Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 20

Vết thương của Tiêu Thập Thất được cho là không nghiêm trọng hoặc không quá nghiêm trọng, sau khi Dương tẩu đưa thuốc cho Tiêu Thập Thất uống, hắn đã ngủ thiếp đi dưới sự tác dụng của thuốc.

Tiểu hài tử của Dương gia rất ít khi nhìn thấy người lạ nên tỏ ra khá thích thú, đặc biệt là một mỹ nam như Bộ Thanh Vân, họ gần như cả ngày vây quanh hắn.

Bộ Thanh Vân vì buồn chán nên cũng đã dạy tiểu hài tử cách sử dụng bút và viết chữ. Bộ Thanh Vân quả thực rất dễ để người ta sinh ra ấn tượng tốt, chỉ trong một ngày Dương Kính đã xưng hô từ ‘tiểu ca’ thành ‘tiểu Bộ.’

Tiêu Thập Thất lại ngủ thiếp đi, để cho Dương tẩu đun thuốc, khuôn mặt Bộ Thanh Vân cũng không còn cứng rắn như trước nữa, hắn đã biết tự mình châm lửa đốt mặc dù chỉ biết thêm một chút củi. 

Tiểu hài tử của Dương gia đang nói chuyện vô cùng sôi nổi bên cạnh Bộ Thanh Vân.

“Đại ca, đại ca.” Đại Bảo bảy tuổi của Dương gia đang khoe chiếc xe đồ chơi trước mặt Bộ Thanh Vân: “Là cha ta xuống núi mua cho ta đấy huynh có muốn không?”

Có hàng nghìn chiếc xe là đồ chơi dân gian phổ biến và Bộ Thanh Vân cũng đã từng chơi với chúng khi còn nhỏ.

Hắn nhướng mày, vừa bổ củi vừa quay đầu cười: "Quý nhân không lợi dụng người khác, tự mình chơi là được rồi."

“Huynh ăn đi.” Tiểu Bảo không hoạt bát như sư huynh mình, cậu ta lấy một miếng bánh hoa quế thơm ngon nhét vào miệng Bộ Thanh Vân, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc và đáng yêu.

Cậu ta vừa nói vừa dùng bàn tay mập mạp của mình đút cho Bộ Thanh Vân ăn: "Huynh ăn đi, ngon lắm."

“Được rồi.” Bộ Thanh Vân xoa búi tóc của Tiểu Bảo, sau đó cắn đứt miếng bánh trên tay tiểu hài tử.

Mặc dù đôi môi của hắn không thể sánh với khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn của một nữ nhân nhưng lại thanh tú đến lạ thường, hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt của một học giả.

Hắn cắn gần một nửa nhỏ và hầu hết tiếp xúc với không khí. Lưỡi, răng và môi của hắn hợp tác với nhau chậm rãi nhau nuốt.

Khuôn mặt tuấn tú lấm lem vì ngọn lửa, nếu để lão gia tử nhìn thấy hình ảnh này thì có lẽ sẽ cầm chổi lông gà mà hỏi hắn: "Còn nghi thức của ngươi thì sao? Ngươi không còn là một đứa trẻ nữa!"

Nhưng Dương tẩu lại mỉm cười khi nhìn thấy hành động trẻ con này và ngày càng cảm thấy quý mến Bộ Thanh Vân hơn. 

Dương tẩu dời cái băng ghế nhỏ đến gần Bộ Thanh Vân, nhìn kỹ đống lửa nói: "Tiểu Bộ, thêm củi nữa đi.”

Sau đó lại quay ra nói lớn với tiểu hài tử: "Hôm trước còn la hét sung sướng vì tuyết đến, sao hôm nay không ra ngoài đắp người tuyết đi? Đừng có làm ồn ào xung quanh Tiểu Bộ, lỡ đâu làm Tiểu Bộ bị thương thì sao?”

Đại Bảo sụt sùi làm nũng: "Mẫu thân."

