Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 12

Nhìn thấy cảnh tượng giết gà dọa khỉ vừa rồi, người đàn ông sống sót gật đầu như đang giã tỏi, có vẻ hắn rất sợ một khắc sau sẽ đến lượt thi thể của mình bị tùng xẻo.

“A.” Tiêu Dạng dùng mũi kiếm bén nhọn gẩy chiếc tất bị rơi ra, Thanh Phong kiếm như hình với bóng hướng thẳng về phía cổ người đàn ông.

Người đàn ông sống sót toàn thân căng cứng, lưỡi bắt đầu cà lăm: “Vương, Vương gia...”

Lực đè trên lưỡi kiếm lại mạnh thêm một chút, đôi mắt phượng của Tiêu Dạng khẽ nheo lại, toát ra vẻ nguy hiểm: “Nói cho lưu loát vào.”

Xương cốt của người đàn ông sống sốt đang va lạch cạch vào nhau, phải khó nhọc tích hết sức lực dồn lên cổ họng mới có thể nói một câu liền mạch: “Là Phương quản gia của phủ tướng quân phái tiểu nhân tới.”

Đôi mày kiếm của Tiêu Dạng khẽ nhíu lại.

Hoắc Tương Khinh?

Ai ngờ chính vào lúc này, trên cây tùng bách cách đó không xa bất ngờ xuất hiện luồng khí hít thở rối loạn.

Tiêu Dạng quét mắt một vòng, trường kiếm trong tay phi ra khỏi tay như rồng cuộn.

Trường kiếm xuyên qua thân cây cường tráng chỉ còn sót lại chuôi kiếm, mũi kiếm cách cổ cô gái chỉ còn hai đốt ngón tay.

Cả người cô ta đều đang run rẩy, rõ ràng mới thoát được một kiếp, khoảnh khắc tính mạng mỏng manh như chỉ mành treo chuông lại khiến cô gái không thể nén lại sự rung động trong lòng.

Bị bại lộ, cô gái cắn răng sau đó xuất hiện từ đằng sau thân cây tùng bách cao giọng nói: “Vương gia, là ta!”

Tiêu Dạng nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, thấy cô gái duyên dáng yêu kiều đứng bên cây tùng bách.

Chính là tiểu chủ nhân của ngôi biệt viện này.

Chính ở giây phút nhìn thấy cô gái đó, mặt người đàn ông sống sót mất hết huyết sắc.

Tiêu Dạng thu kiếm.

Ngay sau đó, hắn thấy cô gái kia đi ủng nhung bước nhanh tới trước mặt mình, đạp một cước lên người người đàn ông sống sót.

Sau khi đá xong, cô gái nhất thời nói bằng giọng khiêm nhường: “Vương gia, người này là gia nhân của nhà Vũ Lâm, đã quấy rầy đến điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”

Tiêu Dạng liếc nhìn cô gái, trong mắt hắn như có mưa gió xoay vần, dường như đang đánh giá cái gì đó.

Sấm rền gió cuốn ở chiền trường khó có thể giống như những phong vân quỷ quyệt ở kinh thành, cho dù là Yến vương lỗi lạc trong mặt trăm họ cũng không tránh khỏi việc đánh giá người khác từ trên xuống dưới, lượn qua lượn lại.

Cô gái làm việc lưu loát này tên là Hoắc Vũ Lâm.

Còn nơi này chính là trang viên trên núi Ngu Công của phủ tướng quân.

Nghe nói Hoắc Vũ Lâm tới bầu bạn với Hoắc lão thái thái thanh tu ở đây.

Có thể đúng lúc như vậy sao?

Thả người đến chỗ mình ở?

Không đúng.

Tiêu Dạng chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mặt hẹp dài híp lại thành một đường cong nguy hiểm.

Người ở khu vực này... là Hoắc Vũ Lâm.

Vốn hắn chỉ vì có chút nghi ngờ nên mới cố ý tìm lí do tá túc lại chỗ này.

Dẫn tới việc thư sinh trúng thuốc.

Những điều dơ bẩn đằng sau chuyện ở nơi này cũng không thoát khỏi liệt kê.

Tiêu Dạng xoay người, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Quản lí nô bộc cho tốt.”

“Đa tạ điện hạ.” Cô gái cung kính nói.

“Điện hạ, sương phòng đã chuẩn bị xong.” Ngay tại thời điểm Tiêu Dạng muốn đẩy cửa đi vào trong, Sở Từ Hạc đã lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện sau lưng hắn, nói bằng giọng kẻ dưới: “Xin theo thuộc hạ qua đây.”

