Tham gia show hẹn hò, tui có thêm một bầy anh em guộc

Phần 2
Tề Nam và toàn bộ tổ chương trình đều khiếp sợ trước hành động của tôi.

Thành thật mà nói, đánh xong thì chính tôi cũng ngây người.

Cái này cũng khó trách tôi.

Hồi tận thế, bất kể là zombie hay người sống, hầu như đã mất khái niệm nam nữ từ lâu.

Sắp bị ăn thịt tới nơi rồi, ai còn để ý nam với nữ làm gì nữa.

Nam đẩy nữ ra chặn đao.

Nữ đẩy nam ra làm mồi nhử.

Mấy chuyện này quá bình thường luôn.

Vừa trở lại thế giới hòa bình, nhất thời tôi chưa kịp nhớ.

"Ngại quá."

Tôi vô cùng áy náy nói lời xin lỗi Tề Nam.

Đây là lỗi của tôi.

Thế là tôi tự nguyện đề xuất với tổ chương trình: "Đạo diễn, tôi tự nguyện bế cậu ấy squat một trăm cái chuộc lỗi được không?"

Tề Nam mím chặt môi, hai tai đã đỏ bừng rồi.

"Chắc... không cần đâu."

Tôi lắc đầu, bắt đầu squat.

9.

"Không phải chứ, chẳng lẽ công ty bắt Khương Nguyện làm vậy? Muốn nổi tiếng đến mức đó luôn sao?"

"Muốn chết vì kiệt sức à?"

"Mọi người nhớ nữ diễn viên té xỉu lên hot search không? Chắc chắn là Khương Nguyện cũng muốn lên hot search kiểu đó, ngất xỉu có thể lên hot search, lại còn khiến Nam Nam thấy áy náy với cô ta nữa, tôi nghĩ mình nhìn thấu sự thật rồi."

"Đồng ý."

Mãi đến lúc tôi mỉm cười thản nhiên squat mười cái.

Hai mươi cái...

Khung bình luận bắt đầu chậm rãi đổi chiều gió...

"Cô gái này... có phải là người không vậy?"

"Cô gái này... hơi bị đỉnh."

"Cô gái này... một người đánh được mười người."

Bốn mươi cái.

Tề Nam đổi sắc mặt từ tức tối sang không tin nổi.

Tám mươi cái.

Tề Nam ôm ngực, nói thầm bên tai tôi:

"Chị, chị thân yêu nhất đời em, chị giới thiệu huấn luyện viên thể hình cho em được không?"

Một trăm cái.

Khung bình luận:

"Tôi thừa nhận lúc trước hơi to mồm với Khương Nguyện."

"Cô ấy làm được kìa, trời đất quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi!"

"Khương Nguyện uy vũ!"

"Mở lớp dạy đi, cho tôi học với!"

"Thể lực cỡ này thì nhận đóng phim hành động đi, mấy vai nữ phụ giả nai thảo mai không hợp với chị đâu."

"Chẳng lẽ đây là tình yêu nữ mạnh nam yếu trong truyền thuyết?"

"Đột nhiên tôi cảm nhận được cảm giác của cặp đôi từ Khương Nguyện và Tề Nam rồi, Nam Nam, sao em lại đỏ mặt e thẹn thế kia?"

Lúc này, hai chủ đề #KhươngNguyệnTềNam và #KhươngNguyệnsquat100cái trở thành hai chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất.

10.

Thái độ của Tề Nam với tôi quay ngoắt 180 độ.

Bắt đầu nghiêm túc thực hiện các hoạt động hẹn hò tiếp theo.

Nhưng mà phong cách nói chuyện cũng thay đổi.

"Chị mình à, chị học chỗ nào ra đấy ạ?"

"Chị Khương Nguyện, chị dạy em tập thể dục thể thao đi, em làm học trò của chị nhá."

"Hồi trước nghe nói chị có lên núi Võ Đang, chị đi bái sư đó à?"

Cậu ta cứ thế lải nhải cho đến giờ cơm.

Để nhìn cho sang, bọn tôi đi ăn nhà hàng Âu.