Tiểu Bảo nắm lấy góc y phục của Bộ Thanh Vân và nói: "Ta muốn chơi cùng huynh.”

Bộ Thanh Vân đang bổ củi, dùng tay sạch chạm vào búi tóc của Tiểu Bảo rồi cười đáp lại: "Đại Bảo và Tiểu Bảo rất ngoan, đợi ta xong việc ta sẽ ra làm người tuyết ở bên ngoài với hai đệ."

Chưa kể, phía Nam có tuyết nhưng dù sao cũng không rung động bằng phía Bắc, xung quanh dường như chỉ còn lại một màu trắng xoá. Cho dù Bộ Thanh Vân đã nhìn thấy nó ba bốn lần nhưng hắn vẫn không giấu được sự phấn khích của mình. Lâu nay hắn vẫn luôn muốn xây người tuyết.

Dương tẩu lại nói: "Tết đến rồi, tuyết đã giăng kín núi, đường núi cũng thưa thớt. Tiểu Bộ, ngươi và Tiêu công tử nên ở lại với đây khoảng năm đến sáu ngày. Đợi đến khi tuyết tan thì có thể tiếp tục lên đường.” 

“Tuyết đã phủ kín ngọn núi ư?” Bộ Thanh Vân cười cong mắt.

Dù sao thì trong dịp năm mới ở Biện Kinh hắn cũng chỉ cùng mấy hảo hữu uống rượu sau đó lại tiếp tục ôn bài...

Vì quá nhàm chán nên Bộ Thanh Vân bất giác rùng mình, vấn đề duy nhất ở đây là Tiêu Thập Thất.

“Được rồi.” Bộ Thanh Vân lại thêm củi vào, ngọn lửa càng thêm dữ dội: “Ta sẽ đi hỏi Tiêu huynh.”

Hắn vỗ vỗ vài cái để phủi bụi trên y phục, đặt ấm sắc thuốc lên bàn gỗ và ngồi trên băng ghế nhỏ: "Tiêu huynh, ta nghe Dương tẩu nói núi đã bị tuyết bao phủ, hay là đợi ở đây năm sáu ngày nữa rồi hẵng đi?"

Trong khi nói chuyện, Bộ Thanh Vân cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Thập Thất, vẻ kiêu ngạo khó chịu vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt hắn và dường như hắn đang nhướng mày.

Bộ Thanh Vân một tay chống cằm, nhướng mày theo cử động của Tiêu Thập Thất: “Ở đây trong dịp năm mới có vẻ hơi khó chịu. Nếu như có người đợi huynh ở nhà thì chúng ta có thể đi về phía Nam để thăm dò đường."

Xét cho cùng, Dương gia thường đi về phía Bắc, có thể sẽ không có núi đóng ở phía Nam.

Mặc dù Bộ Thanh Vân thực sự rất biết ơn Tiêu Thập Thất, nhưng khi hai người họ ngồi cạnh nhau thì chỉ có một thái độ trầm mặc, cho dù có giải quyết công việc thì vẫn rất trầm mặc.

Ngay cả khi họ có giao tình thì số lần trò chuyện giữa họ thậm chí còn không thể so sánh với Đại Bảo và Tiểu Bảo. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự tận tâm tận lực của Bộ Thanh Vân dành cho Tiêu Thập Thất, bởi vì đây là ân nhân cứu mạng của hắn.

Tiêu Thập Thất cười nhạo một tiếng, đôi mắt xinh đẹp và sắc sảo của hắn lại một lần nữa nhìn lướt nhìn Bộ Thanh Vân từ trên xuống dưới.

Bộ Thanh Vân xấu hổ bóp bóp sống mũi, cười nói: "Ngài nhìn ta làm gì?"

Đôi mắt của Tiêu Thập Thất dừng lại trên gò má của Bộ Thanh Vân, đây là một nam nhân có học thức, khi cười lên sẽ thấy một sự nhẹ nhàng, dịu dàng.