Ngón tay đẩy cửa của Tiêu Dạng hơi ngừng lại, hắn thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, đôi mắt phượng khẽ nhướn lên, hất cằm về phía bên trong nhà rồi nói: “Sao rồi?”

“Thuộc hạ mang nước nóng lên, đã tắm và thay quần áo.”

“Ngày mai hồi kinh.” Tiêu Dạng ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía trước, vụt qua vai Sở Từ Hạc nói. “Trông chừng hắn.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Sở Từ Hạc cụp mắt.

Chân trời bị che khuất bởi một lớp sa mỏng màu u ám, Tiêu Dạng luyện kiếm ở sân như thường ngày.

Móc đan đâm thu kiếm, từng chiêu từng thức đều đã thuộc làu trong lòng.

Nhưng mỗi lần lặp lại, những động tác hỗn tạp rườm rà giống như giày rách đều sẽ bị xóa bỏ.

Động tác dần trở nên lưu loát, cuối cùng có tính sát phạt.

Đàn ông tập võ quanh năm chỉ mặc trung y, huyết dịch sôi trào lên xuống trong huyết quản đã xua đi sự rùng mình trước ánh nắng ban mai, mồ hôi trên người toát ra, hội tụ thành những giọt mồ hôi lớn rơi vào trong cổ áo.

Cổ áo hơi ướt, nắng ban mai bừng sáng.

Người đàn ông kéo chiếc áo bào đen hoa văn vân mây trên nhánh cây rồi quàng lên người.

Tùy ý cài lại đai áo bên hông, hắn đi tìm một mảnh thừng khổ vừa buộc mái tóc dài phiền toái thành một cái đuôi ngựa chải cao.

Đợi đến lúc đã sắp xếp xong hết thảy, Sở Từ Hạc mới nói: “Vương gia, đêm qua thư sinh nhiễm phong hàn.”

Sao lại yếu như vậy?

Mi tâm của Tiêu Dạng vặn thành chữ “xuyên”, khoảnh khắc mi tâm giãn ra, hắn ném trường kiếm đi, chợt rảo bước đi về biệt viện nơi lão thái thái ở.

Nếu bây giờ rời đi cũng buộc phải biết mặt chủ nhà.

Tiêu Dạng ngẩng đầu rảo bước đi về phía trước, giọng nói bình tĩnh của hắn vọng vào tai Sở Từ Hạc: “Quay về thành.”

Sở Từ Hạc nâng trường kiếm, chần chừ: “Vậy còn thư sinh?”

Mặc dù có hơi yếu một chút, tốt xấu gì cũng là một người đàn ông.

“Cậy mồm đổ thuốc vào cũng được.” Tiêu Dạng liếc xéo nói: “ Cũng không phải là tượng bùn.”

“Tuân lệnh.” Sở Từ Hạc rũ mắt.

May là trong biệt viện cũng có đại phu.

Yến vương điện hạ đã quen với chuyện miễn cưỡng chịu đựng ở chiến trường, chỉ cần giữ lại một hơi thở cũng đã coi là may mắn.

Nhưng hắn vốn không ngờ tới đám văn nhân có thể yểu điệu tới mức này.

Lo ngại thư sinh bị phong hàn có hơi sốt, Sở Từ Hạc rất quan tâm, hắn đi tìm một cái xe ngựa, lại tìm thêm một phu xe ở biệt viện của phủ tướng quân để hắn ta đánh  xe ngựa.

Từ lúc đi ra khỏi núi Ngu Công, Tiêu Dạng cưỡi ngựa đi phía trước, đôi mày chỉ cau nhẹ lúc ban đầu cuối cùng vặn lại thành chữ “xuyên” luôn!

Người phu xe hổn ha hổn hển chạy chậm tới bên cạnh Tiêu Dạng, hắn lau mồ hôi nói: “Vương gia, thư sinh cứ nôn không ngừng, có thể là bị say xe rồi.”

“Vương gia, hắn lại nôn trên xe ngựa, tiểu nhân chỉ sợ dừng lại lâu cũng không thể dọn sạch hết.”

Ví dụ như vậy, vân vân.

“Sao lại yếu ớt như vậy!” Tiêu Dạng bất ngờ quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt phượng nheo lại tỏ ý không kiên nhẫn.

Ha, nôn trên nôn dưới, không phải là bị sốt cao sao?

