Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Thiết Kế Nhân Vật

Chương 71
"Chủ nhân, dựa theo tính toán thông thương hai tháng qua, tổng cộng chúng ta đã kiếm được năm ngàn vạn đồng vàng. Sau khi chia năm năm với hệ thống thì còn lại hai ngàn năm trăm vạn đồng vàng."

Đạc Nhạc vui vẻ gẩy gẩy bàn tính trong tay. Nếu như cảm xúc có thể cụ thể hóa, có lẽ lúc này trong mắt của hắn đã chất đầy đồng vàng sáng óng ánh.

Không thể không nói, từ khi chủ nhân thông minh đưa ra quyết định thông thương, mỗi ngày Đạc Nhạc đều có thể cảm nhận được niềm vui sướng của việc kiếm tiền. So sánh với những chủ nhân trước kia chỉ chờ ngồi mát ăn bát vàng, đã vậy còn cản trở, thực sự làm cho người ta thích hơn nhiều.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là chủ nhân nhất quyết muốn chia năm năm cho hệ thống và những thẻ bài kia làm cho đồng vàng nhanh như chớp chỉ còn có một nửa, thực sự là làm cho người ta đau lòng.

Đạc Nhạc đã suy nghĩ ra mấy loại biện pháp để lợi dụng năm ngàn vạn đồng vàng này để đẻ ra thêm nhiều đồng vàng nữa, mà bây giờ trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi nhớ nhung với những đồng vàng đã bay đi, không ngừng đếm đi đếm lại hai ngàn vạn còn sót lại.

Quả thực là một chữ thảm.

Lời tuy nói như vậy nhưng Đạc Nhạc vẫn cười tít mắt, hiển nhiên là tâm tình cũng không tệ.

Kiều Tinh Nam ngồi ở bên cạnh, để cây viết trong tay xuống, trên mặt không có vẻ gì là kinh ngạc. Dù sao thì lúc ký hiệp nghị với các đế quốc khác, y cũng biết được bọn họ có thể thu hoạch được lợi ích kếch xù như nào.

Đầu tiên là đồ sắt, giá tốt nhất ở Biala và Goliland đã là chín trăm năm mươi đồng vàng, tiếp theo là giao sa và bảo thạch, đây là đồ dành cho các quý tộc, giá trị đương nhiên cũng không tầm thường. Ngoài ra còn có Thiên Mính, chỉ cần một bình nhỏ lớn chừng bàn tay cũng đã có giá hơn vạn đồng vàng.

Chỉ cần tiểu đội thông thương cứ làm từng bước, mỗi lần y theo hiệp nghị mà đưa hàng thì đồng vàng của bọn họ về sau sẽ càng ngày càng nhiều lên.

Đương nhiên, Kiều Tinh Nam cũng biết, với tư cách là thương nhân, Đạc Nhạc chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên, thậm chí có thể là sẽ tiếp tục đàm phán thông thương với các đế quốc kia, đồng thời nghĩ biện pháp để hệ thống nhờ các thẻ bài bên kia làm ra nhiều đồ tốt hơn để tiếp tục thông thương, mở rộng lợi ích.

Những thứ này Kiều Tinh Nam giao toàn quyền cho Đạc Nhạc xử lý.

Dù sao thì Auri thuộc tộc Chiêm tinh giả cũng có thể liên lạc với hệ thống, có hắn ở đây, tiểu đội thông thương có thể gián tiếp trò chuyện với mình. Dù có xảy ra vấn đề thì giữa bọn họ cũng tiện thương lượng giải quyết.

Đạc Nhạc kiểm kê đồng vàng xong xuôi liền cười híp mắt giao tất cả đồng vàng cho Kiều Tinh Nam.

Tiếp theo, chủ nhân sẽ phải đi đến thần bí chi địa, biến số rất lớn, trên thân nhất định phải mang theo đồng vàng, vạn nhất xảy ra chuyện gì còn có thể lấp đầy chỗ trống.

Suy nghĩ kiếm tiền của mình còn có thể kéo dài về sau một chút, dù sao mấy ngày nữa cũng đã đến lần thông thương thứ ba rồi.

Đồng vàng trên người Kiều Tinh Nam bây giờ quả thực không nhiều, nhưng y cũng không có dự định lấy hết tất cả đồng vàng hai tháng này kiếm được từ việc thông thương đi.

Y chỉ lấy một ngàn năm trăm vạn, đồng vàng còn lại đều giao cho Đạc Nhạc.

"Ngươi có thể dùng những đồng vàng này, dựa theo trực giác của mình mà đi đầu tư."

Kiều Tinh Nam nhìn Đạc Nhạc giống như còn muốn nói gì tiếp, khẽ lắc đầu, "Ở thần bí chi địa chưa chắc có thể rút thẻ, đồng vàng trong tay của ta đã đủ rồi."

"So với rút thẻ thì việc thăng cấp số 0 lên bậc SSR còn quan trọng hơn."

Trước đó tài sản của Kiều Tinh Nam hoàn toàn không đủ để thăng cấp cho số 0 lên tới bậc SSR, nhưng hiện tại trong tay của y đã dư dả hơn một chút. Cộng thêm việc thần bí chi địa mà y sắp đến là một nơi khó lường, cho nên đưa số 0 lên tới bậc SSR là một chuyện cực kì cấp bách.

Kiều Tinh Nam quay đầu nhìn về số 0 ngồi ở bên cạnh mình.

Số 0 khoác bạch bào, trên khuôn mặt cứng ngắc không có biểu cảm. Nghe thấy Kiều Tinh Nam kêu tên của nó, số 0 chậm rãi quay đầu nhìn về phía chủ nhân, bên trong con mắt màu đen tràn đầy tín nhiệm.

