Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 10

"Không được." Người đàn ông trung niên nghiêm khắc nói.

Trái tim đang căng thẳng của Bộ Thanh Vân hơi thả lỏng hơn một chút.

Miễn là vẫn còn quạt xếp, ít nhất vẫn còn một cơ hội trở mình. 

“Được thôi.” Thấy Vương cử tử đến gần, hắn ta ngẩng đầu nhìn xuống: “Bộ huynh, ta tìm giúp người một mối nhân duyên tốt nhé.” 

Bộ Thanh Vân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tự mãn của Vương cử tử, sự tức giận trong mắt hắn dần dần lắng xuống, thay vào đó là một màu xám xịt, như thể chấp nhận số phận của mình.

Trong mắt Vương cử tử lộ ra sự vui sướng bệnh hoạn, hắn từng chút một mở bàn tay đang bịt miệng Bộ Thanh Vân ra, vỗ nhẹ vào má Bộ Thanh Vân rồi nói: “Kế tiếp, mời ngươi hưởng thụ ân sủng của mỹ nhân cho tốt.”

“Ngươi qua đây.” Bộ Thanh Vân nhẹ giọng nói: “Ghé lỗ tai ngươi lại đây, ta nói cho ngươi biết ta để ngân phiếu ở đâu, ngươi thả ta ra.” 

"Hả? Nó ở đâu?" Trong lòng Vương cử tử nảy sinh một tia hung ác tham lam, hiển nhiên hắn ta không có tâm lý thả người ra, đã đến nước này rồi, thả người đi cũng không được, vậy nên ghé sát tai qua. 

Nếu có thể nhận được tiền, hà cớ gì mà không làm chứ? 

Lỗ tai thật sự ghé sát vào miệng hắn, Bộ Thanh Vân cụp mắt xuống, nhất thời lửa giận bùng cháy mãnh liệt làm hắn muốn cắn thật mạnh, muốn cắn đứt lỗ tai của hắn ta!

Tuy nhiên, cảm giác ghê tởm lại khiến cho Bộ Thanh Vân hơi cong môi, nếu Bộ Thanh Vân trở nên hung ác thì hắn cũng sẽ là một người lòng dạ rắn rết. 

Hắn thấp giọng nói: "Ta cảm thấy ngươi bây giờ. . ."

Vốn đã dự cảm tiếp theo sẽ không có lời tốt đẹp nào, Vương cử tử đột nhiên ngồi dậy, vừa định tát vào mặt hắn một cái, lập tức Vương cử tử bị người khác kéo mạnh cánh tay.

Sắp đến thời khắc nhận ân sủng, vị quản gia khôn ngoan này không muốn trên mặt gian phu xuất hiện bất kỳ dấu vết nào.

Trong mắt Bộ Thanh Vân ánh lên vẻ khinh thường, như thể hắn đang coi thường một con kiến, dùng kiến ​​thức uyên thâm và gia cảnh đáng tự hào cao hơn Vương cử tử để miệt thị con kiến hôi ​​​​này từ tận xương tủy.

Lời trong miệng nói ra dù đâm thế nào cũng tới: “Xách giày cho ta là vinh dự cho ngươi lắm rồi.” 

Bản thân lời nói chỉ ác độc ở mức trung bình, nhưng thái độ khinh thường giống như lưỡi dao sắc bén nhất, đâm chính xác vào lòng tự trọng của Vương cử tử.

Khuôn mặt của Vương cử tử vặn vẹo ngay lập tức.

Bộ Thanh Vân có cơ hội để thở dốc, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trung niên và nói: "Đoạn Hoài Minh."

Tin rằng người thông minh nghe thấy sẽ hiểu.

Nhưng người không bằng trời tính.

Bộ Thanh Vân nhìn thấy người đàn ông trung niên nở một nụ cười nham hiểm: "Như vậy càng xứng với đại tiểu thư của chúng ta rồi."

  ——

Bộ Thanh Vân từng nghĩ rằng "nhân duyên" với Yến Vương đã là khoảnh khắc thú vị nhất trong cuộc đời hắn.

