Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 6

Tiểu quan*?

*tiểu quan: thuật ngữ chỉ thụ trong truyện cổ trang 

Bộ Thanh Vân hạ đôi tai đang vểnh lên của mình, vừa thưởng thức một ly trà, trong đầu đang liên tục suy nghĩ không ngừng về từ “nhân duyên”.

Nhân duyên, nhân duyên, nhân duyên.

Không xong rồi, sao nhân duyên của Tịnh Nhất đại sư lại như âm hồn không tan vậy!

Móng tay được chăm sóc tỉ mỉ, vuốt ve đuôi quạt, trà đã nguội lạnh, Bộ Thanh Vân ngẩng đầu đi xuống.

Đúng là tên lang băm. 

Không thể bởi vì thanh danh của ông ta rất lớn mà ngươi phải tin vào nhân duyên trong lời lang băm!

Bộ Thanh Vân nín thở định thần, hết sức chăm chú nhìn Thuyết Thư tiên sinh có đôi mắt nhỏ phía trước, chỉ thấy đôi mắt nhỏ của Thuyết Thư tiên sinh cong cong, còn nói: “Người được chuộc là Vân Hoán của Thanh Phong Uyển!”

Cái chặn giấy lại gõ một cái.

Giọng nói của Thuyết Thư tiên sinh bất ngờ trở nên hưng phấn: “Nhắc tới Vân Hoán này nha! Các ngươi có thể có chút xa lạ! Nhưng những người có tiền thì đều biết tới! Vân Hoán này chính là chiêu bài sống của Thanh Phong Uyển! Gương mặt đó còn kiều mị hơn hoa! Thắt lưng đó, nhỏ bé không tả nổi! Dáng người đó, múa một bài thì không ai có thể chống đỡ được!”

Bên trong phố phường, không thiếu nhất là những người lắm mồm lắm miệng.

“Thuyết Thư à, ngươi cũng là giỏi khua môi múa mép sao?”

“Khụ khụ.” Thuyết Thư tiên sinh mất tự nhiên, “Lão hủ cũng là người sưu tầm chuyện xưa mà thôi, đàn bà có chồng trong nhà của lão hủ đã sinh được mấy người con trai rồi.”

Đúng là nhân duyên âm hồn bất tán cuối cùng cũng đi rồi, Bộ Thanh Vân hớp một ngụm trà, thật vất vả mới có thể tĩnh tâm mà nghe chuyện xưa của Thuyết Thư tiên sinh, cũng không có lòng dạ nào mà suy nghĩ nữa.

Phong tục dân gian của Đại Lương rất cởi mở, đối với chuyện tình nam nữ cũng khoan dung rất nhiều.

Nhưng nếu có người đồng tính, hầu như luôn luôn giấu kín.

Cho dù không cẩn thận mà bị lộ ra, hai bên tất nhiên cũng sẽ không thừa nhận.

Đại Lương so với triều đại trước thì chuyện trong phố phường cũng cởi mở hơn rất nhiều, chuyện xưa này của Thuyết Thư tiên sinh…

Bộ Thanh Vân gõ quạt giấy xuống mặt bàn, nghĩ ra được một ý mới.

“Ha ha ha! Thật vậy sao?”

“Thật sự thật sự.” Thuyết Thư tiên sinh liên tục lau mồ hôi, chuyển đề tài sang người Yến Vương: “Nhưng mà, vì sao Yến Vương lại phải chuộc một tiểu quan? Cũng không thể nào là anh em kết nghĩa được! Cho nên thôi… Hắc hắc.”

“Nói chuyện vô căn cứ!” Giọng nói trầm thấp mang theo ý tức giận bất ngờ vang lên bên tai, cùng với âm thanh vỡ vụn của chén trà.

Cả người Bộ Thanh Vân đột nhiên bị bóng tối bao vây, âm thanh nghe có vẻ quen thuộc, hắn xoay người nhìn sang.

Chỉ thấy Tiết Vô Dịch bất ngờ đứng dậy, sắc mặt u ám, dường như cảm thấy ghê tởm, vậy mà lại che miệng nôn khan, đá mạnh vào góc bàn cho hả dạ, chốc lát lại phất tay áo rời đi!

Gió mát từ tay áo đánh vào hai gò má của Bộ Thanh Vân, hắn đưa mắt nhìn theo Tiết Vô Dịch rời đi, xòe từng phiến quạt ra, nhẹ nhàng phẩy quạt.

Lần lượt có những người sùng bái Yến Vương đập bể chén trà, sải bước ra ngoài.