Mấy người Steria và Farrel Ruier cũng đều hiểu được suy nghĩ của Kiều Tinh Nam, vội vàng tỏ vẻ đồng tình.

Khóe miệng Kiều Tinh Nam hơi nhếch lên, mở giao diện hệ thống ra, trực tiếp nhập số tiền lúc trước thăng cho Đạc Nhạc và mấy thẻ bài khác lên bậc SSR vào, là hai trăm vạn.

【 đinh, ngài có muốn sử dụng hai trăm vạn đồng vàng thăng cấp cho thẻ bài con rối số 0 không? 】

【 đinh, thăng cấp thành công, thẻ bài số 0 con rối, cấp độ hiện tại SR(cấp bốn) 】

Thăng cấp cho số 0 xem ra ít hơn thăng cấp cho Đạc Nhạc một chút.

Kiều Tinh Nam đưa tay nhập mười vạn đồng vàng, nhưng lần này vẫn không thuận lợi thăng cấp.

Kiều Tinh Nam cũng không để ý, lại nhập thêm mười vạn đồng vàng.

【 đinh, thăng cấp thành công, thẻ bài con rối số 0, cấp độ hiện tại SR(cấp năm) 】

【 đinh, có muốn lựa chọn kích hoạt con rối số 0 lên SSR(cấp một) không? 】

Âm thanh hệ thống nhận mười vạn đồng vàng nhắc nhở vang lên, cùng thời khắc đó, thân hình Kiều Tinh Nam thoắt một cái.

Lúc mở mắt ra, trước mặt là bóng đêm đặc nghịt, đưa tay không thấy được năm ngón.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, âm thanh nhàn nhạt ngâm nga truyền đến, Kiều Tinh Nam có thể nhận ra được có vật gì đó xẹt qua mình, lá cây khô cạn phát ra tiếng sàn sạt.

Vào lúc mà y trố mắt lên nhìn, sau lưng đột nhiên hiện ra điểm sáng màu xanh lục. Trong chớp mắt, vô số điểm sáng cực kỳ giống sao băng ở chung quanh chậm rãi dâng lên xẹt qua không trung phía trước, cuối cùng ở không trung xa xôi hội tụ thành một đại cầu lục sắc, y vô thức đi về phía trước một bước.

Một giây sau, quả cầu ánh sáng tứ tán, vô số điểm sáng giống như đom đóm nổi bồng bềnh giữa không trung, phá tan hắc ám.

Kiều Tinh Nam bị đủ loại màu sắc tấn công thị giác, chỉ một giây sau, điểm sáng tiếp tục hội tụ, ngưng tụ thành một mảnh sợi tơ dài hẹp tản ra huỳnh quang nhàn nhạt, chỉ vào một chỗ.

Y đi theo sợi tơ lên phía trước vài bước, sau đó đứng lại, chỉ thấy cách đó không xa một nam nhân mặc hắc bào đang ngồi ở bên trên cái võng to lớn, tay của hắn bị quấn rất nhiều sợi tơ.

Trên trán nam nhân in hoa văn xích hồng thần bí, con mắt màu đen trống rỗng. Khi ánh mắt đối diện với Kiều Tinh Nam, ngón tay bị trói buộc khẽ nhúc nhích. Một giây sau, sợi tơ lục sắc bị kéo căng lên, chung quanh phát ra tiếng vang ầm ầm.

Trong chốc lát, tựa như long trời lở đất.

Kiều Tinh Nam mở to mắt, lập tức đối mặt với con ngươi đen trầm của số 0, bên trong ánh lên vẻ quan tâm. Y cười lắc đầu, ra hiệu mình không sao.

Mình đã trải nghiệm được không ít đặc hiệu thăng cấp của SSR, nhưng không ngờ nhìn nhiều lần như vậy mà vẫn cảm thấy rung động.

Kiều Tinh Nam ổn định hô hấp, giương mắt nhìn về phía màn sáng hệ thống trước mặt, sau đó bắt đầu nghiên cứu thuộc tính thăng cấp của số 0.

Số 0 thăng cấp đến bậc SSR, tốc độ trực tiếp lên tới 300, mà các thuộc tính khác thì vẫn không thay đổi, kỹ năng kèm theo vẫn là chưa nghiên cứu ra, chỉ hiện ba cái dấu chấm hỏi.

Kiều Tinh Nam tiếp tục nhìn xuống, kỹ năng mang theo của số 0 là【 khống chế con rối 】đã có sự thay đổi rất lớn.

【 khống chế con rối —— có thể tùy ý lựa chọn mười sự vật nào đó quanh thân trong phạm vi một trăm mét, bao gồm sinh mạng thể và không phải sinh mạng thể, con rối số 0 có thể khống chế mà làm một vài chuyện đơn giản ~

Chú thích: thời gian khống chế ba mươi phút, thời gian hồi chiêu mười hai giờ 】

"Số 0 kỹ năng của ngươi càng ngày càng lợi hại."

Kiều Tinh Nam quay đầu nhìn về phía số 0, trong mắt tràn đầy mừng rỡ, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai số 0.

Số 0 nhu thuận ngồi ở bên người Kiều Tinh Nam, nghe tiếng y khích lệ, ngón tay đặt trên chân bỗng nhúc nhích.

"Có thể giúp được cho, chủ nhân, là tốt rồi."

Khắp khuôn mặt cứng ngắc của số 0 là vẻ nghiêm túc.

Số 0 là thẻ bài ở cùng với Kiều Tinh Nam lâu nhất, so với các thẻ bài khác, cảm xúc mà số 0 dành cho Kiều Tinh Nam gần như là một loại tín ngưỡng thuần túy.

