Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 11

Bộ Thanh Vân liên tiếp bị hắt nước trà lạnh hai lần, nước trà xanh lạnh lẽo dội ước tóc trên trán, ẩm ướt ngượng ngùng, một tia mực thuận theo rơi vào trong mắt.
“Đi đâu?” Bộ Thanh Vân trừng mắt nhìn.
“Đuổi theo.” Yến vương mất kiên nhẫn nói.
Lúc ấm lúc lạnh làm cho đầu óc Bộ Thanh Vân hơi mơ hồ, giọng nói có mấy phần quen thuộc khiến cho hắn buông lỏng cảnh giác, nghe lời mà đi theo.
Tiêu Dạng đứng ở phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, nâng cằm chỉ ra bên ngoài phòng, nói: “Đi ra ngoài cho tỉnh táo.”
Thư sinh gan to bằng trời bị gió thổi một cái, không khỏi run lập cập.
Tuy nhiên trong lòng và hai má lại tiếp tục nóng ran, lại thúc giục Bộ Thanh Vân lập tức đi ra ngoài.
Lúc lạnh lúc nóng, dường như trái tim bị chia làm hai nửa, một nửa lửa nóng một nửa lạnh, kia ngập trời hỏa diễm sát na áp đảo băng hàn chi khí, bỗng nhiên Bộ Thanh Vân dùng hai tay chống vào bệ cửa sổ xoay người nhảy qua.
Một tay Tiêu Dạng đỡ cửa sổ, trong lúc lơ đãng, ánh mắt lướt qua thư sinh đang đứng sừng sững ở bên ngoài.
Thư sinh vẫn chưa quen cuộc sống ở nơi đây, áo bông nhăn nhúm dính trên người, yên tĩnh đứng bên ngoài cửa sổ.
Đúng thật là rất ngoan.
Đóng cửa sổ lại, Tiêu Dạng nhíu đôi mày kiếm, trong tim không hiểu sao lại quanh quẩn một sự khác thường không tên, luôn cảm thấy... có chỗ nào đó không đúng.
Ngủ trước thôi.
Ngày mai lại dặn dò Sở Từ Hạc đưa hắn trở về.
Còn chưa ngủ lại thì có ánh bạc lại lấp lóe ở nơi khóe  mắt.
Ánh mắt của Tiêu Dạng thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, đi đến gần xem xét, đôi mày vừa mới nhíu chặt đã dãn ra.
Hóa ra là quạt xếp, chỉ có điều lại khéo léo, ở giữa một nan quạt có đính một cây ngân châm.
Hắn hơi cúi người, đưa bàn tay thon có vết chai nâng cây quạt lên.
Tay điện hạ chuyển một cái, liền khiến cho cây ngân châm này rụt trở về.
“A.” Tiêu Dạng xì khẽ một tiếng: “Không ngờ học một biết mười.”
Cơ quan thuật của Mặc gia.
Nói xong, Tiêu Dạng mở cây quạt ra.
Bức vẽ thủy mặc hoa mai.
Lấy mực giội giấy, sau đó dùng đầu bút lông phủ lên, chân xúc tay bôi.
Thường không có nghiên cứu tỉ mỉ, Yến Vương điện hạ lớn lên bên trong vàng bạc châu báu, ánh mắt thưởng ngoạn bảo vật cũng rất cao.
Ánh mắt độc ác quét qua, xếp cây quạt lại tiện tay vứt xuống trên mặt bàn: “Nét vẽ tùy tiện.”
Lại chưa đánh giá.
Cũng chỉ có bấy nhiêu đặc sắc thôi.
Là người thư sinh kia.
Tắt đèn cầy đi.
Còn chưa ngủ lại, bỗng nhiên hai cánh cửa sổ bật mở ra hai bên, dường như có gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ chui vào.
