Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 19

Tên của Tiêu Thập Thất được Bộ Thanh Vân không ngừng lẩm bẩm trong miệng, có lẽ vị Phật lớn này đã được hắn đặt trong lòng rồi.

Đây vốn dĩ không phải là một kịch bản có sẵn, làm sao có thể là hắn? Có vẻ như Bộ Thanh Vân đã đọc quá nhiều sách vở, làm thế nào mà các liên kết trong truyện lại có thể được sao chép thành hiện thực?

 ——

Đệm tuyết tích tụ ngày càng dày, sau nhiều lần va vấp, cuối cùng bọn họ cũng đã sức cùng lực kiệt. 

Hắn vốn dĩ chỉ là một học giả, việc có thể đi lưng chừng núi với một nam nhân trên lưng là một điều cực kỳ hiếm.

Đường núi nhỏ hẹp và trơn trượt, Bộ Thanh Vân mỗi bước đi đều loạng choạng như sắp ngã.

Chỉ cần hắn vô tình trượt tay thì sức nặng sau lưng sẽ biến mất ngay lập tức. Tuyết rất dày, để lại vết hằn sâu hình người trên tấm đệm tuyết.

Bộ Thanh Vân hít một hơi nói: "Lạnh quá."

Sau khi nghĩ đến Tiêu Thập Thất, Bộ Thanh Vân đột nhiên bò trên tuyết tiến về phía hắn. Ngay cả khi bị va chạm như vậy, Tiêu Thập Thất vẫn trong trạng thái hôn mê.

Một nam nhân mặc áo đen nằm nghiêng trên mặt tuyết, tuyết dưới người vì nhiệt độ cơ thể mà tan rất nhanh, mái tóc và y phục của nam nhân này cũng dính đầy tuyết.

Bộ dạng của hắn vô cùng chật vật, hắn vẫn nằm yên bất động ở đó. Làn da của nam nhân này đỏ bừng lên, hơi thở của hắn cũng đã trở thành một làn sương trắng do cái lạnh của thời tiết.

Trái tim hắn đập loạn xạ, mặc dù hắn độc mồm độc miệng nhưng khí chất lại rất xuất chúng.

Tinh thần của Bộ Thanh Vân lúc này bất định, hắn từ từ đặt tay lên mặt Tiêu Thập Thất.

“Hừ.” Bộ Thanh Vân thở dài một hơi.

Tiêu Thập Thất bị sốt rồi. Trong lòng hắn đột nhiên hiện lên sự lo lắng: "Đi."

Trời băng giá và có tuyết, chắc chắn sẽ còn tồi tệ hơn nếu điều này vẫn tiếp tục diễn ra.

Bộ Thanh Vân lại một lần nữa cõng Tiêu Thập Thất lên lưng, đôi chân hắn như mang chì, nặng nề nhưng vững chãi dọc theo con đường núi bị tuyết dày vùi lấp.

Càng đi xuống cây cối càng nhiều hơn. Một chuỗi dấu chân vẫn còn ở sau lưng hắn, Bộ Thanh Vân thì thầm nói.

Nếu sinh ra ở cái nơi quỷ quái này thì nhất định phải là một người có sức khỏe cường tráng.

Sắc trời đã đỡ hơn lúc trước, ở phía chân trời cũng đã xuất hiện một vệt trắng.

"Này! Ngươi là ai?!" Giọng nói của Dương Kính từ phía xa truyền đến.

Đôi mắt của Bộ Thanh Vân đột nhiên sáng lên,

hắn nhìn thấy một nam nhân lực lưỡng đang từ từ chạy đến, trong lòng cũng tràn đầy hy vọng.

Lúc này đi lại đã trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn chậm rãi đi về phía nam nhân kia.

Mặc dù hai người họ chưa đi xuống núi nhưng may mắn thay đã gặp được một người thợ săn ở nơi này.

Người thợ săn thấy Bộ Thanh Vân đang cõng Tiêu Thập Thất trên lưng với một chút tuyết mỏng thì đưa tay ra phủi giúp.

Đây là một người chất phác, trung thực và rất nhiệt tình, sau khi biết được hoàn cảnh của Bộ Thanh Vân, hắn ta đã dẫn bọn họ về nhà mà không nói thêm một lời nào.