Tôi ngồi đối diện cậu ta, dốc sức quất hết đĩa bít tết, lúc nãy squat hơi tốn sức nên phải nạp năng lượng bù vào.

Cho đến khi vét hết đĩa thì tôi mới nhận ra Tề Nam vẫn ngồi im chưa động đũa.

Chỉ im lặng mỉm cười nhìn tôi, thậm chí ánh mắt còn thấp thoáng vẻ tôn sùng nữa.

Tôi cười trừ, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Cuối cùng, tôi nhịn hết nổi.

"Cậu không ăn à?"

Tề Nam tỏ vẻ thoải mái.

"Giờ em chưa đói, em nhìn chị ăn được rồi, em phát hiện chị ăn cơm trông cực kỳ uy phong."

Uy phong...

Biết chọn từ khen con gái ghê luôn héng.

"Không ăn thì đưa đây tôi ăn giùm cho luôn này. Tôi vẫn còn đói."

Sau khi rời tận thế để tới đây, sức ăn của tôi vẫn chưa giảm, có lẽ cơ thể đã quen với việc ăn bữa nay lo bữa mai rồi.

Bây giờ vẫn còn giữ thói quen ngày cũ.

"Chị Khương Nguyện, làm sao để có thể lực thần sầu như chị vậy ạ?"

Tôi đáp qua loa: "Trước hết là phải ăn cho nhiều, như vậy mới có năng lượng dự trữ."

Tề Nam tỏ vẻ đã hiểu, sau đó kéo đĩa gan ngỗng mới đẩy qua cho tôi về.

Tôi kịp thời ngăn cậu ta lại, lên án cậu ta bằng ánh mắt sắc bén của mình.

Tề Nam phải chịu thua, đành phải gọi thêm mấy món nữa.

Thế là hai đứa tôi bắt đầu hợp tác càn quét đồ ăn trên bàn một cách vô cùng nghiêm túc.

Đạo diễn cuống lên: "Hai bạn nói một câu gì đó cũng được!"

Tôi ngoan ngoãn nghe lời, hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"

Tề Nam: "Đang ăn."

11.

Khung bình luận livestream nhảy chữ tưng bừng.

"Cười chết mất ha ha ha ha ha."

"Mị xin đặt tên cho cặp đôi này là cặp đôi ăn cơm!"

"Em ăn cơm chưa: một câu nói kinh điển, luôn xuất hiện ở trang đầu trong mọi quyển bí kíp cưa cẩm, cây nói này thể hiện tình cảm và sự hiểu biết sâu sắc của Khương Nguyện đối với lịch sử và truyền thống dân tộc ta, đồng thời thể hiện tình yêu dạt dào của cô đối với Tề Nam, đây chính là tình yêu, mọi người khỏi cần cám ơn tôi, tôi mà đi giải thích câu chữ thì chỉ có mười điểm trở lên."

"Cô giáo lầu trên nói đúng quá, cặp đôi chỉ biết ăn cơm này ai mà không thích cơ chứ!"

"Tôi đang thiếu một con bạn ăn gì cũng thấy ngon giống Khương Nguyện!"

"Thôi xong, anti xin chuyển qua làm fan!"

"Cặp đôi ăn cơm vô địch!"

12.

Đến tám giờ tối.

Tổ chương trình lại giao nhiệm vụ cho hai đứa tôi một nhiệm vụ: Cho mười đồng, tự tìm cách đi về nhà.

Nhà ở đây là chỉ biệt thự nơi sáu khách mời chúng tôi ăn uống ngủ nghỉ trong mấy ngày quay này.

Biệt thự nằm trên sườn núi.

Bình thường thì nhiệm vụ kiểu này chủ yếu nhờ các minh tinh giơ mặt ra nhờ.

Kiểu gì cũng có fan vui lòng chở thần tượng về.

Tổ chương trình giao nhiệm vụ xong thì chạy mất.

Chỉ còn tôi và Tề Nam, cùng lá cây run rẩy trong gió lạnh buổi đêm.

"Phải làm sao giờ?"

"Còn làm sao nữa?"

