một phen về cảnh tượng ở "bên ngoài lãnh địa".

Không thể không nói, cũng may mắn chủ nhân đã sớm nói cho bọn họ, con mắt híp híp của Đạc Nhạc mở ra, nhìn tường thành ma pháp trước mặt kéo dài không dứt, trong lòng âm thầm gật đầu.

Nếu như không nói trước cho bọn họ, là hắn thì không sao, nhưng cặp đôi ác ma bên người này chưa chắc là đã có thể che giấu đi cảm xúc kinh ngạc. Bởi vì từ khi sinh ra, bọn họ đều chưa từng nhìn thấy tường thành nào dài như vậy.

Một bên khác, Kiều Tinh Nam còn đang ở bên trong tiểu đình cùng bạo quân uống trà, mắt thấy chuyện cũng khá là thuận lợi, tâm y khẽ buông lỏng, lông mi cụp xuống, che giấu đi ý cười trong mắt.

Nói về tường thành thì cái nào có thể so sánh được với Vạn Lý Trường Thành?

Lúc tưởng tượng về tường thành, Kiều Tinh Nam đã suy nghĩ đến rất nhiều thứ. Chẳng những phải chấn nhiếp đoàn sứ giả mà còn muốn phải áp dụng vào thời đại này, cuối cùng làm thành vật như hiện tại. Trước mắt xem ra thì vẫn rất thành công.

Sau khi thở phào vài hơi, Kiều Tinh Nam khẽ nhấp một ngụm nước trà, phân thần chú ý tới đoàn sứ giả.

Nòng cốt của phòng ái tâm là chủ thành.

Cách chủ thành càng xa, đồ vật sẽ càng trở nên hư giả, không thể đụng vào, nơi này đương nhiên cũng giống như vậy.

Cho nên, y đã giao cho Đạc Nhạc một nhiệm vụ chính là nhanh chóng mang theo đoàn sứ giả tiến vào bên trong tường thành trung tâm của truyền tống trận, rời khỏi nơi này, tránh để bị phát hiện không đúng.

Đạc Nhạc biết rõ mình phải làm gì, hắn cười híp mắt lên:

"Nếu như các vị có chỗ nào nghi ngờ thì đều có thể đặt câu hỏi với người Hỗn Độn đế quốc bọn ta. Thông thương mà, chính là phải tương hỗ và hiểu rõ lẫn nhau."

Mắt thấy đoàn sứ giả không có ý kiến, Đạc Nhạc liền cười giới thiệu tường thành cho bọn họ, một bên dẫn đoàn sứ giả mau rời khỏi nơi này.

Một đoàn người rất nhanh đã đi tới dưới đáy tường thành, dưới tường thành đứng khoảng chừng trăm vị binh sĩ. Mắt thấy đám người Đạc Nhạc trùng trùng điệp điệp đến đây, binh sĩ giống như là tiếp thu được mệnh lệnh, trực tiếp mở cửa thành ra.

Lúc mọi người đi vào cửa thành, bên cạnh hai bên bọn họ còn có một đoàn binh sĩ mặc khôi giáp cao lớn, vững vàng che khuất đoàn sứ giả. Những sứ giả nào muốn nhân cơ hội sờ sờ vào tường thành ma pháp trận cũng không làm được.

【 Binh sĩ thủ thành (trăm người): binh sĩ thủ vệ thành trì, tính cách nghiêm túc trung thành, bởi vì có người chạm đến tường thành dẫn đến việc ma pháp trận liên tiếp bị phát động, cho nên bọn họ rất ghét những người rảnh rỗi tới gần tường thành, một khi tới gần thì sẽ phát động hình thức khu trục bảo vệ. 】

Kiều Tinh Nam đặc biệt thiết trí binh sĩ thành thuộc tính như vậy chính là vì phòng ngừa có sứ giả nào đó đụng vào tường thành, phát hiện đây là một công trình giả tạo, bức tường đụng một cái là nát.

Nhưng mà đám sứ giả đương nhiên là không biết những thứ này.

Sau khi tiến vào tường thành, bọn họ liền theo sát người mặc áo bào trắng và Đạc Nhạc. Chỉ một phút sau, đoàn sứ giả liền đứng ở truyền tống trận dẫn đến chủ thành.

Bạch quang chợt hiện lên, chỉ trong chớp mắt, đoàn sứ giả liền đi tới cổng chủ thành. Mọi người thở ra một cái, lại là một truyền tống trận.

Lại thoáng chớp mắt, mọi người đã đi thẳng đến cung đế cửa.

Từ bên ngoài lãnh địa đi đến đế cung thế mà không mất đến năm phút!

Đoàn sứ giả: ! ! !

Truyền tống trận này không cần tiền sao?

