Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 14

Bộ Thanh Vân là người không chịu được uất ức, hắn làm gì biết chính những sai lầm mà vô hình hắn đã đánh mất cơ hội đi gọi cứu viện.

Hắn còn đang nằm lôi kéo cái chăn, nuốt vị đắng trong khoang miệng.

Đôi mắt hạnh mở to tròn nhìn chằm chằm vào ánh nến to bằng hạt đậu trên đỉnh đầu.

Người đã đi, không khí cũng thành trống rỗng.

Bởi vì ngọn lửa mà người mù này định vùng dậy dần dần co rút lại.

Sau khi những oán giận trong đầu qua đi, lại ngay lập tức vị cơn hoa mắt chóng mặt thay thế, Bộ Thanh Vân dần chìm vào giấc ngủ.

Đại đương gia quyết định ngày hai mươi tám tháng mười hai sẽ thành hôn, có lẽ hắn ta đoán vào giờ phút ấy là giờ tốt để tiết kiệm một chút tiền bạc, hoặc cũng có thể sợ đêm dài lắm mộng.

Tiêu Dạng suy nghĩ vào đêm giao thừa trong cung tổ chức quốc yến, cũng vừa vặn kịp với bữa tiệc đại triều vào đầu năm mới.

Đúng như ý nguyện, quả thật phải đợi ở sơn trại này hai ngày.

Ở ngay cạnh "phòng của phu nhân" được bố trí ngẫu nhiên một vài nhóm con gái, có thể nhìn thấy bọn họ đi ra đi và liên tục.

Thước đo, vải đỏ, vòng tay vàng, cùng với nhóm con gái khẽ khẽ nói chuyện với nhau.

"Ta nhìn thấy rõ ràng là một người đàn ông nha." Có một người con gái ghé vào tai nói.

"Xuỵt." Một người lớn tuổi làm dấu hiệu đừng có lên tiếng, nói: "Đại đương gia nói đó là phụ nữ thì chính là phụ nữ."

Khóe miệng Tiêu Dạng không biết vì sao hơi cong lên, cũng không biết là do nhóm con gái này sùng bái Đại đương gia, hay là bởi vì nhóm bọn họ "chỉ hươu nói là ngựa" vẫn coi là điều đương nhiên.

Hơn nữa...

Tiêu Dạng nghĩ đến chuyện chính, vài sợi tóc rơi trên trán che đi đôi mắt màu hổ phách, cắt ngang qua những vết sẹo lẫn lộn trên mặt.

Vị trẻ tuổi kia, hình như mỗi lần nói chuyện có thể đều nói ra giới tính thật của mình trong từng câu.

Xem ra là một thư sinh hồn nhiên, nhưng có sự cứng cỏi bẩm sinh.

"A." Cho dù đối với trí tuệ của người trẻ tuổi kia hắn cực kì khen ngợi, đối với một thư sinh trẻ tuổi quật cường như thế, một chút thôi Tiêu Dạng cũng không có ý châm biếm nào.

Một tiếng cọ  xát.

Tiêu Dạng đang ở chỗ một nhánh cây ngắn treo dải tơ lụa màu đỏ, ngón tay hắn đang kéo nhánh cây khẽ buông lỏng ra.

Nhánh cây hạ thấp xuống.

Ý định ban đầu của Tiêu Dạng là, khi mà thư sinh chỉ còn có một thân một mình, có thể tạm chấp nhận tuân theo vì lợi ích chung, miễn cưỡng học được hai chữ "Chấp nhận".

Quy kết lại cũng là bởi vì lúc trước thư sinh quá "mảnh mai" đã khắc sâu ấn tượng với hắn.

"Mau rời giường! Mau rời giường!" Có một người đang điên cuồng khua chiêng gõ trống, một loạt tiếng bước chân dồn dập dọc theo phía đầu giường, có một lò sưởi đặt gần đó, tiếng bước chân không ngừng vang lên phá vỡ yên tĩnh trong màn đêm.

Tiêu Dạng đột nhiên mở to mắt sau khi vừa mới ngủ nông, đôi mắt xếch đặc biệt trấn tĩnh, khung xương toàn thân hắn giống như được lên giây cót, hắn ngồi dậy thật mạnh: "Làm sao vậy?"

Hắn vừa mới mở miệng nói, hơi thở của một vương giả không tự giác bỗng để lộ ra ngoài.