“Hừ.” Tiêu Dạng vì chuyện tốc độ hồi kinh bị giảm mà tức giận nhanh, hết giận cũng nhanh, hắn bất ngờ giơ roi lên thúc ngựa rồi nói: “Ngươi đem hắn tới y quán trong kinh thành là được! Bổn vương phải đi trước!”

Hắn siết chặt dây cương đột ngột, ngựa tung vó lên cao, một người một ngựa lao đi.

Giữa mịt mù bụi đất, Sở Từ Hạc cũng kẹp ngựa đuổi theo. Con ngựa đằng sau ngay lập tức áp sát con ngựa đi trước.

Phu xe đang dừng chân bên vệ đường nhỏ lau mồ hôi, đàng hoàng thúc xe ngựa đi tiếp.

Không bị chèn ép bởi hai vị quý nhân kia nữa, phu xe cũng dần thả lỏng, còn ngâm nga dân ca của quê hương.

---

Phố Tây Đại, Yến vương phủ.

“Vương gia hồi phủ.” Rõ ràng chỉ là một lần ra ngoài thông thường, nhưng Vương quản gia lại bày binh bố trận nghênh đón.

Cửa lớn màu đỏ loét mở rộng, từng hàng từng nhóm thị nữ gia đinh đều treo nụ cười khéo léo trên mặt.

Nhìn bóng người áo đen chậm rãi cưỡi ngựa đi tới, người đàn ông anh tuấn lông mày sắc nhọn lạnh thấu xương, đôi mắt trong lúc lơ đãng sẽ khiến người xung quanh cảm nhận được sự cao ngạo bất khả xâm phạm.

Thân phận của người này tôn quý, lại có khả năng đánh đâu thắng đó trên chiến trường, thậm chí dòng máu chảy trong cổ tay, trên mạch máu của hắn cũng xứng đáng với sự cao ngạo này.

Vương quản gia làm một ám hiệu nhỏ, tất cả mọi người trong phủ đồng thời cúi đầu nói: “Cung nghênh vương gia hồi phủ.”

“Đứng lên đi.” Tiêu Dạng làm như không thấy gì bước qua họ, đi thẳng vào trong không vướng bất cứ trở ngại nào một cách rất quen thuộc.

Vừa mới bước một bước qua ngưỡng cửa, ủng ống cao màu đen tuyền bất chợt cảm nhận được rõ lực cản.

“Meo ~” Tiếng mèo kêu mềm nhũn truyền tới từ bên chân.

Tiêu Dạng cúi đầu, con mèo màu đen có dáng vẻ xinh xắn, nhưng mà phủ phục rất chặt trên mặt của đôi ủng đen.

Giờ phút này, đôi mắt mà hắn thích nhất ướt nhẹp, kết hợp với tiếng kêu mềm nhũn tựa như đang nũng nịu.

Đôi móng không giương nanh múa vuốt như khi ở trước mặt Bộ Thanh Vân, ngược lại còn vô cùng dễ bảo.

“Tránh ra.” Tiêu Dạng hất đầu, làm động tác tránh ra.

Con mèo đen tuyền ngay lập tức ngoan ngoãn đứng lên, rồi yên lặng đi sang bên cạnh.

Tiêu Dạng thấy thế, lạnh nhạt nhướn mày.

Nếu không phải hắn biết dáng vẻ liều lĩnh của vật nhỏ này trước mặt những người khác, hắn chắc hẳn cũng sẽ bị nó lừa.

Xem ra con vật cũng biết hồng mềm dễ bóp.

Nhớ đến đây, Tiêu Dạng nghĩ tới những tin tức tra được ở biệt viện của tướng quân.

Sâu thẳm bên trong mắt toát ra sát ý: “À.”

Thật sự coi bổn vương là trái hồng mềm?

Đêm đó, Yến vương phủ đèn đuốc sáng choang, trước cửa phủ đột nhiên có một người đàn ông chật vật nhào tới.

Thị vệ giữa cửa hai bên nghiêng thương thành hình chéo ngăn người nọ lại, nghiêm nghị trách mắng: “Đây là Yến vương phủ! Nếu muốn báo án thì đi Khai Phong phủ ấy!”

Người đàn ông bị thương khắp nơi đột ngột quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Hai vị quan gia, tiểu nhân là phu xe của vị công tử kia! Xin ngài thông báo với vương gia, vị công tử kia bị thổ phỉ bắt rồi.”

Bộ quần áo và giọng nói này, rõ ràng là phu xe đánh xe cho Bộ Thanh Vân sáng nay.

Chương kế tiếp