Bây giờ, hắn đã thành công tự tát vào mặt.

Bộ Thanh Vân, người được trùm kín bởi một chiếc bao tải, đi qua một con đường gập ghềnh, được hai người cõng, tay chân bị trói, toàn bộ miệng bị một miếng giẻ nhét chặt, không thể phát ra chút âm thanh nào.

Hai tay nắm chặt chiếc quạt xếp.

Bộ Thanh Vân nhắm mắt lại và điều chỉnh hơi thở của mình, chờ đợi thời cơ đến.

Gian phu? 

Nằm mơ đi! 

Đột nhiên, dường như đã đến đích rồi.

Bộ Thanh Vân cảm thấy hai người kia đặt mình xuống một nơi cứng rắn, sau đó cởi bỏ bao tải, trước mắt là một màn tối đen.

Tuy nhiên, phía dưới hắn không phải là sàn nhà cứng mà là một tấm thảm mềm mại.

Một viên thuốc bị nhét vào miệng, chuông cảnh báo trong đầu réo liên tục! 

Đây chắc chắn không phải điều tốt lành gì!

Cảm giác được dường như nam nhân kia muốn cho tay vào trong miệng mình, Bộ Thanh Vân lập tức dùng đầu lưỡi đè viên thuốc xuống, giả vờ làm động tác nuốt xuống.

Dường như người nọ còn phải "kiểm tra" lại!

Ngón tay của người đàn ông đã chạm vào răng của hắn, tóc gáy Bộ Thanh Vân dựng thẳng đứng, cảm giác buồn nôn, một cơn ớn lạnh lan ra khắp người.

Hắn ta cẩn thận quá mức! Người này là ai đây? 

Đúng lúc này, có tiếng tách trà bị vỡ.

Người đàn ông lập tức rút ngón tay ra, nhanh chóng cắt đứt dây thừng rồi hối hả rời đi. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Khi Bộ Thanh Vân được tự do, hắn đứng thẳng dậy như một con cá chép, nhổ viên thuốc trong miệng ra, nhổ nước bọt rồi sải bước về phía cửa, rời khỏi căn phòng nguy hiểm này.

Kéo cửa thật mạnh, nó không di chuyển.

Lần đầu tiên, Bộ Thanh Vân có sự xúc động muốn chửi mẹ nó. 

Khóa mất rồi! 

Tiếng bước chân phía sau chậm rãi, tựa như hoàn toàn không hề phát hiện trong nhà có một vị khách không mời mà tới.

Trong căn phòng tối om này, Bộ Thanh Vân nắm lấy cơ hội: "Tiểu thư, ta không có ý đắc tội! Ta phá hỏng cái cửa này! Ta sẽ bồi thường cho ngươi!"

Cùng lúc đó, Bộ Thanh Vân đè chỗ nhô ra một chút trên trục cái quạt, một cây kim bạc đâm ra từ phần giữa của nan quạt, đập nan quạt vào nhau để ghim vào thắt lưng của hắn.

Sống lưng Bộ Thanh Vân run lên, dựa lưng vào cửa mới có thể đứng vững, không khỏi thở hổn hển, dường như tác dụng của thuốc đã phát huy tác dụng, cho dù nôn ra, vẫn có một chút tác dụng đối với hắn.

Vào mùa đông lạnh giá của ba tháng này, hơi nóng từ bụng dưới truyền đến, hơi nóng kỳ lạ khiến Bộ Thanh Vân tiến lên hai ba bước, nhấc chiếc ghế gỗ lên, đập vào cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn, tạo ra một tiếng “rầm”.

Không sứt mẻ chút nào. 

Một ngọn nến được thắp lên, lấp đầy căn phòng tối bằng ánh sáng.

Trong mắt có tia sáng, Bộ Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng khi vừa nhìn rõ nam nhân, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Dưới ánh nến vàng ấm áp, không có "cô nương" nào, chỉ có một người đàn ông mặc áo khoác đứng đó.

Người đàn ông đang ngồi trước chiếc bàn tròn làm bằng gỗ, đặt hộp quẹt sắp tắt lên mặt bàn.