Tiêu Dạng không để ý đến khoảnh khắc cửa sổ bị mở ra, trên người hắn bỗng hiện lên cảm giác lạnh lẽo, giương đôi mi mềm mại lại dài lên.
Rõ ràng, màu hổ phách là màu rất dịu dàng, nhưng mà loại màu sắc này khảm trong tròng mắt trên hốc mắt của Tiêu Dạng, hết lần này tới lần khác có thể làm cho người cảm thấy nhan sắc này nhuộm sương.
Nương theo ánh trăng khinh bạc thê lương, gương mặt thư sinh lộ ra sau khung cửa sổ, tóc trán dường như sắp kết thành vụn băng, hắn chống bệ cửa sổ muốn nhảy vào phòng.
Hắn run rẩy, bờ môi phát xanh, có vài phần mang ý cầu xin lòng thương xót
Nhưng mà trên gương mặt kia lại mang theo run rẩy, để lộ ra hàm răng cười: “Ta là nam nhân.”
Một chữ run một cái, có hơi khiến cho người ta thương xót.
“Ngài cũng là nam nhân, ta, ta mới, không cần, tránh hiềm nghi.”
Giây lát, sự khác thuờng như có như không của Tiêu Dạng giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời: “A.”
Tiêu Dạng nằm xuống, nhắm mắt nói: “Là ngươi mới muốn đi ra ngoài.”
Không phải là bản vương không nhớ tới.
Chưa chắc là không thể để hắn nghỉ một đêm.
Phút chốc phát giác được có một người chui vào trong chăn, hơi lạnh theo y phục chui vào, mắt phượng của Tiêu Dạng mở ra, cả thân hình đột nhiên dựng dậy: “Đi xuống.”
Bộ Thanh Vân cuộn thành một đoàn, duỗi cánh tay dài lạnh như băng muốn lôi kéo chăn đệm ấm áp ở dưới.
“Quá lạnh rồi...”
“Buông ra, ta có, ta có ngân phiếu cho ngươi. »
Thân thể run rẩy theo bản năng không ngăn được, mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào đều đang kêu gào.
Lạnh quá.
Quá lạnh rồi!
...
Tiêu Dạng cúi đầu, nhìn chăm chú vào thư sinh khi thì xoa tay khi thì lôi kéo chăn mền, theo động tác của hắn, cách cả đệm giường đều cảm giác được chấn động.
Thư sinh giống hệt như khối băng di động, nếu không phải mình chuyên cần luyện võ, sợ là thư sinh này sẽ lạnh đến run rẩy rồi.
"Thật là kém. ” Trong mắt Tiêu Dạng mang theo trào phúng.
Nói xong Tiêu Dạng xốc chăn lên đi đóng cửa sổ, lòng bàn tay chai mỏng dừng trên khung cửa sổ, Tiêu Dạng quay đầu, nhìn xuống thư sinh núp ở trong chăn còn cố gắng nặn ra nụ cười.
Thư sinh giống hệt như con nhộng chỉ lộ ra cái đầu, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trộn lẫn màu xám của ánh trăng, ẩn trong bóng đêm chớp mắt có thể dọa người hồn phi phách tán.
Khuôn mặt trắng bệch đó lại cứ toét miệng cười, quả thật dáng vẻ rất khó coi.
Tiêu Dạng nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở  bảo kiếm treo trên tường, giày ống cao di chuyển đi bên cửa.
Cùng lúc đó, chỉ nghe thư sinh ở sau lưng run giọng nói: Cho ta, cho ta cái lò sửa ấm tay đi, ta, ta cho ngài, ngân, ngân phiếu.
Đối với thư sinh năm lần bảy lượt cứ đền đáp ngân phiếu cho mình, cuối cùng Tiêu Dạng ức chế không nổi nội tâm hoang đường, lấy giọng mỉa mai: A, chướng mắt.
