Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 9

Từ vùng ngoại ô trở về, đúng lúc buổi trưa.

Tiểu nhị của nhà trọ Phúc Lai niềm nở đi lên tiếp đón, hai ngày trước còn không nhìn thấy hai vị thư sinh học rộng tài cao này, hắn ta sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên hoàn hồn, cười nói: “Công tử muốn ăn chút gì đó không?”

Bộ Thanh Vân gọi vài món ăn theo sở thích của mình, sau đó nói với Lưu cử tử ở bên cạnh: "Ngươi muốn ăn gì không?"

Lưu cử tử sửng sốt, lại lắc đầu: "Không cần, ta ăn cái gì cũng được.” 

Ngồi ở chiếc ghế cũ bên cửa sổ, Bộ Thanh Vân nhìn Lưu cử tử cúi đầu, mấp máy miệng, vô cùng hứng thú mà suy đoán dựa vào khẩu hình miệng của hắn khi phát âm.

Lập tức mất hứng thú.

Ai lại học thuộc lòng Luận ngữ trong khi ăn cơm chứ! 

Đồ ăn ở nhà trọ Phúc Lai quả thực không tệ.

Màu sắc, mùi thơm và hương vị đều hoàn hảo. 

Hắn gọi một phần gà đặc biệt, khi Bộ Thanh Vân ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, bộ dáng tuấn tú giống như người đã được huấn luyện lễ nghi một cách kĩ càng, lúc ăn cơm trông cũng rất tao nhã. 

Lưu cử tử nhìn vào, giống như đang ăn tối với công tử nhà giàu, nhất thời không biết nên đặt tay chân ở đâu, nhìn hắn ta vô cùng dè dặt.

Bộ Thanh Vân liếc mắt sang chỗ hắn ta, thấy dáng vẻ dè dặt của Lưu cử tử, đặt đũa xuống và nói: "Ta no rồi, ngươi cứ ăn đi."

Mặc dù rất muốn đi chơi một phen, nhưng nếu Lưu cử tử đã đuổi theo rồi, cũng nên thảo luận một chút.

Lưu cử tử không động đũa nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bộ Thanh Vân, nói: "Vừa rồi ngươi không cần phải nói như vậy trước mặt mọi người đâu.”

Cho dù không nhằm vào người khác, cũng không ai biết có để lại vướng mắc trong lòng người khác hay không.

Lưu cử tử có thể nghĩ gì, lúc Bộ Thanh Vân nói ra miệng, hắn đã nghĩ đến điều ấy. 

Một bên khóe miệng cong lên, thư sinh an tuấn cười rất tùy ý: "Nhiều người như vậy, người bất đồng quan điểm với ta không chỉ có Vương thị. Nhân cơ hội này, thẳng thắn để cho tất cả bọn họ biết ta là hạng người gì, nếu muốn kết giao bằng hữu thì nên là những người cùng tính cách và chí hướng giống mình.” 

Từ ngữ rất hoàn hảo, nhưng dù suy nghĩ theo hướng nào, Lưu cử tử vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau khi suy nghĩ trái phải, hắn vẫn không tìm ra được, Lưu cử tử quyết định buông bỏ, cầm đũa lên gắp thức ăn.

Ăn xong, Bộ Thanh Vân và Lưu cử tử chia tiền cơm. 

Bộ Thanh Vân không thiếu tiền, nhưng Lưu cử tử cũng không thiếu tiền ăn.

Ngày hôm sau, số lượng cử tử đến tìm Bộ Thanh Vân để ôn lại bài tập đã giảm đi một nửa.

Lãnh thổ của vương triều Đại Lương rất rộng lớn, số lượng cử tử bên trong thành Biện Kinh cũng rất nhiều, mặc dù giải nguyên rất quý giá, nhưng chỉ cần có tâm, đồng hành với những cử tử ở nơi khác, hắn tin vẫn có thể làm được. 

Thời gian chơi đùa của Bộ Thanh Vân đang tăng lên nhanh chóng.

Gần đây, năm mới đang đến gần, tuyết bắt đầu rơi lác đác ở thành Biện Kinh,  nhưng điều này không làm chậm trễ việc bách tính treo đèn lồng đỏ, bố trí ngọn đèn nhiều màu sắc trên các con đường và ngõ hẻm.