Dùng nhan sắc ư? Cho tôi kiếu.

Tận thế mà giơ mặt ra nhờ thì chỉ có hẹo sớm.

Từ lâu, tôi đã hiểu rõ, làm người thì phải tự lực cánh sinh.

Thế là tôi xoa xoa hai bàn tay làm nóng người.

"Chạy về thôi."

Tề Nam trợn tròn mắt.

"Chạy về ấy à?"

Tôi gật đầu đầy kiên định: "Đúng vậy, bọn mình chạy về thôi."

Tề Nam vội vàng ngăn tôi lại: "Chị, để em xác nhận lại cái coi nhá, hai chị em mình đang quay cùng một chương trình đúng không?"

"Hả? Sao vậy? Thế là cùng hay khác?"

Gương mặt đẹp trai ngời ngợi của Tề Nam hiện lên bốn chữ "không thể hiểu nổi", sau đó nói: "Bọn mình đang quay chương trình Sao hẹn hò, chứ không phải chương trình Sao nhập ngũ đâu bà chị của em ạ."

Tôi ngạc nhiên: "Có chương trình đó luôn à?"

Ủa vậy chứ mắc mớ gì tôi phải tham gia chương trình Sao hẹn hò cho nó cực thân.

"Chưa có! Nhưng chị có biết bọn mình cách biệt thự bao xa không?"

"Chạy tới là biết thôi chứ gì căng, vừa đủ nóng người chứ mấy mà." Tôi không thấy ngạc nhiên gì.

"Sao? Cậu không dám hả? Hay là yếu quá?"

Tề Nam sững sờ, chống lưỡi lên gò má.

Sau đó cười gằn: "Chạy thì chạy."

Tôi biết ngay mà, mấy cậu nhóc sợ nhất là nghe người ta chê mình yếu.

Tề Nam cao ráo đẹp trai nhưng da dẻ săn, vóc người chắc, nhìn là biết người có tập tành.

Cho nên hai đứa tôi chạy nư bay.

Máy quay có gắn đủ thứ máy móc đuổi theo bọn tôi.

Lâu lắm rồi tôi mới lại được ngửi mùi gió đêm lạnh lẽo kiểu này.

Tôi không nhịn được giang hay tay đón gió.

Có giống đang ôm ấp cuộc đời mới hay không nhỉ?

Tề Nam liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy ý cười.

Tôi cũng cười lại với cậu ta.

Áo phông của Tề Nam bị gió thổi căng phồng, mái tóc dày theo gió phất phơ.

Lúc này, khung bình luận lại đầy bong bóng trái tim màu hồng.

"Má ơi, tôi nhìn thấy cảm giác của thời thiếu niên tràn nhựa sống từ hai người họ."

"Cảm giác của thời thiếu niên là gì? Là như Tề Nam và Khương Nguyện!"

"Khương Nguyện giả nai chỗ nào, tôi thấy là nai thật đấy chứ!"

"Hu hu hu Tề Nam đẹp trai quá, phải công nhận hai người này đẹp đôi ghê luôn!"

"Tôi muốn cám ơn anh quay phim đã cho chúng tôi xem hình ảnh chất lượng cao như này, không biết phải hư bao nhiêu máy quay mới quay được chừng này!"

Bình luận này rất chuẩn, mấy anh quay phim cũng khổ lắm.

Anh Vương quay phim chính mím môi mím lợi chạy xịt khói mới kịp chặn hai đứa tôi lại.

"Sao thế ông anh?" Tôi kinh hoảng nhìn ông chú trung niên trước mặt.

"Đừng gọi em là anh chị ơi, em mới là em chị!" Anh Vương chắp tay.

Sau đó, chỉ về phía sau lưng bọn tôi: "Hai người chạy nhanh quá tạch một cái máy quay rồi. Đừng chạy nữa, bọn tôi chở hai người về nhé? Không lấy tiền!"

Tôi và Tề Nam liếc nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương đang muốn nói: "Có kèo thơm vậy sao?"

Không tốn xu nào đã về tới nhà.

Tới luôn bác tài ê!
Chương kế tiếp