Vẫn có người hùng hổ nói: “Nói cái gì mà Vương gia thích nam nhân! Hay là thân phận hèn mọn của tiểu quan! Về sau ta không bao giờ nghe kể chuyện nữa!”

Nhìn theo đám người hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, Bộ Thanh Vân lại nhìn về Thuyết Thư tiên sinh đang miệng lưỡi lưu loát ở trên đài, đã xảy ra chuyện như thế mà vẫn có thể thao thao bất tuyệt được.

Bộ Thanh Vân vuốt ve đầu quạt, cười mà suy nghĩ, được đào tạo chuyên nghiệp thật đấy.

Thuyết Thư tiên sinh ở trên đài nói chậm rãi: “Nghe nói sau khi Vương gia đem Vân Hoán vào phủ, cũng ban thưởng cho hắn ta một cái tên đấy, vô số bảo vật được cung nữ và người hầu gửi đến nhiều như nước chảy, xem ra Vương gia lần này, thật sự là ngã vào lưới tình rồi, hắc hắc ~.”

Sắp hết giờ, Thuyết Thư tiên sinh ra hiệu chớ có lên tiếng: “Những việc này mọi người đều nghe cho vui thôi. Cũng đừng lan truyền ra bên ngoài nha!”

Bộ Thanh Vân nâng mí mắt, có chút đăm chiêu, Thuyết Thư tiên sinh thu dọn lại đồ đạc rồi xuống đài, vẫn có người bên cạnh nói nhỏ:

“Không ngờ thật đấy, vậy mà Vương gia lại yêu thích nam nhân à?”

Người kiên trì ngồi nghe đến cuối cùng, trong ánh mắt đều lộ ra sự hưng phấn.

Vừa nhìn đã hiểu ra ánh mắt phấn chấn của người kia, Bộ Thanh Vân nhắm mắt hớp một ngụm trà, gõ chiếc quạt xếp trong lòng bàn tay, thỏa mãn mà tươi cười, đứng dậy, khoác áo ngoài rời đi.

Chuyện xưa của Biện Kinh, thật sự không giống.

Tuyết rơi từ hôm qua cho tới nay, làm cho con đường phủ lên một lớp tuyết dày.

Tuyết rơi điểm lên dây cột tóc màu đen của Bộ Thanh Vân, Bộ Thanh Vân đứng ở dưới thềm, ngẩng đầu nhìn hơi thở tỏa ra một làn sương trắng.

Chàng thanh niên cao lớn lắc lắc tuyết rơi trên tóc, không dùng vật gì che trên người, đi vào bầu trời tuyết rơi.

Giày bó dẫm lên đệm tuyết, lưu lại những dấu chân lúc nông lúc sâu trên tuyết, đi về phía trước ngã tư này là có thể tới được nhà trọ Phúc Lai.

Sau khi đi qua quán trà, có một con hẻm nhỏ hẹp.

Nhìn nghiêng qua, hẻm nhỏ này được phủ một lớp tuyết dày, nhìn xuyên qua lớp tuyết trắng, Bộ Thanh Vân có thể thấy vị Thuyết Thư tiên sinh vừa nãy.

Hắn đáng lẽ đang cầm quạt xếp theo thói quen, bất ngờ lại gõ lên lòng bàn tay.

Một hướng khác bên cạnh con hẻm nhỏ, có một chiếc xe lộng lẫy lưu lại dấu vết bánh xe trên mặt tuyết, trùng hợp mà dừng lại trước mặt Thuyết Thư tiên sinh.

Thị lực của Bộ Thanh Vân không tồi, nhìn thấy màn che trên xe ngựa được kéo lên, xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp phía sau tấm màn, cánh môi như hoa đang nói chuyện gì đó.

Trong tay Thuyết Thư tiên sinh đang cầm một túi tiền, nhìn qua có thể cảm nhận được túi tiền rất to và nặng.

Thị lực của Bộ Thanh Vân thật sự quá tốt.

Cho dù là khoảng cách như vậy, hắn vẫn có thể nhìn rõ hầu kết của khuôn mặt xinh đẹp kia đang trôi xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp này thuộc về một nam tử.

Nghĩ tới đoạn chuyện xưa vừa rồi, cán quạt áp lên môi, trong nháy mắt Bộ Thanh Vân đã hiểu ra chuyện gì, đôi mắt hạnh nhân cong cong thành hình trăng khuyết.

Đời người như một vở kịch, không chừng một ngày nào đó có thể viết thành một thoại bản cho vui.

“Meo ~.” Một con mèo bất ngờ xuất hiện ở góc tường.

Trong góc tối đen như mực, có tiếng mèo kêu đứt quãng, lúc to lúc nhỏ.

