Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 7

Bộ Thanh Vân cầm quạt xếp, hắn để lại ngân phiếu chuẩn bị rời đi, đuôi mắt đảo qua xương gò má nhô ra ngoài của Mạnh Minh, bước chân ra ngoài.

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Đi được hai bước, cổ chân hắn bị người khác nắm chặt lấy.

Bộ Thanh Vân trầm mặt xuống, trong lòng vô cùng phiền chán, định nhấc chân rút ra nhưng không được.

Con ngươi đen lóe lên sự khó chịu, khóe mắt Bộ Thanh Vân nhíu chặt, không kiên nhẫn mà nói: “Buông tay.”

Không biết từ khi nào, Mạnh Minh vậy mà lại quỳ gối trước mặt hắn, ngửa đầu nước mắt nước mũi giàn giụa, đáng thương mà nói không nên lời: “Tiểu Vân, ngươi cho ta mượn thêm chút tiền nữa đi, ta sẽ trả lại cho ngươi…”

Nhìn thấy hắn ta như vậy, Bộ Thanh Vân càng cảm thấy khó chịu.

Nếu không phải bởi vì ở bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ này sợ là đã sớm có người chỉ trỏ rồi.

Gân xanh trên trán Bộ Thanh Vân nổi lên đáng sợ.

Sống tới mười tám năm, Bộ Thanh Vân lần đầu tiên phát hiện sự kiên nhẫn của mình không được tốt như vậy.

Ví như bây giờ, hắn rất muốn đá một cước, sau đó không có phong độ mà quát lớn lên: “Cút!”

Cũng may Bộ Thanh Vân nhịn xuống được, hắn nghiến răng, phun ra một tiếng: “Cút.”

Mạnh Minh vô cùng cứng đầu, lại vô sỉ nắm lấy cổ chân của Bộ Thanh Vân.

Quả nhiên đã không còn để ý tới mặt mũi bên trong, Bộ Thanh Vân cắn răng thử đá ra một cước, ai mà biết được Mạnh Minh ngu ngốc lại càng ôm chặt hơn.

“Đồ không biết xấu hổ!” Bộ Thanh Vân cắn răng mắng một câu, thành công nhìn thấy Mạnh Minh cả người run lên, nhưng vẫn như trước ôm chặt chân hắn.

Hắn bất đắc dĩ phải ngồi trở lại bàn.

Hai người mặt đối mặt.

Thức ăn đều đã nguội lạnh.

Bộ Thanh Vân nắm chặt tay trên bàn đến nỗi nghe tiếng xương ma sát bên trong, từ ánh mắt đến đôi môi đều biểu hiện ra sự lạnh lùng, quan sát bộ dạng dè dặt của Mạnh Minh ở đối diện, ngay lập tức có thể làm cho người khác động lòng trắc ẩn.

Bộ Thanh Vân cũng không hề quên thư mà hắn ta đã gửi cho lão gia tử, lạnh nhạt mà nói: “Ta biết chuyện của ngươi từ ba năm trước.”

Mạnh Minh ngẩng đầu, Bộ Thanh Vân thấy được nước mắt chưa chảy xuống của hắn ta ở đáy mắt.

Giọng nói của Bộ Thanh Vân bình tĩnh lại, mặt không chút thay đổi mà nói: “Ta chỉ nói một lần thôi.”

“Mẫu thân của ngươi, vì để cho ngươi tiền, mà sống rất khổ sở. Sau khi chết, bà ấy cũng chỉ được đắp lên một cái chiếu rồi chôn cất.”

Bộ Thanh Vân nhìn thấy cả người Mạnh Minh run lên.

“Thê tử của ngươi, vì bị đòi nợ mà bị đánh đến sắp chết, nếu không trốn ở nhà của ta, sợ hiện tại đã trở thành một bộ xương trắng rồi.”

Bộ Thanh Vân không trông cậy vào cuộc nói chuyện ngày hôm nay có thể làm người ham mê cờ bạc hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng hắn hy vọng làm cho người này nhanh chóng rời đi.

Hắn nâng mí mắt, nhìn vào dáng vẻ khổ sở của Mạnh Minh: “Mà ngươi, vốn nên đang chuẩn bị cho kì thi, là trụ cột của hai người đó, lại ở đây ham mê cờ bạc, nợ nần chồng chất.”

Chữ tựa như đao.

Cuối cùng, trở thành một điểm kinh thường bên môi: “Một nghìn lượng để hết nợ, còn lại hai trăm lượng, người chuẩn bị làm cái gì? Mua sách sao?”

Quạt xếp mở ra, Bộ Thanh Vân thật sự không chịu được, ném một bát sứ về phía Mạnh Minh, giọng điệu tức giận nói: “Hay vẫn là tiếp tục đánh bạc? Sau đó lại mượn ta tiếp?”