Người thợ săn tự xưng mình là Dương Kính và bắt chuyện với Bộ Thanh Vân: "Sư đệ, sao đệ lại xuống núi. Đệ cũng đi săn trên núi à?”

“Không." Bộ Thanh Vân sờ sờ mũi nói: "Ta lên núi làm một số chuyện."

“Tốt nhất là không nên lên núi vào thời điểm này! Vào mùa đông, trên núi luôn có mấy con sói hoang không tìm được thức ăn, nếu nó bắt gặp người thì nhất định sẽ tấn công. Ta đoán vị sư huynh này là bị sói hoang cắn đúng không?”

“Đúng vậy.” Bộ Thanh Vân vội vàng nói.

Dương Kính nói ra điều này ngược lại còn giúp Bộ Thanh Vân khỏi phải kiếm cớ. 

Trên ngực Bộ Thanh Vân có vết máu, hơn nữa còn có dáng vẻ đau khổ của Tiêu Thập Thất, nếu Dương Kính không nói ra những lời kia thì hắn hiển nhiên sẽ phải giải thích về việc này.

Tuyết đã ngừng rơi.

Nhà của Dương Kính là một ngôi nhà gỗ, mặc dù không tinh xảo nhưng lại rất rộng rãi, có nhiều gian phòng.

Nương tử của Dương Kính là một nữ nhân giản dị, luôn thích nghiên cứu về Kỳ Hoàng chi thuật, tình cờ ở nhà họ cũng có thảo dược, nàng ta kiểm tra mạch qua một chiếc khăn và nói: "Thương tích của người này có chút nặng nề, hơn nữa còn bị cảm. Bây giờ ta sẽ đi xem xem dược liệu ở nhà có tác dụng không rồi sắc thuốc để uống.”

“Đa tạ tẩu.” Bộ Thanh Vân từ từ nói, sau đó ngồi ở mép giường, đặt mu bàn tay lên đôi má ửng đỏ của Tiêu Thập Thất.

Đúng là rất nóng.

Người này dường như thèm muốn sự mát mẻ dễ chịu khi Bộ Thanh Vân đưa tay áp lên má hắn, có vẻ như hắn muốn làm tan biến cơn nóng này.

Bộ Thanh Vân cũng chiều theo ý hắn mà đưa hai tay lên đặt ở gần sát má.

Sau khi được nghỉ ngơi một chút, Bộ Thanh Vân mới có thời gian để nhìn ngắm nam nhân này một cách cẩn thận.

Tiêu Thập Thất là một mỹ nam có đường nét sắc bén, sống mũi cao, đôi môi mỏng sáng màu, da bánh mật, lông mày rậm.

Hắn hoàn toàn khác với những nam nhân hào hoa phong nhã khác, mặc dù tướng mạo hắn rất được nhưng tính tình lại có chút hung hãn.

Mặc dù vừa rồi hắn không kìm lòng nhích lại gần mu bàn tay của Bộ Thanh Vân nhưng hắn vẫn có một chút nghiêm nghị không thể xâm phạm, tựa như khí thế này là do trời sinh ra vậy.

Rốt cuộc hắn là ai?

Đôi mắt đen trắng của Bộ Thanh Vân phản chiếu hình ảnh của nam nhân này và một vài sợi tóc rơi xuống khi hắn cúi đầu. 

‘Tiêu.’ Liệu đây có phải là họ thật của hắn không?

Không có ai trả lời nghi vấn trong lòng hắn cả, khi bát thuốc Dương tẩu vừa mới sắc được bưng lên, Bộ Thanh Vân cũng rút tay về.

Hắn thổi nguội rồi mới đút thuốc. Với ân nhân của mình, Bộ Thanh Vân ân cần hơn bao giờ hết.

Thuốc cũng không thể có tác dụng ngay lập tức, Bộ Thanh Vân ngáp một cái.

“Sư đệ, ta nghĩ ngươi cả đêm không ngủ rồi, ta đã thu dọn phòng cho ngươi, ngươi ngủ trước đi."