Không ngờ lại có thể làm ra nhiều truyền tống trận như vậy!

Đoàn sứ giả hoàn toàn chấn kinh. Phải biết, truyền tống trận là một loại pháp trận hao phí rất nhiều mà số lượng lại ít ỏi, cho dù mỗi mười vạn mét đều có một cái truyền tống trận thì hầu như mọi người đều sẽ dùng ma thú để đi.

Mà quốc gia này chỉ cần đi một phút lại có thể tìm ra một cái truyền tống trận nữa, nói rõ cái gì?

Nói rõ là ở quốc gia bọn họ, truyền tống trận vô cùng phổ biến! ! !

Đạc Nhạc dường như nhận ra được sự ngờ vực của bọn họ, cười híp mắt nhìn bọn họ: "Đế quốc bọn ta thường xuyên thông thương với các đế quốc khác nên truyền tống trận nhiều thì sẽ thuận tiện hơn một chút."

Winterton và Will là hai sứ giả thường xuyên giao lưu với các đại lục khác nghe xong còn không ngạc nhiên lắm, dù sao thì bọn họ cũng có thể tạm thời đè cảm xúc xuống. Ngược lại là sứ giả Madipa, vẻ hâm mộ trong mắt gần như là không giấu được.

Đế quốc Madipa đã loạn lạc không biết bao nhiêu năm, tài lực căn bản không thể so sánh được với các quốc gia khác, đừng nói là mở truyền tống trận, cho dù là tiền để tạo truyền tống trận cũng không có.

Một bên khác, Kiều Tinh Nam cũng không ngờ là mình làm bậy làm bạ lại vô tình phô trương được thực lực. Bởi vì mục đích y thiết trí nhiều truyền tống trận như vậy thật ra cũng chỉ là vì muốn mau được đem người vào hoàng cung, phòng ngừa bại lộ.

Bên trong tiểu đình, Asrit đang chợp mắt.

Chuyện này trước kia là chưa từng có, rất rõ ràng, lúc này Asrit thật sự hơi suy yếu.

Kiều Tinh Nam liếc mắt nhìn hắn, lông mi khẽ run, đứng dậy lấy cái áo khoác mềm mà bạo quân đặt ở trên ghế dựa, nhẹ nhàng trùm lên trên người hắn.

Sau đó y tiếp tục tập trung suy nghĩ chú ý đến một bên khác.

Bạo quân bây giờ nhìn thật hiền từ, nhưng chỉ khi nào chuyện lừa đảo bị bại lộ thì mình chắc chắn không trốn thoát được cái chết.

Kiều Tinh Nam nghĩ đến đó, ngón tay khẽ run. Trên không trung lập tức xuất hiện bảng bố trí "Phòng ái tâm", y hơi tập trung, đem【 ma pháp tường thành 】 thay thế thành 【 khoáng mạch vô biên】.

Tiếp theo lại thu hồi【 thủ thành binh sĩ (trăm người) 】 mà Hắc Bạch Thủy Nguyệt huyễn hóa thành trăm người 【 công nhân khoáng mạch】, bao gồm thợ mỏ và những người liên quan.

Cũng không có cách nào khác, phòng ái tâm càng xa càng giả, y đương nhiên là muốn tiết kiệm một chút không gian. Dù sao thì trong mấy ngày này, các sứ thần cũng sẽ không đi đến biên thành.

Xử lý tốt những thứ này xong Kiều Tinh Nam liền đặt lực chú ý sang phía đoàn sứ giả, lúc này đoàn sứ giả đang chuẩn bị đi vào đế cung.

Sứ giả và kỵ sĩ hộ tống của các quốc gia có gần trăm người.

Hơn trăm người thì động tĩnh sẽ không nhỏ, nhưng mà động tĩnh của đế cung còn lớn hơn, đám sứ giả thông thương đứng ở ngoài cửa có thể rõ ràng nghe được tiếng gió gào thét, đây tuyệt đối không phải là phong thanh tự nhiên, giống như là một loại tiếng xé gió từ lợi khí nào đó tạo thành.

Chúng đám sứ giả còn đang ngờ vực, tiếp theo chỉ nghe thấy Đạc Nhạc cầm đầu ở một bên nhắc nhở bọn họ:

"Động tĩnh này là từ các Thánh kỵ sĩ của đế quốc bọn ta, nhận được tin các vị đến nên đặc biệt ra nghênh đón, mọi người không cần lo lắng."

Vừa dứt lời, đại môn đế cung liền bị mở ra, đám sứ giả thông thương nhìn vào trong môn phái, chỉ có thể nhìn thấy kiến trúc đáng chú ý hoa lệ ở nơi xa cùng thềm đá thật dài màu trắng.

Thánh kỵ sĩ ở đâu?