"Chờ đến thần bí chi địa, các ngươi sẽ không chỉ là giúp ta nữa, mà có lẽ còn phải cứu ta." Kiều Tinh Nam nói lời thật lòng nhưng thái độ tựa như nói giỡn, bởi vì không ai biết cửa ải thần chỉ sẽ phát sinh cái gì.

Nếu như không vì y phải duy trì thiết lập nhân vật đế vương, kiệt lực biểu hiện ra bộ dáng ra sức bôn tẩu vì đại lục thì y tuyệt đối sẽ không dây vào chuyện này.

"Không có các ngươi, ta nửa bước khó đi."

Lời này nhanh chóng đâm vào trái tim bé nhỏ của các thẻ bài.

"Chủ nhân, ngài yên tâm, có chúng ta ở đây, tuyệt sẽ không để cho người ta ức hiếp ngài!" Ngọn lửa màu u lam vòng quanh Kiều Tinh Nam một vòng.

Nhìn bộ dáng vô cùng tự tin.

Kiều Tinh Nam cười một tiếng, thuận thế tỏ vẻ có bọn họ mình rất an tâm, không cần căn dặn thêm cái gì nữa.

Hai tháng này, những thứ nên nói đều đã nói hết rồi.

Những chuyện từ sau khi mình rời đi, Đạc Nhạc, chú Steria và những người khác phải lo chuyện thông thương, đến việc Angelia, Ula và Phong Lăng ở lại chăm sóc tiểu Diệu và Thần Bắc, đến cả chuyện nhắc nhở Farrel Ruier phải chú ý lúc bảo hộ thân vương và tiểu Diệu, Kiều Tinh Nam cũng đều đã nói không ít.

Hết thảy đều đã giao phó xong, chỉ còn chờ ngày mai xuất phát.

Thúc giục các thẻ bài đi nghỉ ngơi, Kiều Tinh Nam đứng lên đi đến phòng của tiểu Diệu và Thần Bắc.

Hai ngày trước, y đã nói cho tiểu Diệu và Thần Bắc biết việc y phải rời khỏi nơi này đi đến một nơi rất xa, mà lần này y không thể mang tiểu Diệu và Thần Bắc theo được.

Hai người không có biểu hiện gì là khổ sở, nhưng rõ ràng là tâm trạng cũng không vui lắm.

"Cữu cữu, con sẽ rất lâu không được gặp đại cữu cữu nữa."

Kiều Diệu cúi đầu xuống, bên trong đôi mắt to màu vàng óng ánh lên vẻ khổ sở, chứng tỏ nó rất thích đại cữu cữu.

Trong con ngươi màu đậm của Thần Bắc tràn đầy ngỡ ngàng, sau đó hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người tiểu nam hài bên cạnh: "Đại ca sẽ trở lại nhanh thôi."

Thần Bắc tin tưởng việc này không nghi ngờ, "Lúc huynh ấy trở lại, sẽ mua kẹo cho chúng ta ăn."

Angelia đứng ở bên chiếu cố hai người, đặt sữa bò trong tay xuống phía trước mặt hai người, nhẹ giọng thì thầm nhắc nhở bọn họ uống sữa.

"Vương rất để ý đến điện hạ và tiểu chủ nhân, chờ khi nào chuyện này kết thúc, ngài ấy nhất định sẽ trở về thật nhanh."

"Nhưng vẫn có chút không nỡ." Kiều Diệu ra vẻ thâm trầm thở dài, sau đó trên mặt lại xuất hiện một nụ cười to lớn: "Ngày mai ta phải dậy thật sớm tặng hoa hoa cho đại cữu cữu."

Thần Bắc nghe xong, mặt không thay đổi gật đầu một cái.

Kiều Tinh Nam nghe thấy được toàn bộ cuộc đối thoại, cái tay đang chuẩn bị gõ cửa chợt ngừng lại, nội tâm cuồn cuộn cảm xúc, sau đó lại cố ép xuống, dáng vẻ như không nghe thấy gì cả, nở nụ cười đi vào.

Mà lúc này đây, đứa trẻ và Thần Bắc vì vẫn còn đang không nỡ để Kiều Tinh Nam rời đi nên trên mặt biểu hiện ra sự sa sút không nhẹ.

Bọn họ sợ trên đường đi, Kiều Tinh Nam sẽ lo lắng cho bọn họ.

Tiểu Diệu đã là một đại hài tử, không thể để cho đại cữu cữu lo lắng nữa, cậu còn có thể chăm sóc cữu cữu!

Trên mặt Kiều Diệu lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Đại cữu cữu, hôm nay người đến để kể chuyện cho bọn con sao?"

Thần Bắc nghe nói như thế, ghé vào bên cạnh Kiều Tinh Nam, kéo kéo góc áo của y, ánh mắt lom lom nhìn y.

Buổi tối hôm nay, Kiều Tinh Nam vốn muốn ở bên tâm sự cùng bọn họ, nhưng nhìn vẻ mặt hai người như thế, y lại ra vẻ khó xử nói: "Nhưng mà hôm nay ta còn có một vài chuyện phải xử lý."

Kiều Diệu và Thần Bắc nhanh chóng tỏ ra thất vọng, nhưng tiểu Diệu vẫn rất hiểu chuyện gật đầu: "Đại cữu cữu, thật vất vả, phải sớm nghỉ ngơi!"

Thần Bắc cũng buông lỏng góc áo Kiều Tinh Nam ra, mấp máy môi, giọng nói khàn khàn: "Đại ca, huynh đi mau đi."

Hai người này, sao có thể ngoan như vậy chứ?