Nhìn thấy cánh môi Mạnh Minh run run, cơ thể co rút, biết là hắn ta nghe được.

Bộ Thanh Vân phiền chán nói: “Tóm lại là, chỉ có một ngàn lượng này, một phân cũng không nhiều hơn. Về sau đừng tới tìm ta nữa.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, bên tai đột nhiên nghe thấy giọng nói run run của Mạnh Minh: “Ngươi lại không thiếu tiền.”

Nội tâm vô cùng khinh thường.

Sườn mặt trắng nõn, khéo léo của Bộ Thanh Vân ở trong mắt của Mạnh Minh lập tức hóa thành lệ quỷ: “Tiền của ta, có liên quan gì tới ngươi sao?”

Ánh mắt lướt qua đĩa thịt cá trên bàn gỗ lê, hắn không nhúc nhích.

Sự khó chịu trong lòng bỗng nhiên tan biến, Bộ Thanh Vân thầm nghĩ, tức giận với hắn ta làm gì?

Gọi tiểu nhị tới, chỉ vào miếng cá, nói: “Gói lại đi, ta phải ra ngoài một chuyến.”

Chơi với mèo còn vui hơn nhiều so với nói chuyện rõ ràng với Mạnh Minh.

Cuộc nói chuyện vừa rồi, ít nhất làm cho Mạnh Minh không có tiếp tục dây dưa với hắn nữa.

Cũng không thèm nhìn tới Mạnh Minh, Bộ Thanh Vân mang theo miếng cá ra cửa.

Đi vào góc đường, con mèo nhỏ đó vẫn đang trốn ở trong góc.

Dĩ nhiên nó vaaxnn nhớ rõ Bộ Thanh Vân, ngay lập tức xù lông, lộ ra dáng vẻ hung ác.

Bộ Thanh Vân thấy vậy, thức thời mà đặt miếng cá xuống.

Hắn cũng ngồi xổm xuống, trong thời gian ngắn ngủi mà nhìn con mèo, bộ lông vốn dĩ đen tuyền của con mèo đã dính tuyết, đôi mắt màu xanh ngọc mở to, hơn nữa khuôn mặt còn tròn tròn, nhìn càng thấy đẹp.

Cũng bởi vì quan sát gần như vậy, Bộ Thanh Vân mới phát hiện ra, con mèo nhỏ này quả thật cũng rất nhiều thịt, không giống như cũng con mèo bỏ hoang ít được ăn no, rõ ràng đây là con mèo được nuôi dưỡng rất tỉ mỉ.

Chẳng lẽ ba mẹ nó đã mất rồi?

Mèo nhỏ rất cẩn thận, sau một lúc lâu cũng không có nhìn tới miếng cá.

Ôi.

Bộ Thanh Vân nhướng mày.

Hắn biết rõ việc này không được nóng vội, Bộ Thanh Vân đẩy miếng cá tới gần mèo con.

Sau khi hắn rời đi, mèo đen nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Bộ Thanh Vân, đến khi không nhìn thấy nữa, mèo đen mới từng bước từng bước ra ngoài.

Mèo đen đi rất chậm, từ từ đi tới miếng cá ở phía trước.

Ngửi, cắn.

Một khắc sau, miếng cá không còn nữa.

Ăn no rồi, nó tiếp tục cuộn mình quay về trong góc.

Bông tuyết rơi lác đác lúc nửa đêm.

Khi mèo đen đi ngủ, bất ngờ bị tiếng bước chân làm cho tỉnh dậy.

Đôi mắt màu xanh ngọc sáng lấp lánh.

Dưới ánh sáng, khuôn mặt một người đàn ông trung niên xuất hiện trong đôi mắt màu xanh ngọc.

Khuôn mặt của người đàn ông trong phút chốc được thả lỏng, hướng về phía quán trà phía trước hét lớn: “Đừng tìm nữa! Tìm thấy rồi! Mau tìm đại phu, nó bị thương rồi!”

“Vâng!”

Mèo đen ở trong lòng người đàn ông trung niên vô cùng an phận, rõ ràng là quen thuộc với hơi thở của hắn ta.

Người đàn ông ôm mèo đen, vội vàng hồi phủ, vì quá lo lắng mà trán đẫm mồ hôi.

Còn mèo này là cống phẩm của ngoại di, rất quý giá.

Chịu lạnh ở bên ngoài lâu như vậy, còn bị thương, ngàn vạn lần cầu mong đừng gặp chuyện không may nào cả.

Ở phía Tây, các phủ đệ đều nối tiếp san sát nhau, tất cả đều rất tráng lệ và hùng vĩ, ngay cả dinh thự kín đáo nhất cũng là một sự tráng lệ ngoài tầm với của dân chúng bình thường.