Đang lúc bọn họ còn đang tò mò thì một loạt những đôi cánh xẹt qua không trung, ngay sau đó mọi người liền thấy trên không trung là một đội kỵ sĩ Dực Tộc mọc cánh.

Cầm đầu là một thiếu niên tóc đỏ, trên xương bả vai của hắn có khoảng chừng ba cặp cánh khổng lồ, là thẻ bài bậc SSR của Hỗn Độn Tạp Trì, Vistor sáu cánh, cũng là một trong sáu vị Thánh kỵ sĩ.

Đôi cánh màu trắng dưới ánh mặt trời có thể trông thấy những điểm sáng màu vàng óng, những điểm sáng này dường như che giấu một loại lực lượng thần bí nào đó, lờ mờ làm thành một hoa văn thần bí.

Ngày trước ở bên trong thử thách【 thẻ bài một trăm linh tám hỏi 】, Kiều Tinh Nam đã từng trả lời qua vấn đề của Vistor, trong ấn tượng Vistor là một đứa trẻ rất ham chơi nhưng cũng rất nhu thuận.

Mà khi nhìn thấy hình ảnh thẻ bài mà hệ thống truyền tống cho mình xong, Kiều Tinh Nam liền lập tức đánh nhịp để Vistor trở thành một trong sáu vị Thánh kỵ sĩ.

Mặc dù Vistor là hình thái thiếu niên, nhưng lúc nhíu mày cũng có hình có dạng, đương nhiên quan trọng nhất chính là đối phương cực mạnh.

Tuổi trẻ + cường đại, hoàn toàn chính là lợi khí để chấn nhiếp.

Đế quốc cường đại không đáng sợ, đáng sợ là đế quốc này có vô số khả năng có thể sáng tạo ra càng nhiều người trẻ tuổi.

Đám sứ giả ở đây ngẩng đầu nhìn thiếu niên sáu cánh từ trên không trung đi xuống, phía sau đối phương là hơn ba mươi Dực Tộc, hình như đều là thuộc hạ của vị này.

Không ngờ lại có nhiều Dực Tộc như vậy!

Đám sứ giả vẻ mặt hốt hoảng, lần đầu tiên trong đời này bọn họ nhìn thấy nhiều Dực Tộc cường đại cao ngạo như vậy.

Hơn ba mươi vị kỵ sĩ Dực Tộc theo sát sau lưng Vistor, đôi cánh huy động, phát ra tiếng phá không. Với tư cách là kỵ sĩ tuần tra, bọn họ phải phụ trách an toàn trong đế cung.

Vistor hơi cúi đầu, ánh mắt xẹt qua đám người trước mặt. Đám sứ giả thông thương vốn đã rất chấn kinh khi thấy Vistor sáu cánh xuất hiện, nên khi phát giác ra được tầm mắt của đối phương liền đột nhiên đứng ngồi không yên.

Nhìn thấy tràng cảnh này, Vistor cảm thấy hơi thú vị.

Là thẻ bài bậc SSR nên tính cách Vistor từ trước đến nay luôn cao ngạo. Sở dĩ hắn đồng ý đến "Phòng ái tâm" diễn kịch cũng là bởi vì lúc trước tân chủ nhân đã trả lời vấn đề của hắn với một thái độ vô cùng ôn hòa, nên mới khiến hắn sinh ra mấy phần hiếu kỳ.

Lại thêm tiểu Lệ na, Ngõa Y và Toa Thiên, bọn họ cũng đồng ý tham gia, đến cả vị tứ ca không có đầu óc kia của hắn cũng tới!

Thế là Vistor luôn giữ mục tiêu truy tìm kích thích, việc nhân đức không nhường ai đã lựa chọn tới tham gia.

Hơn nữa mình còn là một Thánh kỵ sĩ, trong khi tứ ca Xích Kim của mình chỉ là một kỵ sĩ trưởng!

Sứ đoàn thông thương căn bản không biết cái tên Dực Tộc cầm đầu kia đang suy nghĩ chuyện ngây thơ như thế nào, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một thiếu niên tóc đỏ nét mặt lạnh nhạt nghiêm túc, trên tay cầm cung tiễn, trong lúc đôi cánh huy động có thể nghe được âm thanh không khí chấn động.

Đối phương chân không chạm đất, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua sứ đoàn thông thương bọn họ khiến cho nội tâm người ta phát run.

Mà phía sau hắn còn có mười mấy kỵ sĩ bốn cánh, mặc dù cánh không nhiều bằng Vistor, nhưng cũng cao khỏe, ánh mắt giống như Vistor, vừa lạnh lùng lại rất cường hãn.