Bộ Thanh Vân gõ nhẹ cán quạt, lòng hiếu kì của hắn thúc giục đi vào ngõ nhỏ, cúi đầu nhìn thấy một con mèo đen đang cuộn mình trong một góc nhỏ.

Mèo đen nằm trên lớp tuyết, thè lưỡi mà liếm móng vuốt của mình.

Dường như nghe được âm thanh đạp lên tuyết của Bộ Thanh Vân, mèo đen xoay người ngẩng đầu lên.

Bộ Thanh Vân nhìn thấy một đôi mắt màu xanh ngọc, giống như được ngâm trong hồ nước.

Tim đập thịch lên một cái, ngay lập tức trong lòng dâng lên một sự yêu thích mãnh liệt đối với con mèo, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt mèo đẹp như vậy.

Mèo đen vừa mới kêu lên yếu ớt, bất ngờ xù lông, vươn móng vuốt, đôi mắt màu xanh ngọc mở to nhìn chằm chằm Bộ Thanh Vân.

Đây là tư thế phòng thủ.

Con mèo tự nhiên lại trở nên hung ác, cũng không che giấu được vết thương trên người, không hề ý thức mà run lên.

Ban đầu không hề chạy trốn, đó là do vết thương quá nặng.

Bộ Thanh Vân không hề sợ hãi, hắn ngồi xổm xuống, nâng tay phải lên muốn xoa đầu con mèo.

“Meo!” Mèo đen hung ác mà vươn móng ra, cào một đường trên mu bàn tay của Bộ Thanh Vân, máu chảy ra.

Hắn dùng ngón cái lau qua vết máu, chốc lát mu bàn tay chỉ còn lại miệng vết thương.

Bản tính của con mèo này cũng hung dữ thật đấy.

Những vết thương trên người nó cũng không biết là do đánh nhau với những con mèo nào đây.

Hắn rất thích con mèo này, nhưng đáng tiếc tính cảnh giác của con mèo này rất mạnh, ai chạm vào sẽ bị nó cào một cái, Bộ Thanh Vân muốn nhanh chóng tìm vết thương, nhưng nó lại lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén tỏ ý muốn cắn người.

Cả người đều tỏa ra sự cự tuyệt, biểu hiện hãy cút đi, Bộ Thanh Vân bất đắc dĩ mà từ bỏ, nghĩ trước tiên hãy mang đến một chút thức ăn, không chừng nó có thể thả lỏng cảnh giác.

Tuyết đang rơi, Bộ Thanh Vân thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn con mèo đang nằm trong góc mà liếm móng vuốt, đôi mắt màu xanh ngọc cũng bị che lại.

“Khách quan, ngài đã quay lại rồi!” Hắn vừa tiến vào nhà trọ, tiểu nhị đã tươi cười đón hắn: “Cơm trưa của ngài đã chuẩn bị xong rồi ạ!”

Bộ Thanh Vân phủi tuyết rơi trên vai, ngồi ở trước bàn bên cửa sổ.

Nhà trọ Phúc Lai có thể chiếm được một vị trí ở đường lớn phía nam, chỗ tốt ở Biện Kinh này, tay nghề của đầu bếp cũng tự nhiên là rất tốt không thể chối cãi được.

Sắc, hương đều đủ.

Chỉ riêng nhìn thấy thôi, cũng đã làm khẩu vị tăng lên rất nhiều.

Điểm đặc sắc của món ăn Biện Kinh là cá chép sấy mì, hương thơm theo không khí tràn vào mũi, Bộ Thanh Vân hít một hơi thật sâu, trong lòng rất chờ mong.

Gắp một đũa bỏ vào miệng, chưa nếm được mùi vị, một đũa khác đã gắp tiếp.

“Hắc hắc, Tiểu Vân, lâu ngày không gặp nhỉ.” Giọng nói cũng không hề quen thuộc cho lắm.

Nhưng nhờ câu nói “Ta là biểu ca của hắn, học trò ở Trường Sa, Mạnh Minh” vừa rồi của người này, Bộ Thanh Vân đã hiểu rõ thân phận của người này.

Thân phận của người tới làm tâm trạng đang nhảy nhót vì đồ ăn ngon của Bộ Thanh Vân lập tức đóng băng lại, hắn không ngẩng đầu lên, không ăn cá chép sấy mì nữa, đưa chiếc đũa qua món ăn khác, nói: “Sang năm có kì thi hội, sao ngươi còn không đi ôn tập đi?”

Đúng là âm hồn không tan.

Ý cười không chút để ý của ngày thường biến mất sạch sẽ.