Giữa khung cảnh rối loạn, chỉ có Tiêu Dạng, còn hai người đàn ông bên cạnh hắn không kìm được co rúm lại, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông xấu xí lạnh lùng đang đứng ở bên cạnh.

Người nọ lớn tiếng quát: "Mau đi ra đây tìm tân nương tử! Tân nương tử chạy rồi!"

"Cái gì?" Đôi mắt xếch tà mị của Tiêu Dạng khẽ nheo lại.

Một chút ý khen ngợi từ trong trái tim hắn len lỏi ra, ngay sau đó, có một người ở bên cạnh hắn nhân cơ hội đứng lên, thế nhưng hắn lại chỉ vào mặt Tiêu Dạng nói: "Vết sẹo trên mặt hắn không thấy nữa!"

"Hắn trà trộn vào trong đây."

"..."

Những tiếng hô kinh ngạc liên tiếp vang lên, xung quanh người Tiêu Dạng nhanh chóng chỉ còn lại một vùng đất trống trơn, trong phòng chợt trở nên trống trải, lúc trước có vô vàn người thế nhưng lúc này mọi người đồng tâm hiệp lực, ý chí vững như thành đồng, đồng loạt đối phó với Tiêu Dạng.

"Đám người ô hợp." Tiêu Dạng tìm quần áo của mình, hắn từ từ thắt đai lưng, từng hành động cử chỉ không cần nói như trôi chảy như mây bay nước chảy, sinh động nhưng lại ung dung tự nhiên.

Bên trong phòng, phảng phất như hình thành một tấm lá chắn vô hình chia một nửa đang tức giận kia ra.

Một nửa phòng, không khí đông cứng như chuẩn bi gặp quân địch.

Một nửa khác lại bình thản đến khác thường, như không có gì thay đổi.

Một vài giây sau, người đàn ông thản nhiên mặc quần áo, cuối cùng cũng sửa sang lại bề ngoài thật tốt, tóc đen được buộc giấu vào bên trong, những vết sẹo xấu xí bị tẩy sạch lộ ra làn da màu nâu mật ong, mũi cao và thẳng.

Đó là vẻ đẹp khôi ngô mà người bình thường không thể có được, dù chỉ lỡ đãng quét qua một ánh mắt cũng khiến những người dân thường không tự chủ được mà đôi chân mềm nhũn, cảm thấy hắn thật kiêu ngạo và lạnh lùng.

Nhóm dân thường đứng phía bên kia hai mặt nhìn nhau, hai chân không tự giác run lên.

Tiêu Dạng nhìn thoáng qua nhóm dân thường đang đứng cách hắn hơn một mét kia, đầu lông mày rậm rạp như một đầu bút lông thấm đẫm mực khẽ nhếch lên, một ánh mắt sắc nhọn từ đáy mắt trào lên.

Đột nhiên rút lệnh bài được giấu trong ống tay áo, giơ lên trước mặt mọi người.

Lệnh bài được chế tạo từ hắc thiết, hoa văn chạm trổ tinh tế, ở phía bên trái có một quan ấn để nói rõ đây chính là chế tạo của quan phủ.

Mà một mặt trên lệnh bài giơ ra trước mọi người còn có một chữ "Yến" thư pháp rất lớn.

Ánh sáng mặt trời tinh mơ, lờ mờ chiếu lên trên khuôn mặt dân chúng hiện rõ nét hồ đồ và cảnh giác.

"Bổn vương là Tiêu Dạng." Tiêu Dạng kiêu ngạo liếc nhìn xuống phía mọi người, thành công khiến sắc mặt nhóm người từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang đen, hắn bình tĩnh cất lệnh bài xuống bên hông.

Phù phù...

Có người không thể tự chủ nổi nữa quỳ xuống đất: "Vương... Vương gia?"

Giống như một nút bật mở chốt, nhóm dân chúng vừa mới "xoát xoát" rút kiếm giữ khoảng cách với hắn lúc này lại cúi đầu quỳ xuống.

Nhìn xuống nhóm dân chúng đang cúi đầu, Tiêu Dạng lạnh nhạt nói: "Tìm thấy thư sinh."

"Vương gia..." Có người dập đầu xuống đất thật mạnh, đầu đập xuống mặt đất phát ra tiếng vang rõ ràng: "Vương gia tha mạng! Thảo dân chỉ vô tình xúc phạm. Vương gia tha mạng!"