Trong lòng khinh thường, sao người này có thể lạnh đến đầu óc hoang đường như thế chứ, sợ là không giải quyết thì tối nay là ngủ không ngon giấc rồi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dạng không khỏi bước nhanh lên, cầm lấy Thanh Phong kiếm gác ở trên tường,  thân kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh vù vù.
Một kiếm trảm dọc theo khe cửa!
Xích sắt khóa ở bên ngoài khóa bỗng nhiên đập xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Kéo cửa ra, Tiêu Dạng bước qua ngưỡng cửa kéo cánh cửa lại, ánh trăng ảm đạm tản ra đầy người.
Sở Từ Hạc như ma quỷ đứng trước mặt Tiêu Dạng, cúi đầu chắp tay nói: Đã bắt sống rồi.
Là chủ tớ nhiều năm, vừa rồi Tiêu Dạng không ra tay, chỉ là bởi vì tin tưởng tên trộm sẽ trốn không thoát khỏi biệt viện.
Tròng mắt Tiêu Dạng khẽ đảo, ánh mắt thuận theo dây thừng Sở Từ Hạc nắm trong tay nhìn sang.
Hai nam nhân bị bít tất lấp miệng đầy, bị trói gô bất đắc dĩ như côn trùng ngọ nguậy, giãy dụa muốn trốn thoát.
Đi xem thư sinh trong phòng.
Sở Từ Hạc cúi đầu nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tiêu Dạng bước thong thả lướt ngang qua Sở Từ Hạc, Thanh Phong kiếm bỗng nhiên chỉ vào một nam nhân bị trói.
Ánh trăng u ám bị thân hình thẳng tắp gầy gò của nam nhân chặn lại, chỉ có hai con ngươi kia lóe lên ánh sáng, giống như lưỡi dao xuyên thấu trái tim của người ta: Ai phái ngươi đến.
Con ngươi của nam nhân bị kiếm chỉ vào trừng lớn, mức độ run rẩy còn mạnh hơn cả thư sinh.
Trời ạ!
Rõ ràng là gian phòng của đại tiểu thư, làm sao vương gia lại ở?
Người kia điên cuồng lắc đầu như một cái trống, liều mạng lui về phía sau.
Dẫm vào dây thừng, bỗng nhiên dùng sức, hai người kia không còn nhúch nhích được một tẹo nào cả.
Nam nhân đang điên cuồng lắc đầu.
Tiêu Dạng dùng kiếm đâm chiếc tất  nhét vào miệng người này, mũi kiếm chỉ vào hầu kết của nam nhân, nói: Nói.
Dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như đang nhìn xuống bụi bặm.
Nam nhân bị trói, lưỡi kiếm sắc bén gần sát da thịt mang theo vô số da gà nổi lên, nước mặt lưng tròng: “Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng! Tiểu nhân phụng mệnh đến đây! Tiểu nhân không biết gì cả!”
Lưỡi đao nhập thể, nhuốm máu.
Rút ra.
Khoảng sân yên bình lại.
Cuối cùng nam nhân giảy dụa từ trong sự sợ hãi đạt được giải thoát.
Con ngươi Tiêu Dạng soi đến lưỡi đao nhuốm máu, dường như giống như tái hiện lại tướng lĩnh máu lạnh rong ruổi trên chiến trường vậy.
Thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Tiêu Dạng nghiêng đầu, ánh trăng như sương chảy xuôi trên nước da màu mật ong của hắn, trên người hắn bao phủ một tầng sát khí.
Ánh mắt của Tiêu Dạng lạnh lùng, giọng điệu hơi nâng cao: “Nói?”
Lưỡi đao hơi đổi, ánh mắt màu hổ phách của Tiêu Dạng nhìn xuống đôi mắt của nam nhân còn sống.
Chỉ cần nam nhân này lắc đầu, Thanh Phong kiếm sẽ không chút do dự mà lấy đi tính mạng của hắn ta.

Tính nhẫn nại của Yến vương không được tốt lắm.

Chương kế tiếp