Trong đó, dinh thự tráng lệ và đẹp đẽ nhất, được tọa lạc tại trung tâm đường lớn phía tây là Yến Vương phủ.

Đấu củng mái cong, cột sơn son đỏ, xà kèo chạm trổ tinh xảo.

Mà người đàn ông kia đã bước vào Yến Vương phủ.

Trong Vương phủ, đèn đuốc sáng trưng.

Mặt trăng đã lên cao, Tiêu Dạng đang rèn luyện thân thể ở trong viện.

Tuyết rơi vào ban đêm, hắn chỉ mặc áo mỏng màu trắng, nếu không phải đang múa kiếm, sợ là hắn đã hòa cùng một thể với sương trắng trên mặt đất rồi.

Động tác múa kiếm Thanh Phong của hắn vô cùng mạnh mẽ, sắc bén cắt qua bóng đêm, động tác vô cùng lưu loát.

“Vương gia, đã tìm thấy Hắc Diệu rồi.” Sau khi Sở Từ Phong chết, người thay thế vị trí là Sở Từ Hạc đứng ở bên cạnh mà nói.

Hắc Diệu, chính là con mèo đen tuyền kia.

Tiêu Dạng thu kiếm, những đầu ngón tay có vết chai mỏng lướt qua lưỡi kiếm, thân kiếm rung lên.

Thu kiếm vào vỏ, máu trong người Tiêu Dạng dường như sục sôi lên trong bài luyện kiếm mới vừa nãy, bây giờ đã không còn nửa phần lạnh lùng.

Trong ấn tượng của Tiêu Dạng, sủng vật kia không chỉ là cống phẩm của ngoại di, mà còn là một con vật xinh đẹp, đáng yêu.

Thỉnh thoảng trêu đùa nó cũng không tồi.

Ném Thanh Phong kiếm cho Sở Từ Hạc phía sau, Tiêu Dạng hỏi: “Vì sao nó lại chạy ra ngoài?”

“Là Sở Từ Vân ở Đông uyển và nó tranh giành nhau tinh thạch màu lam, vô ý bị thương tứ chi, nó tức giận trốn đi.” Sở Từ Hạc đáp.

“Bị thương tứ chi, làm sao mà trốn đi được?” Tiêu Dạng lời lẽ sắc bén, quả nhiên nhìn thấy trên mặt Sở Từ Hạc cứng đờ.

Sở Từ Vân là em trai của Sở Từ Phong đã chết, vì lưu lạc nên gọi là tiểu quan Vân Hoán, mới được đưa về một tháng trước.

Bởi vì Sở Từ Phong bảo vệ chủ nhân mà chết, trước khi chết khẩn cầu Tiêu Dạng, đón Vân Hoán trở về phủ, ban thưởng tên là Sở Từ Vân.

Sở Từ Phong và Sở Từ Hạc quan hệ rất tốt, chăm sóc người đệ đệ này cũng là chuyện thường.

Về tình cảm, con người không sai, nhưng lừa dối bên trên, đó là sai.

Tiêu Dạng nói: “Tự đi nhận phạt đi.”

“Tuân mệnh.”

Hôm sau, Bộ Thanh Vân đi tới góc nhỏ trước, mèo đen có đôi mắt xinh đẹp đã biến mất, chẳng biết đi đâu.

Nhưng xem lại các dấu vết nông sâu còn lưu lại trên tuyết, Bộ Thanh Vân thầm nghĩ, có thể là chủ nhân của nó đã tìm được nó rồi.

Chung quy cũng là có duyên vô phận, mèo đen xinh đẹp biến mất như vậy, trong lòng Bộ Thanh Vân cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng sau đó đã bị thay thế bởi nhiều chuyện khác. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Trong Biện Kinh, nơi Bộ Thanh Vân được hoan nghênh nhất tuyệt đối là thanh lâu của Ngưng Hương quán.

Cũng không phải là chuyện tình yêu nam nữ gì, mà là…

Hắn chơi mạt chược và bài cửu đều cảm thấy thật thư giãn!

Thanh lâu dường như rất chờ mong hắn đến, vị chủ tử này không hề thiếu tiền, ra tay rất hào phóng, lại là người mới, mỗi khi ra sân, dưới tay các cô gái này gần như không còn sức lực để chống trả.

Không cần giao dịch da thịt, cũng có thể có tiền, sao lại không làm cơ chứ?

Chơi mạt chược nhiều lần thất bại, Bộ Thanh Vân có chút cảm giác hiếu thắng, đáng tiếc, không có nhiều thời gian để hắn thực hành kiến thức thực sự của mình.

Bởi vì những thú vui ở Biện Kinh, không chỉ có một.