Ngay lập tức, tất cả mọi người đồng loạt như người phía trước dập đầu cầu xin tha thứ.

"Tìm được hắn." Tiêu Dương cảm thấy phiền chán, bỗng nhiên hắn bước đi, ngang qua giữa đám người đang cầu xin, nói: "Tha tội cho các ngươi."

Mọi người tự giác lùi ra tạo một con đường cho hắn.

...

Bên trong phòng ngủ của phu nhân, một người đàn ông cao to lực lưỡng, vạm vỡ đang gào thét trong đó.

"Các ngươi đều là đồ ngốc hết à! Thế mà để một người con gái chạy đi ngay dưới tầm mắt mình! Các ngươi đều là thùng cơm thôi đúng không?"

Âm thanh lạnh lùng từ bên trong phòng truyền ra bên ngoài, sau cái cây, Nhị đương gia đang trách mắng: "Các ngươi... đi tìm phòng bếp!"

"Còn các ngươi... trông giữ ở dưới chân núi! Không được để hắn chạy thoát!"

Bộ Thanh Vân mặc một bộ vải thô bình thường, xương cốt người trẻ tuổi tuy nhìn cao gầy, nhưng khi đứng giữa những người trưởng thành thô tục kia dường như bị che lấp.

Hắn nắm chặt khung quạt, trên bề mặt chiếc quạt xếp nhiễm lên vài vết máu, đâm vào cổ người trông coi, một cây ngân châm im lặng cất vào.

Vết máu di chuyển trên mặt vải lụa mỏng của cây quạt, uốn lượn rồi mới rơi xuống.

Bộ Thanh Vân đứng xen lẫn trong đám người đang tìm kiếm, dường như khuôn mặt bị những sợi tóc lòa xòa cố ý thả xuống che mất.

"Ngươi..."

"Ngươi!" Dường như không có phản ứng gì, Nhị đương gia không được trả lời thì căng cuống họng lên quát lớn: "Cái người nhỏ nhỏ phía cuối cùng kia!"

Bộ Thanh Vân nhíu mày, đầu càng cúi thấp hơn, ánh mắt hắn liếc sang nhìn những người đàn ông ở hai bên.

Người nhỏ nhỏ?

Đầu lông mày nhíu chặt lại tạo thành nếp gấp thật sâu, người đàn ông ở trước mặt vừa rồi bỗng nhiên quá lên một câu, đồng thời bàn tay đang dấu trong ống tay áo của Bộ Thanh Vân nắm chặt tay, đốt tay vang lên tiếng cọ xát.

"Đừng nhìn nữa! Chính là ngươi! Cái người nhỏ nhỏ mà đầu sắp rơi xuống kia, mau lại đây!"

Nghe xong câu nói, cây quạt ở trong tay áo, một đầu ngân châm yên lặng không một tiếng động đâm ra.

Bộ Thanh Vân đè thấp giọng, ngập ngừng nói: "Có."

Mặt không đổi sắc đi xuyên qua đám người, Bộ Thanh Vân đi về phía Nhị đương gia, từng bước đi nhỏ nhưng lại vững trọng tâm.

"Ngẩng đầu lên." Bộ Thanh Vân đang cúi đầu bước đi thì nghe thấy Nhị đương gia nói.

Trái tim hắn đập càng lúc càng mãnh liệt hơn, nhưng Bộ Thanh Vân lại thong thả ngẩng đầu lên, ngân châm trong tay áo lộ ra ánh sáng lạnh.

Có thể cưỡng ép bắt con tin.

Ngay khi đám người bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Dưới đáy mắt đang ẩn hiện một ý cười lạnh như băng, Bộ Thanh Vân nhìn về phía Nhị đương gia.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng được ăn cả ngã về không, chuẩn bị cưỡng ép bắt cóc con tin.

Môt giây khi ngẩng đầu lên, Bộ Thanh Vân nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhị đương gia.

Nhị đương gia là một người đàn ông có dáng người to lớn.

Trên mặt Bộ Thanh Vân vẫn hiện lên ý cười nhưng lạnh lùng như băng, hắn bình tĩnh chấp nhận tất cả những gì sắp xảy đến.

"Ngươi là đàn ông à!" Giọng nói hùng hồn mạnh mẽ của Nhị đương gia trở nên sắc nhọn hơn.

Chương kế tiếp