Kiều Tinh Nam không nhịn được, ngồi xổm người xuống ôm lấy Kiều Diệu, một cái tay khác thì vỗ vỗ bả vai Thần Bắc, sau đó kéo bọn họ đi đến bên giường.

Vừa đi còn vừa dạy bọn họ: "Các ngươi có thể tùy hứng một chút."

Sau khi hai người nằm xuống giường, Kiều Tinh Nam nhìn vào con mắt sáng lấp lánh của hai người, trong lòng không nhịn được bật cười, cầm cuốn sách lên đọc để dỗ bọn họ đi ngủ.

Angelia và Ula thấy thế, lặng lẽ thu dọn cốc sữa bò không, nhẹ nhàng đóng cửa lại lui ra ngoài.

Đây không phải lần đầu tiên Kiều Tinh Nam đọc truyện dỗ cho hai người đi ngủ, nên hôm nay y đã hoàn toàn nắm rõ tiết tấu và ngữ khí đọc chuyện. Đọc đại khái mười phút, Kiều Tinh Nam đã nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của hai người.

"Chủ nhân."

Angelia nhận ra cánh cửa bị mở, hơi lách mình hành lễ.

"Ừm." Kiều Tinh Nam dỗ xong hai đứa bé thì nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt nhìn Angelia và Ula đứng trước mặt, giọng nói ôn hòa: "Sau này Kiều Diệu và Thần Bắc phải nhờ các ngươi chiếu cố."

"Sau khi chú Steria kết thúc nhiệm vụ thông thương hàng tháng thì sẽ phụ trách dạy Thần Bắc và tiểu Diệu học." Kiều Tinh Nam suy nghĩ một chút, vẫn quyết định dặn dò vài câu, "Thời gian còn lại, nếu bọn chúng có chán, các ngươi cũng có thể ôn tập cùng bọn chúng."

Tiểu Diệu và Thần Bắc đều rất ngoan, mặc dù tiểu Diệu còn chưa tới tuổi vỡ lòng, thế nhưng cũng đã đến tuổi đi nhà trẻ. Những chuyện đối nhân xử thế, các lễ nghi hay là biết chữ đều có thể dùng những trò chơi để dạy bảo.

"Thời gian không còn sớm, các ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi."

Bên trong đôi mắt màu lam của Angelia hiện lên một tia mềm mại, "Chủ nhân cũng chú ý nghỉ ngơi."

Ula giảm thấp chất giọng thô khàn của mình: "Chủ nhân, ngủ ngon."

Kiều Tinh Nam ôn hòa gật đầu một cái, quay người đi vào phòng của mình. Những lời nhắn nhủ mà y cần nói cũng đã nói hết, còn lại chính là phải ứng đối với thần bí chi địa.

Ngày mai sẽ phải rời đi.

Thời gian trôi qua thật là nhanh, Kiều Tinh Nam nghĩ. Tăng nhanh bước chân trở về phòng, nhưng mà, khi thấy bóng người đứng ở trước cửa phòng mình, cước bộ của y liền ngừng lại.

"Asrit, ngươi không đi nghỉ ngơi sao?"

Đế vương tóc vàng đứng trước cửa, ngước mắt nhìn mặt trăng bên ngoài mái hiên, ánh trăng rơi lên trên người hắn, giống như phủ lên người hắn một tầng ngân sắc nhàn nhạt.

Từ góc độ của Kiều Tinh Nam có thể trông thấy rõ bên mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, mặc dù làn da có phần tái nhợt, nhưng không thể không nói, vẻ ngoài của đối phương quả thực rất đẹp. Chí ít thì đời này, y còn chưa gặp được nam nhân nào anh tuấn như Asrit.

Kiều Tinh Nam cảm khái một chút, nhưng lại bắt đầu tỏ ra nghi ngờ, hơn nửa đêm không ngủ được đứng ở trước phòng của mình làm gì?

Ánh mắt của Asrit rơi vào trên thân Kiều Tinh Nam, quét mắt nhìn y một vòng, lắc đầu: "Đang định đi nghỉ ngơi."

Lời này là thật, hắn vừa mới nằm dài trên giường, kết quả lại phát hiện khí tức của Kiều đã biến mất, huyết mạch đau đến mức không ngủ được.

Kiều Tinh Nam gật đầu một cái, không suy nghĩ nhiều, nhưng mà nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, tốt bụng nhắc nhở một câu: "Sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải đi đường."

Asrit chậm rãi đồng ý, con mắt xanh biếc hiện lên một tia gợn sóng.

"Ngày mai đi đến thần bí chi địa sẽ gặp phải không ít dị tộc, cùng những thành viên đế quốc khiến cho người ta chán ghét. Kiều, đến lúc đó. nếu ngươi cảm thấy xúi quẩy thì chúng ta có thể ngồi trên xe đánh cờ."

Kiều Tinh Nam nghe xong, gật đầu: "Được."

Asrit vui vẻ, hắn thấy Kiều Tinh Nam có vẻ buồn ngủ, bên trong đôi mắt vàng kim ở dưới ánh trăng tựa hồ bị bịt kín bởi một tầng thủy quang, bèn phất phất tay không nhiều lời nữa.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Howard liền dắt một con ma thú đi đường cực ổn tới, bên trong cái khoang xe này chỉ có hắn và Kiều Tinh Nam.

Các kỵ sĩ thì ngồi ở trên một con ma thú khác.

"Đi một chuyến này lại không mang Mạc Kim và Mạc An theo, ngươi chịu được sao?" Kiều Tinh Nam nhìn Asrit dựa vào bồn băng dáng vẻ lười biếng, tùy ý đùa một câu.