Tiêu Thập Thất không khó chịu, nhưng quả thật là hắn không quen nhìn.

Ngay cả khi nhìn đi chỗ khác, giọng điệu vẫn là sự mỉa mai thường thấy: "Ngươi đi?"

“A." Bộ Thanh Vân cảm thấy những lời nói tiếp theo sẽ không có gì tốt đẹp, khoé miệng đang mỉm cười chợt biết mất ngay lập tức.

Quân tử không so đo, nuốt trăm sông vào ngực.

Có vô số đạo về quân tử đang hiện lên trong đầu hắn, Bộ Thanh Vân quyết định tự tẩy não mình. Tiêu Thập Thất là một nam nhân có trái tim bằng nhân hậu nhưng cách nói năng lại chua ngoa.

Bộ Thanh Vân luôn nghĩ đến ơn cứu mạng của hắn để trấn tĩnh bản thân mình không tức giận.

Quả nhiên, lời giễu cợt đến như đã dự đoán: "Ta sợ mười ngày nữa ngươi sẽ không về mà cứ ở lại đây."

“Ừm, ra vậy.” Bộ Thanh Vân lập tức đứng dậy, cầm lấy ấm thuốc vừa uống xong rồi đi như bay ra khỏi phòng.

Mặc dù Bộ Thanh Vân có thể nói chuyện phiếm, nhưng hắn không thích trò chuyện với một người miệng lưỡi độc địa!

“Đại ca, huynh mau ra đây để làm người tuyết nào!” Đại Bảo và Tiểu Bảo đang canh cửa cùng nhau lao về phía trước.

Bộ Thanh Vân cúi người một tay ngăn lại, thuận thế nuốt xuống cục tức trong lòng mình, nụ cười trên mặt hắn lập tức trầm xuống tản ra một tia ôn nhu: "Được, chúng ta đi nặn người tuyết thôi."

Giọng nói không quá to cũng không quá nhỏ, vừa đủ để Tiêu Thập Thất đang ở trong phòng nghe thấy.

Đắp người tuyết ư? Thật ngây thơ.

Tiêu Thập Thất nghiêng đầu nghĩ lại, hai mươi hai năm kể từ khi sinh ra, Yến Vương điện hạ chưa từng làm chuyện ngây thơ như vậy.

"Đại ca! Đại ca!"

Tiểu hài tử cổ vũ hét lớn: "Ta có mang cà rốt tới!"

Tại sao lại mang cà rốt đến, cái đó để làm gì? Tiêu Dạng cảm thấy khó hiểu.

"Ha ha ha ha, nhìn hay quá!"

À, hoá ra là để làm người tuyết.

Tiêu Thập Thất lập tức nằm xuống nghỉ ngơi, ép buộc bản thân chuyển sự chú ý vào đống lửa, nhưng giọng nói của tiểu hài tử lại rất vang vọng.

“Ha ha! Đại ca, huynh thật là ngốc!"

"Ranh con!”

Tại sao học giả lại đi chơi với mấy tiểu hài tử? 

Âm thanh đứt quãng đập vào cửa, lúc nhanh lúc chậm. Tiêu Thập Thất đột nhiên lật người rời khỏi giường, sau đó thở ra một hơi thật sâu và mở cửa ra.

"Bụp.” Hai má Tiêu Thập Thất chợt lạnh lẽo, trên má hắn dường như có thứ gì đó nhanh chóng tan chảy, uốn lượn rơi xuống.

Hắn đưa tay lên chạm vào thì hoá ra là tuyết. Tiêu Thập Thất đột nhiên ngước mắt lên nhìn vào học giả đang đứng yên ở giữa sân.

Tiểu hài tử núp sau lưng Bộ Thanh Vân, kéo tay áo và rụt rè nhìn hắn. Nam nhân đang canh giữ tiểu hài tử kia cũng có vẻ giật mình.

Tiêu Thập Thất nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Chương kế tiếp