Sứ đoàn thông thương biết cường giả Dực Tộc không theo tuổi tác để tính, bọn họ phần lớn chỉ căn cứ vào việc cánh nhiều hay ít để phán đoán, tuổi tác cũng chỉ nói rõ là thiên phú của bọn họ cực mạnh mà thôi.

Nếu như bọn họ không nhớ lầm thì lãnh chúa Dực Tộc của Uyathor đại lục chính là một thiếu niên sáu cánh đã thành niên!

Nhưng mà thiếu niên sáu cánh thiên phú cực mạnh trước mặt này thế mà lại chỉ là một Thánh kỵ sĩ của Hỗn Độn đế quốc!

Vẻ mặt các sứ đoàn thông thương hơi hoảng hốt, sau đó cũng ngay lập tức hoàn hồn trước ánh mắt băng lãnh của kỵ sĩ sáu cánh cùng đám Dực Tộc phía sau hắn.

Bởi vì có thẻ bài quả thực không quá am hiểu việc diễn kịch, cho nên lúc ban đầu Kiều Tinh Nam liền bảo hệ thống dặn dò bọn họ ít nói chuyện lại, có thể dùng con mắt nhìn đối phương, ở chức vị của mình làm ra chuyện nên làm là được rồi.

Chỉ cần nắm chắc là những quyết định lớn không phạm sai lầm, Kiều Tinh Nam, Đạc Nhạc và chú Steria đều có thể giúp cho hành vi kỳ quái của bọn họ trở lại bình thường.

"Chào Thánh kỵ sĩ Vistor, đây là đoàn sứ giả thông thương tới từ Uyathor đại lục." Đạc Nhạc cười híp mắt nói với Vistor.

Vistor gật gật đầu, ánh mắt xẹt qua trên thân người mặc áo bào trắng, nhìn mọi người trước mặt căn dặn, giọng nói trong trẻo lạnh buốt: "Vương không ở trong đế cung, hoàng cung Hỗn Độn đế quốc giới nghiêm, không có việc gì thì đừng đi lung tung."

Khi nhìn thấy mấy người cầm đầu sứ đoàn gật đầu, Vistor liền tiếp tục bay lên trời, chỉ để lại hai ba kỵ sĩ hai cánh canh giữ bên cạnh đám người này.

"Chúng ta đi bên này."

Đạc Nhạc trước đó đã nhìn qua địa đồ mà chủ nhân hắn thiết kế, hắn biết rõ nên an bài cho đám người này ở khu vực nào, mà ở trong đó gặp được cái gì cũng là Kiều Tinh Nam chuẩn bị sẵn.

Kiều Tinh Nam khống chế số 0 đi ở bên cạnh Đạc Nhạc, để phòng hắn đi nhầm đường.

Bốn sứ giả quốc gia chủ sự, Arilance - Winterton, Goliland - Will, Biala - Kewpie cùng sứ giả Madipa - Guladun đi ở phía trước, còn đằng sau thì là một đám kỵ sĩ đi theo.

Eliel cũng ở trong đội ngũ đó, bên cạnh là huynh đệ Arthur trợ thủ của hắn.

Bọn họ có thể tính là người ở Uyathor đại lục nhưng quen thuộc Hỗn Độn đế quốc nhất, nhưng lúc này thì cũng kinh ngạc giống như nhau.

Thuận theo con đường này có thể nhìn thấy các lâu các sắc màu rực rỡ kiến tạo trên không trung, thỉnh thoảng sẽ có Dực Tộc vung cánh lên rơi vào phía trên đó.

"Đây là chỗ nghỉ chân tạm thời của kỵ sĩ Dực Tộc."

Steria chú ý tới sự ngờ vực của những người này, trong đôi mắt màu xanh thẳm lóe lên một tia ôn hòa: "Dực Tộc và Nhân tộc khác nhau, bọn họ thích sinh hoạt ở những chỗ cao, lâu các trên không trung chính là chỗ để cho bọn họ tạm thời nghỉ chân luân phiên trực ban."

"Chỗ các ngươi nghỉ ngơi cách chỗ dành cho dị tộc ở trong đế cung cũng rất gần, cho nên có lẽ sẽ đụng phải rất nhiều dị tộc."

"Các tộc đều có cuộc sống quen thuộc của mình, cho nên hi vọng các vị đừng trách cứ."

Chú Steria hoàn mỹ nói ra lời kịch mà Kiều Tinh Nam chuẩn bị cho ông, Kiều Tinh Nam liền thầm khen ngợi chú Steria một câu thật giỏi.

Để phòng xảy ra chuyện gì, những lời này đương nhiên là dùng để nhắc nhở đám sứ giả sớm chuẩn bị tâm tư.

Lông mi Kiều Tinh Nam khẽ run.

Nếu như mình không nhớ lầm thì sau này bọn họ sẽ gặp phải cái vị khiến cho các trưởng giả cũng phải nhức đầu.