Mạc Kim bị cho ở lại Udia trang viên.

"Chuyến đi này không biết sẽ phát sinh chuyện gì, để bọn chúng ở lại nơi này để tránh tổn thương lớp vảy xinh đẹp của bọn chúng." Asrit nói có vẻ rất nghiêm túc: "Nhất là Mạc An."

Mạc Kim không quan trọng.

Nếu như không phải ở Udia trang viên có thứ trợ giúp cho quá trình trưởng thành của Mạc Kim thì lúc trước hắn cũng sẽ không mang đối phương tới. Đây cũng là sự ôn nhu cuối cùng mà hắn dành cho huynh đệ kim lân của mình.

Nhìn Asrit trước mặt rất là nghiêm túc nói với mình vảy của hắn rất đẹp, Kiều Tinh Nam chợt cười một tiếng. Y cảm thấy bạo quân có nhiều điểm rất là thú vị giống như đứa trẻ vậy, quả nhiên là còn chưa trưởng thành mà.

"Kiều, đến lượt ngươi rồi đó."

Asrit đặt một viên cờ xuống, nhìn Kiều ở trước mặt không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt tối sầm lại.

Kiều Tinh Nam lấy lại tinh thần, ừ một tiếng, suy tư về chiến cuộc, quân cờ lượn quanh một vòng trên ngón tay rồi mới chậm rãi hạ xuống.

Đánh cờ cùng Asrit rất lãng phí tế bào não.

Nhưng mà Kiều Tinh Nam vẫn không thể không cảm thán. Cái xe này của Asrit thực sự là thoải mái, trên đường đi ổn, không hề xóc nảy.

Chỉ là tốc độ hơi chậm một chút, Kiều Tinh Nam nhìn Asrit ốm yếu trước mặt cũng lý giải được chuyện này. Thân thể khó chịu mà phải đi đường như này cũng thật cực khổ.

Một nhóm người vừa đi vừa nghỉ. Lúc đến thần bí chi địa thì đế vương đế quốc khác gần như đã đến đến, đến cả dị tộc cũng tới không ít.

"Đế vương Arilance và đế vương Hỗn Độn tới."

Lúc này, ba đế vương nhân tộc đang tiến hành giao lưu hội ngộ với nhau.

Chỉ có đế vương Madipa đang đối phó với chiến loạn là không đến. Nghe nói gần đây hắn lấy được một đống đồ vật chất lượng thượng thừa, nhưng thấy mấy tên huynh đệ nhăm nhe giống như muốn trộm đi liền chết sống không chịu rời nước.

Thế là chỉ phái vương tử dẫn đội tới tụ hợp.

"Đồ đạc của các ngươi đã giấu kỹ chưa?"

Ánh mắt đế vương Odrifi Iris di chuyển về phía đội xe trùng trùng điệp điệp bên kia, lập tức nhìn thấy Madipa vương tử đang cố gắng che giấu sự tồn tại của mình. Khóe miệng hắn giật giật, tựa như nói giỡn trêu chọc một câu.

Đế vương Biala và Goliland là hai người có tâm nhãn khác biệt, người này sẽ nhiều hơn người kia. Nhưng không biết làm sao mà tâm nhãn lại không dùng đúng chỗ, ngu ngốc đưa nhược điểm của mình cho Hỗn Độn đế quốc, tự hố mình một cái. Arilance thì không phải nói, nhưng đến cả đế quốc Madipa rách rưới kia cũng dùng ít tiền thông thương với Hỗn Độn đế quốc hơn bọn họ!

Nhưng lúc này nghe thấy Iris nói như vậy, trên mặt Vidi và Seth đều mang một nụ cười, đúng là hai tên xảo trá.

"Đương nhiên là đã giấu kỹ rồi, Hỗn Độn đế quốc ra tay đúng là bất phàm." Vidi dường như nhớ ra cái gì đó, bèn đưa ánh mắt thất vọng nhìn về phía đế Vương Odrifi: "Đương nhiên, cũng là do ta trước đó không dự đoán được."

"Nếu sớm giao hảo với Kiều giống như đế vương Arilance thì bây giờ quan hệ hai nước chúng ta chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều."

"Quả nhiên, Arilance đi được một nước rất là thông minh, có thể sừng sững không ngã như vậy cũng là có nguyên nhân cả."

Vidi giống như chỉ đang nói chuyện phiếm, lời nói ra cũng đều là đang tự cảm khái, nhưng hai vị đế vương ở đây thì không nghĩ đơn thuần như vậy.

Đế vương Seth của Goliland còn nhiều tâm tư hơn cả Vidi. Nghe xong liền biết Vidi đang cố tình đổ thêm dầu vào lửa, muốn quấy đục “hồ nước” giữa Odrifi, Arilance và Hỗn Độn đế quốc lên.

Dù sao thì Odrifi và Hỗn Độn đế quốc cũng từng có thù hận ở chỗ thân vương. Một Hỗn Độn đế quốc mạnh mẽ như vậy chắc chắn phải giữ lại cửa sau, lại thêm việc quan hệ của Arilance và Hỗn Độn đế quốc vô cùng tốt, cũng có thể sẽ có liên quan nào đó.

Đến lúc đó mà xảy ra lộn xộn, người chiến thắng không phải chính là Biala lúc này đang đổ thêm dầu vào lửa hay sao?

Seth hiểu rõ ý tứ trong lòng nhưng cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười chiếu lệ trước sự ngờ vực của Iris. Hiện tại hắn chỉ là một đế vương an ổn, quốc gia khác loạn thế nào đều không phải chuyện của hắn.

Về phần cuối cùng hắn có phải đi theo ăn một miếng hay không thì không ai biết.

