Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 15

Trái tim nảy lên thật mạnh, không cầm được cảm xúc nuốt nước miếng, trên trán trơn bóng của Bộ Thanh Vân thấm ra một tầng mồ hôi.

Quạt xếp giấu trong ống tay áo bị xiết chặt, trước đó vài ngày Bộ Thanh Vân không kiêng nể gì nhiều bởi vì hắn hiểu được suy nghĩ của những tên cướp này...

Hắn chính là một người con gái, có hy vọng trở thành áp trại phu nhân.

Nhưng hiện tại...

Đôi mắt đen sáng bóng rất nhanh hiện lên một ánh mắt sắc lạnh, Bộ Thanh Vân đột nhiên xông về phía trước, quạt xếp trong ống tay áo đâm về phía cổ Nhị đương gia nhanh như ánh sáng điện và tia lửa từ phiến đá cọ vào nhau.

"Bắt lấy hắn!" Nhị đương gia xoay về bên trái để trốn, một bên cao giọng quát lớn!

Dù chưa từng được học võ nhưng những động tác của Bộ Thanh Vân lại rất nhẹ nhàng và lưu loát.

Ở trước mặt địa bàn của một quái vật lớn như Nhị đương gia, nhưng không hề gì, chỉ trong một khoảnh khắc cây quạt xếp vừa di chuyển, ngân châm sắc nhọn đâm thẳng về Nhị đương gia.

Dáng người Bộ Thanh Vân rất nhanh nhẹn linh hoạt, có lẽ là bởi vì đối phương khinh địch, chỉ một lát sau quả nhiên ngân châm từ chiếc quạt xếp đâm lên trên chỗ yết hầu của Nhị đương gia.

"Ngươi!" Đôi mắt Nhị đương gia như muốn rạn nứt đến nơi, người đàn ông cao lớn khua tay không ngừng đấm về phía Bộ Thanh Vân.

Bộ Thanh Vân vừa nghiêng người tránh né công kích của Nhị đương gia, một bên như những gợn sóng nối đuôi nhau, chính xác tránh những vây bắt của mọi người xung quanh.

Suy cho cùng, quạt xếp quá ngắn, thư sinh chỉ là một người vốn dĩ tay trói gà còn không chặt, lúc này hơi thở hắn đuối dần trở nên hỗn loạn.

Người trí thức, chung quy lại không phải người có năng khiếu đi đánh đánh giết chiết.

Tự hắn biết không thể đánh lại bọn họ, một bên Bộ Thanh Vân nhẹ nhàng tìm bước trốn tránh, một bên hắn liếc mắt tìm sơ hở của những người xung quanh.

Đủ mọi loại người cả đàn ông và phụ nữ đồng loạt xông về phía người thanh viên nho nhã yếu đuối ở giữa kia.

Cảnh tượng đánh nhau hỗn loạn khiến ánh mắt Bộ Thanh Vân lạnh hẳn xuống, hắn vừa liếc mắt thì nhìn thấy Nhị đương gia đang che mặt, ánh mắt dữ tợn, cánh tay mở ra như  bắt buộc phải bắt được người, đúng là muốn cậy mạnh bắt hắn!

Cơ thể Bộ Thanh Vân căng cứng, mắt nhìn thấy khuôn mặt của Nhị đương gia càng ngày càng gần, thậm chí hắn ta còn che đi ánh mặt trời, khiến bóng hắn ta bao phủ lên trên người thư sinh.

Một cơn gió thổi qua góc áo, Nhị đương gia nở một nụ cười càn rỡ, càng lúc càng điên cuồng, dường như hắn ta đã chắc chắn Bộ Thanh Vân chỉ có thể bó tay chịu trói.

Ngay khi hai bàn tay Nhị đương gia mở ra chuẩn bị bắt giữ được Bộ Thanh Vân, đúng lúc ấy Bộ Thanh Vân ngửa đầu, đôi mắt phân rõ trắng đen nổi lên mấy phần tàn nhẫn ở giữa con ngươi.

Nhanh như tia chớp, trong tay áo Bộ Thanh Vân lập tức sáng lên một cái lưỡi dao sắc bén.

Nhanh, chính xác, tàn nhẫn đâm về phía cổ họng của Nhị đương gia.

Thanh đao này là cướp đoạt được từ trên người một tên giặc cỏ, thanh dao găm phi ra đâm vào bả vai Nhị đương gia.

Máu phun tung tóe.

Động tác của Nhị đương gia ngừng lại, hắn ta "thình thịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất!

"Nhị đương gia!"

"Đáng chết!"

Suýt xảy ra chết người, trong khi mọi người còn đang bận rộn về việc... lo lắng, chửi bới, thì đúng lúc này khóe mắt Bộ Thanh Vân lướt qua cực kì nhanh khe hở giữa mọi người, hắn dồn sức chạy dọc theo khe hở, hối hả chạy đi!

Trái tim của hắn đập lên thình thịch, Bộ Thanh Vân kiên quyết nắm lấy thanh dao găm không quen khiến tay phát đau, trong đầu Bộ Thanh Vân chỉ có một suy nghĩ duy nhất...