Hồ nước ở dưới ánh nắng phát ra kim quang lóng lánh, giống như kim cương vỡ rơi vào phía trên, lãnh ý nồng đậm từ phía trước truyền đến. Mỗi lần đi lên phía trước một bước sẽ khiến cho người ta có cảm giác như đi về phía băng sơn.

Winterton và Eliel chợt nhớ tới đế vương của bọn họ, nhiệt độ băng lãnh như thế, Vương bọn họ có lẽ sẽ rất yêu thích?

Steria cũng cảm thấy ý lạnh, nụ cười trên khóe miệng dần dần thu về, Đạc Nhạc thì vẫn như cũ giữ một bộ dáng cười mị mị giới thiệu cho bọn họ.

"Càng đi về phía trước càng gần với lãnh địa của nhân ngư và giao nhân, qua đoạn đường này chính là nơi các ngươi muốn đặt chân."

Nhân ngư? Giao nhân?

Hỗn Độn đế quốc có cả nhân ngư luôn sao? !

Trong đại lục Uyathor cho dù là Hải tộc cũng vô cùng ít thấy, trong bọn họ có rất nhiều người còn chưa từng gặp qua Hải tộc.

Lúc này nghe nói nơi này lại có thể có cả nhân ngư và giao nhân, đám sứ giả không nói gì, nhưng con mắt của các kỵ sĩ thì đều phát sáng lên.

Thuận bên bờ đi lên phía trước, rất nhanh, mọi người liền phát hiện trên mặt hồ là một tầng băng thật mỏng.

Thời gian này mà hồ nước cũng kết băng sao? Người Uyathor đại lục vốn không hiểu, nhưng nhìn mặt người Hỗn Độn đế quốc yên bình, mọi người liền đè nén sự kinh ngạc trong lòng lại.

Eliel dùng ánh mắt còn lại quan sát Steria, hắn và Steria tiếp xúc nhiều, biết vị thân sĩ ưu nhã này mặc dù miệng rất độc, nhưng trên mặt vẫn luôn treo nụ cười ôn hòa, nhưng bây giờ khuôn mặt đối phương lại đóng băng, nhất định là có chuyện gì đó.

Ngón tay Eliel không để lại dấu vết điểm hai lần, ra hiệu các kỵ sĩ Arilance chú ý cảnh giác.

Mà những người khác của Uyathor đại lục vì không có phát giác ra được Steria có cái gì không đúng nên nội tâm lúc này lại có hơi kích động.

Theo như lời đồn đại cổ xưa đã từng viết qua thì Hải tộc có những tinh linh xinh đẹp nhất ôn nhu nhất trong hải dương, các nàng có âm thanh tự nhiên, có dung nhan mỹ lệ khiến cho người ta vong ưu.

Chuyện này khiến bọn họ không thể không sinh ra một loại chờ mong tốt đẹp đối với nhân ngư, bỗng nhiên ở trong không khí truyền tới một giọng nữ thanh lương nhàn nhạt ngâm nga, âm thanh rơi vào bên tai của bọn họ, giống như bên trong băng thiên tuyết địa nở rộ ra một đóa hoa tuyết trắng kiều nộn khiến cho nội tâm người ta không khỏi mừng rỡ.

Đây nhất định là một nhân ngư hoặc là giao nhân rất ôn nhu!

Bước chân các kỵ sĩ không khỏi tăng nhanh hơn rất nhiều, Steria thả chậm bước chân, khuôn mặt càng thêm tăm tối.

Những người này thật không hiểu lễ nghi, sao bộ dáng lại trông giống Farrel Ruier như vậy chứ, gấp gáp như vậy là định làm cái gì? !

Hướng vào chỗ sâu, trên đường, dây leo che lấp ánh nắng, dần dần đã nhiễm lên một tầng băng sương, nhìn qua giống như băng điêu ngọc mài của mỹ lệ tuyết quốc, óng ánh sáng long lanh.

Sứ đoàn thông thương thả nhẹ bước chân đi xuyên qua nơi này, ánh mắt rơi vào nửa mặt hồ nước đã kết băng, cái đuôi của một nhân ngư màu đen như mực rơi vào trên mặt băng, ở sát vách "nàng" có một khối băng thạch to lớn, tựa hồ là chỗ dùng để dựa vào nghỉ ngơi.

Vây đuôi của "nàng" tách ra, cẩn thận quan sát là có thể phát hiện đuôi cá đối phương cũng không phải là màu đen tuyền, mà là tím sắc thay đổi đậm dần.

Vây đuôi như sa rơi vào không trung, dưới ánh mặt trời giống như một cái đuôi trong suốt sáng bóng.

Tiếng hát mỹ diệu truyền đến, làm đám người nghe như si như say.