Iris nghe Vidi nói, mặt ngoài thì như là không nghe hiểu đối phương nói gì, chỉ lộ ra nét mặt hâm mộ.

Kiều Tinh Nam cũng không biết ba vị đế vương ở bên kia đang ra sức đâm chọc nhau, người này tâm độc hơn người kia.

Y xốc màn xe lên, nhìn ra phía ngoài. Lúc này Asrit đang lười nhác đứng ở ngoài xe, giao phó cho đám quốc vương phụ thuộc vào nước của hắn.

Kiều Tinh Nam biết đến lúc đó những quốc vương nước phụ thuộc này chưa chắc sẽ cùng Asrit đi vào, bây giờ cũng chỉ là hình thức mà thôi.

"Chủ nhân, không ít dị tộc đang nhìn về phía chúng ta, ánh mắt của đám dị tộc đều có điểm gì đó là lạ." Hỏa Nhất tung bay đến bên cạnh Kiều Tinh Nam, nó lập tức bành trướng, duỗi ra một sợi lửa chỉ chỉ về phía tây.

"Cảm giác như muốn cướp Hỏa Nhất đi vậy!"

Kiều Tinh Nam nghe xong lời này, liền nhìn về phía mà Hỏa Nhất chỉ. Sau đó lập tức trông thấy đám Dực Tộc bay lơ lửng trên không trung cùng đám ác ma mọc sừng ở bên dưới, thậm chí còn nhìn thấy vị lãnh chúa dị tộc lần trước từng tới tận trang viên dùng ngữ khí kiểu ngạo đưa ra yêu cầu thông gia với bọn họ.

Tuy nói phương thức tư duy và quan niệm của dị tộc và nhân tộc sẽ có chút khác biệt, nhưng Kiều Tinh Nam vẫn không thích ứng nổi.

Trong các thẻ bài của yy cũng có dị tộc, nhưng đều là những dị tộc thiện lương và chân thành, Mana và Lund là phu thê, tình cảm của hai người vô cùng chân thành tha thiết, căn bản cũng không vô tình như suy nghĩ của đám dị tộc ở Uyathor đại lục.

Kiều Tinh Nam nhớ lại, đám người Long Đằng, Liên Phù mà y gặp trước đó có lẽ cũng sẽ không nói ra những lời như vậy, vì sự lớn mạnh của bộ tộc mà có thể đem tộc nhân của mình ra như một món hàng để tùy ý lợi dụng.

"Không cần để ý tới bọn họ."

Kiều Tinh Nam thu hồi ánh mắt, sau đó bàn giao với Hỏa Nhất: "Nếu bọn họ tới trêu chọc ngươi, các ngươi cũng không cần khách khí."

"Chuyện này cứ nói một tiếng với số 0 và Mana Lund."

Ngọn lửa màu u lam Hỏa Nhất đáp lại: "Đã rõ, chủ nhân!"

Kiều Tinh Nam nhìn Hỏa Nhất bay đi trước mắt mình, đậu lên trên bờ vai Tư Sa, thân hình lại bành lớn hơn một vòng, kích động nói gì đó, ánh mắt lại nhìn về phía đám dị tộc không biết đang nói thầm cái gì ở bên kia.

Y buông màn xe trong tay xuống, không nhìn nữa.

Trên thực tế, đám dị tộc kia đúng là đang quan sát các dị tộc bên cạnh Kiều Tinh Nam.

Nhất là lãnh chúa Ngục tộc. Lúc nhìn thấy phu thê ác ma mọc cánh chim màu đen, cái đuôi quấn lấy nhau, con mắt của hắn như muốn rơi mất.

"Ác ma! Bọn họ là ác ma vô cùng hiếm có ở Ngục tộc chúng ta!" Lãnh chúa Ngục tộc kích động khoa tay, "Phụ thân ta từng kể với ta những ác ma Hắc Dực này, ta vốn cho rằng bọn họ đã tuyệt chủng! Không ngờ Hắc Dực ác ma này vẫn còn tồn tại ở Hỗn Độn đế quốc!"

Lãnh chúa Dực tộc cũng đang ngắm nhìn cặp đôi mọc cánh nhưng không giống Dực Tộc cho lắm kia, không ngờ hai người này lại là Ngục tộc, hắn lập tức không còn hào hứng nữa. Nhưng tốt xấu gì đối phương cũng có dòng máu dị tộc, bọn họ vẫn có thể tìm kiếm cơ hội thích hợp để tiếp xúc với những dị tộc này. Chỉ cần có thể tiếp xúc được, không lo không có cơ hội mời mấy người đó gia nhập bên mình.

"Làm thế nào đi vào được đế quốc của bọn họ?"

Lãnh chúa Ngục tộc quay đầu, tóm lấy tay lãnh chúa Linh tộc, giọng nói cực kỳ hưng phấn: "Khi nào vào thần bí chi địa, ngươi có thể câu thông với thần chỉ một chút hay không?"

"Ngục tộc bọn ta chắc chắn sẽ đến đại lục của bọn họ, đem đồng bào của bọn ta quay về!"

Nghe xong lời này, lãnh chúa Dực tộc cũng kích động, vội vàng đi theo phía sau lãnh chúa Ngục tộc: "Đúng vậy, lãnh chúa Linh tộc, ngươi tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp đi, trước đó không phải ngươi cũng đã từng giao lưu với thần chỉ của thần bí chi địa rồi sao!"

Thật sự là hai tên mãng phu.

Lãnh chúa Linh tộc thầm thở dài, hắn không trả lời lại hai tên lĩnh chủ kia, mà khẽ nói kế hoạch sau đó cho lãnh chúa Vu tộc và lãnh chúa Hải tộc bên cạnh nghe.