Bộ Huyện lệnh và Bộ Nhàn Vân đã viết xong thư từ lâu, đưa đến tay Bộ Thanh Vân từ trạm dịch. 

Hai vị trưởng bối của Bộ gia đều là người thành thật, Bộ Thanh Vân đã mở phong thư ra.

Chỉ là một xấp ngân phiếu một trăm lượng dày cộp, một tờ giấy dặn dò “Ôn tập học hành cho tốt”, lại nói nhớ mặc quần áo tử tế, ăn cơm đủ bữa, thế là hết.

Bộ Huyện lệnh thì có thêm một câu: “Nhớ kỹ phải đến thăm hỏi học sĩ Hàn Lâm Đoạn Hoài Minh.” 

Như trước đây, Bộ Thanh Vân đã quên mất điều này.

Bộ Thanh Vân cũng đã viết thư hồi âm, nhân tiện gửi về một số đồ dùng mà hắn nhìn thấy ở Biện Kinh. 

Đến rồi lại đi, mười ngày nữa sẽ là giao thừa.

Lúc rảnh rỗi, Bộ Thanh Vân lại đến Ngưng Hương quán chơi đùa một hồi, ngân phiếu mà Bộ huyện lệnh và cha mới gửi tới đã thua mất gần một nửa.

Liên Hương còn rất khách sáo, tiễn Bộ Thanh Vân đến cửa, cười đến mức cả người run rẩy: “Bộ công tử nhớ ghé chơi thường xuyên nhé.”

Mất bao nhiêu tiền cũng không đáng nhắc đến trước mặt Bộ giải nguyên, người có rất nhiều tiền, 

Bộ giải nguyên, người đã thử nhiều lần và đều thất bại, lắc tuyết rơi trên vai, chầm chậm đi trên con đường lớn phía Nam, đột nhiên hắn nhìn thấy một màu đỏ tươi trên thảm tuyết, rất bắt mắt.

Tròn trịa, giống như chiếc đèn lồng.

Bộ Thanh Vân ngẩng đầu lên, một hàng dài kéo dài từ đầu phố đến cuối phố, những chiếc đèn nhiều màu sắc được cố định và treo trên đó.

Haizz.

Có vẻ như chiếc đèn lồng đã rơi xuống.

Bộ Thanh Vân đến gần, đang định cúi xuống nhặt nó lên, hắn đột nhiên nhìn thấy những dấu chân lộn xộn gần thảm tuyết, giống như dấu chân mèo.

Nhắc đến mèo, người ta thường nghĩ ngay đến đôi mắt tròn xoe màu xanh hoàng gia.

Dùng quạt xếp đập vào xương trán, ném nhãn cầu xinh đẹp đó lên chín tầng mây.

"Meo meo ~" Đi ngang qua quán trà, một địa điểm quen thuộc, một tiếng meo meo quen thuộc.

Vừa nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện, Bộ Thanh Vân đến gần góc con hẻm.

Qủa nhiên, đôi mắt xanh ngọc bích, bộ lông đen tuyền và xinh đẹp, một con mèo đang liếm chân của nó.

Đó là con mèo đen mà Bộ Thanh Vân cho ăn cá vài ngày trước.

"Lại là ngươi à." Hai mắt Bộ Thanh Vân sáng lên, hắn đi lên phía trước, ngồi xổm trước mặt con mèo đen, từ trên cao nhìn con mèo đã hồi phục vết thương. 

Dường như con mèo đen vẫn còn nhớ hơi thở của Bộ Thanh Vân, hoặc nhớ đến miếng thịt cá mà Bộ Thanh Vân đưa cho.

Nó bình tĩnh ngồi dậy, đuôi dựng lên, vững vàng đi tới trước mặt Bộ Thanh Vân.

Chỉ sau vài ngày, sự cảnh giác trước kia đã hoàn toàn biến mất. 

Dùng một bên mặt cọ cọ vào bắp chân của Bộ Thanh Vân, mặc dù vì vấn đề về chiều cao, nó đã cọ cọ vào đôi giày bó bọc nhung của Bộ Thanh Vân.

Lập tức trong lòng tràn đầy hưng phấn, Bộ Thanh Vân chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại thích những món đồ xinh đẹp đến vậy.

Hoặc có thể do hắn thích bộ lông của chú mèo tung bay nơi góc hẻm này, đôi mắt xanh trong veo đang cố mở to ra.