Hả? Không đúng, đối phương rõ ràng ở trong nước, vì sao còn có thể truyền tiếng hát ra ngoài?

Một giây sau, chỉ thấy cái đuôi cá mỹ lệ kia rơi vào trên mặt băng, đánh nát mặt băng sáng long lanh, một bóng người từ trong nước bay ra, bắn tung toé bọt nước trên không trung ngưng tụ thành từng hạt óng ánh.

Đó là một nhân ngư nam tính thành niên, tóc dài màu đen thuận theo sống lưng của hắn, giọt nước trong suốt xẹt qua cái eo gầy gò của hắn, cuối cùng lại tí tách rơi vào mặt nước.

Ánh mắt của nam nhân giống như đuôi cá của hắn, mang theo lực hút vô hình, cùng bề ngoài khiến cho người ta kinh diễm nhưng không bù được sự thật hắn là nam nhân.

Nam, nam!

Vậy giọng nữ dễ nghe vừa nãy rốt cuộc là từ đâu truyền tới!

"Uliwer, hái trà à?" Con mắt Đạc Nhạc hơi mở ra, quét mắt nhìn điệu bộ Uliwer rơi vào trong nước, cùng khối băng thạch ở bên người đối phương.

Uliwer ừ một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn qua rất trầm ổn, hắn lạnh lùng nhìn mọi người xa lạ bên bờ.

Dường như hành động để cho bọn họ tưởng lầm là nhân ngư nữ tính ở chỗ này hái trà không phải là hắn bày ra.

Bộ biểu tình này và biểu tình lúc rút hoa của mình lúc trước đều là một mặt dáng vẻ vô tội, giống nhau như đúc!

Sắc mặt Steria càng thêm đen đi, ông ho khan một tiếng, vì muốn vãn hồi mặt mũi cho Hỗn Độn đế quốc nên đành giải thích cho sứ đoàn thông thương:

"Nhân ngư am hiểu việc bồi dưỡng Thiên Mính, vị này ở lại bên trong đế quốc là vì để vương có thể mỗi ngày được uống Thiên Mính tươi mới nhất."

Khuôn mặt sứ đoàn thông thương tràn đầy hoảng hốt, bọn họ hiện tại đã biết tất cả đều chỉ là hiểu lầm của mình, chỉ là giọng nữ mỹ diệu kia rốt cuộc là từ đâu truyền đến?

Sứ thần thông thương của Arilance là Winterton là người lấy lại tinh thần đầu tiên.

Nhân ngư am hiểu bồi dưỡng Thiên Mính, đây là chuyện mà trước đó bọn họ từng nghe Đạc Nhạc nói qua.

Có thể đoán ra được số lượng tài nguyên của Hỗn Độn đế quốc ở chỗ này.

Winterton cười đáp lại Steria, vô cùng lý giải nói: "Thiên Mính là đồ vật giá trị liên thành, còn phải được hầu hạ tinh tế như vậy mới có thể duy trì dáng vẻ tươi mới nhất."

Khuôn mặt Steria hòa hoãn hơn rất nhiều, lại nói vài câu liên quan tới chuyện Thiên Mính.

Nhìn sự việc xấu hổ này đã được hóa giải, trong lòng Kiều Tinh Nam không khỏi thấy hơi buồn cười.

Uliwer vốn là một thẻ bài xấu tính, trò đùa hắn làm căn bản không ảnh hưởng đến toàn cục, dù sao đây cũng là một "thế giới chân thật" cho thấy sự khác biệt của đại lục bọn họ.

Nếu không có một chút chuyện ngoài ý liệu thì sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy hư giả hơn mà thôi.

Về việc dùng các thẻ bài diễn kịch sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra một chút việc ngoài ý muốn, Kiều Tinh Nam đã sớm dự liệu được. Đương nhiên cũng làm ra một vài biện pháp, chỉ là phải nhờ chú Steria mệt nhọc một chút.

Y nhìn các kỵ sĩ bên cạnh vẫn còn đang hoài nghi cuộc sống, ngón tay điểm nhẹ, sau đó giọng nói khàn khàn của số 0 vang lên: "Tĩnh Nữ."

Tiếng nói vừa phát ra, từ sau băng đá chậm rãi xuất hiện một thiếu nữ áo trắng, nàng giống như một thực thể thuần khiết nhất ôn nhu nhất do băng tuyết hóa thành, mái tóc dài màu trắng bạc kéo dài đến eo, da thịt như tuyết óng ánh, trên lông mi thon dài dường như cũng nhiễm phải một chút bông tuyết, trên tay của nàng còn cầm một cái giỏ từ băng tinh chế thành.

Sứ đoàn thông thương bỗng nhiên hiểu ra vấn đề.