Chạy!

Chạy nhanh!

Trạng thái hắn đã kiệt sức, phía sau còn có một đoàn giặc cỏ đang hét lớn, đuổi theo gần sát hắn!

Hắn mạnh mẽ quay lại phía sau đá một cước vào cái giá được cuốn quanh bởi lụa đỏ, trên cái giá đặt chai lọ và bình, một loạt đều rơi xuống đất.

"Ai u!"

Những người đuổi phía sau tạm thời không thể tiếp tục di chuyển.

Trên trán Bộ Thanh Vân, từng giọng mồ hôi to lắn dài xuống khuôn mặt, hắn thở hồng hộc, hít vào nhanh nhưng không kịp thở ra, hai chân còn liều mạng chạy trốn xuống phía dưới chân núi.

"Đứng lại!" Trên con đường lớn bằng phẳng, ở trước mắt bỗng nhiên hắn bị một đoàn người chặn lại.

Bọn họ hung ác đứng lại chung một chỗ, trong tay đám người còn cầm xẻng, cuốc, đủ thứ cả, giống như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn.

Bộ Thanh Vân dừng bước chân đứng lại, vì vừa chạy trốn kịch liệt, nên giờ cả người hắn không thể không đứng run rẩy.

Từng ngụm hít thở phì phò, Bộ Thanh Vân lấy tau lau thật kỹ càng lớp mồ hôi trên trán, chiếc quạt xếp đang lắc lư ở bên hông, Bộ Thanh Vân lấy lại hơi thở bình thường, hắn tùy tay giuwx chiếc quạt xếp đang lắc lư bên hông đứng im lại, tay nắm chặt dao găm.

Nhìn đám dân chúng ở xa, hoặc là lớn tuổi hoăc ít hơn, có cả nam và nữ, tất cả không có ai ngoại lệ đều chắn phía trước mặt hắn.

Bộ Thanh Vân nhận ra bọn họ.

Bởi vì chuẩn bị cho "hôn lễ sắp tới", nhóm giặc cỏ xuống dưới chân núi tìm lên mấy dân thường về làm người khuân vác.

Bộ Thanh Vân lấy ra dao găm, vết máu trên dao còn chưa kịp khô, những giọt máu còn lưu lại từ phía trên dao găm chảy xuống dưới, từng giọt máu đỏ thẫm nhuốm đỏ trên mặt đất.

Thư sinh thản nhiên nở nụ cười, phong độ vừa mới bị những người phía sau đuổi theo giờ dần quay trở lại.

Hắn vừa cẩn thận cảnh giác phía sau lưng, một bên nhìn những người đang chặn đường trước mặt này, cằm hắn từ từ hất lên.

Từng câu nói của người con trai trẻ tuổi vang lên rõ ràng, có lối suy nghĩ sau khi đã tiến vào hang ổ đám giặc cỏ, trước giờ chưa từng có trật tự: "Ta là bạn cũ của Biện Kinh Yến Vương."

Đám giặc cỏ có lá gan lớn, nếu như lấy việc này ra để đe dọa bọn chúng thì thứ chào đón hắn chắc chắn là bị chém chết.

Nhưng dân chúng đối với Yến Vương lại kính sợ từ trong lòng.

 "Ngươi..." Đám dân chúng phía trước Bộ Thanh Vân quay lại nhìn nhau, đùn đẩy lẫn nhau.

Hình như đã dao động.

Không cần phải lập tức trả đòn, chỉ cần trong lòng có dao động.

Bộ Thanh Vân nhận ra phía sau lưng hắn có tiếng bước chân đang dồn dập chạy tới, hắn không nén nổi từ từ đi về phía trước, tăng thêm tâm lý kính sợ trong lòng bọn họ.

"Ở Kê Minh Tự, ta từng cứu hắn một mạng." Từ trong trí nhớ của hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện duyên phận thoáng chốc đã bị hắn cho vào bụi đất, hắn nói ra: "Tịnh Nhất đại sư cũng đã tính toán cho chúng tôi... Tôi với hắn..."

Mặc dù đã qua nhiều ngày rồi, nhưng khi nhớ lại Bộ Thanh Vân vẫn mang theo bộ mặt vặn vẹo, hắn từng bước chuyển ý dễ hiểu hơn, nói ra miệng: "Duyên phân chúng tôi do trời định sẵn. nếu như ta gặp chuyện không may, Yến Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

"Ngươi..." Có người bất ngờ lùi về phía sau mấy bước.

"Điều ngươi nói là sự thật?" Một người phụ nữ nhìn trái nhìn phải, từ trong mắt đối phương có thể nhìn ra cô ta đang chần chừ.

"Tịnh Nhất đại sư là người đức cao vọng trọng." Trong lòng Bộ Thanh Vân điên cuồng khinh bỉ, nhưng miệng vẫn nói một nẻo: "Ta chỉ là một người bình thường, làm sao dám nói dối?"

Lòng bàn tay đang nắm chặt dao găm kia thấm ra một lớp mồ hôi.