"Các tộc nhân mà Kim Lân vương đề danh đâu rồi? Bảo bọn họ theo sát, đừng để mất dấu còn không biết."

"Tại sao Kim Lân vương lại không đến? Thuộc hạ của hắn làm loạn như vậy, ai có thể coi chừng đám phá hoại đó chứ." Lãnh chúa Dực tộc khẽ thì thầm.

Mỗi lần có thần bí chi địa là hắn lại không tới, bọn họ coi chừng tộc nhân của mình còn ngại không đủ, lại phải coi chừng thuộc hạ của Kim Lân vương, thật là đau đầu nhức óc.

Mà lời lãnh chúa Dực tộc nói, tất cả lãnh chúa đều nghe được.

Lãnh chúa Vu tộc nhíu mày nhắc nhở một tiếng, "Chú ý lời nói và hành động của ngươi."

Lãnh chúa Dực tộc quệt quệt khóe môi gật đầu, sau đó quay người tiếp tục dặn dò tộc nhân của mình đi.

—— bên trong khoang xe

Ngón tay Kiều Tinh Nam nhẹ nhàng sờ lên bàn cờ, mi mắt cụp xuống, ngón tay của y sờ đến lồng ngực. Y đã đặt thần chỉ Hắc Bạch Thủy Nguyệt ở nơi này, không biết đến lúc đó những thần chỉ trong thần bí chi địa có thể phát hiện ra hay không.

Kiều Tinh Nam nắm tay rồi lại buông xuống, màn cửa xe ma thú bỗng nhiên bị xốc lên: "Kiều, đã đến giờ."

Khóe miệng Asrit mang theo ý cười.

Kiều Tinh Nam hơi ngơ ngác một chút, khóe miệng nhếch lên gật đầu.

"Lần này thần bí chi địa, không biết có liên quan đến lời nguyền rủa ở đế quốc các ngươi hay không." Asrit thuận tay giúp đỡ Kiều Tinh Nam xuống xe.

Kiều Tinh Nam nghe xong lời này, trên mặt cũng lộ ra vẻ ưu sầu: "Hi vọng là có liên quan đến chuyện này."

Đây cũng là nguyên nhân mà y nhất định phải đi một chuyến.

Chuyện nguyền rủa đã nói ra miệng thì nhất định phải làm cho trọn vẹn, đại lục không được ghi chép vạn thế bảo vệ cuối cùng sẽ biến mất. Cho dù không biết lời này là thật hay giả thì y cũng phải đến xem một chuyến, nếu không sẽ dễ dàng bị lộ ra chân ngựa.

Kiều Tinh Nam nghĩ nghĩ, đi ở bên cạnh Asrit.

Sau khi đế vương xuống xe, Howard, số 0 và những người khác vẫn luôn theo sát sau lưng bọn họ, để phòng có người nào va chạm với đế vương.

Trước mắt là một mảnh hoang vu.

Ánh mắt Kiều Tinh Nam rơi vào vùng đất không có một ngọn cỏ nào, bên trên vùng đất trống trải chỉ có đống đất màu vàng trần trụi hiện ra ở trước mắt bọn họ.

Hoàng hôn, chân trời nhiễm lên một vòng tử sắc. Lúc tử sắc bị hắc ám nhấn chìm, trước mặt loáng thoáng xuất hiện một hư ảnh kiến trúc màu trắng, đó là một cánh cổng thành to lớn làm cho người ta rung động, hai bên trái phải còn mở thêm hai cái cửa nhỏ.

Kiều Tinh Nam biết, đây là hình chiếu của thần bí chi địa, mà ghi chép vạn thế ở bên trong đại môn này.

Dựa theo tư liệu mà y tìm hiểu, chỉ cần trên ghi chép vạn thế xuất hiện tên đại lục của y thì hàng năm mỗi khi thần bí chi địa mở ra, trên đại lục của y sẽ xuất hiện một hình chiếu của thần bí chi địa.

Thông qua cái hình chiếu này, bọn họ có thể tiến đến thần bí chi địa chân chính.

Đương nhiên, thần bí chi địa cũng là chúc phúc chi địa, không phải người nào cũng có thể đi vào. Cho nên chủ nhân của mỗi một đại lục đều phải cân nhắc tộc nhân đi cùng bọn họ, phải là những tộc nhân thích hợp đi đến thần bí chi địa.

Asrit nhìn cánh cổng hình chiếu thần bí chi địa trước mắt, con mắt nhỏ xanh biếc hiện lên một vòng huyết sắc.

Huyết dịch dường như đang kêu gào, đau đớn chậm rãi lan tràn từ trái tim ra khắp bốn phía, một giây sau hắn nghe thấy Kiều Tinh Nam nói: "Làm sao vậy, Asrit?"

Asrit lấy lại tinh thần, yên lặng tăng thêm hai tầng không gian lên trên da mình, lắc đầu, nhìn về phía Kiều Tinh Nam: "Đi thôi, Kiều."

Vừa nãy, Kiều Tinh Nam cảm giác toàn thân Asrit xuất hiện một tầng khí tức nguy hiểm, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là ảo giác.

Y không nghĩ nhiều nữa, bước chân thong dong bình tĩnh cùng Asrit đi về phía kiến trúc hư ảo kia.

Cách kiến trúc kia càng gần, Kiều Tinh Nam càng cảm giác được không gian bên cạnh mình dường như đang từ từ vặn vẹo.

Y mấp máy môi, ngón tay khẽ run, khống chế số 0 mặc áo bào trắng mũ trùm, dẫn đám người Tư Sa theo sát mình, làm bộ như muốn bảo vệ.