Một nửa khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối, một nửa được chiếu sáng bởi ngọn nến.

Nhiệt độ từ bụng dưới truyền lên đột nhiên dâng trào, Bộ Thanh Vân đột nhiên chuyển sự chú ý.

Mồ hôi nóng quyện vào mái tóc đen, sợi tóc dính sát vào trán, Bộ Thanh Vân run rẩy, để cây kim bạc đâm vào máu thịt.

Bộ Thanh Vân nén cơn nóng trong bụng, trong lòng nguyền rủa Vương cử tử và những người khác, lắc lư lại gần người đàn ông và nói: "Huynh đệ, cửa bị khóa bên ngoài rồi, người giúp ta đập cửa, ta đưa ngân phiếu cho ngươi.” 

Tiêu Dạng nhướng đôi mày rậm như mực, nhìn thư sinh đang giang hai tay chống lên bàn.

Bởi vì lần từng trải kia mạo hiểm quá mức, tên thư sinh này đã để lại trong lòng hắn ấn tượng sâu sắc.

Thư sinh này mặc một chiếc áo bông kém chất lượng, sắc mặt đỏ bừng, miệng vẫn há hốc.

Nghe vậy, Yến vương, người giàu nhất vương triều Đại Lương, khẽ xì một tiếng.

Trên đời này, thứ mà Yến vương không thiếu nhất chính là tiền.

Nhưng chỉ mới gặp mặt một lần, Tiêu Dạng chậm rãi rót đầy ly trà, nhìn thư sinh cúi người phả hơi thở vào má mình, lại nhíu mày một lần nữa.

Quá gần.

“Cách.” Dường như hơi ngừng lại ở đây, hắn chậm rãi nói tiếp: “Xa ta ra một chút.”

Mùi thuốc này còn khó ngửi hơn cả mùi rượu.

Đáng tiếc, thư sinh không phải là người biết cư xử khôn khéo, tựa như là muốn áp sát hắn, Tiêu Dạng không kiên nhẫn híp mắt lại.

Giọng nói của thư sinh khẽ run rẩy: "Ngươi đập cửa cho ta, ta lập tức biến mất."

Tiêu Dạng đột nhiên khoát tay, nước trà bay thẳng qua. 

Thư sinh sửng sốt, Tiêu Dạng lại bình tình hắt nước thêm một lần nữa. 

Thấy hai má của thư sinh vẫn ửng hồng, liền biết thuốc vẫn còn tác dụng. 

Lại hắt.

Vẫn hồng. 

Lại hắt tiếp.

Năm lần bảy lượt như vậy.

Ấm trà đã trống rỗng. 

Tiêu Dạng lại rót trà, nhưng không có một giọt nào chảy ra.

Hơi nâng cằm lên, con ngươi màu hổ phách của hắn có thể thấy rõ ràng màu đỏ khác thường trên gò má thư sinh dưới ánh nến.

Đột nhiên đứng lên, cau mày quay người lại nhìn Bộ Thanh Vân, tựa như không thể cử động.

Rốt cuộc, trà bị hắt khắp người hắn, nhìn rất bẩn.

"Ngươi..." Thư sinh đang định nói.

“Im miệng, ta không có hứng thú lắm.” Yến Vương điện hạ tự cho rằng hắn vẫn chưa hồi phục, đột ngột cắt lời hắn: “Ta không muốn biết.”

Yến vương, bận rộn trăm công nghìn việc, không hứng thú nhìn thấy người khác phạm thượng, không che miệng lại còn to gan lớn mật. 

Thư sinh kiên trì: "Còn chuyện đập cửa. . ."

Điện hạ lại ngắt lời hắn một lần nữa: "Câm miệng."

Giọng hắn hơi trầm xuống, đã có ý uy hiếp. 

“Đi theo.” Yến Vương điện hạ khinh thường liếc nhìn thư sinh một cái.

Đi được hai bước, Yến vương nhìn chằm chằm thư sinh vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ, cau mày ra lệnh: "Đi theo ta."

Chương kế tiếp