Tên Lưu Manh Ở Thôn Nọ

CHƯƠNG 1

Hôm nay hết giờ làm việc mà sắc trời vẫn còn khá sớm, Trương Anh vội vàng về nhà cho heo ăn nên chào tạm biệt Tiêu Duyên rồi đi trước. Ký tên vào sổ chấm công xong, Tiêu Duyên leo lên sườn tây của núi Dương Hà, nhặt một bó củi vác trên lưng và trở về nhà. 

Lúc đi xuống núi Tiêu Duyên gặp được Hà Tiến đang đi ngược lên. Bất ngờ gặp anh, Tiêu Duyên giật thót vội vàng cúi đầu, không biết nên để tay ở chỗ nào cho phải. Cô không dám nhìn kỹ anh, mà cố hết sức tỏ ra bình tĩnh, định bụng đi ngang qua anh. Ai dè, Hà Tiến đó giờ không mấy thân thiết lại bước tới chào hỏi cô:

- Tiểu Duyên tan làm rồi à? Về nhà đấy ư?

Một câu đơn giản đủ khiến Tiêu Duyên hoảng hồn suýt nữa làm rớt bó củi trên tay. Cô liếc nhìn anh một cái thật nhanh, cảm giác tim mình như sắp ngừng đập đến nơi. Cô gật đầu, nói:

- Dạ phải, em về nhà đây. 

Để bản thân không có vẻ gì là đáng ngờ, ánh mắt Tiêu Duyên vẫn luôn dừng lại trên đoá hoa cẩm tú cầu trong tay Hà Tiến. Đó là một đoá hoa to tròn, sắc tím nhạt dần từ trên xuống dưới rất đẹp.

Hà Tiến đưa hoa cho cô, cười nói:

- Em cũng thích à, anh hái ở trước cửa nhà chú Năm trong lúc lên núi hồi nãy, xém xíu ổng cầm cây gậy tẩn anh một trận rồi. Tặng cho em đó, nằm trong tay anh thì sớm hay muộn gì nó cũng te tua thôi. 

Tiêu Duyên còn đang ngẩn người chưa tỉnh, cảm thấy không thật cho lắm. Cô được dịp gặp riêng Hà Tiến, anh ấy nói chuyện với cô rồi còn tặng hoa cho cô. Tiêu Duyên chớp mắt, nhìn vào đóa hoa trong tay. (T Y T)

Nhìn trái nhìn phải chắc chắn không có ai khác thì Tiêu Duyên mới vác bó củi và cuốc lần mò đi đến một rừng cây nhỏ. Cô đi thẳng đến bên kia rừng cây, sau đó thả hết đồ đạc xuống và ngồi xổm đằng sau gốc cây, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Hà Tiến ngồi ở bên sườn núi, một chân gập lên. Quyển sách đã ngả màu vàng được đặt lên trên đầu gối, anh chậm rãi lật từng trang sách. Mặt trời sắp lặn, ánh nắng dìu dịu chiếu vào người anh, đến cả cái bóng của anh cũng vừa dịu dàng vừa ấm áp. 

Sao anh ấy đẹp dữ vậy! Giọng nói lại còn điềm đạm và dễ nghe, cái tên của cô được phát ra từ miệng của anh ấy nghe hay hơn gấp không biết là bao nhiêu lần. Tiêu Duyên nhớ lại cảnh tượng Hà Tiến nói chuyện với cô lúc nãy lần nữa, ngắn ngủi và bình thường nhưng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô vô số lần. Cô núp phía sau gốc cây, ngắm nhìn Hà Tiến nãy giờ, trở về muộn nữa kiểu gì cũng sẽ bị mắng, Tiêu Duyên lưu luyến bước ra khỏi rừng cây. 

Trên đường về nhà, tâm trạng của cô như muốn bay lên. Đến Bình Bá - một con sông dài vắt ngang giữa làng, chảy qua đồng cỏ rồi mất hút ở phía chân trời xa xa. Nước này từ trên núi chảy xuống, người dân trong làng rửa rau, vo gạo ở thượng nguồn và giặt quần áo chăn màn ở hạ nguồn. Mùa hè, mấy thằng nhóc con trong thôn thích nhất là nghịch nước, chúng có thể chơi đùa cả ngày trên dòng sông. 

Bây giờ đúng là thời điểm nóng nhất, hơi nóng chiếu xuống mặt đất vào lúc ban ngày vẫn chưa vơi đi, trên dòng sông còn mấy đứa con nít chưa chịu về nhà. Tiêu Duyên đi qua cây cầu, lơ đãng cúi đầu thoáng nhìn: đám trai cao gầy đang chơi “thuỷ chiến" trong nước. 