Đưa tay ra, con mèo đen thông minh lập tức hiểu ra, xoa xoa lòng bàn tay của Bộ Thanh Vân.

“Tại sao ngươi lại đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy?” Mềm mại, sạch sẽ, bộ lông mang theo ấm áp, bàn tay lạnh lẽo của Bộ Thanh Vân trong nháy mắt có chút nóng lên, Bộ Thanh Vân cười nói: "Muốn được ta nuôi nấng sao?"

Được voi đòi tiên, Bộ Thanh Vân liền muốn bế con mèo đen lên, nhưng ai biết rằng con mèo đen đã nhảy ra vào lúc Bộ Thanh Vân sắp chạm vào nó.

Bóng đen lập tức biến mất trong ngõ nhỏ.

Bộ Thanh Vân sững sờ, xấu hổ rút tay về.

Con vật nhỏ xinh đẹp này chỉ cho phép nó chạm vào hắn chứ hắn không được chạm vào nó sao?

  ——

Còn tám ngày nữa là hết năm mới, ngày sum họp gia đình, những người con xa xứ có người thân ở thủ đô thì không sao, nhưng nếu không sẽ chỉ có một mình. Nó trái ngược hoàn toàn với sự hối hả, nhộn nhịp bên ngoài.

Lão gia tử liên tiếp gửi đi gửi lại thư thúc giục Bộ Thanh Vân đến thăm học sĩ hàn lầm, nhưng Bộ Thanh Vân đều xem như gió thoảng bên tai. 

Bộ Thanh Vân đang ăn ở tửu điếm Bát Phương, tửu điếm lớn nhất trên đường Nam Đại, cùng với những cử tử quan hệ khá tốt gần đây. 

Rượu ngon từ tửu điểm Bát Phương thực sự rất êm dịu, Bộ Thanh Vân mới uống được mấy chén, hắn đã bắt đầu thấy choáng váng rồi.

Sau khi yến hội kết thúc, Bộ Thanh Vân quạt bằng chiếc quạt xếp nhằm giảm bớt sức nóng trên đôi má đang nóng bừng của hắn, bước chân chậm rãi, Bộ Thanh Vân đi về phía nhà trọ Phúc Lai.

Giữa đêm trăng, con phố dài vẫn rất náo nhiệt, có rất nhiều người như Bộ Thanh Vân tham dự yến hội.

Nhìn thấy bảng hiệu của nhà trọ Phúc Lai, Bộ Thanh Vân bước nhanh hơn một chút, thầm nghĩ nhất định hắn phải đi tắm nước nóng mới được. 

Hắn vô thức rẽ vào một con đường gần đấy, đó là một con hẻm tối đen như mực.

Vừa bước vào, hắn lập tức cảm giác được có người từ phía sau lao tới, Bộ Thanh Vân cảnh giác quay đầu lại, đột nhiên hai tay bị hai người một trái một phải nắm lấy, cơ thể Bộ Thanh Vân theo quán tính đập xuống mặt đất. 

"Các ngươi…" Bị gạch đá xanh từ phía sau đập vào đau muốn chết, đồng tử đột nhiên giãn ra, cơn say biến mất, Bộ Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng mắng: “Dưới chân thiên tử…” 

Hắn còn chưa kịp mắng, môi đột nhiên bị hai bàn tay bịt lại, mạnh mẽ đè xuống, chỉ còn cách nuốt xuống những lời còn lại.

Vẫn còn có người thứ ba!

Đầu bị người thứ ba hung hăng kéo ngửa lên, người phía sau dùng sức, gáy đau nhức, bởi vì hô hấp với tư thế này có chút khó khăn.

Dưới sự trợ giúp của ánh sáng bên ngoài, Bộ Thanh Vân nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong con hẻm nhỏ, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại!

Có rất nhiều người đứng trước mặt hắn, vô số đôi chân, khiến cho con hẻm chật hẹp trông có vẻ chen chúc. 

Những đôi chân đó tản ra hai bên một cách có trật tự, hai người tiến lại gần.

Ánh mắt của Bộ Thanh Vân đột nhiên trở nên hung ác, bờ môi thả lỏng, ngón tay của nam nhân kia chui vào trong miệng của hắn!

Một khắc sau, hàm răng của Bộ Thanh Vân trở nên hung ác, cắn ngón tay của người đàn ông kia!

Mùi máu lan ra trên đầu lưỡi.