Giọng điệu người nọ vô cùng thê thảm, Bộ Thanh Vân nghe thấy mà nổi cả da gà: “Ngươi cũng biết đó, biểu ca ta ở kinh thành đợi gần mười năm, hiện tại…”

“Một thân không tiền.” Bộ Thanh Vân tiếp lời, âm thanh nghe thế nào cũng cảm thấy lạnh lùng.

Hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy khuôn mặt toàn râu ria của Mạnh Minh, chật vật không chịu nổi.

Vừa nhìn thấy bộ dạng như hổ đói của hắn ta mà quét sạch bàn ăn của mình, Bộ Thanh Vân không khỏi nhíu mày: “Ta chỉ cho người ba trăm lượng bạc, có thể sống được tới kì thi mùa xuân sang năm, nếu kì thi mùa xuân sang năm còn không có thi đậu thì trở về đi thôi.”

Mỗi gia đình đều có vài thân thích cực phẩm như vậy.

Người này tự xưng là biểu ca của Bộ Thanh Vân, nói đến cùng cũng chỉ là họ hàng xa, cũng bởi vì là ở cùng Trường Sa, mới có thể thân thiết hơn một chút.

Chín năm trước, vị biểu ca này thi rớt, mới từ kinh thành mà trở về đây.

Nếu chỉ là như vậy, Bộ Thanh Vân cũng không thấy phản cảm như vậy.

Để cho Bộ Thanh Vân phản cảm nhất là, trong nhà biểu ca có mẹ già, còn có thê nhi, nhưng vị biểu ca Mạnh Minh này lại ở trong kinh thành ham mê cờ bạc.

Quanh năm suốt tháng đều xin tiền mẹ già và thê nhi, trong lúc đó lời nói còn có ý nhục mạ, còn hơn thế nữa mà không biết xấu hổ gửi thư đến Bộ huyện lệnh mà lừa tiền.

Loại hành vi này, cùng với sự thương hại kẻ yếu của Bộ Thanh Vân, hắn đối với vị biểu ca này vô cùng chán ghét.

Đúng vậy, vô cùng chán ghét.

Một người không hợp khẩu vị, thêm nữa là một yêu cầu không hợp khẩu vị, làm cho đồ ăn ngon trên bàn cũng cảm thấy vô vị, Bộ Thanh Vân thả đũa xuống, lấy ngân phiếu trong tay áo.

Ba trăm lượng.

Mạnh Minh sốt ruột.

Ở thành Biện Kinh, ba trăm lượng có thể đủ sống sót cho đến kì thi mùa xuân với một tên thư sinh.

Nhưng đối với người thiếu nợ như mình mà nói, chính là muối bỏ biển.

“Không được đâu tiểu Vân! Một nghìn lượng, ta chỉ cần một nghìn lượng thôi!” Mạnh Minh gấp đến nỗi mà thả đũa xuống.

Bộ Thanh Vân tối sầm mặt, khóe môi cười lạnh: “Một ngàn lượng? Nói đi, ngươi thiếu bao nhiêu tiền?”

Thật đúng là tốn tiền mà.

Bộ huyện lệnh cũng không phải là người keo kiệt, suy nghĩ đến giá cả ở Biện Kinh, đã cho Bộ Thanh Vân hai ngàn lượng.

Vị Yến Vương điện hạ kia lại rất hào phóng, lập tức cho tới bốn ngàn lượng ngân phiếu.

Biểu ca này vừa mở miệng, đã muốn lấy một phần sáu trong đó.

“Tám trăm lượng.” Sâu trong đáy mắt của Mạnh Minh ánh lên, quẫn bách nói: “Tiểu Vân, ngươi cho ta mượn đi, về sau ta nhất định sẽ không cờ bạc nữa.”

“Không cho.” Tám năm đều chưa từng từ bỏ cờ bạc, Bộ Thanh Vân làm sao mà tin được, hắn nói: “Ta cho ngươi mượn một trăm lượng, đợi kì thi mùa xuân năm sau qua đi, ngươi trở về đi, tự mình nghĩ cách trả tiền.”

Tám trăm lượng, Bộ Thanh Vân lấy ra dễ như trở bàn tay.

Nhưng để giúp đỡ con bạc trả tiền, Bộ Thanh Vân không hề có ý nghĩ cao thượng này.

Khóe mắt quan sát bộ dạng chật vật của Mạnh Minh, trong lòng Bộ Thanh Vân không hề gợn sóng.

Hắn nói rõ ràng từng chữ: “Ta, không, tin, ngươi, sẽ, bỏ, được, cờ bạc.”

Chương kế tiếp