Thiếu nữ này mới thật sự là người hát ca khúc vừa nãy.

Tĩnh Nữ Tuyết tộc bậc SR.

Tuyết tộc là hảo hữu của nhân ngư, về phần tại sao một Tuyết tộc yên tĩnh lại giao hảo với đám nhân ngư ầm ĩ thì nguyên nhân rất là phức tạp, nhưng rất rõ ràng, Thiên Mính là một trong những nguyên nhân.

Tĩnh Nữ có thể phụ trợ nhân ngư hái trà.

Thiên Mính được nhân ngư lấy xuống xong sẽ nhanh chóng mất đi hương vị, cho nên mới cần Tuyết tộc đến giúp nhân ngư giữ cho Thiên Mính dừng ở khoảnh khắc tươi mới nhất.

Nhìn thấy nhiều người như vậy xuất hiện ở bên bờ, lông mi Tĩnh Nữ khẽ run, nàng dừng một chút, gật đầu với bọn họ một cái, sau đó lui về sau một bước, đứng ở sau lưng Uliwer.

Ánh mắt Đạc Nhạc xẹt qua cái giỏ trên tay Tĩnh Nữ, sau đó cười híp mắt quay đầu lại. Dưới sự ra hiệu âm thầm của Kiều Tinh Nam, hắn chậm rãi nói với sứ đoàn thông thương:

"Chính như Steria nói, Hải tộc trong đế cung và Tuyết tộc sẽ phụ trách bồi dưỡng và thu hoạch Thiên Mính, bình thường ta cũng ít khi nhìn thấy bọn họ."

"Sau này nếu có cơ hội trông thấy những nhân ngư khác và Hải tộc, ta sẽ lại giới thiệu cho các ngươi."

Nói xong liền lên tiếng chào hỏi Tĩnh Nữ và Uliwer, sau đó lại chuẩn bị mang các sứ đoàn thông thương rời đi.

Nét mặt trầm ổn của Uliwer hơi động một chút, ý đồ làm ra một vài trò đùa ác. Nhưng mà không đợi hắn có động tác, một giây sau đã nhìn thấy một nam nhân mang theo mặt nạ dường như nhìn sang bên bọn họ một cái, một ngọn lửa màu u lam bên người bành một cái biến lớn.

—— một sự uy hiếp thầm lặng.

Uliwer không hề sợ chút nào, dù sao hắn cũng là Uliwer dũng cảm nhất, tuy đã từng bị các trưởng giả ở Tạp Trì phơi thành cá khô, nhưng vẫn không sợ trời không sợ đất tiếp tục nhổ hoa!

Thế nhưng Tĩnh Nữ đứng ở sau lưng hắn lại theo bản năng hơi co rúm lại một chút.

Tĩnh Nữ là người mà Uliwer để ý nhất, hắn biết đây là cảnh cáo mà tân chủ nhân dành cho bọn họ. Không biết làm sao, hắn chỉ có thể từ bỏ quyết định đùa ác này.

Kiều Tinh Nam mượn con mắt số 0 trông thấy chuyện này, khóe miệng hơi cong lên, ở trong lòng khen Tư Sa một câu.

Bọn họ đưa sứ đoàn thông thương đến ba tòa trong cung điện mà Hỗn Độn đế quốc phân chia cho sứ đoàn, mỗi một cung điện đều an bài những thị nữ người hầu khí chất bất phàm.

Dạng phối trí này đối với đám sứ giả thông thương mà nói là đã vô cùng hào hoa rồi, đám sứ giả thông thương nhìn mấy lần, liền bắt đầu cùng Đạc Nhạc trò chuyện trên trời dưới bể.

Eliel để tay ở trên thân kiếm. Hắn nhận ra trong lúc đám sứ giả thông thương quan sát chung quanh, người áo bào trắng kia bỗng nhiên dịch chuyển lại bên tai Đạc Nhạc nói vài câu.

Con mắt nhắm chặt của Đạc Nhạc hơi mở ra, nhìn có vẻ không hài lòng lắm.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Eliel ngờ vực trong lòng, không chỉ là hắn, biểu hiện không vui vừa rồi của Đạc Nhạc cũng bị sứ giả đế quốc khác chú ý tới.

Chỉ thấy khi Đạc Nhạc nhìn về phía những sứ giả thông thương, trên mặt lại lần nữa phủ lên ý cười, nói với giọng điệu khó hiểu: "Buổi tối hôm nay, chúng ta có chuẩn bị cho các vị một buổi yến hội. Vì lấy làm tôn trọng, phần lớn các quý tộc Hỗn Độn đế quốc đều đến, xin các vị tới tham gia đúng giờ."

Quý tộc tới tham gia yến hội, vì sao lại lộ ra vẻ mặt như thế?