Một giây sau, Asrit đưa tay cầm lấy cổ tay Kiều Tinh Nam. Các kỵ sĩ đi sau lưng bọn họ, lúc này lại vây hai người vào giữa.

Kiều Tinh Nam hơi sửng sốt, nhìn về phía Asrit.

"Cẩn thận một chút."

Kiều Tinh Nam gật đầu một cái, con mắt rơi vào cái tay đang cầm lấy cổ tay của mình. Bởi vì y hiện tại đang mặc quần áo hơi giống với quần áo người Hi Lạp, nên dù có tay áo cũng không ngăn cách được gì cả. Cho nên lúc này tay Asrit đang trực tiếp dán vào làn da cổ tay của y.

Lúc trước khi Asrit còn là Mạc An, ngày nào cũng cọ cọ vào cổ của y, đều là nam nhân cả, không có gì phải xấu hổ, muốn cầm thì cứ cầm đi.

Trong khi đó với Asrit, đây lại là lần đầu tiên hắn dùng hình người ở gần Kiều Tinh Nam như thế. Làn da dưới ngón tay mát lạnh như ngọc, là nhiệt độ mà hắn thích nhất.

Không gian hư ảnh giống như một cái truyền tống trận. Đi vào hư ảnh thần bí chi địa, được không gian truyền tống cũng tương đương với việc đi vào phía cổng lớn của thần bí chi địa.

Rất nhanh một đoàn người đã hoàn toàn đi đến cửa chính thần bí chi địa.

Càng đi gần càng có thể cảm giác được thần bí chi địa to lớn đến cỡ nào.

Dưới bầu trời xanh thẳm, kiến trúc màu trắng nguy nga cao vút đến tận mây, thánh khiết mà rung động, khiến lòng người phát run. Kiều Tinh Nam đứng ở xa xa nhìn cổng thần bí chi địa, sau đó chậm rãi đi theo Asrit đến gần cửa lớn, đứng ở cổng giương mắt lên, gần như không nhìn thấy đỉnh.

Hai bên cổng, một trái một phải là hai bia đá đứng thẳng.

"Mặt phải bia đá dùng để báo danh, xin ghi chép vạn thế tán thành."

Kiều Tinh Nam nghe được bên tai truyền đến giọng của Asrit, gật đầu một cái, bản thân y cũng biết chuyện này.

Chỉ cần dùng bút viết lên trên tấm bia đá tọa độ đại lục của mình thì coi như là báo danh thành công.

Kiều Tinh Nam gật đầu ra hiệu với Asrit, sau đó đi cùng mấy kỵ sĩ đến gần cái bia đá kia.

Y không có vội vã ghi tọa độ của Hỗn Độn Tạp Trì lên phía trên, con mắt vàng kim yên lặng quan sát bia đá trước mặt. Đây giống như chỉ là một khối bia đá bình thường, phía trên không có cái gì cả. Y mấp máy môi, cúi đầu xuống lấy cái bút treo trên tấm bia đá lên.

Đưa tay chậm rãi viết tọa độ của Hỗn Độn Tạp Trì lên.

Kiều Tinh Nam cũng không lo lắng việc Hỗn Độn Tạp Trì không ở thế giới này khiến ghi chép vạn thế không thể tìm ra, hoặc là ghi chép vạn thế sẽ phát hiện Hỗn Độn Tạp Trì không đúng.

Trên thực tế, vào khoảng thời gian thật lâu trước đó, Kiều Tinh Nam đã thảo luận với 035 về chuyện này.

Lúc ấy hệ thống giải thích rất nhiều thứ, Kiều Tinh Nam cũng lờ mờ hiểu rõ. Vì có thể thuận tiện triệu hoán thẻ bài nên thật ra Tạp Trì cũng đã lợi dụng quy tắc của thế giới.

Quy tắc cao hơn thần chỉ.

Nếu quy tắc cho phép, các thần chỉ đương nhiên cũng sẽ không phát hiện không đúng.

Sau khi Kiều Tinh Nam viết xong, trực tiếp để bút xuống, đi về phía Asrit.

Nhưng sau khi để bút xuống, Kiều Tinh Nam cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trong ý thức của ghi chép vạn thế.

Tọa độ (35, 42), Hỗn Độn đại lục.

【 tìm kiếm đại lục tương ứng... 】

【 đang kết nối... 】

【 đinh , kết nối thất bại... 】

"Vì sao lại kết nối thất bại?"

Âm thanh tuyên cổ kéo dài từ phương xa bay tới.

Không có thần chỉ nào có ý thức trả lời Thần.

Một giây sau ghi chép vạn thế bỗng nhiên đinh lên một tiếng:

【(35, 42), Hỗn Độn đại lục , kết nối thành công. 】

Vừa nãy là lỗi à?

Nhưng sao ghi chép vạn thế lại xảy ra sự cố được?

Vị thần chỉ ý thức kia còn chưa nói gì thì không biết ở nơi nào lại truyền đến một giọng nói không phân biệt nam nữ đáp lại đối phương:

"Kết nối thất bại chỉ có hai tình huống, một là đại lục kia không tồn tại..."

"Hai là trên đại lục của bọn họ có thần chỉ."

"Trên người y có truyền đến khí tức của thần chỉ."

Lời nói sau cùng đã hoàn toàn đánh thức thập đại thần chỉ lạnh nhạt.

Bây giờ kết nối thành công, trường hợp trước đương nhiên không thành lập, khả năng duy nhất chính là trường hợp sau.

"Vì sao trên người hắn lại có khí tức của thần chỉ?"

"Hắn là hóa thân của thần chỉ?"
Chương kế tiếp