Có người phát giác Tiêu Duyên đang dòm, lập tức phát ra một tiếng huýt sáo trêu chọc ồn ào. Bên dưới vang lên giọng nói cợt nhã:

- Này, em nhìn tôi làm gì?

Tiêu Duyên hết hồn trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống Hà Tiến y như đúc kia - đúng là em trai song sinh của Hà Tiến, Hà Triệu. Nếu như nói rằng Hà Tiến là kiểu người gặp người thích trong thôn, thì Hà Triệu là loại người chê chó cũng chẳng thèm. 

Hà Triệu là một thanh niên choai choai không làm được gì ra hồn, cả ngày lông bông hết chỗ này đến chỗ khác. Hắn mà không có gương mặt này thì quả thực ai ai cũng sẽ nghi ngờ Hà Triệu được ông Hà nhặt về. Cả hai chui ra từ một bụng mẹ, mà sao khác nhau một trời một vực. 

– Bạn đang đọc truyện “Tên Lưu Manh Ở Thôn Nọ" được thực hiện bởi nhóm editor của T Y T, đăng tải duy nhất trên ứng dụng T Y T. Theo dõi truyện tại app để ủng hộ các nhóm dịch phát triển –

Xưa nay Tiêu Duyên là người vụng về không giỏi ăn nói, rõ ràng Hà Triệu dùng lời nói để cợt nhã cô mà cô còn sợ hãi không dám mắng lại. Tiếng của Hà Triệu khiến những người khác cũng chú ý, có người trêu chọc:

- Tiêu Duyên, em cũng nóng lắm đúng không? Xuống đây tắm đi, bọn anh không dòm đâu! 

Tiêu Duyên giận đỏ cả mặt, quên luôn bó củi, che mặt lại định chạy đi. Hà Triệu thoăn thoắt như khỉ, hắn nhảy bật lên giật lấy hoa trong tay Tiêu Duyên và cười khanh khách:

- Em chạy cái gì, tôi ăn em được chắc! 

- Triệu Tử, biết đâu cậu thật sự ăn được thì sao! - Một tràng cười xấu xa vang lên. 

Sắc mặt Tiêu Duyên đỏ bừng, cô sợ nhất là mấy kẻ lông bông như Hà Triệu này. Cô lấy hết can đảm nói:

- Trả lại cho tôi!

- Không phải của em, sao tôi phải trả cho em. 

Hoa này ở trước cửa nhà chú Năm, hướng Tiêu Duyên đi đến là hướng mà anh trai của hắn thường hay đi nhất. Hà Triệu cả thấy dường như hắn đã phát hiện ra một bí mật nên hắn thản nhiên nói dối. 

Từ mặt đến cổ Tiêu Duyên lập tức đỏ bừng, cô cố làm cho bản thân không lộ ra vẻ chột dạ. Ánh mắt đánh giá của Hà Triệu sắc bén như ánh mắt của một con sói con, khiến người ta không có cách nào che giấu. 

Tiêu Duyên chạy đi, Hà Triệu đưa mắt nhìn theo bóng dáng của cô xa dần. Hắn nhếch môi, mất hứng quay lại ngồi trên tảng đá, trên tay còn cầm đóa hoa cẩm tú cầu. Thiết Ngưu - người anh em tốt của hắn huých hắn một cái, cười sang sảng lộ ra hàm răng trắng.

- Mày trêu người ta làm gì, bộ mày để ý người ta rồi hả?

Hà Triệu cười phọt, trên mặt đầy vẻ coi thường:

- Ai để ý cổ, nít noi! - Còn thích anh trai hắn nữa, bộ tưởng là hắn không biết phỏng. 

Hà Triệu cũng là một kẻ ranh ma, đầu óc nhanh nhạy. Hắn biết hơn một nửa con gái trong thôn đều thích anh hắn, không ngờ Tiêu Duyên cũng có ý đó khiến hắn lập tức cảm thấy khó chịu. 

- Cổ mà là con nít hả! Mày nhìn cổ đi, ngực to eo thon. Tao thấy trong thôn mấy ai bằng cổ. - Mẹ của hắn ta từng nói, phụ nữ mông to dễ đẻ, sau này sẽ tìm cho hắn ta một người như vậy. 

Hà Triệu vỗ vào đầu Thiết Ngưu, nói:

- Suy nghĩ linh tinh, cái thứ bụng dạ đen tối! Trông cổ nhát gan thế kia, đẹp đẽ gì đâu. 

Thiết Ngưu xoa đầu lẩm bẩm:

- Là do mày không thích người ta thôi, con gái thôn này toàn thích anh trai của mày. 

Hà Triệu vuốt cằm, anh trai của hắn thì sao? Kiểu gì, chỉ có mỗi khuôn mặt thôi. Hắn cũng có đây.

Chương kế tiếp