“Đa tạ.” Tuy rằng có chút thô lỗ, nhưng hắn cảm thấy rất buồn ngủ.

Giờ Tỵ, Bộ Thanh Vân ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng để xem Tiêu Thập Thất đã tỉnh chưa.

Trước cửa có một thân cây chết khô, tuyết đêm qua rơi đã đè nặng lên cành cây đó, chỉ cần Bộ Thanh Vân đi qua là tuyết không ngừng rơi.

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống dừng lại ở đuôi tóc trên vai.

Văn nhân luôn thích những thứ trang nhã, Bộ Thanh Vân cũng không phải ngoại lệ. Nhìn những túp lều tranh ẩn hiện trong núi sâu, rừng rậm, nhịp sống như chậm lại, như thể có một cuộn tranh hiện ra trước mắt hắn.

Núi rừng bị tuyết bao phủ, dưới bóng rừng rậm, thỉnh thoảng xuất hiện một ngôi nhà gỗ. Có vẻ như khung cảnh trong bức tranh được hiển thị sống động trước mắt hắn qua nét vẽ của Mã Lương, khiến hắn lầm tưởng như mình đang đi lạc vào khung vẽ.

Tuy nhiên, do hắn không có bút và mực trong tay, nếu không thì hắn nhất định sẽ vẽ lại cảnh này. 

Bộ Thanh Vân bất lực nghĩ, xem ra để chống chọi với kì thi của triều đình, hắn đã tốn khá nhiều công sức để luyện tập, rất lâu rồi hắn không cầm bút để vẽ.

Ầm ầm ầm.

Tại sao lão gia tử lại muốn tham gia khảo hạch của hoàng gia để tranh giành lấy vị trí đó? Cảm xúc đến rồi đi nhanh như một cơn gió, Bộ Thanh Vân nhanh chóng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Nếu như đã làm rồi thì không nên băn khoăn. Hắn giữ tâm trạng vui vẻ và thoải mái đi đến căn phòng nơi Tiêu Thập Thất đang nằm.

“Đây là đâu?” Giọng Tiêu Thập Thất khàn khàn nói.

Câu này vẫn có thể nghe được, trọng tâm là câu tiếp theo…

Giọng điệu giễu cợt xen lẫn khinh bỉ của hắn vang lên: “Ngươi làm tổ ở đâu vậy? Thật tồi tàn.”

Làm tổ?

Làm tổ nào?

Nói chuyện thật khó nghe.

Bộ Thanh Vân không phải là một người mạnh vì gạo bạo vì tiền, lão gia tử trong một lần tức giận đã đưa ra đánh giá như vậy.

"Có phải ngài đau đầu nên suy nghĩ không thông không? Tại sao lại nói ra những lời không có đầu óc như vậy?”

Vào lúc này, Bộ Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình khá giỏi, nói chuyện uyển chuyển hơn Tiêu Thập Thất rất nhiều lần.

Vì ơn cứu mạng nên Bộ Thanh Vân chỉ ngẩng đầu lên và bóp sống mũi, hắn đang cố nén sự khó chịu trong lòng: "Đây là nhà của một người thợ săn. Huynh ấy đã cho chúng ta ở nhờ nơi này, chúng ta vẫn chưa xuống núi."

Sau khi suy nghĩ, Bộ Thanh Vân nói tiếp: "Ở trước mặt huynh ấy, đừng có nói chuyện làm tổ, mà hãy nói đây là nhà."

Bộ Thanh Vân ngồi xuống chiếc ghế gỗ và ngước mắt lên thì phát hiện vẻ khinh thường quen thuộc trong mắt nam nhân kia, hắn thật sự quá kiêu ngạo.

Bộ Thanh Vân sững sờ khi đọc được ẩn ý của Tiêu Thập Thất, hắn muốn nói ‘ngươi nghĩ ta ngốc à? Ta mà còn cần ngươi dạy dỗ sao?’

Bộ Thanh Vân cảm thấy ngứa tay và muốn đánh ai đó.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình, Yến Vương điện hạ: nơi mèo nhà ta ở so với chỗ này còn xa hoa hơn, đây không phải cái ổ thì là cái gì?”

Chương kế tiếp