Tuy nhiên, miệng, môi, răng và đầu lưỡi vẫn không được giải thoát. 

Dù cho tự tát chính mình để trút giận cũng không làm được.

Đôi mắt sắc như dao, hàm chứa sự ghê tởm tột độ, Bộ Thanh Vân trừng mắt nhìn người đàn ông với vẻ ngoài trông giống như một thư sinh.

Hóa ra là Vương cử tử.

Lỗ tai dựng thẳng đứng, mọi tế bào của Bộ Thanh Vân đều sẵn sàng chiến đấu, cảnh giác với hành động của Vương cử tử và người đàn ông trung niên xa lạ.

Vương Cư Tử cúi đầu nói: "Ngươi xem đi, có rất nhiều cách mà."

Người đàn ông trung niên có chiếc mũi khoằm, đôi mắt mảnh dài, trông vô cùng gian xảo.

Hắn ngồi xổm xuống, hai tay tựa hồ đang nhìn cái gì, ngón tay thô ráp nhéo nhéo quai hàm của Bộ Thanh Vân. 

Hành động này khiến cho tóc gáy của Bộ Thanh Vân dựng đứng hết lên, vô số suy đoán lóe lên trong đầu hắn, cuối cùng tất cả đều biến thành ánh mắt sắc bén.

Sự tức giận bùng cháy trong con ngươi đen láy và sáng rực của Bộ Thanh Vân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên giống như sẽ biến thành hiện thực, như thể một khoảnh khắc tiếp theo được tự do, hắn sẽ liều mạng xé xác người trước mặt.

Chàng trai trẻ này trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng hắn lại là một người không chịu khuất phục.

Nhìn thấy ánh mắt này, nhất thời trái tim Vương cử tử đập thình thịch, sau đó quay đầu lại, trong lòng thầm nói.

Không sao, không sao đâu, có Phương quản gia can thiệp, hắn còn có thể xoay người sao?

Đạo hạnh của Vương cử tử vẫn còn thấp, nhưng người đàn ông trung niên trước mặt Bộ Thanh Vân đã nhìn thấy tất cả sự bẩn thỉu và dơ bẩn trong hậu viện của các vị quan lớn, sao có thể sợ hãi trước hậu bối như vậy?

Bộ Thanh Vân bị người đàn ông trung niên cẩn thận xem xét, bị nhéo một cái liền quay đi, chớp mắt cảm thấy người đàn ông trung niên đã buông tay ra.

Chỉ nghe người đàn ông trung niên nói: "Làm gian phu cho Đại tiểu thư mến mộ Yến vương điện hạ của chúng ta là quá đủ rồi.” 

Bộ Thanh Vân lập tức máu chảy không thông, mí mắt như muốn rách ra.

Những chuyện bẩn thỉu nơi hậu trạch sao?

“Ngươi…” Ngẩng đầu nhìn, liền thấy người đàn ông trung niên đang dùng ngón trỏ chỉ vào Vương cử cử: “Ta sẽ giúp ngươi trả số tiền huynh đệ ngươi còn thiếu, không được nói chuyện này ra ngoài.”

Huynh đệ?

Mạnh Minh?

Mạnh Minh biết chuyện này sao?

Hắn muốn làm gì?

Thở hổn hển, tức giận dồn lên lồng ngực, âm thanh nịnh nọt của Vương cử tử theo gió lọt vào tai hắn: “Đó là chuyện đương nhiên.” 

Hắn ta chỉ vào chiếc quạt xếp của Bộ Thanh Vân rơi trên gạch đá lát, nói: “Tiểu nhân có thể cầm cái kia không?” 

Đột nhiên, trái tim như thắt lại, Bộ Thanh Vân liều mạng vùng vẫy, muốn thoát ra. 

Nhưng mà, hai tay bị trói chặt của hắn như gông cùm, dĩ nhiên không thể nhúc nhích một chút nào!

Càng thêm nóng ruột, hai mắt Bộ Thanh Vân đỏ lên, hàm răng càng thêm tàn nhẫn.

Có chất lỏng chảy ra ở đầu lưỡi, trong miệng sinh ra vị ngọt tanh, nam nhân vẫn chưa chịu buông tha!

Quạt xếp thủy mặc là cách duy nhất để bảo vệ bản thân.

Tuyệt đối không thể bị lấy đi!

Chương kế tiếp