Bộ Thanh Vân từ từ tiến lại gần một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi ở giữa đám dân thường, trong lòng hắn thầm nói xin đắc tội.

Mọi người ở đây không biết làm sao hết sức bối rối, trong mắt Bộ Thanh Vân xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, hắn đột nhiên rút ra chiếc quạt xếp, ngân châm từ trong cây quạt đâm ra sắp đâm vào trong cổ người đàn ông trung niên kia!

Hắn dự định cưỡng ép!

"Chịu chết đi!" Ở phía sau lưng đột nhiên có tiếng người quát lớn.

Trái tim Bộ Thanh Vân bỗng nhiên giật thót lên.

Giọng nói kia, là Đại đương gia!

Số mạng của hắn thật sự chỉ còn một ngõ cụt, như chỉnh chỉ treo chuông.

Mỗi một động tác giống như tua chậm lại, dường như Bộ Thanh Vân có thể cảm giác được khí lạnh tỏa ra từ thanh dao găm đã chuẩn bị cứa lên trên da thịt.

Trong lúc Bộ Thanh Vân còn nhút nhát.

Xưu...

Dường như có một lưỡi dao cắt qua không khí, một cảm giác mát mẻ thoáng chốc lướt qua rồi tiêu tan, bên tai đột ngột vang lên tiếng dao găm rơi xuống mặt đất.

Bộ Thanh Vân không thể giữ vững bản thân lảo đảo một cái, xuất phát từ việc đề phòng, hắn nhanh chóng xoay người đem dao găm trong tay, vung tay thật mạnh đâm vào trong ngực người đàn ông trước mặt!

Người đàn ông cường tráng bị đâm trúng, cánh tay Bộ Thanh Vân không kìm được run lên.

Khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trở nên vặn vẹo.

Sự hung ác từ trong con tim trực tiếp tràn ra khắp nơi tới cổ tay của Bộ Thanh Vân, chưa từng có lúc nào cổ tay lại ổn định như giây phút này, hắn lại rút ra.

Bộ Thanh Vân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào người đang đau đớn đến mức sắc mặt co rút, hắn định vung tay nện xuống Đại đương gia.

Trái tim hắn đập nhảy lên.

Dao găm trong tay Bộ Thanh Vân chính xác không chệch một phân đâm thẳng vào cánh tay của người kia!

"A a a a!" Tiếng gào rống giận giữ gần trong gang tấc.

Hắn đột nhiên nhấc chân đá vào đầu gối của Đại đương gia, khiến cho người đàn ông to lớn quỳ gập gối xuống đất.

Dường như cùng một giây này, Bộ Thanh Vân giẫm đạp lên phía trước lấy dao găm đặt lên cổ Đại đương gia!

Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy chỉ trong thoáng chốc máu tươi sền sệt dính tung tóe lên trên mặt.

Động tác của Bộ Thanh Vân so ra thì còn kém xa tốc độ mà thanh dao găm này cắt vào yết hầu của người kia.

Máu tươi phun lên trên mặt hắn, dường như cả miệng hắn còn mang theo vị ngọt tanh của rỉ sắt.

Cả người hắn như lạc vào trong hầm băng.

Thanh dao găm được Bộ Thanh Vân nắm chặt rơi loảng xoảng xuống mặt đất.

Quần áo vải thô cướp cừ đám giặc cỏ trên người hắn chảy dọc từ trên xuống dưới toàn là máu, cả người hắn đều là máu.

Đây là hình ảnh máu me nhất mà Bộ Thanh Vân được nhìn thấy ngay cận kề trong mười tám năm qua.

Người thanh niên trẻ tuổi muốn mỉm cười, nhưng chỉ đổi lại được sự run rẩy dày đặc, nhỏ bé.

Đôi mắt hạnh khẽ chớp, trong nháy mắt càng lúc càng nhanh.

Hơi thở chầm chậm nhanh dần, càng ngày càng lạnh.

Hít thật sâu một ngụm khí, Bộ Thanh Vân kiềm chế mùi máu tuổi khiến hắn ghê tởm và run rẩy, hắn nhấc chân chạy về phía trước.

Tuyệt đối!

Tuyệt đối không thể để bị bắt được!

Đôi con ngươi đột nhiên co rút lại, chỉ trong một giây Bộ Thanh Vân cứng đờ đứng im một chỗ.

Ở phía trên cách mười bước, có một người đàn ông đang đứng.

Người đàn ông kia trong tay cầm một cây trường kiếm , đứng giữa vũng máu và cách thức vung kieesm giống nhau như đúc.

Khuôn mặt người đàn ông anh tuấn, còn phóng ra hơi thở lạnh lẽo, hắn lắc lư cây kiếm ở trong tay mình.

Đôi môi bạc mím thành một đường thẳng, ánh mắt xếch hơi nhếch lên trên.

Bộ Thanh Vân nhìn người đàn ông kia nhấc thanh kiếm lên.

Nghe thấy hắn nói: "Ngươi và Yến vương còn có duyên phận, nói nghe một chút nào."

Chương kế tiếp