Ẩm thực, Biện Kinh cái gì cần có đều có, toàn bộ mỹ thực khắp thiên hạ, Bộ Thanh Vân đang càn quét các tửu lâu và khách điếm lớn.

Đây là thứ nhất.

Thứ hai đó là…

Không biết bao nhiêu đồng hương hâm mộ đã đến tìm hắn.

Bộ Thanh Vân không muốn treo đèn đọc sách, những người khác nguyện ý chịu khổ đọc sách, hơn nữa còn chịu bị xem thường mà tới thỉnh giáo người trẻ tuổi đoạt giải nguyên này.

Dù sao Bộ Thanh Vân cũng có tài năng thật sự.

Bộ Thanh Vân là cuồng, là kiêu ngạo, còn có tật xấu là hoang phí.

Nhưng những người khác đều tới cửa thỉnh giáo hắn, cũng không thể bảo tiểu nhị đuổi người ta đi được nhỉ?

Cho dù hắn trái lương tâm mà lấy lý do năng lực không đủ, nhưng người khác lấy danh nghĩa là ôn bài ở nhà, làm sao hắn cự tuyệt được?

Bộ Thanh Vân đã nói rõ ràng: “Ta cảm thấy ta được đề tên trên bảng vàng đều không có vấn đề gì, các người có thể tìm người khác làm bài tập cho mình.”

Trả lời lại hắn là đủ loại lý do.

Bộ huynh có thể củng cố lại một chút.

Ôn lại biết là mới, mọi việc đều là như thế.

Cho dù Bộ huynh có dậy sớm chuẩn bị ra ngoài chơi, ai biết được có những nhiều học trò siêng năng, thật thà, mất ăn mất ngủ mà canh giữ ở cửa.

Thật vất vả chim mới được tùy ý bay lên trời cao, lại bị một đám học trò xem học tập như mạng sống nghênh đón, thật vừa đáng buồn, vừa đáng sợ.

Suy nghĩ muốn sống phóng túng, chỉ có thể sụp đổ mà thôi.

Hôm nay lại là giờ Dậu, một đám người lại cất bước đi vào.

Chờ đến khi không nhìn thấy những người này, Bộ Thanh Vân lập tức cúi mặt xuống.

Lại là một ngày buồn tẻ, chán nản và không thú vị nữa,

Sắc trời đã tối sầm xuống, một ngọn nến đang leo lắt.

Tiểu nhị trong khách điếm ân cần hầu hạ nói: “Bộ công tử, ngài muốn ăn gì không?”

Tiểu nhị đã sớm học được cách quan sát sắc mặt của khách quan.

Những người học trò không biết ôn tập ở đâu cho tốt, lại cố tình chạy đến tìm vị này? Đây không phải là rõ ràng nịnh bợ vị này sao?

Không biết dùng từ có đúng hay không, nhưng tiểu nhị biết một tin: vị này không thể trêu ghẹo vào được, phải nịnh bợ, tâng bốc.

“Ta muốn ăn khuya rồi.” Bộ Thanh Vân xoa huyệt thái dương, mỗi ngày đều đọc sách, quả thật đầu lớn như trâu.

Nếu như bạn hỏi người khác cảm thấy về Bộ Thanh Vân như thế nào?

Chính là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Một nhóm học trò đi ra từ khách điếm Phúc Lai khe khẽ nói nhỏ.

“Ai! Cùng là người, sao lại chênh lệch lớn như vậy?” Vương cử tử than thở.

Ngẫm lại, vừa mới cùng làm một bài thi, người khác thì hạ bút như có thần, viết chữ mạnh mẽ, còn mình lại như kéo tơ.

Bài của người khác có chiều sâu, còn chính mình thì không có khả năng với tới, Vương cử tử trong lòng cảm thấy thua xa.

“Đừng nói nữa.” Lưu cử tử đang ôm sách nói, “Đều là vì khoa cử, Bộ huynh đã giúp chúng ta rất nhiều rồi.”

“Đó đúng là Văn Khúc Tinh tái thế mà.” Có người thấp giọng khen.

Trái tim Vương cử tử giật một cái, thiên phú đấy.

Ông trời thật là quá bất công!

“Tôi vừa mới qua sòng bạc, nhìn thấy Mạnh Minh lại chơi trong đó.” Không biết là ai nói câu này.

“Lại chơi nữa à!” Vương cử tử vừa mới than thở ông trời bất công, bước đi nhanh hơn, vừa đi vừa thấp giọng mắng: “Thật sự tính xấu không đổi! Mỗi ngày đều cờ bạc! Mỗi ngày đều đánh cược! Hắn còn biết chính mình đang nợ nần chồng chất không?”

Thật ra cũng đã từng uống chén rượu giao tình, Vương cử tử dường như cũng rất chiếu cố tới Mạnh Minh.

Mấy cử tử khác thấy vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Chương kế tiếp