Đám sứ giả ở đây trước kia cũng từng nghe nói qua một chút chuyện xảy ra với vương của Hỗn Độn đế quốc, lúc này nội tâm đã ẩn ẩn có suy đoán.

Nhưng mà bởi vì Đạc Nhạc nói với ngữ khí không rõ nên lúc này bọn họ cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi. Mắt thấy Đạc Nhạc dường như còn có chuyện, bọn họ chỉ có thể tạm thời đem những suy nghĩ này đặt ở đáy lòng, hàn huyên vài câu xong liền hiểu chuyện rời khỏi nơi này. Dưới sự dẫn dắt của thị nữ người hầu, bọn họ lần lượt đi về phía gian phòng đế quốc chia cho mình.

Chờ bóng lưng những người này biến mất ở trước cửa phòng, những người "Hỗn Độn đế quốc" mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Uliwer, cái tên đáng chết." Mana nhéo nhéo cổ tay của mình, tựa ở trong ngực Lund "Ta sẽ đi bắt hắn."

Đây là lần đầu tiên Steria nghe thấy Mana nói ra lời dễ nghe như thế, ánh mắt màu xanh thẳm của ông nhìn qua tràn đầy ôn hòa: "Ngươi nói đúng là có đạo lý."

Đến cả Tuyết Lang đi theo bên người Angelia cũng vẫy vẫy cái đuôi không vui ngao lên một tiếng.

Kiều Tinh Nam biết những thẻ bài trước mặt này cũng muốn vì mình xả giận, nhưng mà đã sắp xếp nhân ngư ra sân thì lúc trước y cũng đã chuẩn bị kỹ càng, sự tình vừa rồi cũng ở trong dự liệu của y, tính không được sai lầm. Ngón tay y khẽ nhúc nhích khống chế số 0 khuyên can bọn họ.

"Yến hội, quan trọng hơn."

"Không cần, quá mức tức giận." Kiều Tinh Nam khống chế số 0, lần lượt vỗ vỗ bờ vai của bọn họ, sau đó vuốt vuốt đầu Tuyết Lang.

Đạc Nhạc lúc này mới thu hồi sổ sách, cười híp mắt gật đầu: "Dù sao cũng cần hắn chế tác Thiên Mính."

Hỏa Nhất từ sau lưng Đạc Nhạc bay qua, sau đó lập tức núp ở trong ngực Tư Sa run lẩy bẩy. Nếu như nó không nhìn lầm thì tên gian thương kia đã viết một chữ x2 thật to ở bên cạnh mục Uliwer.

Kiều Tinh Nam cũng không biết lúc này Đạc Nhạc bụng dạ hẹp hòi đã cho Uliwer thiếu nợ thêm một khoản nữa, y tán thưởng liếc nhìn Đạc Nhạc.

"Tiếp theo, là chuyện xử lý yến hội."

Dưới sự chỉ dẫn của chủ nhân, số 0 chậm rãi nói ra kế hoạch tiếp theo.

Trong buổi yến hội có thể để lộ ra một chút việc ngầm của Hỗn Độn đế quốc, dù sao thì trước đó đế vương và thân vương của bọn họ cũng thực sự phải trải qua một khoảng thời gian thật dài khổ cực, đây đều phải có lý do.

Mà yến hội mới chỉ là để khảo sát toàn bộ thông thương, quan trọng nhất là một cái kịch bản.

Chỉ khi xử lý tốt chuyện yến hội mới có thể giúp cho những lời mà lúc trước y nói, bao gồm là chuyện nguyền rủa đều trở nên thật hơn, thậm chí y không cần kỹ càng biên soạn kịch bản thì những người này cũng sẽ tự mình não bổ ra một chút kịch bản để giải thích cho việc làm của y.

Kiều Tinh Nam lại tiếp tục sử dụng số 0, ra hiệu thẻ bài trước mặt đi tìm ra thẻ bài diễn vai đại thần, cùng quý tộc bá tước của buổi yến hội lần này.

"Đi tìm trước đi, Elisian." Số 0 ấp úng nói.

Về phần bộ phận quý tộc bá tước mà Hắc Bạch Thủy Nguyệt huyễn hóa thành tạm thời không cần tìm, bọn họ có lẽ còn đang dựa theo kịch bản của mình ngấm ngầm nghĩ cách lật đổ đế vương "Kiều" của Hỗn Độn đế quốc để lên thống trị.

Hi vọng sau đó hết thảy đều thuận lợi.

Kiều Tinh Nam chậm rãi uống xong ngụm trà cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía Asrit bên cạnh mình vẫn còn đang chợp mắt.

Hừ, quả nhiên là thành niên thân thể lớn thì sẽ dễ mệt mỏi.
Chương kế tiếp